TL Note: Võ giả hạng nhất bây giờ sẽ chuyển thành Võ giả nhất đẳng. Hiện tại thì …Tam đẳng < Nhị đẳng < Nhất đẳng < Thượng Cảnh < Dung Hợp Cảnh…; Đây là rank đánh giá chung cho võ giả, không phải là rank của võ thuật nhất định nhé, ví dụ Hỏa Diệm Thuật có nhất, nhị, tam cảnh…. Nếu có gì update trans sẽ note thêm trong tương lai (Misty)
______________________
Cơn mưa ào ào từ bầu trời trút xuống, cuồng nộ và dữ dội.
Mặt trăng bị che khuất sau những đám mây đen kịt, và từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, mang theo cảm giác nặng trĩu khi chạm vào da.
Chúng tôi chạy như điên qua khu rừng bao phủ trong bóng tối.
Dù đã truyền Khí để tiếp sức, nhưng đôi chân tôi vẫn nặng nề, mỗi bước đi như chìm sâu vào mặt đất.
Sau khi chạy mãi, tôi tự hỏi:
Mình đã chạy được bao lâu rồi?
Đã qua bao nhiêu thời gian rồi?
Đã bao lâu… bao lâu nữa…
Bao lâu nữa mình mới trụ nổi đây…?
Đôi chân rách nát của tôi như đang gào thét trong đau đớn.
Chúng ra lệnh cho tôi dừng lại, bảo tôi cần phải nghỉ, nhưng tôi không dừng.
Tôi không thể dừng lại.
Một thứ chất lỏng gì đó chảy xuống tay tôi.
Là mưa sao?
Tôi cố gắng lạc quan, nhưng rõ ràng nó không phải như vậy.
Thứ chất lỏng chảy xuống tay tôi ấm hơn nhiều so với những giọt mưa lạnh ngắt kia.
Tôi nghiến chặt răng. Không thể ngừng lại. Tôi không thể dừng lại!
『Dậy đi!』
Tôi hét lớn, nhưng phía sau vẫn im lặng.
Điều đó khiến tôi càng phải dùng thêm Khí, tăng tốc hơn nữa.
Thời gian không còn nhiều. Máu chảy xuống tay tôi càng nhiều hơn, ngày một ấm và đặc sệt.
『Khốn kiếp… Dậy đi!』
Tôi hét thêm lần nữa, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.
Tôi càng siết chặt hơn, quyết không để cô ấy rời khỏi tay mình.
Quyết không bao giờ bỏ rơi cô ấy.
Mình đang tốn công sức chỉ vì cái quái gì vậy?
Tôi tự hỏi.
Tại sao tôi không thể bỏ rơi cô gái này?
Tôi biết cô ấy sẽ chỉ là gánh nặng, vậy sao tôi lại mang theo cô ấy đến tận đây?
Và tại sao tôi vẫn tiếp tục chạy, như thể đang liều mạng vì cô ấy?
Tôi không biết câu trả lời.
Vậy nên tôi cứ chạy tiếp.
Đôi mắt tôi bắt đầu rỉ máu.
Đan điền của tôi đau thắt lại, và cơ thể tôi đang báo hiệu rằng Khí đã cạn kiệt.
Tim tôi đập loạn nhịp, dữ dội và đau nhói.
Rồi tôi cảm nhận được một năng lượng khác đang dần bị bào rút khỏi cơ thể.
Bởi vì Khí đã hết, tôi đang tiêu hao sinh lực của chính mình. Cái cảm giác như sinh mệnh của tôi dần bị thiêu đốt, khiến đôi môi tôi run rẩy.
『...Chết tiệt.』
Hơi thở đằng sau lưng tôi ngày càng yếu dần.
Trái tim tôi càng đập nhanh hơn, hoàn toàn trái ngược với nhịp đập đang mờ nhạt dần phía sau.
Sự hiện diện đang truy đuổi tôi dường như đã biến mất, nhưng tôi vẫn không dám ngừng chạy.
Tôi không chắc liệu mình đã thực sự thoát khỏi con quái vật đó hay chưa.
Đây là đâu? Mình đã chạy xa đến mức nào rồi?
Đôi chân run rẩy của tôi đã tê cứng từ lâu.
Bất chợt, một cái hang nhỏ nằm sâu trong rừng hiện ra trước mắt tôi.
Tôi thậm chí không thể nhìn rõ nơi mình đang đứng.
Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi lao vào hang, âm thanh của cơn mưa xối xả xa dần khi tôi đi sâu hơn vào bên trong, chỉ để lại sự tĩnh lặng của màn đêm.
Với thân thể rã rời, tôi cuối cùng cũng đến được một khoảng trống rộng hơn bên trong hang.
Ngay khi ngừng việc rút Khí, tôi gần như ngã sụp xuống đất.
Tất cả các khớp xương đều kêu răng rắc theo sau cơn đau khủng khiếp, nhưng tôi vẫn nghiến chặt răng chịu đựng và cẩn thận đặt người mà mình đang cõng theo xuống trước.
Vết thương dài trên ngực cô ấy đang chảy máu không ngừng.
Cô ấy vẫn còn thở, nhưng hơi thở rất yếu.
Tôi run rẩy đặt tay gần vết thương cô ấy và cố gắng truyền Khí của tôi để cầm máu.
Vì đã cạn kiệt Khí, tôi phải thiêu đốt cả sinh lực của bản thân, nhưng điều đó không làm tôi do dự.
『Chết tiệt…! Sao máu vẫn không ngừng chảy vậy…』
Dù tôi đã cố gắng hết sức, máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Cơ thể tôi chao đảo.
Tôi đã dùng quá nhiều Khí trong một khoảng thời gian ngắn.
『Tại sao… Chết tiệt, tại sao…』
Ai đó nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay tôi đang cố gắng cầm máu.
『Dừ… ng… lạ… i… đ… i...』
Giọng nói yếu ớt vang lên, gần như không còn sự sống.
Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
『Cái gì mà dừng lại!? Im miệng đi!』
『…Nếu cứ tiếp tục… anh sẽ chết mất… E… m… ổn mà…–』
『Im ngay! Tại sao em lại làm mấy chuyện ngu ngốc này khi anh chưa bao giờ yêu cầu!? Tất cả chuyện này đều do em gây ra, nên anh sẽ làm chuyện đéo gì anh muốn!』
Nên làm ơn, hãy im miệng lại và nghĩ đến sống sót trước đã.
Tôi không thể thốt ra câu cuối đó, vì cô ấy đã ngất lịm một lần nữa.
Em phải sống.
Em không thể chết ở nơi này.
Em phải sống.
Tôi không thể để em chết ở một nơi quỷ tha ma bắt như thế này.
『Nhưng mình phải làm gì đây… Chết tiệt…』
Nếu tôi tiếp tục dùng thêm sinh lực, tôi sẽ ngất.
Và điều đó đồng nghĩa với cái chết của cô ấy.
Tôi nghiến chặt răng, cố gắng dùng hết sức lực để đẩy cơ thể vượt xa giới hạn, nhưng trái tim tôi không còn chịu nghe lời nữa.
『Làm ơn… Làm ơn đi mà…!』
Tôi tuyệt vọng.
Cái thế giới chết tiệt này chưa bao giờ ban cho tôi điều gì tốt đẹp trong đời.
Và lần này cũng vậy, chúng tôi đều bị dồn đến đường cùng.
『Chỉ một lần thôi… Chỉ một lần thôi, không thể giúp tôi sao…?』
Người đã luôn nhẫn tâm với tôi, chẳng lẽ không thể giúp tôi một lần này thôi sao?
Tôi biết mình luôn xui xẻo, nhưng chẳng lẽ ngay cả một lần giúp đỡ cũng không có?
Đó là một ý nghĩ vô vọng, vì than vãn với ông trời chẳng mang lại câu trả lời nào.
Họ vốn dĩ chưa bao giờ đứng về phía tôi.
Đã bao lâu rồi? Sinh lực của tôi còn bao nhiêu?
Ngay khi sinh mệnh tôi sắp lụi tàn.
『Thật đáng thương.』
Khí của tôi đóng băng. Tay tôi khựng lại.
Không phải do tôi, mà bởi một sức mạnh nào khác.
Giọng nói vang lên từ phía sau khiến cơ thể tôi đông cứng.
Từ khi nào…?
Hang này chỉ có một lối vào.
Dù tôi đang bận sử dụng Khí vào việc khác, không lý nào tôi lại không phát hiện ra được sự xâm nhập.
『…Thật chẳng vui vẻ gì cả. Ta vốn đâu thích chơi trốn tìm.』
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.
Chỉ vì sự hiện diện của nó, tất cả cơ bắp của tôi đều gào thét trong đau đớn; như thể toàn bộ không khí trên thế gian đã biến mất.
Run rẩy, tôi quay đầu lại, nhìn về phía nó.
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đứng trước mắt tôi.
『Không gì thảm hại hơn một con người theo đuổi hy vọng vô nghĩa.』
『Ngươi, ngươi là gì…』
『Ngươi nói nhiều hơn ta nghĩ đấy...』
Đó là một con quái vật. Không có cách nào khác để diễn tả nó.
Thứ đó nhìn chúng tôi và mỉm cười.
Không, chính xác hơn, nó đang mỉm cười với tôi.
Tôi không thể nhìn rõ hình dạng của nó, cũng không thể nghe rõ giọng nói của nó, nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn có thể thấy nụ cười của nó.
『Thật thú vị, ngay cả khi ngươi đang bị dồn vào đường cùng, ngươi vẫn dám nhe nanh ra.』
Hang động vốn bao phủ trong bóng tối bỗng chốc sáng lên.
Không… Không phải là sáng lên.
Mà là bóng tối đó đã bị một thứ còn tối hơn nuốt chửng, và giờ nó không còn tồn tại nữa.
『…Chết tiệt.』
Tôi vô thức buông lời nguyền rủa.
Tôi cố gắng chống lại nó, nhưng cảm xúc đang dần xâm chiếm cơ thể tôi chính là nỗi sợ hãi.
Đây không phải là điều con người có thể làm.
Thứ đó nhìn tôi run rẩy trong sợ hãi và nói.
『Ngươi đã hỏi ta là ai.』
Trong không gian của hang động dần thu hẹp lại, một cơn gió đen tuyền dữ dội bùng lên.
Cơn gió ấy nuốt chửng tia hy vọng nhỏ bé còn sót lại.
Và hủy diệt hoàn toàn chút dũng khí cuối cùng trong tôi.
Chỉ một bước.
Chỉ sau một bước đi của nó, tôi đã biết ngay.
Rằng nếu nó muốn, nó có thể lấy đi mọi thứ từ tôi chỉ với một cái búng tay.
Nhưng nó đang tỏ ra hào phóng chỉ vì thấy giải trí. Một lý do đơn giản như vậy thôi.
『Ta là…』
Tôi nghĩ tim mình đã ngừng đập khi nghe thấy giọng nói trầm thấp ấy.
Ý chí của tôi, thứ đã cố gắng chống chọi, bắt đầu héo mòn.
Tôi nghĩ đó là lúc…
『Thiên Ma.』
Thế giới quanh tôi dừng lại.
***
Tôi nghĩ đã khoảng hai tiếng kể từ khi tôi bắt đầu chạy trong khi mang theo Wi Seol-Ah trên lưng.
Nhờ lượng Khí tăng lên, tôi có thể chạy với tốc độ đáng kinh ngạc, ngay cả khi đang cõng theo một người.
『Hơi nhanh nhỉ, em có ổn không?』
Tôi hỏi Wi Seol-Ah, người đang vùi mặt vào lưng tôi.
Không có phản hồi.
『...Em không nghe thấy à?』
Tôi hỏi lại lần nữa, nghĩ rằng có lẽ gió quá lớn khiến cô không nghe được.
Nhưng vẫn không có câu trả lời.
Thấy lạ, tôi dừng chạy.
Tôi nghĩ có lẽ em ấy không nghe rõ vì gió thổi mạnh.
『Em nghĩ sao, có nhanh quá không–』
–Khò khò.
『...Hả? 』
Khi dừng lại, tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau.
Ngoảnh lại, tôi thấy Wi Seol-Ah đang ngủ say, ngáy một cách sảng khoái.
Không phải là em ấy không nghe thấy tôi, mà là cô đang bận... ngủ.
『…Em thấy thoải mái đến thế sao?』
Tôi nói cùng giọng điệu đùa cợt, nhưng Wi Seol-Ah không trả lời, vẫn tiếp tục ngáy.
Tôi cảm thấy hơi muốn đánh thức em ấy dậy để chọc ghẹo, nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười và tiếp tục chạy.
Dù đã chạy suốt một thời gian dài, Khí trong cơ thể tôi vẫn tràn đầy.
Tốc độ hồi phục Khí thậm chí còn nhanh hơn tốc độ tôi tiêu hao nó, thật không ngờ.
Tôi đã nghe nói rằng gia tộc Doe nổi tiếng với Khí thuần khiết và mạnh mẽ.
Và tôi cảm thấy rằng loại Khí này không hợp với một kẻ như tôi.
Nhưng tôi cũng không phàn nàn gì đâu.
Thực lòng mà nói, tôi chẳng quan tâm miễn là nó không phải Ma Khí.
Chỉ cần không phải cái loại Khí ma quỷ biến con người thành kẻ điên loạn đó, thì tôi ổn với mọi thứ khác.
Tôi tăng tốc thêm chút nữa.
Tôi đã chạy qua gia tộc Tang từ lâu rồi.
Mục đích chuyến đi này của tôi đã hoàn thành, nên giờ tôi ưu tiên đến điểm hẹn càng nhanh càng tốt.
Oh... Đáng ra tôi nên giới thiệu bản thân với gia chủ của gia tộc Tang vào ngày diễn ra Triển Lãm Binh Khí chứ nhỉ?
Giờ mới nhớ ra sau khi đã cách xa nơi đó một quãng khá dài... Tôi chắc chắn sẽ bị Quản gia quở trách vì chuyện này.
Nhưng ít ra tôi đã đạt được điều mình muốn.
Tôi đã ngăn được gia tộc Thiên Môn tiếp cận kho tàng bí mật.
Giờ khi nghĩ lại, vật mà gia chủ Thiên Môn nhận được có lẽ là viên ngọc mà con rắn nhả ra.
Tôi không chắc liệu lượng Khí trong viên ngọc có đủ giúp gia chủ Thiên Môn đạt tới Dung Hợp Cảnh hay không.
Nhưng dường như khả năng đó khá cao.
Và thật ấn tượng khi tôi có thể hấp thụ nhiều Khí như vậy từ viên ngọc đó, dù không thể hấp thụ được toàn bộ.
Có một ít cũng còn tốt hơn là không được chút nào.
Nhưng còn những viên ngọc dạ quang... Haizz thôi, tốt nhất là không nên nghĩ về chúng nữa.
Khí của tôi dao động trong chốc lát khi nghĩ đến đống ngọc đó, và tôi cảm thấy như mình sẽ nổi điên nếu cứ nghĩ về chúng lâu hơn nữa.
Một lúc sau, tôi nhìn thấy một thị trấn ở phía xa.
Tôi cảm thấy mình nên đi bộ từ đây, nên tôi dừng lại và đặt Wi Seol-Ah xuống đất.
『Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.』
『Hmm...?』
Wi Seol-Ah dụi mắt, cố gắng mở chúng ra.
Tôi muốn đánh thức em ấy nhanh hơn, nên tôi cốc đầu em ấy.
『Auu!』
Vì cú tấn công bất ngờ, Wi Seol-Ah lập tức mở mắt ra.
『Thị nữ mà lại dám ngủ trên lưng chủ nhân, đã vậy còn ngáy nữa!?』
『E-Em ngáy á!?』
Wi Seol-Ah đứng hình, sốc trước lời nói của tôi.
Tôi mỉm cười khi nhìn phản ứng của em ấy.
『Ừ, ngáy to lắm. Ta còn tưởng là tiếng hổ gầm cơ.』
『N-N-Nói dối!』
『Ta thề với trời là ta nói thật đấy.』
Tất nhiên là tôi không nói thật về phần tiếng hổ.
Wi Seol-Ah trông rất buồn bã sau khi nghe tôi thề với trời.
Tôi nghe em ấy lẩm bẩm mãi 『Không thể nào... không thể nào... 』 khi đi theo sau tôi.
Mà người yêu cầu được cõng từ đầu cũng đâu phải là tôi.
Chúng tôi bước vào thị trấn trong khi Wi Seol-Ah vẫn còn ngỡ ngàng và chưa phục hồi sau cơn sốc.
Bây giờ chúng tôi cần tìm người của gia tộc Gu trong thị trấn này.
Điều đó cũng không hề khó.
Với số Khí bây giờ tôi có, phạm vi cảm nhận của tôi cũng mở rộng hơn.
Tất cả những gì tôi cần làm là tìm Khí của Muyeon.
Và thật bất ngờ, Khí của anh ta lại ở gần hơn tôi nghĩ, thậm chí còn đang tiến về hướng này.
『Thiếu gia!』
Từ đằng xa, một người mặc y phục đặc trưng của gia tộc Gu đang chạy về phía chúng tôi, đó chính là Muyeon.
Muyeon chạy đến chỗ chúng tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm pha chút giận dỗi.
『Thiếu gia... Ng-Ngài đã đi đâu suốt mấy ngày qua—』
Muyeon bất chợt ngưng nói; anh ta dường như đã nhận ra sự thay đổi trong tôi.
Rồi anh bối rối hỏi,
『...Đã có chuyện gì xảy ra sao?』
Trước câu hỏi của Muyeon, tôi đáp lại trong khi gãi má.
『Ừm... Chắc là có, nhưng mà... uhh… nói sao nhỉ...』
Không chỉ mình anh ta thấy ngạc nhiên, mà cả tôi nữa.
Giờ sau khi mạnh lên, tôi cũng đã nhìn thấy rõ hơn.
Rằng Muyeon là một võ giả rất điêu luyện.
...Cái quái gì thế, anh ta đã đạt đến ngưỡng cao nhất của nhất đẳng ở tuổi này sao?
Tôi nhớ là Muyeon chỉ mới 20 tuổi thôi.
Thật kỳ quặc.
Vì một võ giả như thế lại chưa bao giờ vang danh ngay cả đến khi tôi chết trong kiếp trước.
Và kỳ lạ hơn nữa là tôi chưa bao giờ biết về anh ta dù cùng là thành viên của gia tộc Gu.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
『Xin lỗi, ta có việc phải làm.』
『N-Nhưng kể cả vậy, ngài cũng nên dẫn tôi theo chứ. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với Thiếu gia, ngài có biết tôi lo lắng đến cỡ nào không!?』
『Ta xin lỗi... nhưng mà này, đâu có chuyện gì xấu xảy ra đúng không?』
Tôi đang nói sự thật, vì chẳng có chuyện gì xảy ra với chúng tôi; dù là trên đường đến hay rời khỏi mật thất.
Tuy nhiên, việc tôi biến mất trong ba ngày mà không nói gì vẫn là lỗi của tôi.
Bỏ qua chuyện đó, giờ còn một câu hỏi khác mà tôi cần hỏi Muyeon.
『Này...』
『Vâng...?』
『Ta có thể hỏi ngươi một điều không?』
『Vâng... Ngài muốn biết gì?』
『Tại sao lại có thêm hai người vô dụng ở đây?』
Ở nơi tôi chọn để tái ngộ, tôi cảm nhận được hai sự hiện diện khác không mời mà đến.
Muyeon đứng đờ người ra im lặng trong giây lát, có vẻ như đang không hiểu câu hỏi của tôi.
『Tôi tưởng là Thiếu gia đã gọi họ đến...?』
『Ngươi nghĩ ta đã gọi những kẻ đó—à không những vị khách đó?』
『Nhưng họ đã nói với tôi như vậy, cho nên...』
Nghe vậy, tôi chỉ biết đưa tay xoa trán.
Từ xa, tôi cảm nhận được hai sự hiện diện quen thuộc trong phòng khách.
Đó là Namgung Bi-ah và Tang Soyeol.