Nhục Tôn, một trong Tam Tôn, thường nói rằng: Chúng ta đang sống trong thời đại của những ngôi sao băng.
Đây là một câu nói mà ông nghĩ ra vì những thiên tài võ học liên tục xuất hiện từ hư không, như thể họ rơi xuống từ bầu trời tựa như những ngôi sao băng.
Thật bất công.
Có quá nhiều người trẻ tuổi với tài năng thiên phú hơn người, nhiều đến mức đếm không xuể. Nhiều người trong số họ được coi là thiên tài, không chỉ đơn thuần là tài giỏi.
Nhưng khi số lượng thiên tài nhiều đến mức dư thừa, những người từng được coi là tài giỏi nay lại bị coi là trung bình. Và rồi những kẻ vốn nên là trung bình lại bị coi là ngu dốt.
Đó thực sự là một thế giới vô cùng bất công.
Từ một góc độ nào đó, có thể nói đây là thời đại hoàng kim của võ lâm, khi mà vô số những võ giả vĩ đại liên tục xuất hiện.
Nhưng đối với tôi, điều đó lại hoàn toàn trái ngược.
Cậu sinh nhầm thời đại rồi.
Tôi đã từng nghe câu nói đó.
Cậu không hẳn là không có tài cán gì... Chỉ là vẫn chưa đủ.
Tôi đã từng nghe câu nói đó hàng nghìn lần.
Hơi thất vọng nếu so với các chị gái của cậu.
Không, tôi đã từng nghe câu nói đó hàng chục nghìn lần.
Chính vào thời điểm này trong kiếp trước của mình, cơn phẫn nộ bắt đầu nhen nhóm trong tôi.
Bởi vì tôi không phải là ngôi sao duy nhất sáng lên trong thế gian này, một thế gian đầy ắp những ngôi sao.
Lúc ấy, tôi đã đổ lỗi tất cả cho sự bất công của thế gian.
Vì đổ lỗi cho dòng máu của chính mình chẳng có ý nghĩa gì khi các chị gái của tôi đã tỏa sáng khắp thiên hạ.
Tuy nhiên, dù tôi có trở thành ngôi sao đi nữa, điều đó cũng chẳng quan trọng.
Vì ngay cả giữa những ngôi sao cũng sẽ luôn có những ngôi sao khác sáng hơn hẳn.
Những ví dụ tiêu biểu như Lôi Kiếm của gia tộc Namgung hay Độc Tố Phụng của gia tộc Tang.
Mặc dù Long Kiếm của phái Hoa Sơn vẫn còn im hơi lặng tiếng vào thời điểm này, nhưng chẳng bao lâu nữa, thanh kiếm của anh ta cũng sẽ bùng cháy và tỏa sáng hơn bất kỳ ai khác.
Cũng không lâu nữa, con rồng đang ngủ say của phái Wudang sẽ thức giấc.
Giữa vô số võ giả trẻ tuổi, những người trở thành Rồng và Phượng Hoàng với tài năng và nỗ lực đã trở thành những đại diện của thế hệ này.
Nhiều người tin rằng trong tương lai, Thiên Đỉnh đại diện cho Đệ Nhất Thiên Hạ sẽ xuất thân từ một trong Ngũ Long và Tam Phụng.
Trong số đó, Kiếm Phụng là người đặc biệt nhất.
Chị ấy là thiên tài vĩ đại nhất.
Người đã chứng tỏ được sức mạnh của mình ngay cả khi bị bao quanh bởi những con rồng mạnh mẽ của giới võ lâm.
Sau khi Peng Woojin đảm nhận vị trí Thiếu chủ của gia tộc Peng và từ bỏ danh hiệu "thiên tài vĩ đại nhất," danh hiệu đó ngay lập tức thuộc về Kiếm Phụng.
Đáng ngạc nhiên là không ai phản đối điều đó.
Ngay cả những thiên tài trẻ tuổi vốn tràn đầy kiêu hãnh và ngạo mạn cũng không dám lên tiếng phản đối.
Điều này đã phần nào nói lên sự vĩ đại của Kiếm Phụng.
Và đó cũng là lý do tại sao tôi không bao giờ thích chị ấy.
Tôi không thích việc, mặc dù chúng tôi đều là con của cùng một người cha, chị ấy lại sở hữu tài năng mà tôi thậm chí chẳng bao giờ dám mơ ước.
Tôi không thích việc tên của Kiếm Phụng luôn được nhắc đến trước tên tôi, ở bất cứ nơi đâu tôi đến.
Đối với tôi, Kiếm Phụng giống như một ngọn núi mà tôi sẽ không bao giờ có thể leo lên, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa.
Hay như một đại dương mà tôi không bao giờ có thể vượt qua, dù tôi có chèo thuyền bao lâu đi nữa.
Đó là lý do tôi không thích chị ấy.
Là lý do tôi luôn muốn chạy trốn mỗi khi nghe nhắc đến tên chị ấy.
Nhưng sau khi tự nhủ như vậy một thời gian dài, một câu hỏi chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Có thực sự là như vậy không?
Đó là một câu hỏi mà tôi không có lời giải đáp.
Bởi vì tôi đã biết câu trả lời ngay từ đầu.
Vấn đề lớn nhất trong tất cả những điều này là—
Dù tôi có nghĩ ra bao nhiêu lý do để ghét chị ấy đi chăng nữa, tôi vẫn luôn ý thức được một điều.
Dù tôi có bịa ra hàng nghìn lý do để ghét chị ấy,
Cuối cùng tôi vẫn không thể thực sự ghét bỏ chị.
Và đó chính là điều tôi ghét nhất.
Ít nhất là cho đến bây giờ—
『Em trai bé bỏng à.』
『…Vâng?』
『Hả? “Vâng”!?』
『Vâng… À ý em là, dạ vâng, thưa chị…?』
『Ừ, đúng rồi. Phải thế chứ. Này, tay em đang hạ xuống kìa, giơ cao lên cho đàng hoàng vào.』
『…Dạ.』
Tôi giơ cánh tay run rẩy của mình lên và nghĩ thầm,
…Không thể ghét bỏ chị ta cái cục cứt ấy.
—Bây giờ tôi cảm thấy điều đó thật dễ dàng.
…Cái con mụ tàn nhẫn này.
***
Tôi, người đã lập tức bỏ chạy ngay khi nghe tin, đã bị bắt lại một cách dễ dàng.
Nhị trưởng lão, người đứng ngay trước mặt tôi, chỉ cần với tay ra là tóm được tôi.
『Nhóc định chạy đi đâu vậy?』
『...Thưa Nhị trưởng lão, ông có thể giả vờ như không nhìn thấy cháu lần này được không?』
『Nhóc đang nói cái gì thế? Bỏ qua chuyện hôn ước, ta đã bảo là chị gái nhóc về rồi cơ mà!』
『Vâng, một chuyện là quá đủ rồi, giờ cháu bỏ chạy vì có tới hai chuyện lận đấy!』
『...Lão già này không thể hiểu nổi. Chị gái nhóc đã trở về sau một thời gian dài, vậy tại sao nhóc lại chạy trốn mà không tới chào hỏi đi?』
『Làm sao cháu có thể đối mặt với chị ấy mà không biết chị ấy sẽ định làm gì cháu…? Thả cháu ra, cháu sẽ trốn lên núi sống vài tháng, đừng có cố tìm cháu.』
『...Nhóc dính bệnh gì trong chuyến đi đến Sichuan à? Sao lại hành xử như thế này? Khiến ta muốn đánh nhóc nhừ tử luôn đấy.』
Tôi khựng lại ngay khi nghe những lời đe dọa đầy đáng sợ của Nhị trưởng lão.
Lão già điên này!
Và trong tất cả những chỗ mà lão có thể tóm lấy, lão lại phải nắm ngay vào gáy cổ áo tôi; giờ thì tôi chẳng thể làm gì để trốn thoát được.
Dù Khí trong tôi đã tăng lên đáng kể, nhưng so với Nhị trưởng lão thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Nhưng… ngay cả như vậy, tôi vẫn cố tìm đường thoát thân và suy nghĩ về cách thoát khỏi tình huống này.
Rồi tôi cảm nhận được một sự hiện diện mà tôi không bao giờ muốn đối diện.
Không phải chứ! Nó… Nó đang tiến lại gần!
Tôi tưởng chị ấy đang ở trong phòng của gia chủ cơ mà…!
Tôi cảm nhận được một luồng Khí từ xa đang ngày càng tới gần chúng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được nó là nhờ vào lượng Khí đã cải thiện của mình.
Khi sự hiện diện đó càng tiến lại gần, cơ thể tôi dần nóng lên.
Cái-cái quái gì thế này?
Chỉ riêng sự hiện diện của chị ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy áp lực.
Thật sự đấy, chị ấy là hiện thân của ngọn lửa hay gì à?
Sao con người bình thường có thể tiến lại gần một cách bình thản như thế này trong khi phát ra một luồng Khí khủng khiếp như vậy?
Ít nhất cũng phải che giấu nó đi chứ…!
Con mụ điên này chẳng buồn che giấu Khí chút nào, cứ như thể chị ấy đang muốn thiêu rụi toàn bộ nơi này vậy.
Nhị trưởng lão buông tôi ra sau khi cảm thấy luồng Khí hủy diệt đó đang tới gần.
Ông ta biết rằng giờ tôi có chạy đằng giời đi nữa thì cũng vô ích.
Ngay khi chân tôi vừa chạm đất.
Một bóng người nhẹ nhàng nhảy qua cổng và xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Tôi quay sang nhìn kẻ xâm nhập đó.
Trái ngược với Khí lực mà chị ấy đang tỏa ra, cơ thể chị lại trông vô cùng mảnh mai.
Mái tóc dài đen tuyền với sắc đỏ nhạt, và đôi mắt màu đỏ sậm—một dấu hiệu cho thấy chị ấy đã đạt đến Ngũ Cảnh của Hỏa Diệm Thuật, và là một võ giả có thể tự hào rằng mình thuộc hàng những người mạnh nhất võ lâm.
Chị ấy thừa hưởng ánh nhìn mãnh liệt, đặc trưng của gia tộc Gu, nhưng lại sở hữu những đường nét tinh tế khiến chị trở thành một mỹ nhân.
Nếu phải so sánh, trong khi người chị thứ hai của tôi mang gương mặt ngây thơ, thì sinh vật đáng sợ này lại thừa hưởng tất cả các nét đặc trưng của cha chúng tôi.
Chiếc áo choàng tung bay theo làn Khí của chị có hình ảnh một con hổ vàng trên đó.
Đó là chiếc áo choàng mà đội trưởng của đội kiếm sĩ gia tộc Gu mới có quyền mặc.
Người phụ nữ nhìn tôi một hồi lâu tưởng chừng như vô tận, rồi đột ngột vuốt tóc ra sau.
Chỉ lúc đó, áp lực từ luồng Khí mới hoàn toàn biến mất.
Khi tôi cuối cùng cũng có thể thở một cách thoải mái, người phụ nữ với đôi môi đỏ chậm rãi lên tiếng.
『Chào em.』
『Vâng…?』
『Khi gặp chị, em phải chào hỏi đàng hoàng chứ.』
『…』
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán tôi.
...Nên nói gì đây?
Tôi đã nghĩ đến hàng trăm câu trả lời và cuối cùng chọn một câu để nói:
『Xin chào…?』
『…』
Không có phản hồi.
Chị chỉ nghiêng đầu sang một bên.
Có vẻ như chị ấy không hài lòng với lời chào của tôi, nên tôi tiếp tục:
『Em xin kính chào đại tỷ…?』
-Gật đầu.
Chị ấy gật đầu ngay lập tức, có vẻ hài lòng với câu trả lời mới của tôi.
...Tôi sắp phát điên mất thôi.
Kiếm Phụng, Gu Huibi.
Chị ấy là người chị cả mà tôi đã không gặp trong nhiều năm qua.
Nói sao nhỉ? Chị ấy trông chẳng khác gì xưa.
Gu Huibi đang nhìn tôi với ánh mắt rực lửa.
...Tại sao chị ấy lại nhìn chằm chằm xuống tôi như vậy?
Không, khoan đã… tại sao lại thế?
Chiều cao của tôi và chị ấy vốn đâu chênh lệch nhiều.
...Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình đã vô thức quỳ gối xuống đất từ lúc nào.
『...?』
...Hả?
Có phải bản năng đã khiến tôi vô thức quỳ xuống?
Thật không thể tin nổi, dường như nỗi sợ trong tôi đã tự động kích hoạt và ép tôi hành động như vậy.
『Được, nhanh nhẹn thế là tốt.』
Gu Huibi mỉm cười đầy đen tối, có vẻ như chị ấy rất hài lòng với tư thế hiện tại của tôi.
...Nụ cười của chị ấy thật đáng sợ.
『Giơ cả hai tay lên nữa.』
『...Hả? Tại sao em phải giơ tay lên?』
『Em đang cãi lại chị à?』
Tôi ngay lập tức giơ hai tay lên trời.
Việc này hoàn toàn không phải theo ý tôi.
Đây là kiểu giáo dục khỉ gió gì thế này…?
『Em trai bé bỏng à.』
『…Vâng?』
『Hả? “Vâng”!?』
『Vâng… À ý em là, dạ vâng, thưa chị…?』
『Ừ, đúng rồi. Phải thế chứ. Này, tay em đang hạ xuống kìa, giơ cao lên cho đàng hoàng vào.』
『…Dạ.』
Tại sao chị ấy lại hành xử như thế này khi chúng tôi đã lâu không gặp nhau?
Khi tôi nhìn sang Nhị trưởng lão, ngầm ra hiệu cầu cứu, tôi thấy ông ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy hài lòng??
『Hai chị em vẫn hòa thuận như mọi khi nhỉ.』
『…Ông thấy chuyện này hay lắm sao?』
『Hahahaha!』
Gu Huibi, người đang "trừng phạt" tôi vì lý do nào đó, quay sang chào hỏi Nhị trưởng lão với thái độ kính trọng.
『Lâu rồi mới gặp, thưa Nhị trưởng lão.』
『Ừ, đã lâu lắm rồi. Dạo này Huibi sao rồi?』
『Vẫn như mọi khi thôi, thưa ông.』
『Thế thì tốt rồi. Ta nghe nói con đã làm rất tốt vai trò đội trưởng đội kiếm sĩ.』
『Đó là nhờ mọi người đã hết lòng ủng hộ ạ.』
Nhị trưởng lão và Gu Huibi đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ và thân thiện.
Mọi thứ đều có vẻ tốt đẹp, nhưng…
Bao giờ thì tôi mới được hạ tay xuống đây?
...Đặc biệt là khi đã từng này tuổi rồi.
Cánh tay tôi bắt đầu run rẩy.
Không phải vì mệt mỏi, mà vì cảm giác nhục nhã.
...Tôi thề rằng.
『Thật không thể chịu nổi…!』
Tôi không thể nhịn được nữa.
Không đời nào tôi lại để mình bị làm nhục như thế này, nhất là khi tôi đã trở về với một cuộc sống mới.
Tôi hạ tay xuống và quyết định sẽ làm rõ mọi chuyện với Gu Huibi.
『Em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn phải làm mấy trò như thế này—』
『Giơ tay lên lại đi.』
『Dạ vâng.』
Chết tiệt…
Gu Huibi quay sang và tiến lại gần hơn để quan sát kỹ tôi.
Đôi mắt của chị ấy ánh lên màu đỏ do Hỏa Khí, khiến chị trông càng thêm bí ẩn và đáng sợ.
『Em trai à.』
『…Vâng?』
『Em có biết mình đã làm sai điều gì không?』
『Cố chạy trốn ngay khi nghe tin chị trở về gia tộc…?』
『…Em đã cố làm gì cơ?』
Chết tiệt… Không phải điều đó à.
Tôi ho khan một cách ngượng ngùng và cố tránh ánh mắt của chị ấy, nhưng Gu Huibi lại chọc ngón tay vào má tôi và đẩy đầu tôi quay về phía trước nhìn thẳng vào mắt chị ấy.
Chuyện gì thế này? Tôi đã làm gì mà phải bị phạt ngay lúc này chứ?
Người ta nói rằng trong những tình huống khẩn cấp, con người thường trở nên khôn lỏi hơn, và điều đó đúng. Tôi lập tức nghĩ ra một lý do khác.
『…Là vì chị hai sao?』
『Yeonseo?』
『Vâng, nếu chị đang trừng phạt em vì em đã tát chị ấy…』
『Em tát Yeonseo à?』
…Chắc chắn đây cũng không phải lý do rồi.
Tôi cảm thấy như đang tự đào hố chôn mình vì liên tục vô tình thú nhận tội lỗi.
Nhưng điều kỳ lạ là Gu Huibi vẫn tỏ ra lãnh đạm ngay cả khi tôi thừa nhận những tội lỗi đó.
Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại không quan tâm đến việc em gái của mình bị tát.
『Lạ thật, chị không nghĩ là Yeonseo lại bị ai đó ở cấp độ của em tát.』
『Vậy nếu đó không phải là lý do, tại sao chị lại phạt em?』
Câu hỏi của tôi dường như khiến chị ấy bất mãn, vì ánh mắt của chị trở nên sắc lạnh hơn.
Cái nhìn của chị giống như những mũi kim đâm thẳng vào da thịt tôi.
『Em.』
『Vâng?』
『Chị nghe nói em lại có hôn ước mới.』
『…Hả?』
Tôi bất giác làm mặt ngơ ngác.
Tôi vừa nghe cái gì từ chị ấy thế?
Có phải tôi vừa nghe nhầm không?
Tôi nghĩ chị ấy vừa nói về chuyện hôn ước… Nhưng chuyện tôi kết hôn thì có liên quan gì đến việc tôi bị phạt ngay lúc này chứ?
Gu Huibi tiếp tục nói, bất chấp sự bối rối của tôi.
『Tại sao em không báo cho chị biết trước?』
『Vì em cũng vừa mới biết xong mà…?』
Ý tôi là, ngay cả khi tôi có biết trước, tại sao tôi phải nói với chị ấy cơ chứ?
...Chẳng lẽ, tôi bị phạt chỉ vì lý do ngớ ngẩn này thôi sao?
『Đó là lý do chị tức giận với em?』
『Dĩ nhiên là vậy rồi! Em nghĩ sao mà dám tự ý tiến tới hôn nhân khác mà không xin phép chị chứ!』
『Chị đang nói cái quái gì vậy? Chị bị điên rồi à!?』
Tôi không thể nhịn được mà bật cười khô khốc trước tình huống kỳ quái này.
Chị ấy đang nói linh tinh cái gì vậy, có phải chị ấy đang say giữa ban ngày không!?
Khi tôi hét trả đầy uất ức, Gu Huibi cau mày.
Đó là biểu hiện của chị ấy khi thực sự tức giận.
K-Khoan đã, chuyện này có hơi nguy hiểm rồi…?
Vù!
Đúng như tôi dự đoán, Khí nóng bắt đầu bốc lên từ người Gu Huibi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ luồng Khí của chị ấy qua chiếc áo choàng phấp phới dữ dội như cuồng phong.
…Có lẽ tôi tiêu thật rồi?
Bản năng của một đứa em trai lớn lên với những trận no đòn đang nói với tôi rằng nếu tôi dập đầu xuống đất ngay bây giờ thì vẫn còn có thể cứu vãn được.
Nhưng lý trí của tôi lại bảo rằng…
Quá muộn rồi.
Thằng ngu này nữa… Giờ ngươi bảo ta phải làm gì đây??
Khi tôi đang lén lút lùi lại để tính kế trốn thoát, tôi nghe thấy giọng nói đáng sợ của Gu Huibi vang lên.
『Điên à? Sao em dám nói như—』
『Thiếu gia…?』
Ngay sau đó, một giọng nói bất ngờ cắt ngang tình huống hiện tại.
Luồng Khí của Gu Huibi đang chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào liền biến mất ngay lập tức.
Tôi quay sang hướng phát ra giọng nói ấy và thấy Wi Seol-Ah đang cầm một đĩa bánh bao nóng hổi, nhìn tôi.
『Cái gì…』
Rồi tôi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, vì vậy tôi quay lại nhìn Gu Huibi.
Gu Huibi, người vừa mới trông như chuẩn bị thiêu đốt tôi với một ngọn lửa rực cháy, giờ lại đang nhìn Wi Seol-Ah trừng trừng.