Đã bao lâu rồi nhỉ?
Tôi vẫn còn cảm thấy hơi mệt, nên hình như tôi ngủ chưa đủ giấc thì phải.
『Sao lại bỏ bữa thế hả!? Em cần phải ăn nhiều để còn lớn lên chứ!』
Tôi bị đánh thức bởi âm thanh đinh tai ấy.
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc bánh bao.
...Tại sao lại có bánh bao ở đây?
Mình đang mơ à? Chắc là vậy rồi. Mình chỉ ăn bánh bao suốt mấy ngày qua, nên có lẽ nó đã quay lại ám mình.
『...Bánh bao à, có phải là bánh bao thịt bò không?』
『Em trai… em đang nói mớ đấy à?』
Một giọng nói quen thuộc, kèm theo một đôi mắt đỏ rực hiện ra trước mắt tôi.
Chỉ đến khi thấy đôi mắt ấy, não tôi mới bắt đầu hoạt động.
Tầm nhìn mờ nhạt của tôi nhanh chóng trở nên rõ ràng, các đường nét sắc bén của khuôn mặt hiện ra, giúp tôi nhận ra danh tính của người đang cúi xuống dí sát vào mặt tôi.
『Chị cả…?』
『Đúng rồi, là người chị tuyệt vời và xinh đẹp của em đây.』
Tôi phớt lờ đi cái vế đằng sau trong lời nói của chị ấy.
『Tại sao chị lại ở đây?』
『Chị không được ở đây sao?』
『Đúng vậy, vì đây là phòng của em.』
『Tức là cũng là phòng của chị.』
『...Chị đang nói cái quái gì vậy, chị say à?』
Gu Huibi giơ tay ra định cốc đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng né tránh.
Chị ấy nhướng mày khó chịu trước phản ứng của tôi.
『Huh... Sao em dám né chị?』
『Tại sao chị lại muốn đánh em ngay khi vừa mới bước vào phòng?』
『Thái độ gì đấy hả? Trong khi chị đã bỏ công sức ra để đến tận đây xem em ăn uống thế nào?』
『...Chị có thể sai thị nữ mang đồ ăn tới mà.』
Tôi định hỏi sao chị ấy lại đến đây chỉ để làm phiền tôi, nhưng tôi quyết định ngậm mồm lại.
Nếu tôi nói vậy, có lẽ tôi sẽ bị thiêu sống mất.
Gu Huibi nâng tay lên định đánh tôi lần nữa, nhưng rồi lại chậm rãi hạ tay xuống.
Chị ấy từ bỏ rồi sao?
Chị ấy từ từ đẩy một đĩa bánh bao về phía tôi.
『Chị nhặt được chúng trên đường đến đây, nên ăn đi. Đừng để bụng đói.』
『Chị vô tình nhặt được nhiều bánh bao thế này sao...?』
『Em nói nhiều quá đấy. Có muốn bị thiêu sống cùng với đống bánh bao này không?』
Trước khi chị ấy quyết định làm thế thật, tôi vội vàng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Có vẻ như chúng vừa được hấp xong, vì vẫn còn hơi ấm.
『...Em cảm ơn.』
Dù tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi ở gần chị ấy, tôi không thể phủ nhận rằng chị đã nghĩ cho tôi mà đến đây.
Gu Huibi cười khúc khích trước lời cảm ơn của tôi, có vẻ thấy thú vị.
『“Em cảm ơn” hả? Bánh bao chắc phải ngon lắm, vì đã lâu lắm rồi chị mới nghe em nói mấy lời dễ thương như vậy đấy.』
Thật sao?
À, tôi cũng không quá bất ngờ.
Vì vào khoảng thời gian này, tôi trong quá khứ có lẽ đã căm ghét tất cả mọi người trong gia tộc, kể cả các thành viên trong gia đình.
『Em chỉ nói bâng quơ vậy thôi, nhưng có vẻ như chị luôn tìm cách chọc ngoáy em cho bằng được, ngay cả khi em chỉ đơn giản là nói cảm ơn.』
『Lời lẽ thô lỗ của em vẫn như cũ nhỉ, nhưng chị tự hỏi chuyện gì đã xảy ra để em thay đổi nhiều đến vậy... Có phải vì cô gái Namgung đó không?』
Tôi suýt nữa thì nghẹn bánh bao khi nghe đến tên Namgung từ miệng của Gu Huibi.
Tôi bắt đầu ho sặc sụa.
『Khụ... khụ...』
『Wow chắc là em yêu cô ta đến mức nghẹn cả đồ ăn luôn.』
Tôi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của chị ấy khi đang ho.
Chị ấy đang nói nhảm gì thế?
『Tại sao chị lại tự dưng nhắc đến Namgung thế, em tưởng mình sắp chết vì nghẹn đấy.』
『Cô ta có xinh đẹp không?』
『...Ôi chúa ơi giết tôi đi.』
Gu Huibi chẳng thèm để ý đến câu hỏi của tôi, chị ấy chỉ quan tâm đến những thứ chị muốn nghe.
Nhưng mà, chị ấy lại hỏi “cô ta có xinh đẹp không” á?
Khách quan mà nói thì, Namgung Bi-ah quả thực được nhiều người coi là xinh đẹp.
Ý tôi là, rất nhiều ấy.
Tôi sẽ phải mang ai đó tầm cỡ của Wi Seol-Ah ra mới có thể so sánh với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Namgung Bi-ah.
Dù cho cô ấy có tắm mình trong mưa máu giữa lúc tàn sát kẻ thù, vẻ đẹp mê hoặc lòng người của cô vẫn không hề phai nhạt. Cảnh tượng đó, tôi đã quá quen thuộc từ kiếp trước.
Cơ mà quan điểm của tôi về cô nàng cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì tôi đã nhìn thấy vẻ đẹp đó quá nhiều lần đến mức trở nên thờ ơ rồi.
『Lôi Kiếm có khoe cô ta rất xinh đẹp.』
『...Chị quen biết hắn à?』
『Chị có gặp hắn vài lần, nhưng không nói chuyện nhiều, dù sao hắn trông cũng có vẻ đáng nghi.』
Vì chỉ có vài thiên tài trong giới võ lâm có thể trở thành Ngũ Long và Tam Phụng, nên việc họ chạm mặt nhau vài lần cũng là điều dễ hiểu.
Điều kỳ lạ là làm thế nào mà Gu Huibi lại ngửi được mùi đáng nghi từ hắn thế?
Mặt nạ của tên khốn Namgung đó dày phết, thế mà vẫn không qua được mắt chị tôi. Giác quan của chị ấy tốt đến vậy sao?
Tôi tiếp tục ăn bánh bao, cố gắng không nghĩ đến những điều vớ vẩn chị ấy nói.
Khi tôi gần ăn hết chỗ bánh bao, Gu Huibi lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo.
Tôi trở nên im bặt khi nhìn thấy thứ đó.
『...Chị.』
『Gì?』
『Đó là cái gì?』
『Không biết nhìn à?』
Em biết, và đó là lý do em đang hỏi đấy, khốn kiếp.
Thứ mà Gu Huibi vừa lấy ra chẳng phải thứ gì khác ngoài chai rượu trắng.
Tại sao chị ấy lại mang rượu vào phòng người khác chứ?
Gu Huibi cười ranh mãnh khi nhìn thấy biểu cảm của tôi.
『Muốn uống một ly không?』
『...Nói thật đi, có phải chị đến đây chỉ để uống rượu không?』
Tôi thề rằng, đầu óc chị ấy không bình thường chút nào.
Bỏ qua lời tôi nói, Gu Huibi lấy ra một chiếc ly và bắt đầu rót rượu uống một mình.
『Chị sẽ rời đi sau khi uống xong chứ?』
『Không? Chị sẽ ngủ ở đây.』
Hmm...
Đó chắc chắn là điều điên rồ nhất mà tôi từng nghe từ lúc về đến nhà.
『Vậy thì chị cứ ngủ đi, em sẽ đi chỗ khác ngủ.』
『Sao em lại có thể lạnh lùng như vậy? Đã bao lâu rồi chị em mình mới có dịp ngủ chung mà, không phải sao?』
『Lâu cái con khỉ, chúng ta đã bao giờ ngủ chung đâu?』
Chúng tôi chưa bao giờ thân thiết đến mức đó.
Dù vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý và thủ thế, đề phòng chị ấy có tấn công tôi lần nữa.
Kỳ lạ thay, Gu Huibi không nói thêm lời nào, chỉ khẽ mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời đêm, nơi vầng trăng sáng đang treo lơ lửng.
Chẳng nhẽ...? Chúng ta đã từng ngủ chung sao?
Ngay cả khi đã lục soát ký ức từ kiếp trước, tôi vẫn không tìm được chút hồi ức nào về việc đó, vậy tại sao chị ấy lại có biểu cảm kỳ quặc như vậy?
Gu Huibi sau đó đột nhiên bật cười, như thể chị bây giờ mới nghe được câu nói của tôi lúc nãy.
『Ừ, đúng vậy. Đúng là chúng ta chưa ngủ chung bao giờ. Em phũ quá đấy.』
『...Khi nào thì chị rời đi đây?』
『Em trai à, tại sao em cứ cố đuổi chị đi mãi vậy?』
『Vì đây là phòng của em chăng?』
Chẳng phải điều đó hiển nhiên sao...?
Gu Huibi tiếp tục uống, hoàn toàn phớt lờ mọi lời tôi nói.
-Ực ực.
Sau một lúc, tốc độ uống của Gu Huibi chậm lại, và có vẻ như chị ấy đã gần uống hết chỗ rượu.
Sau khi những giọt cuối cùng rơi vào ly, Gu Huibi cất chai rượu đi và đứng dậy, vẻ mặt thoáng thất vọng.
Bây giờ thì chị có thể rời đi được chưa?
『Tiểu đệ.』
Gu Huibi bất ngờ gọi tôi.
Có vẻ như chị ấy hơi say vì uống quá nhanh.
Khoan, chị ấy mà say á?
Tôi nghiêng đầu bối rối.
Chị ấy đã đạt tới Ngũ Cảnh của Hỏa Diệm Thuật, điều đó có nghĩa là chị ấy đã vượt xa cả cấp độ Nhất đẳng. Vì thế mấy thức uống có cồn như rượu cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến chị ấy,
Trừ phi chị ấy cố tình để rượu làm mình say.
Đây là điều mà các võ giả thường làm nếu họ thực sự yêu thích việc uống rượu, nhưng Gu Huibi có bao giờ thích uống rượu đâu?
Tôi không có chút ký ức nào về việc này.
『Này.』
Gu Huibi vẫy tay.
Chị ấy ra hiệu cho tôi lại gần.
Ánh trăng khuất sau lưng chiếu sáng bóng dáng của Gu Huibi khi chị ấy làm thế. Mái tóc đỏ của chị dường như càng thêm rực rỡ dưới ánh trăng huyền ảo.
『Em có muốn đấu với chị không, nhân lúc trăng đang đẹp thế này?』
『Chị thực sự đã uống hết cả ba chai à...?』
Chị ấy điên rồi sao...?
Và đấu đá với nhau thì có liên quan gì đến trăng cơ chứ?
Tôi vô tình làm rơi chiếc bánh bao vì những lời nói vô nghĩa của chị ấy khiến tôi ngớ người ra.
Gu Huibi chỉ giữ nguyên nụ cười.
Tôi không thích cái cách mà khuôn mặt của chị ấy ửng đỏ vì say rượu.
『Tiểu đệ.』
『Dạ.』
『Em sẽ ổn chứ?』
『Về cái gì cơ?』
Chị đang nói về việc em bị đánh đập bởi con thú dữ trước mặt à?
Thành thật mà nói, tôi không thích ăn đòn lắm, và cũng không hề chuẩn bị cho điều đó.
Tôi chỉ muốn quay về ngủ thôi, vì tôi vẫn còn thấy hơi mệt.
Sau khi ngủ dậy, tôi sẽ...
『Thứ đó, em sẽ ổn chứ nếu không xử lý chúng?』
『...!』
Tôi làm rơi chiếc bánh bao thứ hai sau lời nói đột ngột của Gu Huibi.
Tôi nhìn chị ấy với ánh mắt kinh ngạc.
Ngón tay của Gu Huibi đang chỉ thẳng vào vùng đan điền của tôi.
...Làm sao chị ấy biết được?
Tôi đã cố gắng điều chỉnh Khí nhận được từ con rắn khổng lồ, nhưng vẫn còn sót lại một số Khí không tương thích lảng vảng trong cơ thể.
Và Khí ngoại lai không được hợp nhất với Khí trong cơ thể sẽ trở thành độc tố gây hại cho một võ giả.
Dù đã biết điều này, tôi vẫn không dám mạo hiểm hấp thụ chúng vì sợ rằng điều đó có thể gây tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là giết chết tôi.
Và ý nghĩ đó rất ám ảnh tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi.
Tại sao tôi luôn phải đối mặt với những tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này, khi tôi có quyền lựa chọn hấp thụ sức mạnh nào đó?
...Có lẽ vì mình luôn tự tìm đến những nơi hoặc làm những việc khiến bản thân phải đối diện với những lựa chọn đó… Gieo gió thì gặt bão mà.
Lý do tôi chưa từ bỏ chỗ Khí tồn dư đó là vì lòng tham của chính mình. Nghe thật nực cười phải không?
Suy nghĩ tham lam rằng có lẽ tôi đủ khả năng để hấp thụ lượng Khí này.
Đó là một trong những lý do khiến cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi dù không làm gì cả.
Giải pháp cho vấn đề này rất đơn giản: buông bỏ chỗ Khí đó.
Việc này có thể thực hiện được trong quá trình luyện tập hoặc trong một trận đấu, để xả hết Khí ra ngoài.
Tôi nói với Gu Huibi:
『...Có phải đó là lý do tại sao chị muốn đấu với em vào giữa đêm khuya như này?』
『Cũng không hẳn, chị chỉ muốn dạy cho đứa em trai láo toét một bài học thôi.』
『Chị đang nói gì vậy...』
Tôi chợt nhớ lại một sự việc.
Không thể nào, nhưng khả năng này vẫn tồn tại, nên tôi hỏi:
『Có phải vì thế chị mới làm đủ trò trừng phạt em vào sáng nay không?』
Khi Gu Huibi xuất hiện với luồng Khí áp đảo,
Để chống lại chị ấy, tôi đã phải sử dụng một phần Khí còn sót lại.
Gu Huibi khẽ giật mình trước câu hỏi của tôi, nhưng chị ấy nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
『Em trai yêu quý à, em đang nghĩ quá xa rồi. Chị đâu có rảnh tự làm khổ mình như thế?』
『Chị chắc không?』
『Cứ nói tiếp đi, có khi em sẽ im lặng nếu chị thiêu cháy hết tóc của em đấy.』
Thiêu cháy hết tóc của tôi... Sao chị ấy lại dữ dằn đến vậy cơ chứ?
Không biết từ khi nào, Gu Huibi đã có một thanh kiếm gỗ trong tay.
...Chị ấy lấy nó ở đâu ra vậy?
Chẳng nhẽ ngay từ đầu chị ấy đến đây là để kéo tôi đi đánh nhau à?
『Giờ em xem chị như trò đùa chỉ vì lâu ngày không gặp hả? Người chẳng cao thêm được chút nào, thế mà sự tự tin thì lại cao ngất ngưởng rồi đấy nhỉ.』
Gu Huibi nở một nụ cười gian ác khi nói ra những lời trêu chọc đó, nhưng tôi chẳng để tâm.
Vẫn như lần gặp nhau cách đây vài tháng với Gu Huibi, còn với tôi thì là vài năm, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi.
Tôi nhai hết miếng bánh bao trong miệng rồi đứng dậy, bước về phía Gu Huibi.
Biểu cảm của Gu Huibi lập tức chuyển sang ngạc nhiên rõ rệt.
Sao chị ấy lại ngạc nhiên khi chính chị ấy gọi tôi cơ chứ?
『...Woah, lần này em không định chạy trốn nữa à?』
『Chị cũng đâu có muốn đánh em đến thế đâu, thôi đừng cố dọa em nữa.』
Tôi đi ngang qua Gu Huibi, hướng tới sân tập.
Vừa quay đầu lại, tôi vừa nói với chị ấy:
『Nếu đánh nhau ở đây, cả dinh thự sẽ bị phá hủy mất.』
『Buồn cười thật, lo cho dinh thự làm gì khi em sẽ gục ngay chỉ sau một đòn.』
Gu Huibi khúc khích cười sau câu nói đó.
Tôi phớt lờ chị ấy và chầm chậm bước về phía sân tập.
Thông thường thì tôi sẽ đáp trả sau những lời khiêu khích như vậy, nhưng dù có sống cả đời như một kẻ tệ bạc đi nữa, cũng thật khó để cãi lại người đã từng hy sinh mạng sống vì mình.
***
Chung huyết thống có ý nghĩa gì?
Ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cùng chung dòng máu lại mang bất kỳ ý nghĩa gì.
Đối với cha tôi và các chị, điều đó cũng chẳng khác là bao.
Tôi chỉ là kẻ bất hạnh sinh ra từ cùng một người cha với họ.
Hơn nữa, tôi thậm chí còn không được sinh ra từ cùng một người mẹ.
Người đã hạ sinh tôi là một người đàn bà khác, không phải mẹ của họ.
Và trớ trêu thay, để khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn;
Cô gái tài năng nhất trong lịch sử sử kiếm của gia tộc Gu,
Và vị Thiếu chủ kém cỏi nhất trong toàn bộ lịch sử gia tộc.
Sự so sánh đó đã hủy hoại tôi.
Tôi không thể đổ lỗi cho điều này về mọi tội lỗi của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó đã góp phần lớn trong những lỗi lầm đó.
Chính lòng tự tôn đã khiến con người trở nên vừa đáng sợ, ích kỷ, và cũng thật đáng thương.
Khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ rằng Gu Huibi là một con quái vật, lúc nào cũng lăm le muốn giết tôi.
Tại sao chị ấy lại ám ảnh với tôi đến vậy?
Khi đó, tôi đã nghĩ rằng vì tôi dễ dàng giành lấy vị trí người thừa kế, còn Gu Huibi thì không.
Thật độc ác.
Làm sao tôi lại có thể nghĩ rằng Gu Huibi muốn giành lấy vị trí gia chủ, trong khi chính tôi không hề biết rằng mình đang tự bước vào địa ngục bằng chính đôi chân của mình?
Tôi đứng thẳng người, đối diện với Gu Huibi trong sân tập, trong khi chị ấy giơ thanh kiếm gỗ về phía tôi.
Sân tập chìm trong bóng tối vì đêm khuya, nhưng điều đó không thành vấn đề đối với những hậu duệ của gia tộc Gu.
–Phừng!
Gu Huibi từ từ bao phủ cơ thể mình bằng một luồng Khí đỏ rực.
Đó là kỳ tích chỉ có thể đạt được khi đã tiến vào Ngũ Cảnh của Hỏa Diệm Thuật.
Đó không chỉ đơn giản là quá trình giữ và tạo ra nhiệt,
Mà còn là sự hòa hợp giữa quá trình ấy với nội Khí, dẫn đến sự biến đổi về hình dáng của Khí.
Khí của chị ấy trông giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
“Đừng sợ bóng tối, vì những võ giả của gia tộc Gu sẽ tự tỏa sáng bằng ánh sáng của chính mình.”
Đó là lời mà tổ tiên của gia tộc Gu đã để lại.
Như thể muốn minh chứng cho những lời ấy, ngọn lửa bao quanh Gu Huibi lan ra cả thanh kiếm gỗ trong tay chị.
Nhờ vào luồng Khí dồi dào và áp đảo ấy, toàn bộ sân tập giờ đây sáng rực lên.
Tôi chăm chú quan sát Gu Huibi một cách rõ ràng.
Chị không khác quá nhiều so với hình ảnh mà tôi nhớ về chị từ kiếp trước.
Cơ thể của một võ giả luôn lão hóa chậm hơn so với con người bình thường.
Đó là lý do mỗi lần nhìn Gu Huibi, tôi lại nhớ đến quá khứ bi thảm.
Cánh tay của chị ấy, cánh tay đã không còn cử động được nữa sau khi bị giày xéo đến mức tàn tạ.
Và tôi, kẻ đã nhìn vào đôi mắt đỏ của chị, đôi mắt dần mất đi ánh sáng khi chị từ từ trôi vào vòng tay của tử thần.
Hôm đó trời cũng mưa sao?
Tôi chỉ nhớ rằng thời tiết khi ấy không tốt chút nào.
『Tiểu đệ.』
『Tiểu đệ.』
Cả hai giọng nói của Gu Huibi đều vang vọng trong tâm trí tôi.
Có phải do tôi quá mệt mỏi nên tưởng tượng ra không?
Chắc không phải vậy.
Có lẽ là bởi tôi không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc đó.
Hết lần này đến lần khác, tôi đã ước rằng mình có thể gặp lại Gu Huibi nếu được tái ngộ sau cái chết.
Tôi luôn muốn hỏi chị ấy một điều.
Điều mà chị đã nói với tôi, nở nụ cười ngay cả khi đang cận kề cái chết.
Tôi muốn hỏi chị.
Tại sao chị lại nói những lời đó với tôi?
Và tại sao chị lại đi xa đến thế vì một kẻ như tôi?
…Dù sao thì tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghe câu trả lời từ chị.
『Em không định tấn công à?』
『Hãy hạnh phúc nhé.』
Tôi chỉ muốn hỏi điều đó.
『Không, giờ em tới đây.』
Tôi bước về phía Gu Huibi.