Childhood Friend of the Zenith

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 48: Hoa Sơn (2)

Tôi cảm thấy cần nói phải thêm điều này một lần nữa, đó là thời gian chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi.

Thay vào đó, tôi luôn phải thích nghi với sự trôi qua của nó, và với mọi điều mà thời gian mang lại.

Tôi càng thấy rõ điều này hơn vì mười ngày nghỉ mà tôi được ban cho đã trôi qua quá chóng vánh.

Trong những ngày đó, tôi phải tập luyện với khoảng thời gian ít ỏi mình có, đồng thời cố gắng sắp xếp lại mọi sự kiện mà tôi nhớ sẽ xảy ra trong tương lai.

Chưa kể, tôi còn phải đối phó với việc Nhị trưởng lão và Gu Huibi liên tục ghé thăm.

Điều duy nhất mang lại chút niềm vui cho tôi là trêu chọc Wi Seol-Ah mỗi khi em ấy hoàn thành xong công việc nhà.

Nhìn gương mặt em ấy chuyển từ hào hứng sang tuyệt vọng như thể trời sắp sập mỗi khi tôi lấy và ăn trộm bánh yakgwa của em ấy, sẽ không bao giờ hết buồn cười.

Đằng nào đó cũng là tiền của tôi mà, đúng không?

Đôi khi các thị nữ sẽ tự bỏ tiền túi ra mua đồ ăn vặt nuông chiều em ấy, nhưng phần lớn chỗ đồ ăn vặt đó vẫn từ tiền của tôi mà ra.

Hmm, nói đúng hơn là từ tiền của gia tộc, nhưng về cơ bản thì cũng như nhau thôi…

Tiền của tôi, ít nhất là cho đến khi tôi rời khỏi gia tộc.

Tôi từng có suy nghĩ sẽ rời bỏ gia tộc, nhưng đó là chuyện của tương lai.

Tôi cần đến vị thế của gia tộc mình trong ít nhất 5 năm nữa.

–Thụp! Thụp!

Tôi thả các bao cát buộc quanh người xuống đất sau buổi tập luyện.

Một âm thanh nặng trịch vang lên khi chúng rơi chạm đất, minh chứng cho khối lượng đáng kể của chúng.

『Vẫn chưa đủ hử.』

Mười ngày chắc chắn là chưa đủ để tôi chạm đến tứ cảnh của Hoả Diệm Thuật.

Tôi có thể đã vươn lên đến ngưỡng cao nhất của tam cảnh, nhưng bức tường cuối cùng đứng chắn trước tứ cảnh vẫn còn rất cao.

Nếu tôi muốn sử dụng Hỏa Diệm Thuật một cách linh hoạt và uyển chuyển, tôi trước tiên phải rèn luyện thể chất của mình.

Môn võ Hỏa Diệm Thuật của gia tộc Gu nếu chỉ nhìn qua thì rất cơ bản và dễ học, nhưng việc kiểm soát Khí lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Để giữ cho ngọn lửa cháy dữ dội bao trùm cơ thể, võ giả phải tiêu tốn rất nhiều nội Khí, và để chịu đựng được sức nóng của ngọn lửa ấy, người sử dụng phải có một cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.

Từ kinh nghiệm của kiếp trước, tôi hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của việc rèn luyện thể lực.

『…Cũng chính vì thế mà mình chưa bao giờ đạt tới cảnh giới tối thượng.』

Cảnh giới tối thượng.

Đó là trạng thái cuối cùng và cao nhất của Hoả Diệm Thuật.

Khi đạt đến cảnh giới đó, võ giả có thể tuyên bố rằng họ đã "thông suốt" hoàn toàn một võ phái.

Có người so sánh việc thông suốt một võ phái giống như việc chinh phục và làm chủ ý chí của bản thân.

Nhưng tôi chưa từng chạm tới cảnh giới ấy, nên tôi không biết câu trả lời thực sự là gì.

Ma Kiếm trong kiếp trước của tôi đã đạt đến một cảnh giới cực hạn, nơi cô ấy có thể hòa làm một với thanh kiếm của mình.

Nếu chỉ đang nói về cảnh giới, tôi tin rằng cô ấy đã đạt đến cảnh giới cao hơn cả tôi.

Khi tôi hỏi cô ấy cảm thấy thế nào khi đạt đến cảnh giới tối thượng đó, cô chỉ trả lời:

『Không cảm thấy gì.

Tôi cũng không thấy bất ngờ cho lắm, vì tôi đã đoán trước rằng cô sẽ cho một câu trả lời mơ hồ như vậy với tính cách đó.

『Nếu phải giải thích, ta cho rằng nó giống như phá vỡ khỏi kén, bước ra một thế giới mới, một cách hết sức tự nhiên.

Thật khó để hiểu được.

Khi một người đột phá lên cảnh giới mới, họ dần quen thuộc với nó, từ đó có thể cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng hơn, nhưng khả năng phân biệt vẫn giữ nguyên không đổi.

Hiện tại, tôi đang ở một cấp độ quá tầm thường để có thể cảm nhận được những điều như thế, nhưng nếu là người đang đứng trước mặt tôi lúc này đây, câu chuyện chắc hẳn sẽ khác hoàn toàn.

『Lão điều khiển xe ngựa giỏi lắm, Thiếu gia đừng lo!』

『…Không cần đâu, tiên sinh… Việc này chúng tôi đã có sẵn người khác lo rồi mà.』

Vậy tại sao cái ông này lại sống như thế này nhỉ…?

Tôi luôn thắc mắc về điều đó…

***

Đã mười ngày trôi qua.

Tôi cảm thấy mình chưa nghỉ ngơi đủ, nhưng ngày mà tôi phải khởi hành đến Hoa Sơn vẫn đến bất chấp ý muốn của tôi.

Haizz… Vẫn không thể tin nổi mình sẽ phải đến Shaanxi ngay sau khi vừa trở về từ Sichuan.

Tôi tự hỏi chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ trong tương lai vào thời điểm tôi quay lại đây trời sẽ chuyển mùa sang thu.

『…Ngươi nghĩ chuyến đi này sẽ mất bao lâu?』

『Tôi cho rằng nó sẽ lâu hơn những gì ngài nghĩ đấy.』

『Sao ngươi lại có thể trả lời ta hững hờ như vậy, vẫn còn giận à?』

Có vẻ như Muyeon vẫn còn dỗi vì lần trước tôi đã chọc ghẹo anh ta vụ trả tiền.

Ừ thì… tôi cũng chưa trả lại anh ấy một đồng nào cả.

Ồ, có lẽ vì thế mà anh ta giận nhỉ? Tôi định sẽ trả tiền cho anh ta sau khi nhận được tiền công cho chuyến đi này… Tôi hứa đó.

Tạm gác Muyeon sang một bên, tôi nhìn vào cỗ xe ngựa đang được chuẩn bị cho hành trình của chúng tôi.

Nhiều thứ đang được chất vào xe.

So với chuyến đi tới Sichuan lần trước, có vẻ như lần này mang theo nhiều đồ đạc và lương thực hơn hẳn.

Tôi đoán rằng lần này được chuẩn bị công phu và đầy đủ hơn vì chuyến xe ngựa này là do chính Gia chủ phái đi.

Giữa cảnh nhộn nhịp ấy, tôi chợt để ý đến Wi Seol-Ah, người đang loạng choạng bước đi vì phải mang theo những món đồ quá khổ che khuất cả tầm nhìn.

Em ấy đang khuân vác những vật nặng mà ngay cả đàn ông trưởng thành cũng khó khăn khiêng nổi.

…Chắc em ấy có sở hữu chút nội Khí?

Tôi không thể tìm ra lời giải thích nào khác cho sức mạnh phi thường của em ấy.

–Hí.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía tiếng ngựa hí.

Việc Wi Seol-Ah khiêng vác tất cả những thứ đó đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng giờ còn thêm cả cảnh Kiếm Tôn đang trò chuyện với con ngựa nữa…

…Tôi phải cảm thấy thế nào về tình huống oái oăm này đây?

…Tại sao họ lại đi cùng tôi?

Khi lần đầu nghe tin Kiếm Tôn và Wi Seol-Ah sẽ cùng tham gia chuyến đi này, tôi đã thực sự rất sốc.

Hơn nữa, Kiếm Tôn còn khăng khăng rằng ông sẽ là người lái xe ngựa.

Ban đầu tôi nghĩ rằng đã có người được chỉ định cho công việc đó, nhưng khi hỏi thì tôi mới biết rằng người đó đã nghỉ phép sau khi nhận được tiền công từ chuyến đi Sichuan vừa rồi.

…Ngay lúc này ư? Khi tôi chuẩn bị lên đường đến Hoa Sơn?

Tôi ngửi thấy mùi gì đó mờ ám ở đây.

Tôi cảm giác như gia chủ đã dàn xếp điều gì đó khuất tất để việc này xảy ra.

Và trong giữa tất cả những thứ "bất thường" đó, chính là tôi, người đang bước thẳng vào tâm bão mà không hề hay biết gì.

Chuyện này thực sự sẽ ổn chứ?

『Tiểu đệ.』

Đó là giọng của Gu Huibi.

Khi quay về hướng phát ra tiếng gọi, tôi thấy chị ấy đang cầm một đĩa bánh bao quen thuộc.

『Sao chị lại cầm đĩa bánh bao?』

『Em trai yêu quý à, chị nghe nói em lại bỏ bữa.』

『Ờm… Em có ăn rồi, nhưng chỉ một ít thôi.』

『Em điên à? Làm sao em có thể bỏ bữa trong giai đoạn phát triển như này được chứ?』

『Như chị thấy đấy, em hoàn toàn ổ–Ặcc!』

Chưa kịp nói hết câu, Gu Huibi đã nhét ngay một chiếc bánh bao vào miệng tôi.

Dù rất muốn nhổ ra, tôi cũng không thể lãng phí một chiếc bánh bao quý giá được.

Tôi cố gắng nuốt nó xuống và uống cốc nước mà chị đưa cho tôi ngay sau đó.

『…』

Gu Huibi trông rất vui và hài lòng khi thấy tôi nuốt trọn chiếc bánh bao chị ấy đã đưa.

Nhưng tôi thì chẳng thấy vui chút nào.

『Khi nào thì chị rời đi?』

『Sao thế? Em muốn chị ở lại lâu hơn à?』

『Không, em muốn chị đi ngay khỏi đây thì hơn–Woah!』

Tôi vội né cú đấm vừa bay đến mình.

Người phụ nữ điên khùng này giờ chọn bạo lực thay cho lời nói rồi sao!

『Này! Nói chuyện bằng lời được không!?』

『Đằng nào em chả né được. Thật là, cái cách em nói chuyện với chị…』

Chị ấy phẩy phẩy tay, để lộ một ít Hỏa Khí nhàn nhạt thoát ra.

Cái quái gì vậy? Thậm chí truyền cả Khí vào cú đấm? Tính giết người à!?

Làm ngơ hành động điên rồ vừa rồi như thể chẳng có gì nghiêm trọng, Gu Huibi mỉm cười và nói:

『Chắc là chị sẽ đi sau khoảng 10 ngày nữa.』

10 ngày nữa, tức là chị ấy sẽ ở lại đây tổng cộng 20 ngày… Một khoảng thời gian nghỉ phép khá dài đấy chứ.

Có lẽ là vì họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ dài hạn? Xem chừng nhiệm vụ vừa rồi đặc biệt khó khăn, nhất là khi đội kiếm sĩ thứ 5 thường xuyên được giao những nhiệm vụ quan trọng.

『Sau khi nghỉ ngơi xong, chị sẽ đi đâu tiếp?』

『Woah, cái gì đây? Em đang lo cho chị sao?』

Thật phiền phức, lẽ ra tôi nên im lặng từ đầu.

Gu Huibi bật cười khúc khích, dường như rất thích thú với phản ứng của tôi.

『Thời gian trôi qua vèo vèo ấy nhỉ, chị cũng hơi tiếc vì chỉ có thể gặp em được một tí như này.』

Gu Huibi xoa đầu tôi, mái tóc bị vò rối tung hết cả lên.

Đầu tôi lắc lư theo từng nhịp tay mạnh mẽ của chị. Cảm giác này làm tôi nhớ đến Nhị trưởng lão.

Không phải tôi đang khen đâu. Thật đáng tiếc là chị ấy lại có vài điểm giống ông ta…

『Nhiệm vụ sắp tới sẽ lâu hơn bình thường. Chị được giao đến “Vực thẳm”.』

『Vực thẳm?』

Vực thẳm là một khu vực đầy rẫy những Quỷ Môn nguy hiểm liên tục xuất hiện.

Đó cũng là một khu vực được giám sát trực tiếp bởi Võ Lâm Minh, và theo thỏa thuận giữa các phe Chính Đạo, các gia tộc và môn phái sẽ lần lượt cử kiếm sĩ đến đây tuần tra để giữ vững chiến tuyến.

Và có vẻ như lần này đến lượt gia tộc Gu chúng tôi.

『Chuyến đi lần này của chị sẽ dài đấy.』

『Vậy không phải càng vui sao? Chị nghe nói rất nhiều ma vật xuất hiện ở đó… Chưa gì đã cảm thấy muốn động tay động chân rồi.』

『…Em mong chị sẽ tận hưởng nó vui vẻ.』

Tôi lo lắng vô ích rồi… Chị ấy thấy hứng thú với chuyện này thật sao?

Xích Dương Cuồng Kiếm… Đúng là chị ấy điên thật rồi.

Khi chúng tôi đang trò chuyện, Muyeon bước tới và nói:

『Thiếu gia, chúng ta đã sẵn sàng lên đường rồi.』

『Đi ngay bây giờ à?』

『Không phải ngay bây giờ, khoảng 5 đến 15 phút nữa. Nhị trưởng lão nói rằng ông ấy có thứ muốn đưa cho ngài…』

『…Lần này lại là thứ gì nữa đây?』

Bất cứ điều gì liên quan đến Nhị trưởng lão luôn khiến tôi đứng ngồi không yên.

Tôi cũng sẽ chẳng thấy ngạc nhiên nếu ông ấy nói gì đó như “Đưa cái này cho Chưởng môn giúp ta.” đâu…

『Đưa cái này cho Chưởng môn giúp ta.』

…Tôi không ngờ ông ấy sẽ thực sự nói thế.

『…Ông vừa nói gì?』

Tôi hỏi lại, chỉ để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, vì không thể nào Nhị trưởng lão vừa bất ngờ xuất hiện và thốt ra những lời đó với tôi.

Nhị trưởng lão đáp lại vô cùng bình thản.

『Hmm…? Oh, chỉ cần đưa cái này cho tên khốn Dohwa đó–』

『Không…! Khoan khoan, cháu không hỏi về mấy cái biệt danh chết dẫm ông đặt cho Chưởng môn của họ!』

『Hả, vậy nhóc hỏi gì?』

Lão già khọm điên khùng này vừa gọi Chưởng môn của phái Hoa Sơn là “ tên khốn” à? Sao ông ấy có thể táo tợn đến vậy được cơ chứ…?

『Họ đằng nào cũng sẽ để nhóc gặp hắn nếu nhắc đến tên ta thôi, nên cứ giao cái này cho hắn.』

『Cái gì đây?』

『Chẳng có gì quan trọng đâu. Ta vốn định trả cho hắn từ lâu rồi, nhưng lão già này lại quên béng mất.』

Thứ mà Nhị trưởng lão đưa cho tôi là một vật được bọc lỏng lẻo trong một mảnh vải, nên có lẽ nó thực sự không có gì quan trọng đúng như lời ông ấy nói.

Tôi cảm thấy khá dễ chịu khi chạm vào nó, nên cứ nghịch qua nghịch lại. Đến lúc đó, Nhị trưởng lão mới nói tiếp.

『Nó được gọi là Mai Hoa Kỳ Thạch, một trong bốn bảo vật của Hoa Sơn.』

Tôi ngừng nghịch ngay lập tức khi nghe lời Nhị trưởng lão.

Thêm vào đó, tôi còn nghe thấy một tiếng nấc cụt của Muyeon đứng bên cạnh tôi.

...Ông vừa nói cái quái gì cơ? Lần này chắc chắn mình phải nghe nhầm rồi, đúng không?