Chúng tôi cuối cùng đã ngủ qua đêm tại nhà trọ, và bây giờ đã là sáng hôm sau.
Thực ra, nói đúng hơn thì vẫn còn là ban đêm — chính xác là vào nửa đêm. Chúng tôi cần phải dậy sớm và chuẩn bị sẵn sàng để di chuyển trước rạng sáng nếu muốn đến được gia tộc Tang trước khi trời tối.
Tôi bước ra khỏi phòng, cố gắng xua tan cảm giác ngái ngủ khi vừa mới tỉnh dậy, đồng thời quan sát xung quanh khu trọ để xem còn ai chưa dậy không. Đúng lúc đó, Wi Seol-Ah bước ra từ khu nhà bên cạnh dành cho các thị nữ.
Có vẻ em ấy cũng vừa mới dậy, đôi mắt lờ đờ còn đang dụi vì buồn ngủ. Thấy vậy, tôi bước tới gần và búng tay nhẹ vào trán em ấy.
“Auu!”
“Tỉnh ngủ. Mau xuống rửa mặt đi.”
“Đau quáaaa…”
“Đừng có làm quá lên, ta còn chả búng mạnh đến vậy. Và cái kiểu thị nữ nào lại dậy muộn hơn chủ nhân thế?”
“Các chị thị nữ dậy trước mà không gọi em dậy…”
“Em phải học cách tự dậy chứ.”
“Em xin lỗi…”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, Wi Seol-Ah chậm rãi và nhỏ nhẹ bước xuống cầu thang.
Tôi tự hỏi còn bao lâu nữa thì chúng tôi có thể xuất phát.
Chắc khoảng hai tiếng nữa…?
– Két
Cánh cửa phòng khác vừa mở ra, và tôi quay lại nhìn. Đó là Namgung Cheonjun.
Cậu ta đã ăn vận chỉnh tề, trông sẵn sàng để lên đường bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi không khỏi nhíu mày.
Mình có cần phải chào hỏi cậu ta không nhỉ?
Sau chuyện xảy ra hôm qua, thú thật, tôi không muốn làm vậy chút nào.
Ánh mắt của cậu ta biến thành hình viên đạn ngay khi nhìn thấy tôi, và miệng cậu ta khẽ mở, có vẻ như muốn nói gì đó—
Nhưng ngay lúc đó, Namgung Bi-ah cũng bước ra từ phòng của cô.
Vừa thấy sự xuất hiện của chị gái, biểu cảm của Namgung Cheonjun ngay lập tức thay đổi. Gương mặt cậu ta lập tức trở lại dáng vẻ dịu dàng và thân thiện như người em tốt mà cậu ta đã thể hiện khi chúng tôi mới gặp nhau.
"Thiếu gia Gu, cậu dậy sớm quá. Đêm qua cậu ngủ ngon chứ?"
“…Ugh.”
Tôi không khỏi cảm thấy ấn tượng trước khả năng thay đổi biểu cảm chóng vánh của Namgung Cheonjun. Không hiểu cậu ta giấu cái vẻ mặt muốn chém tôi ra làm đôi bằng ánh mắt đó ở đâu rồi nhỉ?
Tôi đột nhiên nhớ đến Peng Woojin. Trước đây, tôi đã nghĩ anh ta là một tên điên rồ, nhưng sau khi chứng kiến thiếu gia Namgung ở trước mặt, tôi cảm thấy có phần bất công khi gán nhãn đó cho Peng Woojin.
Anh ta có thể điên, nhưng ít ra vẫn là người tử tế.
Còn Namgung Cheonjun này, thì đúng là một tên điên toàn tập.
Namgung Bi-ah nghiêng đầu khó hiểu trước phản ứng của tôi, đồng thời nhìn chúng tôi với ánh mắt ngờ vực. Từ ánh mắt ấy, tôi có thể đoán rằng cô ấy đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“A, chị dậy rồi à. Em cũng vừa mới thức dậy xong thì vô tình gặp được thiếu gia Gu.”
“À... Ừ…”
“Chúng ta sắp khởi hành rồi, chị cũng nên chuẩn bị đi. Em sẽ cho gọi thị nữ đến phòng chị giúp chị chuẩn bị.”
“…Được rồi.”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi đó, tôi nhận ra rằng Namgung Cheonjun rất giỏi cắt ngang câu nói của người khác. Việc cậu ta liên tục ngắt lời chị gái mà không chút ngần ngại cho thấy rằng đây không phải lần đầu tiên cậu ta làm vậy.
Namgung Bi-ah khẽ ngáp rồi quay lại vào phòng của mình. Ngay lập tức, vẻ mặt Namgung Cheonjun lại thay đổi lần nữa khi cánh cửa phòng cô ấy khép lại — ánh mắt sắc lạnh mà cậu ta vừa thể hiện lúc trước quay trở lại.
“Lời cảnh cáo của ta ngày hôm qua, đừng có mà quên.”
Sau đó, cậu ta đi xuống cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta khuất dần, tôi không khỏi thắc mắc; người được biết đến với danh hiệu Lôi Kiếm trong tương lai này lúc nào cũng như vậy sao?
Trước khi Namgung Bi-ah phát điên và tiêu diệt gia tộc mình, cậu ta được biết đến như một người sẽ bảo vệ chính nghĩa và hòa bình thế giới, với tư cách là gia chủ của Namgung.
Người nhà Namgung đúng là một lũ điên; từ gia chủ cho đến con cháu của họ. Những gì tôi trải qua trong cả hai kiếp sống chỉ càng làm củng cố thêm niềm tin này.
Vậy mà hắn sẽ trở thành trụ cột của gia tộc Namgung sao? Đúng là một thế giới nực cười…
Ngay sau đó, tôi cũng đi xuống cầu thang.
Người của gia tộc Gu đã tập trung đầy đủ dưới tầng một.
Thấy tôi xuống, Muyeon lập tức bước đến.
"Thiếu gia, ngài có muốn ăn gì không?"
“Hmm... Ta không đói lắm…”
“Bánh bao ở đây ngon lắm đấy ạ.”
“Thế thì lấy cho ta một ít.”
Chỉ cần nghe đến hai chữ “bánh bao” đã khiến tôi không thể chối từ.
Wi Seol-Ah, vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, đang được các chị thị nữ chăm sóc và chải tóc.
“Tóc Seol-Ah đẹp quá. Lại còn mượt nữa chứ.”
“Tất nhiên rồi, em ấy còn trẻ mà. Hồi trẻ tóc mình cũng đẹp như vậy…”
“Pfft, đẹp á? Tóc cậu rối đến nỗi anh trai cậu còn bảo có thể dùng nó làm cây lau nhà cơ mà!”
“…Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Tớ đã cào nát mặt hắn ta ngay sau khi hắn dám nói thế.”
“Ồ? Tớ có hỏi anh ấy vết sẹo trên mặt từ đâu mà ra, thế mà anh ấy lại bảo là bị mèo cào. Hóa ra con mèo ấy là cậu à?”
"Tóc của chị Hongwa là cây lau nhà á?"
“Seol-Ah, đừng có học theo những thứ như vậy!”
Các chị thị nữ của Wi Seol-Ah đang nói chuyện phiếm, trong khi cô bé nửa tỉnh nửa mê cũng góp phần vào cuộc trò chuyện.
Nhưng… sao em ấy lại đang cầm bánh bao? Em ấy có thể ăn ngay cả khi lúc ngủ à?
Tôi lắc đầu ngao ngán với cảnh tượng trước mắt, sau đó đi theo Muyeon đến chỗ bàn được dọn bánh bao.
Ngồi xuống, tôi cầm lấy một chiếc và cắn thử…
Ngon…
– Soạt
Khi đang ăn, tôi nghe thấy tiếng một chiếc ghế bị kéo ra ngay cạnh chỗ tôi. Tôi trợn tròn mắt khi quay sang nhìn người vừa kéo ghế ra. Đó là Namgung Bi-ah. Cô ta có vẻ đã tươm tất và chỉnh tề hơn… nhưng đó không phải là vấn đề lúc này.
Tại sao cô lại ngồi cạnh tôi!?
“…Tôi nghĩ chỗ của cô là ở bên kia, chứ không phải ở đây.”
Thành viên của gia tộc Namgung đã tập trung ở phía bên kia phòng, và theo lý thì Namgung Bi-ah nên ngồi cùng họ.
Việc cô ấy ngồi đây đã thu hút sự chú ý của cả đám người điên rồ đó về phía tôi, ánh mắt của họ như đang phóng lửa thiêu đốt tôi.
Namgung Bi-ah, vẻ mặt vẫn còn lơ đãng như thể mù tịt về tình huống hiện tại, với tay định lấy một chiếc bánh bao. Ngay lập tức, tôi kẹp đũa chặn lại.
"Cô nương à, bánh bao này là của tôi. Và, sao cô lại ngồi ở đây?"
“…Tôi thấy chỗ này gần nhất nên ngồi thôi.”
“Em trai cô đang nhìn tôi với ánh mắt như muốn thiêu sống tôi đấy.”
“…?”
Namgung Bi-ah quay sang nhìn em trai mình để xác nhận lời tôi, nhưng tất cả những gì cô thấy là nụ cười thân thiện như thiên thần trên khuôn mặt của hắn.
“Đúng là một tên điên.”
Sao hắn ta lại tỏ ra thái độ như vậy? Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai à? Tôi mới là nạn nhân ở đây đấy.
Namgung Bi-ah lại quay lại nhìn tôi, mặt như thể không hiểu ý tôi là gì. Thôi, kệ cô ấy vậy.
Nhưng đừng có cố giành lấy bánh bao của tôi nữa, cái con dở người này…
Sau một hồi đấu tranh với Namgung Bi-ah, tôi đứng dậy sau khi nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào mồm, tự hào vì mình đã chiến thắng.
Namgung Bi-ah vẫn ngồi đó, nhìn đĩa bánh bao trống không với vẻ mặt tiếc nuối và u sầu. Nhưng cô ta có thể làm được gì chứ? Trong thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.
Nhìn cảnh tượng Namgung Bi-ah ngồi đó như một chú cún bị bỏ rơi giữa cơn mưa, Wi Seol-Ah bất ngờ xuất hiện như một người hùng, mang theo “cứu trợ lương thực” trên tay: một đống bánh bao.
Em ấy lấy số bánh bao đó từ đâu ra thế!? Chỗ đó không thể nào là của em ấy được. Wi Seol-Ah mà chịu chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác á? Chắc trời sắp sập đến nơi rồi.
Namgung Bi-ah, thấy cử chỉ tốt bụng của Wi Seol-Ah, liền xoa đầu em ấy trìu mến và nhận lấy bánh bao.
Wi Seol-Ah mỉm cười tươi rói rồi nhanh chóng nhảy sang chỗ ngồi bên cạnh tôi.
Em ấy nghiêng đầu về phía tôi, cứ như đòi được xoa đầu khen sau khi vừa làm một điều tốt.
Tôi liền gõ nhẹ vào đầu em ấy.
“Auuu!!”
“Đòi khen cái gì hả?”
“Ông bảo em rằng luôn phải chia sẻ đồ ăn cho người đói bụng mà…”
“Cô ta đằng nào cũng có thừa đồ ăn rồi, không cần đến em đâu! Lo cho mình trước và ăn thêm bánh bao đi.”
“Vâng...”
Với vẻ mặt buồn bã, Wi Seol-Ah lê bước quay lại chỗ các thị nữ, và được họ đút cho thêm bánh bao trong khi nghịch má em ấy.
Tôi thở dài rồi khoanh tay nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một lúc… Muyeon xuất hiện không lâu sau đó.
“Thiếu gia, chúng ta sắp xuất phát rồi.”
“Khởi hành sớm hơn dự kiến à? Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Vâng. Ngay khi dùng bữa xong, chúng tôi sẽ chuyển hết đồ lên xe ngựa.”
Có lẽ chúng tôi sẽ đến nơi vào khoảng trưa hoặc chiều.
May thay, mọi thứ vẫn diễn ra đúng theo lịch trình.
“Vậy thì, chuẩn bị đi—”
Khi nói đến đây, tôi nhận thấy ánh mắt của Muyeon đang hướng đến chỗ khác.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, và thấy Namgung Bi-ah đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của anh.
Haizz… Cái cô nàng này.
“…Tiểu thư Namgung, chúng tôi đã nói là không nhận lời thách đấu của cô rồi, nên dừng lại đi. Cô đang khiến cho hộ vệ của tôi khó xử đấy.”
Nói xong, tôi ra hiệu cho Muyeon rời đi vì không thể tiếp tục cuộc trò chuyện trong bầu không khí này nữa.
Muyeon nhanh chóng cúi đầu cảm ơn rồi biến mất, có vẻ anh ta rất nhẹ nhõm vì có thể sớm thoát khỏi đây.
“Sao cô cứ ám ảnh với Muyeon vậy?”
Tôi quay sang Namgung Bi-ah sau khi cho Muyeon rời đi, ánh mắt không giấu nổi sự khó chịu.
“Cô có thể thách đấu nhiều người khác cơ mà.”
“Anh ta là một kiếm sĩ rất mạnh… Tôi có thể cảm thấy điều đó. Tôi nghĩ mình có thể thỉnh giáo được vài điều nếu đọ kiếm với anh ta.”
“Vậy thì đi mà thỉnh giáo em trai cô, người đang nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống ấy.”
“Cheonjun thì…”
Namgung Bi-ah dừng lại giữa chừng, khiến tôi không khỏi nhíu mày.
Chẳng phải Lôi Kiếm cũng rất mạnh sao? Hiện tại, cậu ta chắc chắn mạnh hơn Gu Yeonseo và Gu Jeolyub, nhưng tôi không rõ so với Muyeon thì thế nào.
Namgung Cheonjun đang ở một đẳng cấp mà đến tôi cũng không thể đánh bại ngay cả khi có sử dụng chiến thuật trong trận đấu với Gu Jeolyub.
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra một điều khác thường.
Nếu thế thì chẳng phải tên tuổi của Namgung Bi-ah cũng nên nổi tiếng lắm sao?
Ma Kiếm là một nữ kiếm sĩ với kiếm pháp độc nhất và sức mạnh vô song, khó ai có thể bì được.
Trước khi trở thành ma nhân, cô ấy đã là một võ giả với võ công cao cường và cực kỳ mạnh mẽ. Nếu vậy…
Không đời nào thứ tài năng kiếm thuật khủng khiếp đó của cô ấy vẫn chưa nở rộ.
Tôi không thể xác định chính xác trình độ hiện tại của họ, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy không hề thua kém gì cái tên điên đang lườm tôi kia.
Chưa kể cô còn được trao cho danh hiệu “Ma Kiếm”.
Cô ấy lẽ ra đã phải nổi danh khắp võ lâm với tư cách là một kiếm sĩ thiên tài từ lâu rồi mới phải.
Vậy thì… tại sao chuyện đó lại không xảy ra? Với trình độ này, cô ấy ít nhất cũng phải nằm trong Ngũ Long và Tam Phụng chứ.
Có điều gì mà tôi chưa biết sao…?
“Mình không nên tò mò nữa.”
“Hả?”
“Không có gì. Cô cứ ăn nốt bánh bao đi, tôi ra ngoài đây.”
Tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Wi Seol-Ah lập tức đi theo, như thể đã chờ sẵn. Trên tay em ấy cầm hai chiếc bánh bao, trông như định ăn chúng.
“Em định ăn hai cái một lúc à? Ăn nhiều thế coi chừng đau bụng đấy.”
“Một cái cho thiếu gia!”
“Ồ. Ngoan đấy.”
Chúng tôi vừa đi về phía xe ngựa vừa ăn bánh bao cùng nhau.
Có vẻ như dạ dày của tôi đang ngày càng lớn hơn, vì Wi Seol-Ah cứ luôn đưa cho tôi đồ ăn.
Tôi có cảm giác mình đang béo lên… Có lẽ tôi cần phải tăng cường luyện tập thêm rồi.
***
Namgung Bi-ah cứ nhìn theo bóng lưng của hai người con trai và con gái vừa bước ra ngoài.
Cô không thể rời mắt khỏi họ.
Tại sao lại như vậy? Cô tự hỏi. Nhưng cô đã biết câu trả lời từ trước rồi.
Ngay lúc đó, Namgung Bi-ah ngửi thấy một mùi hôi khủng khiếp.
Cô muốn bịt mũi lại, nhưng cô thừa biết rằng mùi hôi đó sẽ không biến mất chỉ bằng cách đơn giản đó.
“Chị.”
Namgung Bi-ah từ từ quay đầu lại về phía em trai của mình.
Mùi hôi nồng nặc. Sao em trai cô lúc nào cũng có cái mùi khủng khiếp như vậy?
Cô không thể hiểu nổi.
Cô không muốn đến gần cha mình, các trưởng lão, hay thậm chí là em trai mình.
Em trai cô đối xử với cô rất tốt, nhưng chỉ điều đó thôi cũng không thể thay đổi được cảm xúc của cô.
Cô không thể phân biệt được. Cô không biết thứ cảm xúc tiêu cực này là tội lỗi đối với gia đình cô, hay chỉ là cảm giác ghê tởm thuần túy…
…Mình muốn chạy trốn.
Cô muốn chạy trốn đến một nơi thật xa, tận cùng của thế giới, thoát khỏi cái mùi hôi khủng khiếp này.
"Chỗ ngồi của chúng ta ở đằng kia cơ mà, sao chị lại ngồi ở đây?"
Namgung Cheonjun hỏi.
Vì cái mùi hôi đó sẽ tệ hơn nhiều khi tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ như vậy.
Nhưng Namgung Bi-ah không thể nói ra điều đó.
“…Chị chỉ tiện ngồi chỗ gần nhất thôi.”
“Chị đừng có gây rắc rối cho người khác nữa. Lần sau ngồi đúng chỗ nhé.”
“Ừ… Xin lỗi…”
Cô nhìn nụ cười trên gương mặt của Namgung Cheonjun, nhưng thay vì thấy nhẹ nhõm, cô lại cảm thấy bực bội.
Mình muốn chạy trốn, nhưng chạy đi đâu?
Namgung Bi-ah tự hỏi. Sau đó, cô nghĩ về cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên mà cô tình cờ gặp trên đường không ngờ lại không bốc mùi một chút nào.
Không có mùi hôi nào trên người cậu ấy. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người như vậy.
Người đàn ông tên Muyeon vẫn có chút mùi, nhưng ngay cả mùi của anh ta cũng biến mất khi lại gần cậu thiếu niên đó.
Cô không thể hiểu được lý do tại sao cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu với cô và muốn giữ khoảng cách, nhưng ngay cả vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở gần cậu.
Sau khi trải qua cảm giác dễ chịu ấy, giờ đây cô thấy khó lòng chịu được mùi hôi nồng nặc từ em trai mình. Giống như con người không thể chịu được khi vừa rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vậy.
Cô lập tức đứng dậy.
“Chị? Chị đi đâu thế?”
“Ra xe ngựa… Chị sẽ đi trước.”
Namgung Bi-ah bỏ lại em trai mình và nhanh chóng bước theo Gu Yangcheon.
Namgung Cheonjun, người bị bỏ lại phía sau, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của chị gái, biểu cảm dần thay đổi.
Chiếc mặt nạ mang hình ảnh người em trai tốt bụng và thân thiện đã biến mất, thay vào đó là một nét mặt lạnh như băng.
“Sao thế nhỉ?”
– Rắc – rắc.
Namgung Cheonjun có thói quen bẻ khớp tay.
Có chuyện gì đó không ổn, Namgung Cheonjun có thể cảm nhận được điều đó. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
“Ta ghét những kẻ phá bĩnh.”
Tiếng bẻ khớp tay đột ngột dừng lại, và Namgung Cheonjun từ từ quay người.
Đôi mắt của Namgung Cheonjun, sau khi quay lại, tràn ngập sát khí và điên dại.