Childhood Friend of the Zenith

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 27: Ma Kiếm (3)

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Namgung Bi-ah "gia nhập" đoàn xe của chúng tôi.

Chuyến hành trình dài này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Khi đến nơi, có lẽ việc đầu tiên tôi phải làm là đến gặp gia tộc Tang trước.

Thực lòng mà nói, tôi đã dự đoán chuyến đi đến Sichuan này sẽ nguy hiểm hơn một chút.

Nhưng kể từ khi gặp Namgung Bi-ah, chúng tôi chỉ đụng phải rất ít ma vật và hầu như không gặp bất kỳ mối đe dọa nào khác.

Chuyến đi đến Sichuan kéo dài gần 10 ngày.

Mặc dù chuyến đi này khá nhàm chán vì thời gian di chuyển quá lâu, tôi cũng không thể không thở phào nhẹ nhõm vì chúng tôi đã không gặp phải rắc rối lớn nào trên đường đi.

Ngoại trừ một "rắc rối" khác hiện đang trong nhóm của tôi.

"Haizz..."

Tôi liên tục vuốt mặt vì cảnh tượng trước mắt khiến tôi chỉ muốn thở dài.

"Nhìn kìa! Một chú sóc!"

"...Ừ."

"Chị đã từng ăn thịt sóc bao giờ chưa?"

"Ừ... Hả? Ơ, à, chưa."

Wi Seol-Ah đã xuống xe ngựa và đang trò chuyện với Namgung Bi-ah, người đang lững thững theo sau chúng tôi.

Chủ yếu là Wi Seol-Ah bắt chuyện trước và Namgung Bi-ah trả lời ngắn gọn, nhưng việc cô ấy vẫn liên tục đáp lại trong khi đi cùng tốc độ với Wi Seol-Ah cho thấy cô không ngại trò chuyện với em ấy.

Wi Seol-Ah còn thỉnh thoảng nắm lấy áo của Namgung Bi-ah kéo về đúng hướng mỗi khi cô ta định đi lạc đường với vẻ mặt ngơ ngác.

"...Sao bọn họ lại thân thiết với nhau được nhỉ?"

Tôi đã liên tục bảo em ấy đừng tiếp cận người lạ, nhưng em ấy cứ nói rằng thấy thương Namgung Bi-ah và tiếp tục đến gần cô ta.

Sao em lại thấy thương cô ta chứ?

Có cần ta phải mắng em em mới hiểu không?

"Haizz..."

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mà hai người họ lại thân thiết với nhau như vậy.

"Muyeon."

"Vâng, Thiếu gia."

"Còn bao lâu nữa thì... Ngươi mệt à? Sao mặt mũi trông thảm thế?"

"Không... không sao đâu, tôi ổn, thưa ngài."

...Ổn cái đầu ngươi ấy, trông ngươi như sắp chết vì kiệt sức ấy.

Lý do khiến Muyeon bơ phờ đến vậy không ai khác chính là Namgung Bi-ah.

Ngay ngày đầu tiên cô ấy bám theo chúng tôi, cô ta tự dưng thách đấu Muyeon.

Muyeon không hề do dự mà từ chối lời thách đấu của cô ấy.

"Tôi là hộ vệ riêng của Thiếu gia. Tôi phải tập trung vào công việc này và không thể làm gì khác ngoài nhiệm vụ của mình. Xin lỗi."

Namgung Bi-ah, người bị từ chối, đã gật đầu tỏ ra hiểu ý, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Muyeon như thể đã tìm thấy điều gì đó ở anh khiến cô ta bị ám ảnh.

Không, nói đúng hơn, cô ta đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của Muyeon chứ không phải Muyeon.

Dù sao đi nữa, vì ánh nhìn liên tục đó mà Muyeon đã mất ngủ, dẫn đến tình trạng mệt mỏi hiện tại.

Nhưng thực tế là, một võ giả hạng nhất sẽ không mệt mỏi đến thế dù có thiếu ngủ một chút, nên có thể anh ta đang kiệt quệ về mặt tinh thần?

Hóa ra cái con tâm thần này đã có tính cách này từ khi còn nhỏ rồi.

Một kẻ điên luôn rút kiếm trước khi suy nghĩ nếu gặp phải kiếm sĩ có thể thỏa mãn được sự tò mò của cô ta.

Không có gì lạ khi cô ta suốt ngày đuổi theo Kiếm Tôn và các kiếm khách khác trong kiếp trước của tôi.

Bây giờ cô ta chưa điên như kiếp trước, nhưng rõ ràng vẫn là một kẻ mất trí.

Cô ta có vẻ đỡ hơn chút vì Wi Seol-Ah cứ líu lo quanh cô như một chú chim non, nhưng tôi vẫn thấy cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn thanh kiếm của Muyeon.

...Có khi nào Wi Seol-Ah bắt chuyện với cô ta vì nhận ra điều đó không?

Nah, làm gì có chuyện đó.

Không đời nào Wi Seol-Ah nhận ra điều đó.

Mà dù sao thì tôi cũng không thấy có điều gì xấu xảy ra khi họ ở cùng nhau, nên tôi cứ để họ chơi với nhau tùy thích.

Chúng tôi cũng sắp đến nơi rồi, sau đó thì sẽ chia tay, đường ai nấy đi. Sau đó, tôi chỉ cần không bao giờ đụng phải cô ta nữa.

Nghe có vẻ đơn giản.

Nghĩ như vậy, tôi nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát.

Có phải do tôi đã luyện tập không ngừng nghỉ nên cảm thấy hơi mệt? Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Không biết đã được bao lâu...

Tôi nghe thấy giọng của Muyeon từ bên ngoài.

"Thiếu gia, chúng ta đã đến rồi."

Cuối cùng chúng tôi đã đến Sichuan, sau hơn một tuần di chuyển.

***

Tôi vươn vai, co giãn toàn thân cho hết ê ẩm rồi bước xuống xe ngựa.

Từ đây đến gia tộc Tang mất khoảng một ngày, nên chúng tôi phải nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng tốt hơn là nên đến nơi trước rồi nghỉ ngơi sau.

Vấn đề là, một khi chúng tôi đến gia tộc Tang, họ sẽ chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón chúng tôi, và vì thế, chúng tôi sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi.

Đây là một trong những phiền toái khi là thành viên của một gia tộc danh giá; đi đến đâu cũng bị đón tiếp rình rang.

"Không biết chỗ này còn cho thuê phòng nghỉ không nhỉ?"

"Chúng ta sẽ tìm được phòng sớm thôi."

Vào những lúc như thế này, việc tìm một nơi trọ để nghỉ luôn khó khăn.

Số lượng người trong đoàn chúng tôi khá đông, và chúng tôi sẽ không được đối xử đặc biệt chỉ vì là người của một gia tộc danh giá trong khu vực xa lạ này.

Wi Seol-Ah đang háo hức nhìn quanh và ngắm cảnh thì bỗng phát hiện ra điều gì đó và lập tức kéo áo của Namgung Bi-ah, người vẫn đang đứng đó với vẻ ngơ ngác.

"Chị nhìn kìa! Người kia mặc y phục giống chị!"

"...Ah."

Nghe thấy lời Wi Seol-Ah, tôi và Namgung Bi-ah lập tức quay sang hướng cô ấy chỉ.

Bộ y phục màu xanh sạch sẽ, khác với bộ đồ đầy bụi bặm của Namgung Bi-ah, cùng dòng chữ Namgung được thêu ở vạt áo.

Họ chính là người của gia tộc Namgung, những người cai quản vùng Anhui.

Và cũng là võ giả.

Cùng lúc chúng tôi phát hiện ra họ, có vẻ họ cũng nhìn thấy chúng tôi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt họ.

Sau đó, một người trong nhóm chạy về phía Namgung Bi-ah.

"Chị!!"

Đó là một chàng trai trông có vẻ trạc tuổi tôi.

Namgung Bi-ah, ngoại trừ vẻ ngốc nghếch thường có trên mặt, lại có một vẻ ngoài lạnh lùng khiến người khác khó tiếp cận,

Và chàng trai kia giống hệt như phiên bản nam của cô ta.

Namgung Bi-ah từ từ vẫy tay khi nhìn thấy cậu ta.

"Chào... Cheonjun."

"Chị đã biến mất đi đâu vậy!? Chị có biết bao nhiêu người đã phải đi tìm chị không?"

"Xin lỗi... chị bị lạc đường."

Nghe câu trả lời của Namgung Bi-ah, Namgung Cheonjun vuốt mặt đầy ngao ngán.

"Đó là lý do tại sao em bảo chị nên cột dây thừng vào người để đi cùng mọi người mà."

...Dây thừng?

Cô ta là chó sao...?

Nhưng với tần suất cô ta lạc đường như vậy thì… cũng hợp lý…

Không biết gì về suy nghĩ phức tạp của tôi, Namgung Bi-ah đáp lại lời em trai mình.

"...Nhưng, như thế thì mất mặt quá."

"Hẳn rồi, vậy nên chị đã biến mất chỉ sau một ngày lên đường hả? Chính chị đã bảo là ‘đừng lo lắng chị sẽ không lạc đường đâu’ mà."

"...Xin lỗi."

Nghe lời trách móc của Namgung Cheonjun, Namgung Bi-ah chỉ biết cúi đầu.

Namgung Cheonjun, lúc này mới nhận ra sự có mặt của chúng tôi, nhanh chóng cúi đầu chào.

"Tôi là Namgung Cheonjun của gia tộc Namgung."

Tôi đoán không sai—chàng trai này chính là Lôi Kiếm.

Người này sẽ là một đại diện của Chính Đạo trong tương lai và cũng trở thành một trong Ngũ Kiếm của giới võ lâm. Vậy giờ cậu ta hẳn là...

"Tôi là Gu Ya—, à không, Gu Jeolyub của gia tộc Gu... Cậu có phải là Lôi Long không?"

Tôi vội vàng sửa lại khi nhớ tới cái tên tôi đã lấy đại để bịa cho Namgung Bi-ah trước đó.

Nghe câu hỏi của tôi, Namgung Cheonjun tỏ vẻ hơi ngượng ngùng. Miệng tôi co giật nhẹ vì khó chịu khi phải thấy một tên đẹp mã lại đi đỏ mặt như vậy. (cringe)

"...Dù hơi ngại và không xứng đáng, nhưng đó quả thật là biệt danh của tôi."

Mồm nói ngại nhưng vẫn ra vẻ tự hào quá nhỉ.

Ngũ Long và Tam Phụng.

Đó là tên gọi của một nhóm gồm tám võ giả thiên tài có triển vọng nhất trong thế hệ này.

Trong số đó có đại tỷ của tôi, Gu Huibi, Kiếm Phụng.

Còn Lôi Long, Namgung Cheonjun, tôi nhớ là cậu ta hơn tôi hai tuổi.

Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng khá chắc là tầm đó.

Cảm nhận được một ánh mắt khác, tôi quay lại nhìn thì thấy Wi Seol-Ah đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Chắc vì tôi đã dùng tên khác để giới thiệu.

"...?"

Trông giống như có dấu chấm hỏi đang lơ lửng trên đầu em ấy vậy. Tôi liền ra hiệu cho em ấy im lặng.

May thay, em ấy hiểu ý của tôi và giữ im lặng.

Namgung Cheonjun sau đó hỏi tôi.

"À, võ giả của gia tộc Gu. Nếu không phiền, có thể cho tôi hỏi làm sao chị tôi lại gia nhập đoàn của các vị được không?"

Con điên đó từ trên trời rơi xuống cùng với một đám ma vật rồi cứ thế bám theo chúng tôi…

"Chúng tôi tình cờ gặp cô ấy khi cô ấy bị lạc đường, nên chúng tôi quyết định cho cô ấy đi cùng."

Tôi không thể nói ra những gì mình thực sự nghĩ, nên đành phải diễn giải một cách dễ nghe.

Và rồi, tôi cũng cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Namgung Bi-ah, giống như Wi Seol-Ah lúc nãy.

Tôi thầm cầu nguyện với các vị thần rằng lần này cô ta sẽ đọc được bầu không khí và im lặng lại cho tôi nhờ. Hãy nhớ rằng cô đã hốc hơi bị nhiều bánh bao của chúng tôi trên đường đi đấy nhé.

Nhưng có vẻ tôi đã đánh giá quá thấp độ ngốc của con dở người này.

"Đâu có...? Cậu ấy nói—"

"Được rồi! Tiểu thư Namgung, rất vui vì được đồng hành cùng cô. Lần sau hãy cẩn thận để không lạc đường nữa nhé!"

Tất nhiên, tôi không thể để cho cô ta nói hết câu.

Namgung Cheonjun thấy vậy liền mỉm cười và lên tiếng.

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ chị tôi... Có phải cậu cũng đến để tham dự Triển Lãm Binh Khí của gia tộc Tang?"

"Ừm, thật ra... đúng vậy."

Namgung Bi-ah giật mình trước câu trả lời của tôi.

Có phải vì tôi đã nói dối cô ta rằng tôi không đến Sichuan?

Thì sao chứ, cô định làm gì? Đằng nào tôi cũng có ưa cô đâu.

"Vậy mọi người đã tìm được chỗ nghỉ chưa? Hiện tại tôi không có gì để đáp lễ, nhưng tôi có thể giúp cậu tìm phòng. Đằng nào ta cũng có chung điểm đến, nên hãy đi cùng nhau."

Namgung Cheonjun mỉm cười đưa ra lời đề nghị, và nhìn nụ cười đó, tôi cảm thấy cậu ta chắc đã thuê cả một tòa nhà.

...Không, tôi không muốn dính dáng gì đến bọn điên nhà các người nữa.

Tôi không có ý định nhận lời. Như thế này là quá đủ rồi, tôi không muốn dính dáng thêm chút nào nữa.

Tôi cũng đoán được rằng Namgung Bi-ah sẽ tham gia Triển Lãm Binh Khí của gia tộc Tang khi cô ta nói rằng mình đang đến Sichuan.

Nhưng tại sao cả hai hậu duệ của gia tộc đều đến?

Dù là Lôi Long hay Namgung Bi-ah, họ đều là dòng máu trực hệ của gia tộc. Vậy điều gì khiến họ phải cùng đến tham dự?

Cơ mà cũng chẳng liên quan đến mình. Chuyện này kết thúc tại đây.

Tôi đã có một mục tiêu khác và kế hoạch riêng khi đến đây, nên tôi phải chấm dứt mối liên hệ với Namgung Bi-ah ngay lúc này. Nếu chịu khó tìm kiếm, tôi chắc chắn sẽ tìm được chỗ trọ thôi.

Đúng lúc đó, Muyeon bước đến gần chỗ tôi. Có vẻ như anh ấy đã tìm được nơi để ở. Với suy nghĩ chắc nịch đó, tôi lập tức trả lời Namgung Cheonjun với ý định từ chối lời mời.

"Cảm ơn lời đề nghị của cậu, nhưng chúng tôi đã tìm được chỗ khác—"

"Thiếu gia... nơi này không còn phòng trống nữa. Hay chúng ta lại cắm trại ở khu hồ lần nữa...?"

"...Là những gì tôi định nói, nhưng vì cậu đã ngỏ lời chân thành như vậy, tôi không thể từ chối được, đúng không? Rất mong được thiếu gia Namgung chiếu cố."

Mẹ kiếp cái cuộc đời xui rủi này nữa.

***

Tôi đã nghĩ rằng thà ngủ trong xe ngựa còn hơn nếu chúng tôi không tìm được chỗ nghỉ.

Nhưng tôi cũng thấy tội nghiệp khi bắt mọi người phải cắm trại ngoài trời một lần nữa... Thôi được rồi, tôi chỉ đang viện cớ thôi. Thực ra tôi đã quá mệt mỏi với việc phải ngủ qua đêm ở bên ngoài rồi.

Sau khi dẫn chúng tôi đến chỗ ở, Namgung Cheonjun kéo Namgung Bi-ah đi đâu đó.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi hiếm hoi của Namgung Bi-ah khi thấy em trai nổi giận, tôi hơi thấy tội cho cô ấy. Có vẻ như cô ấy sắp bị giáo huấn một trận.

Nhưng đó là nghiệp cô phải chịu, nên tôi chẳng mảy may quan tâm.

Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ trong mối quan hệ gia đình này.

Họ trông như anh em bình thường không có vấn đề gì với nhau.

Nhưng Ma Kiếm trong ký ức kiếp trước của tôi lại khiến tôi suy nghĩ...

Điều đầu tiên mà Ma Kiếm làm sau khi trở thành ma nhân là dẫn quân xóa sổ gia tộc Namgung khỏi thế gian này.

Cô ta từng nổi danh trong ma giáo vì bản tính tàn nhẫn của mình, khi đã sát hại tất cả thành viên trong gia tộc không chừa một ai, bao gồm gia chủ, các trưởng lão và cả những người hầu.

Vậy cái cảm giác gắn kết giữa hai anh em mà tôi đang thấy là gì?

Trong kiếp trước, tôi chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với Namgung Bi-ah.

Điều tương tự cũng áp dụng cho các ma nhân khác.

Mỗi người đều có mục tiêu và tham vọng riêng, và đó là lý do họ quy phục Thiên Ma, không ai có ý định kết bạn với người khác.

Vì thế, tôi không biết gì về quá khứ của Namgung Bi-ah, người sau này trở thành Ma Kiếm... Mà thú thật, tôi cũng chẳng có nhu cầu muốn biết.

Nhiều chuyện chồng chất lên nhau làm tôi cảm thấy hơi mệt nên tôi đứng dậy để đi về phòng nghỉ ngơi.

Phòng tôi nằm ở tầng trên, khi đang leo lên cầu thang, tôi thấy Namgung Bi-ah đang đi xuống.

"...Ah."

Namgung Bi-ah, khi chạm mắt với tôi, cúi đầu tỏ vẻ biết ơn, khiến tôi hơi giật mình.

Cái gì…?

Namgung Bi-ah lên tiếng, không màng đến vẻ mặt ngạc nhiên của tôi.

"Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đến đây, Thiếu gia Gu."

"...Nhưng cô đã tự ý đi theo chúng tôi mà không xin phép mà."

"Cảm ơn cậu, hẹn gặp lại."

Không, đừng gặp lại nữa thì tốt hơn.

Namgung Bi-ah, trông có vẻ phấn chấn hơn bình thường, có lẽ do vừa trút được gánh nặng sau khi bị ăn mắng, đi ngang qua tôi.

Khi tôi tiếp tục leo lên, tôi phát hiện ra Namgung Cheonjun đang đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống.

Vì đã nhận được sự giúp đỡ của cậu ta, tôi định mở lời cảm ơn.

"À, thiếu gia Namgung—"

Nhưng Namgung Cheonjun chỉ đi ngang qua, va vào vai tôi, phớt lờ cho lời nói của tôi tan biến vào không khí.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói từ bậc thang dưới.

"...Hãy biết thân biết phận đi."

Giọng của Namgung Cheonjun lần này khác hoàn toàn với giọng nói thân thiện trước đó.

Nó lạnh lẽo hơn nhiều.

"Ta đã định bỏ qua lần đầu, nhưng ngươi đúng là không biết hổ thẹn. Sao ngươi dám mở mồm nói chuyện với chị ta?"

Tôi có thể cảm nhận được sát khí trong mắt cậu ta khi nhìn tôi.

"Lần này ta bỏ qua, nhưng nếu ta còn thấy điều đó xảy ra một lần nữa, ta sẽ cắt cổ ngươi."

Sau khi nói xong, Namgung Cheonjun rời đi theo sau Namgung Bi-ah.

Trước lời đe dọa ấy, thay vì tức giận, tôi chỉ khẽ gật đầu.

Thực lòng mà nói, điều này tốt hơn nhiều. Như vậy sẽ dễ đối phó hơn.

...Biết ngay mà, bọn họ đều là lũ điên.

Trong cả kiếp này lẫn kiếp trước, tôi chưa bao giờ thấy ai bình thường từ gia tộc Namgung cả.

Và gã này, Namgung Cheonjun, cũng chỉ là một trong số đó.

Cuộc hội thoại ngắn ngủi này đã xác nhận quyết định của tôi là đúng đắn: đừng bao giờ dính dáng đến cái gia tộc điên loạn ấy nữa.