TL Note: Từ giờ hội thoại ra tiếng sẽ dùng dấu『』để phân biệt với những kiểu khác cho dễ. Chúc bạn đọc vui vẻ (Misty)
___________________________
–Tõm…
Một âm thanh kinh tởm vang lên khi tôi dẫm vào những vũng máu dày đặc rải rác khắp khu vực.
Đối với tôi, cảnh tượng này không còn xa lạ gì nữa. Những xác chết chồng chất lên nhau, không có một thi thể nào là toàn vẹn. Những đốm xanh xuất hiện khắp cơ thể, các mạch máu nổi rõ trên những thi thể đã mục rữa, và không khí xung quanh nồng nặc mùi chất độc.
Nơi đây từng là một vùng đất sạch sẽ, tràn đầy sức sống. Giờ đây, chất cực độc đã thấm sâu vào mặt đất nứt nẻ, tạo thành một màu xanh bệnh tật.
Tôi tự hỏi liệu cần bao nhiêu thời gian để vùng đất này có thể trở lại trạng thái bình thường.
Vài thế kỷ? Có lẽ chừng đó thời gian cũng chưa đủ.
Tôi vận Khí bao trùm cơ thể để tự bảo vệ mình khỏi chất độc trong không khí.
Sichuan, vùng đất từng sống động và rực rỡ, giờ đã trở thành một vùng đất bị nguyền rủa.
Không còn ai có thể sống ở đây được nữa.
Sau một quãng đường đi bộ dài, cuối cùng tôi cũng gặp người đã gây ra thảm cảnh này. Cô ấy đang ngồi dựa vào một vách tường đổ nát, trông rất bình thản.
Hốc mắt của cô ấy, nơi từng chứa đựng đôi mắt xanh lục rực rỡ, giờ đây trống rỗng. Thay vào đó, máu rỉ ra từ hai hốc mắt, chảy thành vệt dài trên gương mặt. Dù đã nhắm mắt, cô vẫn không thể ngăn dòng máu tươi tiếp tục chảy.
『Kết thúc rồi, Độc Tố Hậu.』
Độc Tố Hậu, Tang Soyeol, đang cúi đầu vô hồn, từ từ ngẩng lên khi nghe thấy giọng nói của tôi.
『…Là ngươi sao.』
Giọng nói mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực của cô giờ đã mất, chỉ còn lại một âm điệu mệt mỏi, đầy chán nản và buông xuôi.
『Thật nực cười. Gia tộc của ngươi đã bỏ trốn từ lâu, vậy mà ngươi vẫn còn ở đây… Ngươi nghĩ rằng cố gắng bảo vệ nơi này một mình có thể thay đổi được gì sao?』
『Không có gì thay đổi cả.』
『Vậy tại sao?』
Tang Soyeol che miệng bằng tay áo, cười nhẹ.
『Thế tại sao ngươi lại đến đây?』
『Một câu hỏi ngu ngốc. Chẳng phải đã rõ rồi sao? Ta đến để kết liễu mạng sống của ngươi.』
『Vậy sao.』
–Tõm
Tôi từ từ bước về phía Tang Soyeol. Kỳ lạ thay, khi tôi tiến lại gần, độc Khí xung quanh dường như trở nên yếu đi, như thể chủ nhân của nó đang cho phép tôi tiếp cận.
Tang Soyeol đã ở lại đây, trụ vững như một thành trì cuối cùng, để đảm bảo cho gia tộc Tang có thể an toàn lánh nạn đến Thiếu Lâm Tự, từ đó bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Nhưng còn… Tang Soyeol thì sao?
『Thật ngu ngốc.』
Điều gì còn lại cho người phụ nữ đã hy sinh tất cả tại đây?
Có lẽ nếu Chính Đạo thắng trận chiến này, cô ấy sẽ được nhớ đến trong sử sách với đúng một dòng chữ.
—Với sự hy sinh của Tang Soyeol, chúng ta đã có cơ hội để tiến một bước gần hơn đến tương lai hòa bình cho thế giới.
Một câu nào đó đại loại như vậy sẽ được ghi lại.
Thật vô nghĩa.
Hai ngày. Bốn mươi tám giờ.
Đó là thời gian mà Tang Soyeol đã kiên cường chống chọi lại ma nhân ở Sichuan, chỉ một mình cô.
Cả hai mắt của cô đã bị móc ra, vùng đất của gia tộc Tang giờ tràn ngập độc Khí, và chỉ trong khoảng thời gian đó, vô số ma nhân và ma vật đã bị cô tiêu diệt.
Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Kết quả là gì? Rốt cuộc, tất cả đều vô ích.
Trận chiến này sẽ không kết thúc chừng nào Thiên Ma còn sống.
Khi tôi đến gần và đứng trước mặt Tang Soyeol, cô ấy mở miệng.
『…Ta xin lỗi.』
Tôi nhướng mày khi nghe những lời vô lý của cô.
『Xin lỗi một tên ma nhân ư? Ngươi điên rồi, Độc Tố Hậu.』
『Đúng vậy, có lẽ ta đã phát điên rồi… Giá mà ta phát điên sớm hơn… Chỉ khi mất đi đôi mắt, ta giờ mới có thể nhìn thấy những điều trước đây ta không thể.』
『Đừng nói nhảm nữa. Chẳng nhẽ đó là những lời trăng trối của ngươi sao?』
Tôi giơ tay nắm lấy cổ cô. Cảm giác như chỉ cần tôi dùng một chút lực, cổ cô sẽ gãy ngay lập tức.
『Ta biết đây là ích kỷ, ta biết mình không có quyền mong muốn điều này, nhưng nếu còn thời gian trên cõi đời…』
Cơ thể cô run rẩy, giọng cô chất chứa cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Có lẽ đó là oán hận, có lẽ đó là hối tiếc vì quyết định của cô khi đã trở thành vật hy sinh cho trận chiến này.
Tuy nhiên, tôi chẳng hề quan tâm.
『Ta hy vọng ngươi sẽ…』
Tang Soyeol cố nói gì đó, nhưng giọng cô quá yếu để tôi có thể nghe rõ.
Không chút do dự, tôi siết chặt tay.
– Rắc
Với âm thanh của thứ gì đó vừa gãy, đầu của Tang Soyeol gục xuống.
Khi tôi buông tay, cơ thể cô đổ gục xuống đất như một con rối bị cắt dây.
Một vũng máu chảy ra. Nó đã bị nhiễm độc Khí đến mức không thể coi đây là máu được nữa mà là độc dược.
Ngay cả khi cô miễn nhiễm với mọi loại độc dược khi còn sống, thì giờ đây, với cơ thể không còn Khí lực này, cô sẽ nhanh chóng thối rữa và tan chảy.
Cô đã hy sinh vì tất cả mọi người, nhưng không để lại cho mình điều gì. Thậm chí, cô còn không bảo vệ nổi một phần thân thể của chính mình.
Tuy nhiên, đó chính là ý nghĩa của sự hy sinh.
Tôi quay lưng và bước đi, cố gắng rời khỏi vùng đất Sichuan này.
Là do độc Khí, hay do chính nơi đây? Tôi cảm thấy ghê tởm.
Với cả vùng đất này.
Và cả bản thân tôi nữa.
***
『Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?』
Tôi thoát khỏi dòng hồi tưởng.
Tôi ghét việc ký ức chỉ ùa về vào những lúc như thế này. Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Tang Soyeol.
Chỉ một mắt của cô ấy phát ra ánh sáng xanh lục, vì kỹ thuật Vạn Độc Bất Xâm của cô vẫn chưa hoàn thiện. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi, cả hai mắt của cô sẽ phát ra ánh sáng xanh rực rỡ.
Độc Tố Hậu Tang Soyeol, không, bây giờ danh hiệu của cô ấy có lẽ là “Độc Tố Phụng”.
『Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ gọi người–』
Tang Soyeol đang nói dở, nhưng Namgung Bi-ah đến gần thì thầm gì đó vào tai cô.
Nghe xong, Tang Soyeol thay đổi biểu cảm, nét mặt không còn thù địch nữa.
Sau đó, cô tiến lại gần tôi và cúi đầu chào.
『Tôi là Tang Soyeol của gia tộc Tang, xin lỗi vì đã thất lễ với khách quý.』
Một quyết định nhanh chóng, thay đổi 180 độ.
『…Tôi là Gu Jeolyub.』
Tôi đáp lại, vẫn dùng cái tên Gu Jeolyub.
Tôi thật sự phải dừng chuyện này lại thôi... Hay là mình cứ nói huỵch toẹt ra luôn ngay bây giờ nhỉ?
Mánh khóe này sẽ chẳng có tác dụng gì nếu tên thật của tôi đã bị lan truyền từ trước... Nhưng tại sao chẳng ai quan tâm đến tên thật của tôi thế?
Chậc, nếu đây mà là kiếp trước, chỉ trong một năm thôi cái tên của tôi sẽ trở nên khét tiếng như một tên cặn bã của Shanxi.
Trong khi tôi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, Tang Soyeol lại lên tiếng.
『Thiếu gia Gu, người ngoài không được phép vào đây đâu.』
『...Còn tiểu thư Namgung bên cạnh cô không phải cũng là người ngoài sao?』
『Gia tộc chúng tôi đã cho phép cô ấy vào.』
Về cơ bản, cô ấy đang cố đuổi tôi đi vì tôi chưa được phép vào đây.
Thật bất công… Nhưng đằng nào tôi cũng đang định rời đi, nên điều này không khiến tôi bận tâm lắm.
Ngoài ra, tôi cũng thấy rất khó xử khi phải đối diện với ánh nhìn đáng sợ của Tang Soyeol.
Tại sao cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt muốn giết người thế này? Cô ghét tôi đến vậy chỉ vì tôi xuất hiện ở đây sao?
『Vậy thì, tôi xin phép.』
Tôi cùng Wi Seol-Ah rời đi sau khi kết thúc cuộc trò chuyện.
____
Sau khi thấy hai người họ rời đi, Namgung Bi-ah quay sang hỏi Tang Soyeol.
『Soyeol.』
『Gì vậy?』
『Tại sao em lại nhìn cậu ta chằm chằm như vậy?』
『...Em không thích thái độ của cậu ta lắm. Cậu ta không hề xin lỗi dù đã biết là không được phép vào đây.』
『Ah…』
『...Cậu ta nghĩ mình đẹp trai thì có thể làm bất cứ điều gì sao? Em ghét những kẻ đàn ông chỉ biết dựa vào cái mã bên ngoài.』
『Hả...?』
Đẹp trai? Gì cơ?
Gương mặt của cậu thiếu niên hiện lên trong tâm trí Namgung Bi-ah sau khi nghe lời nhận xét của Tang Soyeol.
Cậu ấy có đôi mắt sắc lẹm, không, có thể nói toàn bộ gương mặt cậu ấy đều mang một nét sắc bén. Đôi mắt sắc, sống mũi thẳng và cũng sắc, thậm chí đến cả đường viền môi cũng sắc sảo—tất cả những đường nét ấy khi kết hợp lại tạo nên một vẻ ngoài đáng sợ hơn là ưa nhìn.
Nó chắc chắn không phải là xấu, nhưng đẹp trai thì cũng hơi quá lời...
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là Namgung Bi-ah có thể nhớ rõ từng chi tiết trên gương mặt của cậu ấy, dù cô vốn dĩ là người dễ quên đi hầu hết mọi thứ.
『...Haizz, em thích những người có vẻ ngoài bình thường nhưng lại ấm áp và tốt bụng hơn.』
『...Vậy sao.』
Tang Soyeol lẩm bẩm những lời như 『Mấy tên đẹp trai…』 khi cô tiếp tục bước đi. Trong khi đó, Namgung Bi-ah chỉ lặng lẽ bước theo sau.
Dù vậy, dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Namgung Bi-ah vẫn chưa biến mất.
***
Một đêm đã trôi qua kể từ khi chúng tôi đến gia tộc Tang, và giờ trời đã sáng.
Tôi mở cửa phòng mình với vẻ mặt ngái ngủ, và ngay lập tức gặp phải hai gương mặt mà tôi không muốn thấy chút nào.
Namgung Bi-ah và Namgung Cheonjun.
Hai anh em nhà Namgung trong bộ y phục xanh lam đang đứng trước mặt tôi.
...Tại sao họ lúc nào cũng xuất hiện để làm phiền mình vậy?
Chúng ta đã đến gia tộc Tang rồi, chẳng lẽ không thể coi như không quen biết nhau được sao?
Nhìn thấy cảnh tượng khó chịu đó, tôi mở miệng hỏi.
『...Lại chuyện gì nữa đây?』
Không đời nào Namgung Cheonjun chủ động đến đây thăm tôi, nên tôi quay sang hỏi Namgung Bi-ah.
Chắc chắn rằng hắn chỉ đến đây vì muốn bám theo chị gái mình như một con chó.
Namgung Bi-ah đáp lời tôi với vẻ ngây thơ.
『Ăn...』
『...Ăn?』
Ăn gì…?
『Chúng ta phải đi ăn.』
『...Vậy thì cứ đi mà ăn.』
Tại sao phải đến đây báo cáo cho tôi chỉ vì cô đói bụng? Thích thì tự đi mà ăn.
Namgung Cheonjun, có vẻ đã mất kiên nhẫn với cuộc đối thoại này, chen vào nói rõ ràng hơn.
『Gia tộc Tang đã mời chúng ta dùng bữa sáng, nhưng chị gái tôi muốn mời Thiếu gia Gu cùng đi, thế nên chúng tôi mới đến đây.』
『Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Nhưng tôi sẽ từ chối, các người cứ tự nhiên.』
Bây giờ tôi lại càng không muốn đi hơn sau khi nghe lời giải thích đó. Tôi không có hứng thú ăn uống cùng với hai người này chút nào.
Namgung Cheonjun cau mày, rõ ràng hắn không ngờ tôi lại từ chối lời mời của họ.
Tôi có thể thấy đôi mắt hắn dường như đang gào thét lên “Sao ngươi dám từ chối?”.
Dù vậy, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
『Tôi không thấy đói lắm.』
『Thiếu gia Gu có thể nhân cơ hội này để xây dựng thêm mối quan hệ với người của Chính Đạo mà.』
『Tôi ngại lắm, cũng không giỏi giao tiếp, và tôi thích ăn uống một mình trong không gian yên tĩnh hơn.』
『Cậu... biết ngại sao?』
Câu hỏi này đến từ Namgung Bi-ah.
Tôi lườm cô ấy một cái, và cô ngay lập tức ngoảnh đi, tránh ánh mắt của tôi.
『Dù sao thì, tôi sẽ không đi đâu. Mọi người cứ tự nhiên đi.』
Triển Lãm Binh Khí của gia tộc Tang sẽ diễn ra vào chiều ngày mai. Tôi dự định sẽ ăn uống qua loa và tập trung vào việc rèn luyện võ công cho đến lúc đó.
Nếu tôi phải ăn cùng với hai người họ, chắc chắn tôi sẽ lại đau bụng mất.
Thấy tôi từ chối, Namgung Cheonjun tiến lại gần hơn với vẻ mặt lộ rõ bản chất thật sự.
『Ta đã “nhẹ nhàng” mời ngươi rồi, sao không nghe lời ta lần này nhỉ?』
Namgung Cheonjun nắm lấy tay tôi khi hắn nói, và nắm cũng khá mạnh nữa chứ.
Hắn làm việc này ngoài tầm nhìn của Namgung Bi-ah, nên hắn không thèm giữ lại nét mặt lịch sự.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sự khó chịu và thù địch.
–Chụp
Hắn siết chặt tay, gia tăng lực nắm lấy cánh tay tôi.
Hắn định kéo tôi đi bằng vũ lực nếu tôi còn tiếp tục từ chối.
Gì nữa đây?
Phiền phức quá đấy.
Tại sao ai cũng thích chọc tôi thế này?
Tôi chỉ muốn sống trong yên ổn, nhưng phiền toái cứ liên tục đổ ập xuống đầu tôi ấy.
Tôi có thể cảm nhận được sát khí của hắn, dù hắn có cố che giấu nó kỹ tới đâu đi chăng nữa.
Ban đầu, tôi còn hy vọng hắn có thể giúp ích phần nào trong tương lai bằng cách tránh xa tôi ra, dù tôi vẫn luôn coi hắn là một kẻ điên loạn và nguy hiểm.
Tôi đã không muốn manh động và hành xử quá khích, luôn kiềm chế bản thân vì hắn mang họ Namgung, nhưng hắn cứ liên tục đẩy tôi đến giới hạn, như thể bảo tôi hãy trút ra tất cả mà kệ mẹ hậu quả.
Hay là... tôi giết hắn luôn bây giờ nhỉ?
–Vù!
Sau khi trải qua những sự kiện của kiếp trước, sát khí trong tôi đã phát triển đáng kể đến mức đáng sợ. Nhưng tôi luôn đảm bảo che giấu nó và không để lộ ra ngoài.
Không may cho Namgung Cheonjun, tôi đã vô tình để lộ một phần nhỏ sát khí đó.
『Ah!』
Hắn lập tức buông tay tôi ra và lùi lại với vẻ mặt kinh hoàng.
...Haizz, lại mắc lỗi rồi. Mình vẫn còn yếu kém quá.
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh bản thân và thu lại sát khí, đồng thời điều chỉnh biểu cảm và bầu không khí xung quanh. Nhưng Namgung Cheonjun đã kịp nhận ra điều gì đó, hắn trợn tròn mắt nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Tại cái cơ thể trẻ tuổi này mà tôi không thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc và Khí lực xung quanh như trước.
May mắn là sát khí của tôi chưa ảnh hưởng và chạm đến Namgung Bi-ah, nên cô ấy chỉ nghiêng đầu ngơ ngác với vẻ mặt bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cười gượng gạo khi nhìn Namgung Cheonjun. Có lẽ bây giờ tôi nên đi cùng họ luôn cho nhanh để đỡ gây thêm rắc rối.
『Vì cậu đã mời nhiệt tình như vậy, tôi không thể từ chối mãi được, đúng không? Ta đi thôi.』
Tôi vòng tay qua vai Namgung Cheonjun, mặc dù việc này thật sự khó chịu vì hắn ta cao hơn tôi.
Có vẻ như lòng tự trọng của Namgung Cheonjun đã bị tổn thương không ít vì phải lùi lại trước tôi, nên cơn kinh ngạc ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho cơn giận dữ.
Hắn dường như muốn đẩy tôi ra, vì vậy tôi siết chặt tay hơn và thì thầm vào tai hắn.
『Kiềm chế cái nét mặt đó tốt hơn đi, chị gái yêu quý của ngươi đang nhìn kìa.』
–Rắc
Namgung Cheonjun nghiến chặt răng đầy cay đắng khi nghe tôi nhắc đến Namgung Bi-ah, cơn giận của hắn như bùng lên gấp đôi.
Tôi cố nhịn cười trước phản ứng đó của hắn.
Dù vậy, có vẻ như hắn đã nghe theo lời khuyên của tôi, vì chỉ vài giây sau, hắn đã điều chỉnh lại nét mặt, cố gắng nở nụ cười giả tạo quen thuộc.
『Cảm ơn cậu đã đồng ý, Thiếu gia Gu.』
『Không có gì. Cậu đã mời nhiệt tình đến vậy, làm sao tôi có thể từ chối được?』
Ha ha ha.
Cả hai chúng tôi đều cười ra vẻ thân thiện, nhưng trong lòng lại đang giấu kín những suy nghĩ thật sự.
Tôi chẳng bận tâm đến sự thù địch của hắn đối với mình lắm, vì về sau chúng tôi sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.
Và ngay cả khi có gặp, có lẽ cũng chỉ là trong các cuộc tụ họp của phe Chính Đạo mà thôi.
Vậy hãy kết thúc mọi chuyện ở đây.
Hắn sẽ không dám làm gì khi còn có nhiều ánh mắt khác đang theo dõi.
Nhưng kể cả vậy, hắn ít ra vẫn là người thừa kế gia tộc Namgung, nên chắc hẳn cũng phải biết suy nghĩ thế nào cho phải phép chứ, đúng không...?
Rồi tôi nhanh chóng nhận ra.
Cái tên óc chó này có biết suy nghĩ quái đâu…
Và, vào buổi chiều hôm đó, Namgung Cheonjun đã mở miệng nói với tôi.
『Thiếu gia Gu, cậu có muốn đấu một trận với tôi không?』
...Cái tên này đúng là đồ ngu Gu Jeolyub chính hiệu.