NGÀY 22
BUỔI SÁNG
Tôi muốn làm ở thư viện công cộng, nhưng họ chỉ quan tâm đến bản thân họ thôi!
BANG HỘI OMUI
NHƯ THƯỜNG LỆ, mọi người đều tránh nhìn tôi khi tôi bước vào sảnh bang hội. Tôi nghe một tin đồn khá sốc là dạo này mấy mạo hiểm giả có nguy cơ bị trật cổ cao hơn. Có phải vì vậy không?
"Sao danh sách nhiệm vụ chưa cập nhật vậy?" Tôi hỏi. "Ngày nào tui cũng đến đây kiểm tra mà."
"Sao ngày nào cậu cũng đến kiểm tra vậy?" cô lễ tân đáp. "Cậu đâu phải nhà mạo hiểm giả."
Cô thở dài thườn thượt, kèm theo một ánh lườm miễn phí. Cô đúng là biết cách khiến người ta phát điên.
Tôi định hôm nay đi tìm mấy tên Ota nữa, nhưng nghĩ lại hôm qua mấy bạn nữ khó chịu thế nào, tôi lại thôi. Thật ra, mấy lời trách móc của họ chẳng có lý do gì. Tôi hoàn toàn không bị thương, trong khi mấy tên trộm thì xanh mặt cố gắng đánh tôi rồi tự mình ngất xỉu. Như thường lệ, tôi chẳng làm gì sai, vậy mà mọi người vẫn cứ giận tôi. Thế giới này đúng là khó hiểu thật, tôi nghĩ.
Tôi muốn kiếm tiền, nhưng chẳng có công việc nào tốt cả. Từ trước đến giờ tôi chẳng tìm được việc gì ra hồn.
50.000 ele một ngày đúng là vô lý và tàn nhẫn. Với tốc độ này, tôi sẽ chẳng bao giờ mua được mị lực của mình…
"Nè," tôi nói với cô tiếp tân, "không cần phải là một công việc đâu. Tui chỉ muốn có cách nào đó để kiếm tiền thôi."
"Hiệp hội Mạo hiểm giả không giúp được cậu chuyện đó. Ngay từ đầu cậu còn chẳng phải là một nhà mạo hiểm giả có giấy phép," cô gắt gỏng. "Theo tôi nghe nói, cậu đã vét sạch túi tiền không chỉ ở đây mà còn ở cả tiệm vũ khí và cửa hàng tạp hoá nữa. Tất cả số tiền đó biến đi đâu mất vậy? Sao ngày nào cậu cũng trắng tay vậy hả? Cậu định lừa gạt hết tiền tiết kiệm của mọi cửa hàng trong thị trấn này à?"
Omui hình như đang đối mặt với tình trạng thiếu tiền mặt nghiêm trọng. Tiền tệ không đủ lưu thông; đó là lý do tại sao họ đổ lỗi cho tôi mỗi khi tôi bán hàng cho họ. Có phải tôi được triệu hồi đến thế giới này để giải quyết cuộc khủng hoảng giảm phát mất kiểm soát không? Đâu có ai nói vậy đâu, nhưng cũng có thể lắm chứ?
Không có việc làm bên ngoài thị trấn. Mà ở lại thị trấn thì tốn tiền tôi không có. Mọi người sẽ lo lắng nếu tôi bỏ đi, nhưng tôi lại trắng tay đến mức không thể ở lại. Tôi thậm chí còn không thể đi ngắm đồ trong tủ kính vì tôi không thể mua bất cứ thứ gì. Đi săn goblin là lựa chọn tốt nhất còn lại.
Khi tôi cố gắng lẻn ra khỏi thị trấn, người lính hôm qua đã phát hiện ra tôi trong lúc tuần tra.
“Thứ lỗi, sao cậu lại rời thị trấn? Tôi đã nói là sẽ có người đưa tin đến tìm cậu mà! Sáng nay chẳng thấy cậu đâu, giờ lại thấy cậu lén lút đi về phía cổng thị trấn là sao?"
Tôi chạy khỏi anh ta nhanh nhất có thể, lách vào những con hẻm và lẻn dọc theo mái nhà, cho đến khi một cô hầu gái dễ thương gọi tôi từ đường. Tôi dừng lại để trò chuyện và trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã đưa tôi đến dinh thự của công tước, nơi tiểu thư quý tộc lại trách mắng tôi lần nữa.
"Bộ cô không thử trốn nếu một người hoàn toàn xa lạ tự nhiên gọi mình à?" Tôi phản đối. "Tui đâu biết tên đó là người đưa tin! Và tui cũng đâu biết hôm sau cô sẽ cho người tìm tui!"
"Vậy thì tại sao cậu lại ngoan ngoãn đi theo một cô hầu gái dễ thương mà cậu chưa từng gặp trước đây?" cô gái quở trách. "Cậu quên hết rồi sao? Hôm nay gặp tôi, cậu còn có vẻ như không nhớ tôi là ai. Cậu bị mất trí nhớ ngắn hạn à?"
Cô giận tôi hay không đây?
"Lâu quá rồi," tôi nói, cười khúc khích. "Tui suýt nữa không nhận ra cô. Cô lớn nhiều quá kể từ lần cuối tụi mình gặp nhau." Mình khéo léo ghê.
“Tụi mình mới gặp nhau hôm qua thôi mà! Làm sao tôi có thể lớn nhanh được? Cậu đang nói tôi hôm nay trông béo à? Cái vẻ mặt ngơ ngác của cậu nói cho tôi biết không phải vậy. Cậu chỉ đang bắt chuyện xã giao như với một người quen cũ mà cậu không nhận ra thôi. Cậu thậm chí còn không nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua đúng không?! Tôi vô vị đến vậy sao? Cậu còn nhớ tên tôi không? Tôi có nên hỏi cậu có nhớ tên thị trấn này không nữa không?"
Chúng tôi gặp nhau hôm qua, rõ ràng là vậy. Tôi tập trung vào trí nhớ của mình hết sức có thể, hy vọng những khớp thần kinh đúng sẽ bùng cháy trong não mình. Thử cái này xem!
"Tất nhiên là tui không quên cô rồi," tôi tuyên bố. "Làm sao tui có thể quên cô được chứ? Mùa qua đi, năm tháng trôi, nhưng tui sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì về cô… Merimeri-san?"
"Cậu nhớ sai tên rồi!" cô hét lên. "Cậu ra vẻ biết mọi chuyện, nhưng cậu chẳng biết gì cả! Đừng nói là năm tháng, cậu còn không nhớ nổi những gì đã xảy ra vài giây trước!"
Mình nghĩ cô ấy giận mình rồi. Cắt ngang tiếng la hét của cô nàng, những người hầu của công tước mang thức ăn ra và đặt lên bàn. Dường như đây là sự hiếu khách thông thường của một dinh thự?
"Tôi muốn cảm ơn cậu bằng cách chuẩn bị bữa trưa cho cậu," cô hét lên. "Tuy không nhiều, nhưng tôi cũng muốn tặng cậu một món quà tượng trưng cho lòng biết ơn của mình. Sao tôi vẫn khó chịu thế này?!"
Tôi nhún vai. “Cô hỏi nhầm người rồi, tiểu thư. Ai mà biết cái gì làm cô bực mình chứ?"
Hôm qua cô mặc bộ đồ du hành đơn giản, nhưng hôm nay cô lại giậm chân trong một chiếc váy đẹp, may đo riêng. Đây có phải là một điệu nhảy cung đình thời thượng không nhỉ? "Cho tui xin một điệu nhảy này, thưa tiểu thư, điệu giậm chân này được không?" Làm quý tộc cũng đâu có dễ.
"Ư ư! Xin thứ lỗi. Đây là điều nhỏ nhặt nhất tôi có thể làm, nhưng xin cậu hãy nhận phần thưởng này cho những gì cậu đã làm. Hôm qua cậu có nói cậu thiếu giấy tờ tùy thân, nên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu dùng." Một cô hầu gái—chính là cô đã dụ tôi đến đây—đặt một chiếc khay đựng một tấm thẻ có khắc chữ.
Tiểu thư quý tộc tiếp tục, "Đó là thẻ thông hành miễn phí vào cổng. Tên thị trấn, Omui, được khắc trên thẻ, nên làm ơn hãy nhớ. Omui. Đó vừa là tên thị trấn vừa là họ của tôi. Tôi cũng có tên riêng. Tên đầy đủ là Merielle Sim Omui, cũng được viết trên thẻ này. Xin hãy xóa Merimeri ra khỏi trí nhớ của cậu hoàn toàn."
Món ăn ngon đến mức tôi ngừng chú ý đến cuộc trò chuyện… Cô đang nói về cái gì vậy? Tôi gật đầu khi cô dừng lại.
“Công tước cha tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của ông ấy, nhưng ông ấy đang trong chuyến thăm ngoại giao đến một thị trấn lân cận cùng với mẹ tôi. Ông ấy muốn xin lỗi vì không thể đích thân cảm ơn cậu. Sau khi nghe tin về việc tôi được cứu, ông ấy đã ra lệnh tăng kích thước tấm biển trước thị trấn chúng ta có chữ 'Omui'. Ông ấy ra lệnh rằng chữ phải rõ ràng từ xa hàng dặm. Chúng tôi cũng dự định treo biểu ngữ khắp thị trấn có chữ 'Chào mừng đến với Omui'. Ngoài ra, gia tộc đang chuẩn bị một trăm biển chỉ đường dẫn đến Omui. Các quan chức trong bộ phận du lịch cũng đang thảo luận về khả năng đặt hàng một bài hát chủ đề cho Omui để phát với âm lượng lớn khắp thị trấn."
Mình đoán các quan chức chính phủ ở thế giới nào cũng thích lãng phí tiền bạc, tôi nghĩ. Chuyện vô lý chẳng bao giờ có hồi kết. Trở lại thế giới thực, tôi muốn làm việc ở thư viện công cộng. Tôi cũng muốn lãng phí tiền bạc một cách vị kỷ! Tôi chỉ muốn mua những cuốn sách mình thích bằng tiền công quỹ và đọc hết chúng! Nếu những người này nghĩ rằng làm một bài hát chủ đề cho một thị trấn là ý tưởng hay, tại sao tôi lại không thể coi một thư viện công cộng như một giá sách cá nhân chứ?
Các quan chức chính phủ và quan lại không bao giờ lắng nghe lý lẽ. Hả? Cô gái quý tộc vẫn đang nói.
“Ủa alo? Sao cậu không bao giờ nghe tôi nói vậy? Cậu cố tình lờ tôi đi à? Cậu có tai không? Chúng có hoạt động không? Sao cậu không chịu nghe? Sao cậu không chịu nhớ tên tôi?”
Tôi không thể hiểu cô đang nói về cái gì. Tôi hoàn toàn lắng nghe khi nghe có vẻ quan trọng.
"Tôi đã cố gắng ăn mặc tươm tất nhất có thể, vậy mà cậu vẫn đối xử với tôi như một người vô danh!"
Người quản gia nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu. Giá như cô hầu gái dễ thương kia cũng nhìn mình như vậy.