Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 72

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 22 - BUỔI CHIỀU: Gia đình gặp rắc rối ở Làng Cá.

NGÀY 22

BUỔI CHIỀU

Gia đình gặp rắc rối ở Làng Cá.

NGÓN TAY TRINH NỮ

 

HƠN HAI MƯƠI NGƯỜI đã thuyết giáo tôi suốt một giờ đồng hồ. Họ cứ hỏi tôi tại sao tôi lại quyết định dính líu vào một cuộc chiến giữa các quý tộc. Mấy cậu nói tui nghe xem! Tôi không thể xúc động vào lúc này, nhưng điều quan trọng là tôi không được quá lạnh lùng. Chúng tôi cần bắt đầu từ đầu và hiểu chuỗi sự kiện đã dẫn đến khoảnh khắc này. Tôi phải trình bày nó một cách thẳng thắn, trực tiếp.

Cuối cùng, đây là lời giải thích mạch lạc và thuyết phục nhất của tôi: “Nghe này, tui nói cho mấy cậu biết, tui không phải tự ý rời thị trấn. Tui đi mua nước tương, bị một tên lính truy đuổi, bị một cô hầu gái lừa gạt, rồi làm hộ chiếu. Sau đó, người gác cổng la mắng tui, nên tui cố gắng đặt sách và bị phục kích. Rồi tui thiêu rụi tóc của một đám lão già mặc áo giáp và phát hiện ra người giao hàng chính là công tước. Cơ bản là giải thích hết rồi đúng không? Tui đi mua nước tương. Mọi chuyện cứ thế mà xảy ra! Tui phủ nhận mọi lời buộc tội, tui nghĩ vậy?”

Gì cơ? Không một ai cho rằng lời giải thích của tôi là hợp lý! Tôi đã kể lại các sự kiện một cách logic và có trật tự. Họ còn muốn gì hơn nữa?

“Là nước tương,” tôi than vãn. “Mấy cậu không muốn ăn sao? Các cậu không mua càng nhiều càng tốt sao? Tại sao tui lại là người xấu ở đây? Tại sao mọi người lại mắng tui? Tui không quan tâm đến bất kỳ cuộc chiến nào. Đừng đổ lỗi cho tui, hãy đổ lỗi cho các quý tộc. Còn việc tui rời thị trấn, chính người gác cổng đã la mắng tui và không cho tui quay vào. Tui mới là nạn nhân thực sự ở đây! Ai là người nảy ra ý tưởng đánh nhau giữa đường chứ? Tui nhầm công tước với người giao hàng! Tui chỉ dừng lại để đặt sách, nhưng mọi ý định tốt đẹp của tui đều bị phản bội, mấy cậu không thấy sao? Ồ, nhưng dù sao thì tui cũng đã mua được nước tương—nhìn này!”

Sao mọi người lại có thể hiểu lầm đến vậy chứ? Có thật sự có những người không thể chấp nhận sự thật dù đã được giải thích bao nhiêu lần đi nữa không? Tui vô tội, tui nói cho mà biết!

Cuối cùng, tôi phải ngồi vào góc tường và suy nghĩ về hành động của mình!

Ít nhất thì mấy cô gái này cũng đã quen với tôi rồi; không ai bắt đầu khóc trong lúc tôi cầu xin, không giống như cô gái mà tôi đã gặp. Tôi tin rằng mình đã chứng minh bản thân hết lần này đến lần khác, và họ tin tưởng tôi; mấy bạn nữ không cố gắng tước đi sự tự do của tôi. Mặc dù vậy, họ dường như không đánh giá cao hành động của tôi.

Trong lúc ngồi khoanh chân đối mặt với bức tường, tôi lén lút nướng một ít cá và rưới nước tương lên. Ngay khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, họ ngừng mắng tôi. Cá cứu vớt mọi chuyện, tôi nghĩ. Rốt cuộc thì tôi cũng không phải là kẻ gây rối. Tôi đã bị buộc tội oan. Tôi vô tội từ đầu. Nước tương là luật sư bào chữa vĩ đại nhất.

Mọi người vừa khóc vừa vui mừng khi ngấu nghiến món cá. Các nữ sinh hẳn đã nhớ nhà. Hương vị và mùi thơm gợi lại những ký ức sâu sắc nhất của mọi người. Gái Cá dường như cũng yêu thích nó như những người khác. Điều đó không nên khiến cha mẹ cậu ấy lo lắng sao? Họ sẽ nói gì nếu thấy cậu ấy ăn đồng loại của mình? Tôi lo lắng về những rắc rối gia đình mà điều đó có thể gây ra, nhưng cô dường như đang tận hưởng, nên tôi mặc kệ. Nếu lũ Cá xông vào đây, la hét ầm ĩ, tôi cũng có thể nướng chúng. Hay có lẽ hun khói chúng? Mmm…

Được chứng minh vô tội và no bụng cá, tôi vào bồn tắm. “Mấy otaku ở đâu rồi…? Đừng nói với mình là mấy người chết rồi nhé.” Tại sao tôi lại lẩm bẩm về lũ otaku một mình vậy? “Mong là mình tìm thấy mấy người sớm. Mình bắt đầu lo lắng rồi đấy.”

Tôi rời bồn tắm và trở về phòng. Tôi đã ở quán trọ này được năm ngày rồi. Điều đó có nghĩa là tôi cũng đã ở thị trấn được năm ngày. Hang động của tôi chắc hẳn đang cô đơn lắm. Tôi nghĩ đến việc nhờ mấy tên đô con kiểm tra giúp, nhưng tôi không thể giao hang động của mình cho người khác trông nom được.

Nghĩ lại thì, mấy tên cục súc đó chưa bao giờ đến thị trấn. Năm ngày dài đã trôi qua kể từ lần cuối tôi nhìn thấy chúng.

Tôi không lo lắng về lũ otaku. Rất có thể, họ đang cày cấp và nâng cấp tối đa kỹ năng của mình. Họ thực chất là những cuốn sách hướng dẫn chiến lược cho các game RPG giả tưởng biết đi, biết nói.

Nhưng mấy tên đô con thì lại là chuyện khác. Chúng vẫn ở trong rừng sao? Tại sao? Chúng có phải ở đó vì lý do nào đó không?

Ngay cả khi chúng đến thị trấn, và ngay cả khi tôi chờ lũ otaku xuất hiện, tôi vẫn cần quay lại hang động của mình ít nhất một lần.

Lũ otaku cuối cùng sẽ quay lại thị trấn ngay cả khi tôi không tìm họ. Họ chắc chắn sẽ chạy đến một nơi gọi là Ngón Tay Trinh Nữ nữa. Điều đó là chắc chắn, đặc biệt sau khi nhìn thấy tất cả các quán trọ khác trong thị trấn. Rốt cuộc thì đây là quán trọ duy nhất có một cô gái dễ thương đứng trước cửa mà!