NGÀY 37
BUỔI SÁNG
Có một vấn đề với câu hỏi. Cho dù tôi trả lời thế nào, nó cũng trở thành lỗi của tôi!
TỐI THƯỢNG MÊ CUNG
BÊN NGOÀI
CUỐI CÙNG, khi trở lại bên ngoài mê cung ở tầng một... lối vào, hoặc lối ra, dù là gì đi nữa, ánh sáng mặt trời chói lóa làm lóa mắt tôi sau khi đã quen với mê cung tăm tối. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của các bạn cùng lớp, nhưng tôi chắc chắn rằng tất cả họ đều đang mỉm cười.
Đó là bình minh, khởi đầu của một ngày mới. Cuối cùng, một ngày với tất cả chúng tôi, ở bên nhau.
“Tụi mình ra ngoài rồi! Chúng ta đã trốn thoát! Tui cá đó là một ảo ảnh, ai đó véo tui đi!"
Chúng tôi đã ra khỏi mê cung lần đầu tiên sau một tuần. Haruka-kun có vẻ vui mừng về điều đó... nhưng không có gì ở đây là ảo ảnh cả! Đó là kết quả của sự chăm chỉ. Nó cũng khó mà được coi là một cuộc trốn thoát, mà đúng hơn là một cuộc tàn sát quái vật tàn nhẫn, không ngừng nghỉ... cậu đã siêng năng, cần cù, tỉ mỉ và triệt để thảm sát mọi con quái vật, trên mọi tầng, trên đường đi lên đây! Theo tiêu chí nào mà điều đó được tính là một cuộc trốn thoát?! Và từ bao giờ mà cầu thang này lại hợp thời trang đến vậy?!
Ngoài mê cung cũng có một đám đông người. Họ nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên: đó là Hiệp hội Mạo hiểm giả và một nhóm mạo hiểm giả, cộng với các nhân viên lễ tân và bang chủ. Ngoài ra còn có một đống hàng hóa và vật tư được xếp hàng bên ngoài.
Họ đến vì lo lắng cho chúng tôi sao? Bang chủ Hakiess chen qua đám đông về phía chúng tôi.
"Mọi người đều ổn chứ?" ông hỏi. "Tôi cũng đã mang theo các trị liệu sư. Có bao nhiêu người bị thương?"
Sau đó, ngạc nhiên khi thấy Haruka-kun, Hakiess quay sang cậu.
"Đó là cậu sao, Haruka? Không phải cậu đã rơi xuống tầng dưới cùng sao? Cậu ổn chứ?"
"Hả? Ồ, tui ổn, vì tui đã trở lại rồi mà? Nếu không thì tui sẽ không ổn? Đúng không?"
Bang chủ Hakiess trông bối rối. Ông ấy là người nghiêm túc, vì vậy ông ấy thực sự đang cố gắng hiểu Haruka-kun... điều mà ông ấy không bao giờ có cơ hội làm được, vì vậy ông ấy luôn bối rối. Ông ấy không biết rằng không có ích gì khi cố gắng hiểu Haruka-kun. Khi một người khó hiểu như Haruka-kun, thì điều hợp lý là bất kỳ lời nào phát ra từ miệng cậu cũng sẽ khó hiểu không kém, vì vậy Hakiess không thể suy ra được sự mỉa mai rõ ràng đằng sau câu trả lời của Haruka-kun.
Tất cả các mạo hiểm giả đến để cứu chúng tôi giờ đây đều chú ý đến Haruka-kun, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Sự chú ý chắc chắn sẽ không giúp họ. Chúng tôi đã yêu cầu cậu giải thích trước đó và đã hiểu những điểm chính của lời giải thích của cậu, nhưng chúng tôi vẫn không hiểu được bản thân Haruka-kun! Cậu vẫn là một bí ẩn, như mọi khi. Một thứ gì đó bên trong Haruka-kun tự động bác bỏ lẽ thường. Nếu cậu vô tình sử dụng lẽ thường, đầu cậu có thể sẽ nổ tung vì sự mâu thuẫn.
Những lời giải thích là vô nghĩa vào thời điểm này. Ngay cả khi ai đó hiểu những gì đã xảy ra, họ sẽ không bao giờ hiểu được logic cơ bản.
"Ờ, lại gặp lại mọi người? Ý là... lần đầu? Ý tui là, tại sao mọi người lại nhìn tui?!"
Khi các mạo hiểm giả nhận ra đó là Haruka-kun, họ tuyệt vọng quay mặt đi khỏi cậu. Một số người trong số họ đã ngoái cổ quá xa đến mức trông rất đau đớn. Ôi, những âm thanh răng rắc thật xấu xí... Mọi người dường như sợ hãi khi giao tiếp bằng mắt với cậu.
"Họ đang phớt lờ tui," Haruka-kun than vãn, "đây là bắt nạt, đây là sự lạnh nhạt, bắt nạt người ngoài cuộc! Họ đang tẩy chay tui, cô lập tui, đà điểu tui...(và cứ thế, và cứ thế...)"
Haruka-kun tiếp tục than vãn. Tôi không biết đà điểu liên quan gì đến chuyện này, nhưng tại sao lại phải hỏi? Như tôi đã nói, cậu thực sự khó hiểu.
Chúng tôi trao đổi thông tin với các mạo hiểm giả và được cập nhật về tình hình. Bản báo cáo gần như khiến chúng tôi rơi nước mắt: để hỗ trợ bọn tôi, bang hội đã xây dựng một trại căn cứ sâu bên trong mê cung. Trong khi chúng tôi đang chiến đấu với quái vật, họ đang mang vật tư xuống để dựng trại sâu trong mê cung. Đó là lý do tại sao mọi người tụ tập ở đây; họ đến để giúp chúng tôi.
Và thế mà cái người gây ra tất cả rắc rối ngay từ đầu vẫn đang than vãn, "Rắn lục! Cầy mangut!" và cứ thế và cứ thế. Tôi chẳng thể làm gì được. Liệu cậu có khả năng làm bất cứ điều gì ngoài việc than vãn không?
Tôi đành cố gắng giải thích những gì đã xảy ra, hoặc ít nhất là những gì tôi hiểu. Không có cách nào để bất kỳ mạo hiểm giả nào hiểu được những gì chúng tôi nói với họ. Tụi tôi cũng không hiểu lời giải thích của chính mình. Và điều khó hiểu nhất trong tất cả là cái anh chàng đã gây ra tất cả mọi chuyện ngay từ đầu.
Tôi đã giải thích mọi thứ có thể: mê cung đã chết, tất cả quái vật đã chết, mọi người đều an toàn—và mê cung sẽ không hồi sinh nữa.
Không có Hoàng đế Mê cung, không có con quái vật nào có thể quay trở lại. Tôi quyết định không đề cập đến việc chính Hoàng đế Mê cung lại đang đứng ngay cạnh tôi, như thể người đó không biết chúng tôi đang nói về điều gì.
Ý là, họ sẽ không để Hoàng đế Mê cung ở tại một quán trọ và đi mua sắm khắp thị trấn đúng không? Tôi cảm thấy chắc chắn, vì một lý do nào đó, rằng nếu tôi nói với cô lễ tân, "Này, đây là Hoàng đế Mê cung đấy!" cô ấy sẽ bật khóc và bắt đầu làm một điệu nhảy kỳ quặc lần nữa.
Tôi nghi ngờ những người gác cổng sẽ cấm chúng tôi vào thị trấn hoàn toàn nếu họ biết, và nếu có ai nói điều gì thô lỗ về Hoàng đế Mê cung, Haruka-kun chắc chắn sẽ trả thù họ. Giữ im lặng chắc chắn là cách tốt nhất để bảo toàn hạnh phúc của mọi người.
Hơn nữa, người đã bắt Hoàng đế làm nô lệ mới là người thực sự nguy hiểm! Hoàng đế Mê cung dường như là một người bình thường, tốt bụng. Còn cái người đã bắt người đó làm nô lệ thì sao? Chắc chắn là một con quái vật nguy hiểm đội lốt con người!
Vì vậy, khi chúng tôi quay trở lại thị trấn, tôi đã đưa ra phiên bản sự kiện của mình, giải thích những gì tôi có thể, và thêm vào một chút những lời nói dối trắng trợn.
Mọi người gãi đầu bối rối, trông không chắc chắn liệu có nên tin tôi hay vui mừng về kết quả cuối cùng. Tôi đã nhẹ nhõm khi họ không chấp nhận những gì đã xảy ra mà không phản kháng. Ơn trời là không có ai khác bị xoắn não như Haruka-kun trên thế giới này.
Thị trấn dần hiện ra trong tầm mắt. Cảm giác thật thoải mái khi nhìn thấy nó.
Chỉ cần ở bên Haruka-kun một lần nữa, mọi thứ lại cảm thấy như ở nhà. Tôi nhận ra mình cũng nhớ quán trọ yêu quý của chúng tôi đến nhường nào... ừ, ngoại trừ cái tên kỳ lạ của nó.
Trước cổng thị trấn, những người lính được trang bị vũ khí đang xếp hàng. Họ dường như đang chuẩn bị cho một cái gì đó.
"Đó là đội cứu hộ của Lãnh chúa Omui dành cho Haruka," Bang chủ Hakiess giải thích. "Để tôi đi nói chuyện với họ." Ông ấy chạy đến chỗ họ để thảo luận về vấn đề này. Ông ấy đang làm mọi thứ một cách nghiêm túc.
Mọi người trong thị trấn đều lo lắng cho Haruka-kun, và cho tất cả chúng tôi. Họ đã cố gắng hết sức để giúp tụi tôi, dù bọn tôi cùng lắm chỉ là những người xa lạ với họ, nếu không phải là những người mới đến, hoặc thậm chí là những kẻ xâm nhập.
Dù tôi cho rằng chỉ có một người trong số chúng tôi gây ra bất kỳ rắc rối nào. Kẻ gây rối đó cuối cùng đã bắt làm nô lệ người mà chúng tôi đã cho là kẻ gây rối lớn nhất trong tất cả. Hoặc có lẽ "kẻ gây rối" không phải là từ công bằng... Có lẽ người đó giống như một tai họa hơn. Liệu có thực sự có một tai họa nào đó vượt qua Haruka-kun không?
Tluc: Khi gặp nguy hiểm đà điểu thường vùi đầu xuống cát mang ý nghĩa trốn tránh thực tế -> làm ngơ.