NGÀY 37
ĐẦU BUỔI TRƯA
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
KHI CHÚNG TÔI TRỞ LẠI QUÁN TRỌ, gái áp phích bắt đầu húc đầu vào Haruka-kun vì vui sướng. Với hai tay dang rộng, cô ấy lao vào và húc đầu vào cậu, như một con bò tót—và cô ấy cười toe toét suốt cả thời gian!
Oda-kun và những người bạn của cậu trở về tay không, không thể tìm thấy thiết bị chống cháy để bảo vệ bản thân khỏi Haruka-kun. Tất cả chúng tôi đều cười và an ủi họ.
Sau đó, tất cả cùng nhau ăn trưa trong quán trọ; la hét, cười đùa, đùa giỡn. Chúng tôi đã mệt rã rời ngay cả lúc đó. Trang bị của tụi tôi rách nát, và mỗi người trong bọn tôi đều trong tình trạng tồi tệ, nhưng tất cả mọi người vẫn mỉm cười.
Chúng tôi thay phiên nhau đi tắm trước khi trở lại phòng ăn, nơi một đống vũ khí hoàn toàn mới, lộng lẫy lấp lánh trên bàn ăn.
"Tui vừa nhặt mấy thứ này?" Haruka-kun nói, ra hiệu. "Vậy nên tui... cho đi, tui đoán vậy. Mỗi người có thể lấy hai vũ khí và hai món giáp, và sau đó hai món gì khác tùy bản thân muốn, tổng cộng là sáu món. Ai đến trước thì lấy trước. Cứ lấy đi nhé? Nếu muốn?"
Phòng ăn ngay lập tức biến thành một chiến trường khốc liệt, một nơi sôi sục với ham muốn, lòng tham và sự thèm khát. Nó giống như xem một đám bà cụ ở một khu chợ giảm giá. Các chàng trai nhanh chóng bị đá ra khỏi cuộc chiến, và các thiếu nữ thống trị tối cao.
Đây là những món đồ có một không hai—những món hời của cả đời người, những ưu đãi có giới hạn thời gian không giống ai! Đây là một đợt giảm giá hàng thanh lý điên rồ, bạo lực! Phòng ăn đã trở thành một chiến trường bị nguyền rủa bởi một vị thần chiến tranh. Đây là một nơi mà chỉ những nữ thần chiến tranh cuồng giá trị mới tụ tập, một thiên đường tràn ngập những món hời huyền thoại!
"Nếu mọi người muốn nhiều hơn sáu món, tui sẽ bán cho bất cứ ai đưa ra lời đề nghị trước..." Haruka-kun nói. "Nhưng chúng rẻ thôi, tui nói thật đấy. Tui vừa nhặt chúng trên đường quay lại, nên, kiểu như, không có gì to tát cả."
Cậu nói điều đó với ý định ngăn chúng tôi lại, để xoa dịu mọi chuyện, nhưng cậu đã phạm một sai lầm lớn khi thốt ra điều đó với một nhóm thiếu nữ. Với một câu nói đó, cậu ngay lập tức phá hủy lý trí mong manh, phù du của mọi cô gái trong lớp chúng tôi. Mọi người đã quên mất bản thân mình trong một cuộc ẩu đả và giật lấy các món đồ; bây giờ cả lớp bị khóa trong một trận vật lộn và giành giật, ăn trộm, lấy và tranh giành. Tất cả chúng tôi đều quên mất cả bọn là bạn bè. Đó là một bức tranh hoàn hảo về một cuộc tắm máu.
La hét hết cỡ, tuyệt vọng bảo vệ những món quà đã chọn của mình, hú lên những tiếng hô chiến điên cuồng khi chúng tôi ăn trộm và giật lấy, tất cả mọi người đều vật lộn trên khắp chiến trường để tiến đến quầy thu ngân được gọi là Haruka-kun.
Đó là một cuộc chiến toàn diện giữa một nhóm các cô gái đã không làm gì khác ngoài việc rèn luyện kỹ năng chiến đấu của mình kể từ khi đến thế giới này.
Khá là vui. Các chàng trai đều run rẩy, vì một lý do nào đó.
Bây giờ mọi người đã có được vũ khí được phân phát một cách không công bằng và không đồng đều từ Haruka-kun, sự bình tĩnh dần trở lại. Sau đó, tất cả chúng tôi đều khoe khoang về những chiến lợi phẩm của mình, với một số cô gái thậm chí còn chà xát vũ khí mới của họ vào má.
"Tớ cảm thấy như tớ mười tuổi trở lại với thanh kiếm lửa này!"
"Ngay cả vũ khí dự phòng của tớ cũng có kỹ năng bây giờ! Thật là xa xỉ."
"Làm thế nào mà cậu có được nhiều thế? Không công bằng!!"
"Tớ hạnh phúc quá, tớ thậm chí không thể tức giận về điều đó."
Mọi người đều vui mừng trước những món hời lớn của họ, thành quả của sự lao động của họ. Và tại sao lại không? Mỗi vũ khí đều cực kỳ mạnh mẽ với vô số kỹ năng hàng đầu. Vật liệu huyền thoại, kỹ năng cực hiếm, giáp hạng nhất. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào trang bị mới của mình, má ửng hồng vì hạnh phúc.
Đây là lời cảm ơn của Haruka-kun, cách cậu thể hiện sự trân trọng của mình đối với chúng tôi. Bằng cách này, cậu đang đền bù cho những gì tụi tôi đã mất. Haruka-kun vụng về hơn tất cả chúng tôi cộng lại, nhưng cậu không cần bất kỳ thứ nào trong số này—vì vậy cậu có thể dùng chúng để thể hiện lòng biết ơn của mình.
Tuy nhiên, cậu không cần phải cho chúng tôi bất cứ thứ gì. Rất nhiều vũ khí của cả lớp đã bị hỏng trong mê cung, nhưng bọn tôi đã thu thập đủ ma thạch từ các trận chiến của chính mình để thu về lợi nhuận. Tuy nhiên, vì cậu đã tặng mọi người những món quà này, chúng tôi đã lấy chúng và mua thêm đồ tùy thích mà không một chút kiềm chế. Mỗi cô gái đều có ít nhất mười món, và rất nhiều cô gái có hơn hai mươi món.
Đó là những món hàng cao cấp với giá hời, quý giá đến mức chúng tôi không có hy vọng có được chúng ngay cả khi giàu có. Nếu chúng được rao bán, chúng sẽ được săn lùng đến mức chúng tôi không có cơ hội lấy được một món! Và điều đó đúng với mọi chiến lợi phẩm của Haruka-kun.
Chúng là những vũ khí cực kỳ mạnh mẽ và trang bị lố bịch được sử dụng bởi những con quái vật mà Haruka-kun đã tiêu diệt, và đó là lý do tại sao cậu đã thu thập được rất nhiều và đang cho đi.
Mọi người đều mạnh hơn một chút, và an toàn hơn một chút.
Một số nữ sinh đã trang bị những món đồ mới của mình; một số đang sử dụng Giám Định, mê mẩn; những người khác đang nóng lòng muốn thử nghiệm hiệu ứng. Tất cả họ đều tràn đầy năng lượng mới.
Tôi đã mua rất nhiều món đồ đến nỗi tôi đã tự đặt mình vào một tình thế khó khăn về tiền bạc. Tốt nhất là nên giữ bí mật rằng tôi đã mượn một chút tiền mà tôi đã tịch thu từ Haruka-kun... vì tôi chắc chắn có thể trả lại cho cậu vào ngày mai, một khi chúng tôi nộp ma thạch! Đó là một khoản vay tạm thời, hứa đấy!
Tôi chưa bao giờ có được thứ gì quý giá như vậy cho bản thân, và tôi cho rằng điều tương tự cũng đúng với tất cả mọi người.
Phòng ăn tràn ngập tiếng cười. Những khuôn mặt tươi cười ở khắp xung quanh tôi.