NGÀY 37
BUỔI TỐI
◆
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
PHÒNG ĂN
MỘT BẦU KHÔNG KHÍ chiến trường đã tràn ngập phòng ăn. Các đội hình chiến đấu đã được vẽ ra.
Mùi chiến tranh bay khắp con phố, nơi có thể cảm nhận rõ rệt ở bên ngoài quán trọ.
Họ đã tạo thành một vòng vây hoàn hảo. Không có lối thoát.
Nếu tôi bước vào mà không có bất kỳ biện pháp đối phó nào, tôi sẽ mất cơ hội trốn thoát ngay lập tức.
Họ có một đội hình tấn công hoàn hảo. Họ nằm chờ, sẵn sàng tấn công, sẵn sàng bao vây và bắt giữ.
Ừ, không thể nhầm được chuyện gì đang xảy ra. Họ đang trong đội hình để thuyết giáo tôi!
May mắn thay, tôi có các biện pháp đối phó; và một biện pháp đối phó bí mật, được lên kế hoạch hoàn hảo. Đội hình của họ chẳng có ý nghĩa gì cả!
“Tui về rồi đây—với onigiri! Đưa cho mọi người này, ăn cho no bụng đi, ăn đi!”
“Đó là… cơm sao?”
“Cơm nắm?!”
“Onigiri!”
Trước sức hấp dẫn của cơm nắm onigiri, họ hoàn toàn bất lực. Tôi là bất khả chiến bại! Tôi đã phá hủy đội hình thuyết giáo của họ chỉ bằng một nước đi hoàn hảo, lật đổ bức tường hùng mạnh của họ, và bây giờ họ không thể tái lập lại nó.
Tôi cũng ăn một ít onigiri khi tôi vo cơm thành nắm, và trời ạ, nó rất ngon. Nó hơi khô một chút, nhưng cơm vẫn là cơm. Mọi người đều nhét đầy miệng onigiri và nước mắt chảy dài.
Một chiến thắng nữa dành cho cơm. Cuối cùng thì tôi cũng đã có cơm! Tất cả là nhờ bà chủ cửa hàng tạp hóa. Cơm là đủ để đánh bại những kẻ thù dai dẳng nhất của tôi.
“Tui cũng có onigiri chiên nè! Cứ lấy ăn đi! Đua xem ai lấy được trước nào?”
“Onigiri chiên! Cho tớ!”
Đây là gạo hạt dài, vì vậy nó không ngọt và dính như gạo Nhật Bản. Nhưng nó vẫn là cơm! Tôi đã thề sẽ làm cơm chiên vào ngày mai.
Miệng của mọi người đều quá đầy để có thể nói, chứ đừng nói đến việc thuyết giáo. Tôi đã vô hiệu hóa hoàn toàn khả năng thuyết giáo của họ. Chẳng mấy chốc, mọi người đều quá no để di chuyển, đó là dấu chấm hết cho đội hình thuyết giáo của họ. Họ loạng choạng và ngã xuống, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Điều tuyệt vời nhất là họ thậm chí không thể giận tôi. Họ chỉ là những cô gái vui vẻ với cái bụng no căng, và họ trông rất vui mừng khi ngã xuống đất.