Chiếc thuyền ngoài xa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 430

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 287

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1220

OneshOt - ChiẾc ThuyềN NgOÀI Xa

Sau hơn một tháng thực tập tại nhà hàng Yukimira, ngày Affdo bước lên con tàu định mệnh của hắn cũng đã đến.

Ngày 10 tháng 4 năm 1824, hắn được người quản lý chỗ bốc vác giới thiệu sang con tàu Titaric làm việc. Nhờ ông quản lý bốc vác kia có mối quan hệ tốt đẹp với bên bộ phận tuyển dụng nhân viên. Vì thế, Affdo nhanh chóng có được vị trí nhân viên phục vụ cho khoang tàu sang trọng nhất, dù họ biết xuất thân của hắn là một công nhân bốc vác.

Việc làm quen với văn hóa của con tàu cũng rất nhanh, chỉ trong vòng hơn hai ngày hắn đã lấy được lòng tin của quản lý cùng một số đồng nghiệp khác.

Chính Affdo cũng lấy làm lạ về việc hắn có thể giao tiếp với người khác một cách chuyên nghiệp như thế.Những năm vừa qua hắn chỉ lủi thủi đi về một mình, sống một cuộc sống trong lo sợ về tương lai.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để hắn còn có thời gian nghỉ về quá khứ ở quá khứ nữa, mà hắn phải suy nghĩ về việc làm sao có thể xem được quá khứ của tương lai, mà không gây ảnh hưởng đến quá khứ của hắn. Mọi hành động của bản thân hắn cần phải tránh gây ra những thứ không cần thiết, bởi vì chỉ một sơ xuất nhỏ nào đó làm cho ba hoặc mẹ của hắn chết, hay chỉ là đơn giản làm cho nước quá nóng đổ lên quần của ba hắn, rồi làm hỏng “của quý” của ông. Thì cuộc sống tương lai ở quá khứ của hắn sẽ thay đổi, và cái tương lai mới xảy đến sẽ là một biến số không thể nào lường trước hay tưởng tượng ra được.

Khi nghĩ đến việc bị xóa sổ khỏi dòng thời gian và biến mất khỏi thế gian này, hắn bỗng nhiên toát cả mồ hôi lạnh.

Ngày 13 tháng 4 năm 1824, con tàu Titaric xuất bến với hơn hai ngàn hành khách, nhiều gấp đôi so với số lượng người giới hạn là một ngàn. Việc này đã quá rõ là sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn, nhưng sự cố làm cho con tàu bị đắm mà hắn biết là do đâm vào một núi băng chìm khổng lồ.

Từ trên khoang tàu sang trọng hạng nhất, hắn ngắm nhìn khung cảnh vui vẻ và náo nhiệt đưa tiễn con tàu lên thiên đường. Hắn thở dài trong đau khổ, xong hắn lẩm bẩm:

“Dù gì thì số lượng người sống sót cũng lên đến gần bốn trăm người, biết đâu trong đó có cả mình thì sao?”

Nhưng khi nghĩ về ba mẹ của hắn, đâu đó có một cảm giác tội lỗi vì họ buộc phải ngâm mình trong làn nước để tình cảm của họ trở nên mặn mòi hơn. Hắn nở một nụ cười khinh khỉnh khi tưởng tượng ra cái khung cảnh lãng mạn ấy. Dù muốn, dù thấy nhưng hắn cũng sẽ không giúp. Bởi vì đó là một-trong-những-điều-kiện-cần-phải-có để hắn có mặt trên thế gian này.

Không ngừng quan sát và không ngừng suy nghĩ, không được làm ẩu, không được làm sai không được… không được… không… được…

Những dòng suy nghĩ điên cuồng nối tiếp nhau làm cho hắn trở nên khó chịu. Có lẽ, một cốc nước lạnh sẽ làm cho những dòng suy nghĩ giảm tốc độ lại.

Đoàn khách bắt đầu ùn ùn kéo nhau lên tàu, tuy là một con tàu chứa người. Nhưng sự phân biệt rõ ràng giữa cách đối xử từ phục vụ, lối đi cho đến cả những tiện ích đều khác biệt hoàn toàn. Có lẽ sẽ có ai đó lên án về việc làm này khi đơn vị chủ quản đã làm ra hai chiếc cầu thang lên cho hai hạng khách. Nhưng lợi nhuận và lợi ích thu vào từ việc làm hài lòng những vị khách giàu có sẽ tốt hơn việc phải làm hài lòng cánh truyền thông lá cải cho dân nghèo và những kẻ thấp hèn trong mắt chúng.

Affdo nhếch mép khinh bỉ khi nghĩ về những thứ đó. Nhưng hắn liệu có nhớ những việc mà hắn đã từng làm trước đây? Trong quá khứ?

Một vài suy nghĩ khác lại tuôn trào trong đầu của hắn. Khi người quản lý khoan hạng sang chuẩn bị đến, những đồng nghiệp của hắn liền truyền tai nhau và nhanh chóng đứng vào đúng vị trí, làm đúng công việc được giao.

Hắn vào công việc của một bồi bàn, chủ yếu chỉ là bưng bê thức ăn lên và dọn những dụng cụ ăn uống xuống khi đã phục vụ xong. Nhưng khi làm phục vụ thì tiền lương của họ chẳng đủ sống. Chỉ khi họ sử dụng lời nói của họ hay cung cách phục vụ tận tình để làm hài lòng những vị khách, thì chiếc ví mỏng te của họ mới được lấp đầy một phần nào đấy.

Những vị khách đầu tiên đã bắt đầu đặt chân vào khoan. Hiện giờ, hắn vẫn chưa phải làm gì nhiều. Vì thế, hắn chỉ tập trung quan sát từng người một. Hắn cảm giác bản thân của hắn lúc này rất kì lạ, bởi vì hắn sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng hắn lại nghĩ rằng hắn sẽ gặp được ba mẹ hắn ở khoang hạng nhất này.

Trong không gian lộng lẫy tuyệt vời của nơi dành cho những người cực kì giàu có, hắn cảm thấy thứ gì đó vừa quen thuộc nhưng lại vừa lạ lẫm. Cứ như rằng trước đây hắn đã ở đây và trải nghiệm như một vị khách trong giới thượng lưu chứ không phải là một tên làm công như bây giờ.

Trong phút chốc hắn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để tránh bị phân tâm khỏi công việc. Affdo trở lại với trạng thái tích cực làm việc như ba năm vừa qua.

Cảm giác vui vẻ khi được làm việc tuôn trào, cứ như là một thứ gì đó mà hắn hằng mơ ước. Không giống như một Lich khốn khổ vật lộn với công việc mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây như trước đây.

Với công việc bốc vác nặng nề và chế độ ăn uống có dinh dưỡng hơn lúc trước. Đó cũng là nhờ vào ông quản lý tốt bụng, mà giờ đây, hắn có một vóc dáng cơ bắp nhưng không kém phần lịch thiệp trong bộ comple phục vụ. Mái tóc mà hắn chẳng hề quan tâm từ trước đến giờ đã được những thợ cắt tóc chuyên nghiệp chỉnh lại cho phù hợp hơn với công việc; kèm theo đó là gương mặt của hắn như được thay đổi chỉ nhờ vào việc cạo sạch râu và lông mặt. Nhìn chung thì giờ đây hắn như là một chàng công tử sa cơ hơn là một tên bốc vác làm phục vụ.

Thời gian trôi rất nhanh, giờ đã lên lúc phục vụ thức ăn cho bữa trưa. Có vẻ công việc chẳng có gì nặng nhọc, nhưng với số lượng người phải phục vụ rất đông đúc thì lại khác. Trong khi đa phần đồng nghiệp của hắn đã sắp gục ngã vì kiệt sức, hắn vẫn tự tin sải bước đem những phần thức ăn được làm từ nguồn nguyên liệu thượng hạng và trang trí đẹp mắt lên từng bàn; phục vụ chu đáo từng người một.

Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu hắn không trở nên lịch thiệp như vậy. Không… mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu hắn không trở nên lịch thiệp như vậy.

Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đã qua đi, cung cách phục vụ của hắn đã làm cho rất nhiều thực khách mở hầu bao và đút vào tay hắn những món tiền gọi là hoa hồng. Hắn vui vẻ nhận lấy, dù một số tên quản lý cùng những tên nhân viên dưới trướng không thích điều này. Nhưng chúng không tỏ ra vẻ muốn “chia đều” tiền hoa hồng vì thân hình vạm vỡ và “chống lưng” hỗ trợ hắn vào chỉ trong vài ngày. Trong khi, tất cả bọn chúng đều tốn nhiều năm để tạo mối quan hệ nhằm lên được vị trí này ngay cả khi con tàu còn chưa được hình thành.

Có lẽ như người quản lý kia muốn hắn giữ sức để có thể tiếp tục công việc của buổi chiều, vì thế mà bà ta đã cho hắn được phép nghỉ ngơi.

Affdo khéo léo cảm ơn người quản lý, hắn cởi bỏ bộ đồ phục vụ và nhanh chóng vụt ra khỏi khoang tàu hạng sang ấy.

Với những con người giàu có, chủ tàu sẽ ưu tiên những vị khách này trước. Vì thế, chẳng cần phải nhìn vào chỉ dẫn hắn vẫn có thể di chuyển lên trên boong tàu và ngắm nhìn biển cả mênh mông.

Dưới ánh nắng chói chang giữa trưa tiết trời vẫn còn một chút vấn vương mùa xuân, hòa cùng một màu xanh lam của biển cả và bầu trời. Hắn cảm giác như con tàu đang bay lượn giữa bầu trời vô tận.

Affdo nhắm nghiền mắt lại để cho những cơn gió mang theo vị mặn nồng của biển luồn tay vào từng kẽ tóc. Đã bao lâu rồi kể từ khi sinh ra hắn được tận hưởng cảm giác khoái lạc như thế? Có lẽ là chưa lần nào. Nhưng cũng có thể là hắn đã tận hưởng phút giây này vô số lần, mà hắn không hề nhớ đến nó.

Tiếng rì rào êm tai của những con sóng va vào thuyền, như muốn kể lại vô vàn những câu chuyện đã xảy ra hơn hai triệu năm nay trong lòng đại dương cho con người. Những con sóng kéo nhau đi tìm bến bờ, còn hắn… hắn bước đi trong sự sợ hãi và rối loạn một hành động nhỏ nhặt nhưng sai lầm thì có thể kéo tương lai của hắn đi đến một con đường mới, hoặc đi vào hư vô.

Những giọt nước mắt đau xót của hắn cho bản thân rơi xuống. Liệu rằng việc đắm mình trong sự vĩ đại của thiên nhiên làm cho con người trở nên nhỏ bé? Liệu có phải nó đã làm cho con người cảm giác bản thân của mình vô dụng và ích kỉ? Liệu…

Con tàu vẫn tiếp tục lênh đênh cô đơn giữa biển cả mênh mông, những ngọn sóng vẫn tiếp tục vỗ về và đồng hành cùng con tàu. Đâu đó ở phía xa, những chú cá heo đang thư thả lướt sóng tìm kiếm những vùng nước mới, chân trời mới. Những hạt nước tung lên dưới ánh sáng của Mặt Trời đang tỏa sáng lấp lánh như những hạt ngọc trai quý báu.

Hắn bước đến và vịn lấy lan can tàu từng giác quan của hắn đang đắm chìm trong bản hòa ca dịu dàng nhưng không kém dữ dội của đại dương.

Sức quyến rũ của thiên nhiên là quá lớn. Vì thế, hắn không hề hay biết rằng ở cách đó chỉ vài bước chân thì một cô gái xinh đẹp, là con của nhà quý tộc Toriaz. Dù đang trong thời kỳ suy thoái của dòng tộc, nhưng nếu như cô chấp nhận kết hôn với một chàng trai đẹp mã cũng là con một của gia đình thuộc dòng tộc Zhukov. Địa vị dòng tộc Toriaz của cô vẫn sẽ được tiếp tục duy trì.

Sự huy hoàng của cả một gia tộc cũng như một con sóng. Mãnh liệt và dữ dội khiến nhiều người kiếp sợ. Nhưng khi đến bờ biển, chúng sẽ yếu lại và trở thành cơn sóng chỉ đủ làm ướt chân đôi tình nhân đang vui đùa trên bãi biển; hoặc trở thành một ngọn sóng hung thần nuốt trọn mọi thứ xung quan.

Nhưng không, đời không như mơ và gia tộc Toriaz đang trên hành trình bọt biển trở về với đại dương bao la.

Số phận dòng tộc của cô sẽ được định đoạt qua việc cô và cậu công tử nhà Zhukov kia có đến với nhau hay không. Gia đình của cô, dòng tộc của cô đã cố gắng bằng hết sức bình sinh để có thể đưa hai người gặp mặt nhau, để tạo tình cảm… để duy trì quyền lực của họ. Cô đã hai mươi tuổi, dù ít nhiều cũng đã hiểu được hoàn cảnh và tất cả mọi thứ.

Nếu ở một con tàu khác, một nơi khác hay một dòng thời gian khác, mọi chuyện có lẽ đã khác. Nhưng đời không như thế. Cô lại đang ở đây, trên con tàu này.

Mọi thứ đều rất quen thuộc với cô, cứ như rằng cô đã ở đây, trên con tàu này từ lúc nào đó ở trong quá khứ vậy. Nhưng đây là hiện tại, vậy thứ cô “đã” trải nghiệm là ở tương lai chăng? Nhưng làm sao để trải nghiệm tương lai trong khi đang ở hiện tại? Vậy chỉ có thể là cô đã trải nghiệm trong quá khứ? Nhưng trong quá khứ thì làm gì con tàu này đã xuất hiện?

Không quan trọng. Nó không quan trọng nữa, bởi vì chúng chẳng có chút ảnh hưởng nào đến hiện tại. Nhưng việc cô phải lòng một anh chàng phục vụ kia lại là một vấn đề lớn, không chỉ đối với cô, đối với dòng tộc của cô mà điều này còn ảnh hưởng đến dòng thời gian này.