Toàn bộ ánh đèn trên con tàu vụt tắt.
Âm thanh hoảng loạn từ khắp con tàu nổ ra như ong vỡ tổ.
Affdo đứng đó, hắn chết lặng một thời gian rồi nhanh chóng tháo chạy theo hướng dẫn của biển đèn báo thoát hiểm vừa được bật lên.
Trong sự hoản loạn của đám đông, Krovia Zhukov và tay sai bị rối loạn. Chúng thừa biết rằng đã có sự cố gì đó không hay xảy ra trên con tàu. Tính mạng bản thân là ưu tiên số một của Krovia vì thế mà hắn điên cuồng tháo chạy khỏi khoan tàu mà hắn cho là ổ chuột dơ bẩn.
Mười phút trước ở khoan hạng nhất.
Dù rằng Liena đã đi đến rất nhiều nhà của quý tộc và có lần cô đã có dịp được đến dinh thự của hoàng gia của dòng tộc Rosé, một trong những dòng tộc có quyền lực bậc nhất lục địa Humanland. Thế nhưng cô vẫn bị choáng ngộp giữa không gian đẹp đẽ ở nơi đây.
Trong khi mẹ của cô, Akira vẫn đang nói chuyện với những tay buôn giàu có, thì cô đang hướng ánh nhìn của mình đến khắp nơi để tìm kiếm hình bóng của một ai đó, một anh chàng mang vẻ đẹp sương gió và có nhiều điểm chung đáng yêu giống với cô.
Nếu anh ta ở đây thì Liena sẽ rất dễ dàng tìm thấy vì anh ta có phong thái khác biệt với tất cả những con người có mặt ở đây. Anh không phải là một chính trị gia hay thương buôn cũng không phải một người phục vụ bình thường như vẻ ngoài của anh. Một dáng dấp quen thuộc với những thứ xưa cũ hiện đại luôn ở trong đầu của cô.
Dù rằng Liena đang chú tâm tìm kiếm hoàng tử của mình, nhưng ánh nhìn của cô bị một đám người kì lạ thu hút. Họ mặc bộ trang phục đen trùm kính từ đầu đến chân, đi thì cúi đầu xuống đất. Có vẻ đó là thành viên của một giáo phái nào đó. Nhưng kì lạ hơn nữa là những người tự cho mình là bề trên do có nhiều tiền lại tự động nép sang hai bên cho những người kì lạ kia bước qua… một cách tôn kính.
Ở phía trên MC từ cánh gà bước ra, với bộ vest lịch lãm, anh ta bước ra giữa sân khấu và trịnh trọng mở lời:
“Xin chào toàn thể quý ông và quý bà.”
Sau lời chào sân, MC ngưng lại để tất cả mọi người chú ý đến mình. Rồi anh ta tiếp tục chương trình:
“Tối hôm nay, chúng ta vinh dự được đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt, ngài Slokovia Rume. Một con người vĩ đại đã sáng lập ra giáo phái Onraise!”
Và ngay sau đó là một tràng pháo tay giòn dã của đám đông phía dưới, nó kéo dài từ lúc MC dứt câu cho đến lúc người đặc biệt được nhắc đến bước ra giữa sân khấu.
Cả Akira và Liena đều bị tâm lý đám đông ảnh hưởng, dù chưa từng biết Slokovia Rume là ai, nhưng họ cũng trở nên ngưỡng mộ ngài. Trên mình Slokovia Rume là một bộ trang phục màu trắng dài đến chân có những đường chỉ màu vàng nhưng không quá cầu kì. Nhưng chỉ nhìn sơ qua thôi cũng biết giá trị của bộ trang phục đó có thể đắt bằng một ngôi nhà.
Bà chỉ biết nuốt nước bọt ước ao rằng một ngày nào đó bà sẽ làm thân với được một người như thế. Nhưng dù sao ước mơ chỉ là mơ ước.
Bỗng nhiên thứ khói xanh kì lạ ùn ùn đổ từ trên những lỗ thông khí xuống, linh cảm cho thấy những thứ đấy không phải tự dưng xuất hiện, ngay lập tức Liena chụp lấy tay mẹ cô và kéo bà chạy ra khỏi khoan tàu.
Vừa ra khỏi cửa, bà vẫy tay của cô ra rồi nói:
“Con điên à?”
Cô tức tối lên và nói năng lời với bà:
“Nếu con không kéo mẹ ra thì mẹ chết ở trong đó rồi đấy! Nhanh chóng rời khỏi đây với con đi.”
Akira liền hét vào mặt cô con gái những lời giải thích:
“Nếu đó là chất độc thì tại sao bọn nhà giàu lại có thể bình thản đứng như vậy trong khi tao với mày chạy như những con điên hả? Mày không thấy tụi nó cười vào mặt vì sự quê mùa của mày à?”
Dứt lời, bà tát vào mặt Liena một cái thành tiếng rất rát, rồi quay lưng mở cánh cửa vào khoan ra.
Một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt của bà, chỉ trong một câu trò chuyện của hai mẹ con, thì bên sau cánh cửa cách âm này đã trở thành một cái điện ngục.
Những kẻ giàu sang, địa vị cao ngút trở nên cục súc đến độ khó tưởng, bọn họ lao vào cắn xé nhau như những con vật, kẻ thì gào rú, người thì nằm bẹp dưới sàn cào cấu cổ họng, làn khói xanh kia vẫn chưa vơi đi và còn rất rất nhiều kẻ đang vật vã thì không thể nào thở được, nước dãi chảy ra, mắt họ trợn trắng nhìn thẳng vào bà.
Sự việc sốc đến nỗi bà chỉ biết lấy tay che miệng lại để không hét thành lời, bà lảo đảo nhìn xung quanh, bọn áo đen vẫn còn đó, cả ngài Slokovia Rume vẫn đứng đó và đang nở một nụ cười mãn nguyện. Nước mắt của bà ứa ra ngoài, một kẻ xấu số cố bò ra khỏi nơi đó, hắn nắm lấy chân bà rồi nói:
“Cứu… Cứ…uu… Tôi… với…” bà nhận ra bộ vest này là của tên MC, nhưng gương mặt của hắn nổi đầy gân xanh và những cái mụn thịt khổng lồ kinh dị, Akira thét lên rồi sút thẳng một cú vào mặt hắn.
Trong lúc đó, Liena cũng trở nên bàng hoàng khi thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, cô không biết tại sao mình lại biết. Nhưng đây không phải là lúc để suy nghĩ, cô nhanh tay bấm vào cái vào còi báo cháy gần đó, đập thật mạnh vào tấm kính cho nó vỡ ra để lấy cây rìu bên trong.
Tiếng chuông báo cháy rú lên đến đinh tai nhức óc, toàn bộ hệ thống đèn điện ngay lập tức bị ngắt nguồn để tránh tình trạng chập điện gây cháy lớn hơn được kích hoạt, cả con tàu chìm trong bóng tối, rồi nhanh cả con tàu trở nên hỗn loạn trong ánh đèn đỏ hắt lên như màu máu.
Cô dùng búa nhấp một đường lên tà váy rồi xé toạc chiếc váy dạ hội đắt tiền của mình, lột bỏ cả đôi giày cao gót ra ngoài. Cô hét trong bình tĩnh với mẹ cô:
“Giờ chạy hay muốn chết.”
Bà Akiara cứng hết cả họng, không thể nói được một lời nào bà chỉ biết chạy theo cô con gái của mình lên boong tàu.
Vừa chạy đi, Liena vừa phân tích những thứ đang diễn ra.
Thứ khói xanh kia chắc chắn là vũ khí hóa học rồi, và mục tiêu của kẻ đó chính làm một trong những người có mặt lúc ấy. Nhưng nếu mục tiêu chỉ là một người thì chúng lại đi hạ sát toàn bộ những người trong khoan? Để chắc chắn ư? Nhưng khi làm như vậy thì biến số kẻ muốn giết lại không chết sẽ tăng lên nhiều lần so với khi giết trực tiếp.
Nhưng mà… giáo phái kia? Sự việc này liên quan tới chúng ư? Mình từng nghe đến tên giáo phái ấy ở đâu mà không tài nào nhớ ra. Là chúng… muốn khủng bố? Vì chỉ có bọn chúng là không bị gì trong khi những người còn lại đều phải nhận lấy cái chết. Đúng là một lũ hèn hạ.
Nuốt lấy những lời chửi rủa vào bụng, cô chỉ biết ôm hi vọng rằng chúng chỉ nhắm vào những kẻ có tiền kia thôi, chứ không phải là cả con tàu.
Trong hành lang vốn dĩ rộng rãi nhưng giờ nó lại trở nên nhỏ hẹp và đáng sợ khi tiếng còi báo cháy réo lên khắp nơi, ánh sáng đỏ ngâu như màu máu xoay vòng sáng rực. Rồi từ phía sau, những âm thanh gào rú thất thanh vang lên, Liena xoay đầu nhìn lại phía sau, cô thấy những kẻ mặc đồ đen đang đuổi theo và từ lúc nào mẹ cô đã không còn bên cạnh.
Sự bất ngờ trở thành hoảng loạn và sợ hãi khi cô thấy tên cầm đầu giáo phái kia xuất hiện phía trước mặt của mình, hắn nói hay đọc kinh hay hát? Nhưng âm thanh ấy như thể thôi miên cô vậy, phía sau thì lũ tay chân của hắn đang đuổi theo, cô chỉ biết đâm đầu vào hắn và may ra còn một cơ hội thoát thân. Nhưng những lời của tên chủ giáo phái…
“Đời hư ảo đưa em vào cơn mê…”
Hình ảnh phía trước mặt cô trở nên dị dạng, chúng xoay vòng xoay vòng màu đỏ, màu lam… màu tím…
“Ai cho gọi em đến sát bên vai…”
Cô bất lực hoàn toàn và những thứ cuối cùng mà cô cảm nhận được là cô đang ở trong vòng tay của ai đó rồi, cô thều thào.
“Không đừng làm… gì… t… ôi…”
Krovia Zhukov chạy ngược từ khu ổ chuột tầng dưới lên trên, đến được khoan hạng sang hắn cảm thấy khá bất ngờ vì ở đây gần như chẳng có mấy ai. Chỉ có ánh đèn đỏ hắt vào mắt và âm thanh của cái còi báo động. Hắn nghĩ trong đầu:
Ủa vậy là ông già và cả đám nhà giàu chạy đi sơ tán hết rồi à? Thế thì họ sơ tán đi đâu?
Một chút an lòng khi rời khỏi được khu ổ chuột. Nhưng khung cảnh không một bóng người xung quanh làm cho hắn bất an.
Krovia bước dọc theo hành lang dài như vô tận, nỗi sợ từ sâu bên trong tiềm thức dần trỗi dậy làm cho tim của hắn đập mạnh hơn. Và rồi hắn tự thuyết phục bản thân rằng không hề có một chuyện gì xảy ra cả, tất cả chỉ là một đám cháy nhỏ gì đấy thôi.
Cuối cùng hắn cũng đã đến được khoan tàu sang trọng nhất, cánh cửa ở đó vẫn mở nhưng bên trong thì không có một chút ánh sáng trắng từ đèn điện nào phát ra cả, bên trong đó là một khung cảnh tối tăm.
Từng bước từng bước, hắn tiếp cận đến cánh cửa, tim hắn đập mạnh và cả hơi thở của hắn cũng đang trở nên ngắt quãng. Krovia lấy hết sức can đảm của mình bước vào bên trong, nhưng ngay bước đầu tiên, hắn đã cảm nhận thấy một thứ gì đó rất rất không đúng ở dưới chân, một thứ gì đó nhớp nháp, rồi mùi máu tanh tưởi bắt đầu ngập tràng vào mũi của hắn, những bóng đèn rực sáng, ánh sáng ấy làm cho hắn trở nên không thể nào tin vào những gì đang diễn ra nữa.
Xung quanh đều toàn là máu, trên tường, dưới sàn và cả trên quần áo của những kẻ đang đứng ở đó, giữa một biển máu. Kẻ ăn vận như một cha sứ nở một nụ cười với hắn, rồi từ phía sau lưng ông ta thò ra những cái xúc tu ngoe nguẩy như chui ra từ những bộ phim kinh dị.
Đôi chân của hắn như thể rụng rời, đôi mắt của hắn rưng rưng nước mắt như một đứa trẻ vừa bị mất đồ chơi, tất cả những kẻ còn lại quay đầu nhìn hắn như thể cái đầu của bọn chúng sắp rơi ra vậy. Tên cha sứ kia nói một cách điềm đạm đến mức rùng rợn.
“Giết-nó.”