Chiếc thuyền ngoài xa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 321

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 435

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 300

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 464

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 302

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1316

OneshOt - LiCh

Đã gần ba năm trôi qua kể từ ngày Lich được nhận phép màu. Hắn ta đã tự đổi tên thành Affdo.

Một thế giới mới, một thân phận mới. Hắn nhắm mắt lại và phủi sạch những thứ mà hắn đã làm ở quá khứ.

Giết người.

Trên phim ảnh và những phương tiện giải trí khác, giết người là một điều gì đó rất bình thường. Một đám siêu anh hùng đi giải cứu cả thế giới nhưng lại tàn phá một nửa thành phố. Hay chỉ vì trả thù cho một con chó, một tay sát thủ đã rửa tay gác kiếm lại có thể quét sạch cả một băng đảng.

Nhưng thực tế là thực tế. Hắn ta đã giết người, một quá khứ nhơ nhuốc đầy tội lỗi. Không phải một người mà là hai người. Hắn giết người để đánh đổi lấy lợi ích cho bản thân mà không hề yếu lòng khi vung rìu.

Nhưng buồn thay, hắn vẫn chưa trả giá cho những gì mà hắn làm. Trong suốt ba năm qua, hắn chỉ cô độc một mình để có thể tìm hiểu và thích nghi với khoản thời gian này.

Cái giọng nói trong chiếc bình kia đã làm đúng những thứ mà nó nói, đổi hai mạng người lấy một phép màu. Đó chính là dịch chuyển thời gian.

Hắn trở về khoản thời gian năm 1821, cách thời gian mà hắn ra đời đến ba năm.

Suốt thời gian vừa qua, hắn cứ liên tục nghĩ về việc cái tên chết tiệt ở trong chiếc bình kia có dụng ý gì khi lại đưa hắn trở về quá khứ như thế. Nó đã hứa với hắn là sẽ cho hắn cơ hội để làm lại từ đầu. Nhưng với một bộ óc khá nhạy bén thì hắn thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Ở khoảng thời gian này thì cuộc cách mạng công nghệ thông tin đang trong giai đoạn bắt đầu bùng nổ, với lượng kiến thức mà hắn có, thì việc trở nên giàu có là một điều hết sức đơn giản.

Tuy hắn không thể trực tiếp tạo ra những điện thoại thông minh. Nhưng hắn có thể xây dựng lại toàn bộ hệ thống của công ty mà hắn từng làm trước đây. Và từ đó hắn có thể thúc đẩy việc sản xuất, đi đầu trong lĩnh vực này.

Lich, hắn không làm thế. Hắn chọn cách đổi tên thành Affdo, sống một cuộc sống đơn giản khi trở thành công nhân bốc vác ở bến cảng. Hắn chọn việc không gây ra bất cứ một tác động nào lên thời gian, hắn thừa biết nếu hắn thúc đẩy quá trình phát triển của xã hội quá nhanh, thì việc hắn ra đời cũng có thể bị ảnh hưởng. Từ đó có thể dẫn đến việc mà tự hắn xóa bỏ chính sự hiện diện của hắn trong dòng thời gian này.

An toàn, cẩn trọng. Hắn chọn việc quan sát và thu thập thông tin của những nơi mà hắn từng sinh sống. Từ vùng quê nhà ở đất liền cho đến hòn đảo này. Hắn học đại học ở đây, sống ở đây, làm việc ở đây và ngay cả bây giờ, hắn đã dịch chuyển thời gian nhưng hắn vẫn ở đây, trên hòn đảo này. Thậm chí, hắn chọn công việc bốc vác nhằm để tránh chạm mặt với những cô gái, biết đâu khi hắn nảy sinh tình cảm thì có thể dòng thời gian sẽ biến động.

Có lẽ số phận đang trêu đùa với hắn, và làm cho hắn cảm giác bất an đến từng hành động nhỏ nhặt một thì hắn cũng phải suy nghĩ.

Một cuộc sống an nhàn đầy loa toan và sợ hãi.

Ngày mới của Lich, nay là Affdo bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều, hắn ăn uống và chuẩn bị đến chỗ làm việc. Đến 5 giờ chiều thì hắn vào ca làm, quần quật cho đến 5 giờ sáng hôm sau thì hắn uể oải trở về căn hộ ổ chuột ọp ẹp sâu trong hẻm. Về đến nhà thì hắn mở chiếc radio cũ lên và nghe ngóng về những diễn biến công nghệ, chính trị mà hắn đã thừa biết. Đôi khi, hắn cũng chả biết rằng nghe chúng để làm gì.

Dùng thông tin ở tương lai để tán gẫu với những tay công nhân khác chăng? Không, hắn không dám làm thế vì sợ biết đâu hắn lại giao thông tin cho một kẻ nào đó có khả năng ảnh hưởng đến tương lai, một người nào đó là nhân vật quan trọng mà hắn không hay biết.

Hai ngày nay rồi hắn vẫn chưa tắm gì cả, cơ thể hắn đã bắt đầu bốc mùi. Nếu đó là khung cảnh trong một bộ phim hoạt hình, thì sẽ có một làn khói ảo diệu màu xanh bay ra từ “cánh” của hắn.

Thế rồi hắn không thể chịu nổi sự hôi hám từ bản thân, hắn đem bộ đồ cũ mèm đến nhà tắm công cộng miễn phí. Rất kì lạ, hắn thích một cuộc sống trong khu ổ chuột thế này hơn là ở một căn hộ như cũ. Hắn không phải khóa cửa, do chẳng bao giờ bị mất đồ cả. Một khu tự trị nằm trong một khu tự trị. Nếu có bất cứ một kẻ nào dám ăn cắp, ăn trộm mà bị bắt được. Thì xác định rằng một bàn tay của kẻ đó sẽ ra đi. Nơi đây nói không với thuế nhưng nếu kẻ nào dám “động đậy” về những việc làm ăn của băng đảng quản khu. Thì chắc chắn rằng kẻ đó sẽ biến mất không dấu vết.

Hắn có thể làm ồn nếu hắn muốn, hắn có thể về bất cứ giờ nào và hắn cũng tùy thích về mọi thứ, không ràng buộc, không bất cứ một ai dám lên tiếng phản đối hay chỉ trích hắn. Một cuộc sống tự do trong những suy nghĩ ràng buộc về tương lai.

Hắn biết rằng đơn vị chủ quản bến cảng hiện tại sẽ bị phá sản trong vòng hai tháng nữa, vì họ sẽ gây ra một thiệt hại rất lớn khi một chiếc du thuyền sẽ bị chìm. Tuy hắn không nhớ lắm về việc tại sao con thuyền ấy bị chìm, và thứ duy nhất mà hắn nhớ về sự việc, đó là chỉ có hai người sống sót. Ba mẹ của hắn.

Nhưng một linh cảm xấu nói rằng hắn sẽ phải có mặt ở đó. Và đúng thật là như vậy…

Ngày 1 tháng 3 năm 1824, hắn được điều chuyển đi làm nhân viên phục vụ cho con một chiếc du thuyền rất lớn, và có thể nói là lớn nhất lịch sử vào thời gian này:

Tàu Titaric.

Với kích thước khổng lồ cùng vô số tiện ích để phục vụ cho nhiều tầng lớp khác nhau. Từ những thương gia có, cho đến những con người nằm dưới đáy xã hội nhưng họ vẫn muốn đi đến một chân trời mới.

Khi nghe người quản lý nhóm nói, hắn trở nên cứng người một hồi rồi mới định thần lại để trả lời:

“Thưa sếp, tôi có thể bị điều chuyển đến một nơi nào khác không?”

Thế nhưng câu trả lời của ông ta lại không thể thỏa lòng của hắn:

“Không… thực sự là tôi không muốn cậu cực khổ nữa. Cậu đã làm với tôi ở đây hơn ba năm rồi, chịu đủ sự mệt mỏi rồi và giờ là lúc mà cậu nên được thoải mái. Có thể là công việc của một phục vụ sẽ khác rất nhiều so với một công việc chỉ đòi hỏi sức khỏe như bốc vác. Nhưng tôi tin rằng cậu có thể làm được. Và biết đâu cậu có thể trở thành ‘một ai đó’ rồi sao?”

Nói xong, ông ta cười xòa để cho hắn trở nên yên lòng. Ông ấy có thể nhìn thấu được con người của Affdo, là một con người lương thiện bên trong. Nhưng vì một lý do nào đó mà Affdo chọn công việc như hiện tại. Và ông nghĩ rằng, biết đâu khi Affdo mà ông thấy, thay đổi đến một môi trường làm việc mới thì những thứ cũ, những thứ ràng buộc Affdo sẽ phai mờ đi thì sao.

Dù là tình cờ hay vô ý. Nhưng số phận đã an bài thế thì đa phần con người chỉ biết cam chịu.

Sau một đêm làm việc không mấy hiệu quả vì suy nghĩ quá nhiều, hắn trở về nhà trong bộ dạng thiếu nhựa sống nặng nề hơn bình thường. Thế rồi bỗng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu của hắn:

Thế nào nếu mình lên con tàu đó, và gặp ba mẹ mình lúc còn trẻ mà đúng vào lúc họ quen nhau?

Lich không biết mặt ba của hắn như thế nào, từ lúc chào đời thì hắn chưa bao giờ gặp mặt ông ta. Nhưng hắn nghe người khác kể lại rằng, vào những năm hắn bảy tuổi thì ba của hắn từng gặp lại mẹ hắn một lần.

Một cảm giác rạo rực, với sự bực tức vì ba của hắn đã bỏ mẹ con hắn từ lúc còn chưa sinh ra, tuy nhiên nó lại vừa háo hức và cảm giác hồi hộp khi nhìn thấy mặt người đó. Và cuối cùng sau một giấc ngủ sâu rồi lại đến ca làm. Hắn gặp mặt người quản lý nhóm và nói với ông ta rằng:

“Em cảm ơn sếp đã cho em một cơ hội tuyệt vời đến thế. Em sẽ nhận công việc này.”

Người quản lý vỗ cái bụng phệ, vuốt chòm râu cằm màu bạc khá dài của mình rồi cười ha hả xong nói:

“Được lắm, tôi thích cậu. Và tôi sẽ gửi cậu đến một quán ăn để cậu quen với việc phục vụ khách, mà khoan… với cách làm việc của cậu thì tôi nghĩ một nhà hàng sẽ hợp để thử việc hơn.”

Và hôm sau thì hắn được nghỉ một ngày, sau ba năm ròng rã làm việc tay chân. Người quản lý tốt bụng kia cũng cho hắn tiền lương sớm hơn và còn thêm một ít tiền thưởng. Tuy không có tiệc chia tay linh đình, nhưng hắn vẫn có một cảm giác như hắn được ăn một buổi tiệc lớn bằng niềm tin của người quản lý già ấy.

Hôm sau nữa, hắn tìm đến nhà hàng Yukimira, nơi được người quản lý kia giới thiệu cho. Dù chỉ là một nhà hàng gia đình nhỏ nhưng chỉ vài người phục vụ là không đủ lượng khách ra vào. Vì thế, họ mới thuê thêm người. Trong thâm tâm, hắn cảm giác có một chút bị tổn thương vì khi làm cái nghề phục vụ thiên hạ này. Ngày qua ngày, hắn đều bị thực khách chửi và cả những tay làm bếp cũng chửi hắn chỉ vì chúng rắc quá nhiều muối nhưng hắn không nhắc chúng.

Hắn nghĩ rằng, hắn cũng là một con người cẩn thận. Đôi khi rửa chén mà trên cây nĩa còn dính nguyên cái chân gà thì vẫn còn sạch chán. Ba năm vừa qua, hắn thấy trôi qua thật vô nghĩa vì hắn đã sống trong sự sợ hãi ảnh hưởng đến tương lai. Dù chính hắn đã chọn điều đó.

Nhưng khi nhìn thấy hai cha con chủ nhà hàng tranh tài với nhau hằng ngày, cũng như niềm vui mà tưởng chừng đã mất khi nhìn thấy nụ cười của người khác đã làm cho gam màu của hắn tươi lên.

Nhưng sẽ sớm thôi… sớm nữa thôi khi hắn bước lên con tàu ấy thì vận mệnh của hắn và cả dòng thời gian này sẽ rơi vào sự hỗn loạn.