Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Distortion Detective

(Đang ra)

The Distortion Detective

ProjectMoon

Diễn ra cùng lúc với những sự kiện trong "Library of Ruina", cuốn tiểu thuyết kể về thám tử Distortion nổi tiếng, Moses, một Fixer với khả năng có thể nhìn thấy những hiện tượng Distortion. Cùng với t

6 617

Vermillion

(Đang ra)

Vermillion

Amagi Chiaki

Tựa game đã khắc nghiệt ở ban đầu trở thành một thực tại, và độ khó lại tăng lần nữa-

2 4

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

17 535

Yahari Ore no Seishun Rabu Kome wa Machigatteiru. Yui's story

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Rabu Kome wa Machigatteiru. Yui's story

Wataru Watari

Đêm Giáng Sinh, khi cơn gió lạnh buốt mùa đông lặng lẽ thổi qua.Sau buổi tiệc nho nhỏ nhưng ấm áp, Yui nhận ra trong trái tim mình cũng đã thắp lên một “cảm xúc”.

2 5

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 50: Hương vị của thanh xuân

Nole: .mikayy ;3.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Yuki có vẻ hơi khác thường.

Tôi nhận thấy điều đó vào giờ nghỉ trưa sau buổi tập trung toàn trường.

Cô ấy thường có biểu hiện như vậy mỗi khi giấu diếm điều gì đó. Hồi xưa, à không, tương lai… khi Yuki chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho tôi, cô ấy cũng có biểu hiện tương tự.

"Áaaaaaa!"

Yuki cầm hộp cơm trên tay và chạy ra khỏi lớp.

Chắc là em ấy định ăn ở bên ngoài à?

Thường thì cô ấy ăn cơm một mình trong lớp, hôm nay thật lạ. Hay là Yuki đã hẹn ăn cùng ai đó?

Để lúc nào về sẽ hỏi em ấy vậy. Vừa nghĩ, tôi vừa đi về phía căng tin thì điện thoại trong túi rung lên.

Là tin nhắn của Yuki.

[Đến phòng Hội học sinh ngay.]

Phòng hội học sinh? Giữa giờ nghỉ trưa?

Tôi nhắn lại [Tôi ăn trưa ở căng tin rồi đến được không?].

Yuki phản hồi ngay [Không được. Đến ngay.].

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hôm nay có sườn nướng sốt chua ngọt, tôi đang mong chờ được ăn nó mà.

Khi tôi mở cửa phòng hội học sinh, Yuki đang đứng đó, dựa lưng vào bàn.

"Hửm?"

Thấy tôi bước vào, Yuki không nói gì, đưa cho tôi một chiếc túi.

"Cái gì đây?"

"Để... để cảm ơn cậu vì đã giúp tôi rất nhiều ở lễ hội Wakaba."

"Cảm ơn á?"

"Hôm trước đi mua sắm với nhau, cậu có nói là muốn được ăn món ăn do một cô gái xinh đẹp làm mà."

Ể? Thật sao?

Túi đựng cơm trước mặt tôi bỗng nhiên sáng rực như thể được dát vàng.

"Nói trước nhé, đây chỉ là để cảm ơn thôi đấy. Đừng có đi khoe khoang với ai... mà, sao cậu lại khóc!?"

"Không, tôi cảm động."

"Đến vậy cơ á!?"

Chứ sao nữa, tôi đã không được ăn món ăn do Yuki nấu gần nửa năm nay rồi.

"Được khen vậy, cậu làm tôi hơi sợ đấy…"

Tôi cởi lớp bọc hộp cơm mà Yuki đưa cho tôi.

Bên trong là trứng cuộn, rau chân vịt luộc, hamburger mini,... Những món ăn quen thuộc được bày biện rất đẹp mắt.

"Cậu không ăn à?"

"Hả? À, ừ, tôi ăn."

Yuki không mở hộp cơm của mình, cô nghịch tóc và nhìn chằm chằm vào tôi.

Đó là hành động khi Yuki đang căng thẳng chờ tôi phản hồi ở tương lai.

Chắc là Yuki lo tôi không thích món cô ấy nấu.

Nhưng tôi biết tay nghề của cô ấy rất tốt, tôi gắp lấy một miếng trứng cuộn.

"Măm..."

Ơ? Hình như hơi khác so với tưởng tượng.

Trứng cuộn bị cháy quá lửa, quá cứng. Rau chân vịt luộc cũng luộc chưa tới, vẫn còn vị đắng.

Tuy cách nêm nếm vẫn vậy, nhưng thua xa so với món ăn mà Yuki của tương lai nấu.

Nói chung là vẫn ngon, nhưng không ngon bằng tôi tưởng tượng.

Hóa ra kỹ năng nấu nướng của Yuki sẽ dần dần tiến bộ sao?

"Thế... thế nào?"

"Hương vị của thanh xuân."

"Ý gì. Khen hay chê?"

Yuki cau mày, vừa ăn hộp cơm của mình.

"A, ngon quá. Cảm ơn cậu."

Đối với một nam sinh trung học thì từng này là không đủ, nhưng đành vậy thôi. Chắc là cô ấy cũng không biết nam sinh trung học ăn nhiều cỡ nào.

"Vậy coi như huề nhé."

"Ơ, tôi muốn ăn thêm 300 suất nữa cơ."

"Sao tự nhiên lại đòi ăn cả năm thế? Một suất là đủ rồi."

Yuki thở dài, nhưng vẫn cố liếc nhìn hộp cơm đã ăn hết sạch của tôi và nói.

"Mà... mà cậu toàn ăn trưa ở căng tin, nên thỉnh thoảng nếu tôi nấu nhiều quá thì cậu ăn hộ tôi nhé."

Trong khi chờ Yuki ăn xong, đột nhiên cô ấy hỏi tôi.

"Này, cậu có khả năng đọc suy nghĩ của người khác à?"

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Vì đôi khi tôi thấy cậu rất tinh ý. Nếu cậu có khả năng đó thì việc cậu học giỏi cũng dễ hiểu."

"Cậu nghi ngờ tôi gian lận sao?"

Trong lòng tôi đang rất lo lắng. Sự tinh ý của tôi là do tôi biết mọi thứ của Yuki trong tương lai.

Tôi không nghĩ rằng việc tôi ‘đến từ tương lai’ đã bị lộ, nhưng việc cô ấy đặt câu hỏi như vậy có nghĩa là cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn.

Yuki xoay ghế lại, đối mặt với tôi và nói trong khi nhắm mắt

"Thử đoán xem bây giờ tôi đang nghĩ gì."

"Sao lại hỏi khó tôi thế..."

Tôi quay sang Yuki, gãi má rồi nói.

"Ừm... 'Tôi đang khát nước'?"

"Sai rồi. Không đúng chút nào."

"Tôi đã nói là tôi không có siêu năng lực mà. Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng."

"Không sao. Tôi thấy yên tâm hơn. Tôi không thích bị người khác đọc được suy nghĩ của mình."

Yuki nói với vẻ mặt mãn nguyện và bắt đầu gói hộp cơm.

"Vậy, thực ra lúc nãy cậu đang nghĩ gì?"

"Chuyện đó..."

Khuôn mặt Yuki đỏ bừng lên vì lý do nào đó.

"Chuyện gì thì kệ tôi!"

"?"

Sao em lại nổi giận?

Yuki thời này khác với Yuki của tương lai thật đấy.

Mà thôi, tìm hiểu về con người cô ấy cũng là một thú vui của "tuổi thanh xuân thứ hai" này.

Vì tôi muốn biết tất cả mọi thứ về Yuki, cả những điều tôi đã biết, và cả những điều tôi chưa từng biết.