Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4175

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - 《Bonus》Buổi sáng của Phó Hội trưởng

Nole: .mikayy ;3.

Góc nhìn của Shimozono Risa

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tên tôi là Shimozono Risa. Nữ sinh năm Hai trung học, một bông hoa của Học viện!

Sở thích là karaoke và dạo quanh các cửa hàng quần áo cũ. Món ăn yêu thích là bánh kẹo và món thịt.

Tôi có vẻ ngoài giống như một cô nàng gyaru 'nổi loạn', nhưng thực ra tôi là một học sinh giỏi toàn diện cả văn lẫn võ.

Hả? Thành tích học kỳ cuối năm ngoái của tôi đứng thứ tư từ dưới lên trong toàn trường á?

Không, đúng là như vậy, nhưng đó là do học sinh trường này quá giỏi thôi! Được nhận vào Học viện Shichibou đã là bằng chứng cho thấy bạn thông minh rồi!

Giống như một cầu thủ hạng nhì của giải bóng chày chuyên nghiệp, so với người bình thường thì kỹ năng vận động của họ rất tốt, đúng không?

Đó là lý do tương tự! Tôi không hề ngốc đâu! Mong mọi người hiểu cho!

Buổi sáng của một nữ sinh xinh đẹp và giỏi giang như tôi bắt đầu bằng một tách trà.

Ừ thì. Nói xạo đấy. Chẳng có gì gọi là 'Bắt đầu' đâu.

"Risa! Dậy nhanh lên!"

"Ư... thêm năm phút nữa..."

Tôi bị mẹ giật phăng chiếc chăn ra, và tôi từ từ ngồi dậy. Hôm qua tôi lại thức khuya nên rất buồn ngủ.

"Lại muộn học đấy. Phó Hội trưởng Hội học sinh mà như thế này thì còn ra gì!"

"Không sao đâu mà mẹ. Mới 8 giờ mà. Con đạp xe đến nhà ga là kịp thôi."

"Xe đạp á? Chẳng phải hôm qua con làm thủng lốp xe đạp rồi sao? Vẫn chưa sửa mà."

"Á!"

Chết rồi! Tôi vội vàng bật dậy và mặc bộ đồng phục vào.

"Ăn sáng không con?"

"Không cần ạ!"

Tôi không có thời gian ăn sáng. Tôi vội vàng chạy xuống cầu thang và lao vào phòng tắm ở tầng một.

"Ưm. Chắc là để tóc mái lệch trái thì hơn?"

Trong phòng tắm, em trai tôi Kenji, đang dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc đã được bôi keo.

"Tránh ra!"

Tôi đá vào mông em trai và đẩy nó ra khỏi gương.

"Đau quá! Chị làm cái gì vậy!"

"Im đi. Tóc mái vuốt vuốt vuốt vuốt. Định làm trai bao à?"

"Không phải thế. Chị mới là người lúc nào cũng để tóc dài thượt đấy. Có trang điểm thì cũng vẫn xấu thôi."

"Được thôi.... Chờ đấy. Về nhà chị sẽ trảm em."

Dù có muộn học thì tôi cũng không thể thiếu mỹ phẩm và trang điểm.

"Tuyệt vời!"

Tôi lao ra khỏi nhà và chạy hết tốc lực đến nhà ga. Làm ơn! Đừng có tàu nào bị hoãn!

"Safeeeee!"

Quá đỉnh, cuối cùng tôi cũng đã kịp lên được tàu.

Từ nhà ga đến Học viện mất ba trạm. Trong lúc đi tàu, tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra email.

Có ba email đến từ tối qua. Từ Akiho, Kanade và Emiri.

"Ngon lành... Đã gửi xong. Cuối cùng cũng kịp."

Trên đường đến Học viện, tôi không thể dùng điện thoại vì có thanh tra học sinh Tsuchida-sensei. Nếu bị phát hiện dùng điện thoại khi đi bộ, tôi sẽ bị tịch thu điện thoại trong ba ngày.

Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu điện thoại trong ba ngày.

Vì vậy, tôi phải trả lời email trong lúc đi tàu cho đến khi tàu gần tới nhà ga.

"Phù. Không có tàu nào bị hoãn, vậy là đã tránh được việc muộn học rồi."

Trên con dốc trên đường đến trường, tôi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của một nam sinh.

"Chào buổi sáng!"

Tôi chạy đến và vỗ mạnh vào lưng cậu ta.

"À. Phó Hội trưởng ạ. Chào buổi sáng,"

Người quay lại với khuôn mặt ngái ngủ là một chàng trai đeo huy hiệu Vàng, bằng chứng là Thủ Khoa của năm đó. Hậu bối của tôi trong Hội học sinh, Suzuhara-kun, hay còn gọi là Suzucchi.

"Sao mà trông cậu ủ rũ thế?"

"À, hôm qua em thức khuya một chút."

"Thật á!? Giống chị luôn! Chị nói chuyện điện thoại với bạn bè rất vui, đến khi nhận ra thì đã 3 giờ sáng rồi. Suzucchi cũng gọi điện thoại sao? Chẳng lẽ, với Arisugawa-chan...?"

"Không, em chỉ đơn giản là học bài thôi. Sắp tới kỳ thi giữa kỳ rồi."

"Thật là một câu trả lời quá nghiêm túc. Chị rất tổn thương đấy! Suzucchi, cậu thật là 'vụng về giao tiếp'"

"Haha... Hồi xưa em cũng hay bị nói vậy."

Hồi xưa? Hay bị nói vậy? 'Vụng về giao tiếp' là từ dùng cho trẻ con sao?

Tôi vừa đi bên cạnh cậu ta vừa nhìn nghiêng khuôn mặt ngáp ngắn ngáp dài của Suzucchi.

Cậu ta hơi khác thường.

Thoạt nhìn, trông cậu ta giống như một chàng trai bình thường, nhưng tôi cảm thấy có một sự khác biệt không thể diễn tả bằng lời.

Tôi nghĩ cậu ta rất nghiêm túc, nhưng đôi khi cậu ta lại có những hành động ngớ ngẩn.

Cậu ta có vẻ không quen với con gái, nhưng lại có một sự điềm tĩnh trưởng thành ở đâu đó.

Đôi khi cậu ta sử dụng những từ ngữ độc đáo một cách thản nhiên, và khi chúng tôi ngớ người ra, cậu ta lại tỏ ra hoảng hốt như "Ối!"

"Chẳng lẽ cậu là người ngoài hành tinh?"

"Hả? Chị nói gì cơ?"

"Không có gì."

Nếu cậu ta thực sự là người ngoài hành tinh thì sao nhỉ? Cũng thú vị đấy chứ.

Tôi cười toe toét khi nghĩ đến điều đó.