Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 35: Nôn nóng và thất bại (3)

Nole: .mikayy ;3.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Mong là chỉ có mình chị ấy đến phàn nàn…

Nhưng tình hình có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều.

"Này, sao Câu lạc bộ của bọn tôi chỉ có 2000 yên!?"

Yoshino-senpai, chủ nhiệm Câu lạc bộ nhảy, xông vào phòng Hội học sinh với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.

Cô nàng tóc vàng hoe, dáng người rất cao, ăn mặc đúng chất "dân chơi". Cô nàng cao hơn Yuki gần 30 cm, đứng cạnh Yuki trông như người khổng lồ.

"Nhảy thì cần gì tiền?"

"Bọn tôi muốn thuê đèn chiếu sáng! Có đèn chiếu sáng thì trông sẽ hoành tráng hơn nhiều!"

Cô nàng vừa nói vừa đập bàn ầm ầm.

Câu lạc bộ nhảy chỉ có 5 thành viên, họ không tham gia các giải thi đấu, giống như một Câu lạc bộ tự phát thì đúng hơn. Vì thế đây là một trong những Câu lạc bộ nhỏ nhất trong trường.

"Nghe nói Câu lạc bộ kịch được những 50.000 yên. Sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?"

"Đó là do thời lượng biểu diễn. Câu lạc bộ kịch biểu diễn vở kịch dài 40 phút, hai lần. Còn Câu lạc bộ nhảy chỉ biểu diễn một bài nhảy dài 5 phút."

"Dù vậy thì chênh lệch cũng quá lớn!"

"Câu lạc bộ kịch từng tham gia Công diễn cho Giải kịch quốc gia năm ngoái. Chúng tôi cũng đã cân nhắc đến yếu tố này."

"Cái... cái gì? Ý cô là Câu lạc bộ chúng tôi không có thành tích nên chỉ được nhiêu đây tiền thôi hả? Cô tưởng mình là ai!?"

Yoshino-senpai túm lấy cổ áo Yuki.

"Tôi làm vậy vì muốn lễ hội Wakaba được tổ chức tốt hơn. Mong chị hợp tác."

Yuki không hề nao núng, cô bình tĩnh đáp lại mà không hề tỏ ra sợ hãi.

Nhưng có vẻ điều này càng khiến Yoshino-senpai thêm tức giận.

"Vậy à! Cô nhất quyết không chịu nhượng bộ bọn tôi sao?"

Yoshino-senpai thở dài rồi nói móc bằng giọng lạnh lùng.

"Haizzz. Nếu là Yuuma-kaichou thì anh ấy đã lắng nghe bọn tôi rồi. Cùng là anh em mà sao khác nhau thế nhỉ?"

"..."

Yuki người từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, giờ đây đã hiện rõ vẻ tức giận trên gương mặt.

"Ồ? Cô tức giận à? Tôi cứ tưởng cô là người máy, không có cảm xúc. Hóa ra cô không thích bị so sánh với anh trai mình sao?"

"Không phải vậy..."

"Cũng đúng. Làm gì có ai hoàn hảo như anh ta chứ. Chắc cô cảm thấy tự ti lắm."

"!"

Yuki siết chặt nắm đấm.

Nguy rồi. Cứ thế này chắc chắn sẽ đánh nhau mất.

"Yoshino-senpai!"

Tôi vội chen vào giữa hai người.

"Em có một ý kiến."

"Ý kiến gì?"

"Câu lạc bộ kịch cũng dùng đèn chiếu sáng khi biểu diễn. Chị có thể mượn của họ không?"

"Mượn của Câu lạc bộ kịch?"

"Vâng. Vì thời gian biểu diễn của hai Câu lạc bộ không trùng nhau. Với lại, đối với kịch thì đèn chiếu sáng rất quan trọng. Chắc chắn là mượn của họ sẽ tốt hơn là thuê thêm ở ngoài."

Yoshino-senpai suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Cũng đúng. Mượn của họ cũng được..."

"Bọn em sẽ liên hệ với Câu lạc bộ kịch để hỏi về việc cho mượn đèn. Chị còn cần gì nữa không?"

"Không, chắc là ổn rồi..."

Phù, cuối cùng cũng thuyết phục được chị ấy.

Tôi tiễn Yoshino-senpai ra cửa, vừa đi vừa nhớ lại những ngày tháng làm thêm ở quán cà phê, phải xử lý những vị khách khó tính.

Rầm!

Tôi vội quay vào trong khi nghe thấy tiếng động lạ.

Yuki ngồi phịch xuống ghế.

"Mình thật vô dụng... Ngay cả việc đơn giản như mượn đồ của Câu lạc bộ khác mà mình cũng không nghĩ ra..."

Yuki mệt mỏi đưa tay lên trán.

"Arisugawa-san, hôm qua cậu có ngủ không?"

"Khoảng ba tiếng..."

Quầng thâm dưới mắt Yuki ngày càng rõ.

"Cậu sẽ ngã bệnh mất. Lễ hội Wakaba còn hơn một tuần nữa, cứ thế này thì cậu không trụ được đâu."

"Ừm. Tôi đi rửa mặt một lát..."

Yuki nói rồi lê bước ra ngoài hành lang.

"Yuki, em..."

Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Bình thường khi cảm thấy bản thân kém cỏi, Yuki sẽ rất tức giận, nhưng hôm nay cô ấy lại không hề tỏ ra như vậy.

Chắc là do em ấy quá mệt sao?

Tôi thầm nghĩ vậy nhưng rồi ngày hôm sau...

…Không thấy Yuki xuất hiện trên lớp.