Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 40: Lời động viên dành cho em (2)

Nole: .mikayy ;3.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nhận ra giọng nói này.

Giọng nói của Yuki vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong tương lai.

Giọng nói của người con gái tuyệt vọng tới đau lòng.

"Tôi không thể thắng được anh ấy. Hôm qua, tôi đã nhận ra điều đó. Tôi đã chẳng thể làm tốt công việc, lại còn bị ốm... Trong khi đó anh ấy lại có thể làm mọi việc một cách dễ dàng..."

"..."

"À, cậu đừng lo. Tôi không có từ bỏ mọi thứ, chỉ là tôi nghĩ mình nên bằng lòng với những gì mình có... Thay vì lúc nào cũng nhắm đến vị trí số một, tôi sẽ cố gắng trong khả năng của mình...."

"..."

"Thực ra, tôi thấy vui hơn khi đi chơi với cậu so với việc học một mình, không thể học mãi được... Này, cậu hãy chỉ cho tôi những điều thú vị khác đi. Cậu biết nhiều thứ mà."

Yuki cố gắng nói bằng giọng vui vẻ.

"Tôi có thể bỏ cuộc rồi… đúng không... Tôi đã cố gắng hết sức rồi..."

"Arisugawa-san..."

Nếu là một cô gái bình thường, chắc chắn tôi sẽ an ủi "Ừ, cậu nghỉ ngơi đi."

Nhưng Yuki thì khác.

Anh biết…

Em không cần những lời an ủi sáo rỗng ấy.

Điều em thực lòng muốn nghe là...

"Không được. Cố gắng thêm một chút nữa đi."

"Ể?"

Yuki thốt lên đầy ngạc nhiên. Tôi bước lại gần cô ấy hơn…

"Tôi vừa cá cược với anh trai cậu."

"Cá cược?"

"Lễ hội Wakaba năm ngoái và năm nay, cái nào hoành tráng hơn. Người thua phải nghe theo lời người thắng."

"Cậu... cậu làm cái quái gì vậy!?"

Yuki bật dậy khỏi giường, hoảng hốt đến mức quên cả việc mình đang mặc đồ ngủ.

"Nghe theo lời người thắng á... Cậu có biết anh tôi xấu tính đến mức nào không? Chắc chắn anh ta sẽ đưa ra yêu cầu vô lý đấy!"

"Không sao đâu. Nếu chúng ta thắng thì sẽ chẳng có vấn đề gì."

"Nếu chúng ta thắng á... A, đầu tôi... đau quá..."

Yuki ôm đầu loạng choạng.

"Cậu ổn không? Vẫn thấy mệt sao?"

"Tại cậu đấy!"

Yuki hít một hơi thật sâu, rồi hỏi lại với vẻ mặt nghiêm túc.

"Này, kế hoạch của cậu... có bao nhiêu phần trăm chắc chắn là sẽ thắng anh trai tôi?"

"Để xem nào. Khoảng 80%."

Tôi cười nham hiểm, giơ 8 ngón tay lên.

"Nhiều... nhiều vậy sao?"

"... À không, khoan đã. 70%... À không, nếu tính đến các tình huống bất ngờ thì là 60%... Thời gian chuẩn bị cũng không còn nhiều, chắc là 50%..."

"Sao cậu càng nói càng mất tự tin vậy?"

Tại vì anh không thể tính toán được tỷ lệ thành công nếu thiếu em mà.

"Nhưng ít nhất cũng phải 30%! Tôi đảm bảo!"

"30% á... Vậy là tỷ lệ thất bại cao hơn sao?"

"Nhưng mà… nếu có người nói với cậu là có 30% khả năng cậu sẽ thắng anh trai cậu, thì cậu thấy sao?"

"Chuyện đó..."

Yuki sững người lại.

Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi nắm chặt tấm chăn, đôi mắt sáng long lanh như một đứa trẻ được tặng đồ chơi.

"Nghe... hấp dẫn đấy."

"Đúng không nào?"

Ánh mắt Yuki sáng rực lên, cô ấy như bừng tỉnh, rồi lại cúi đầu xấu hổ.

"Sao lúc nãy mình lại yếu đuối như vậy chứ?"

Yuki vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má.

"Haizzz, tự nhiên thấy mấy chuyện mình lo lắng thật ngớ ngẩn."

"Vậy à. Nhờ tôi cả đấy nha."

"Ừ thì... Tôi muốn cảm ơn cậu đấy, nhưng mà..."

Yuki trừng mắt nhìn tôi, rồi túm lấy chiếc gối bên cạnh.

"Trước tiên, cậu ra khỏi phòng cho tôi!"

"Bụp!"

Tôi bị Yuki ném gối vào mặt không thương tiếc, rồi đuổi ra khỏi phòng.

Chiếc gối có mùi dầu gội đầu thơm thoang thoảng.

Tôi đành ngồi xổm ở hành lang, tự kiểm điểm bản thân. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ trong phòng.

Cánh cửa bật mở, Yuki đã thay quần áo bình thường bước ra. Trên gương mặt cô ấy không còn chút buồn bã nào.

Trở lại là Yuki tràn đầy tự tin mà tôi quen thuộc.

"Kể cho tôi nghe về kế hoạch đó."