Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4396

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6486

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1853

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

6 11

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

39 245

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 34: Nôn nóng và thất bại (2)

Nole: .mikayy ;3.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Ơ kìa, thật sao?"

Ngày hôm sau, tôi nhíu mày khi xem bảng phân bổ ngân sách do Yuki lập.

Khác với mọi năm, ngân sách được chia đều cho các Câu lạc bộ. Nhưng năm nay mỗi Câu lạc bộ được cấp một khoản kinh phí khác nhau.

Ví dụ như Câu lạc bộ Kịch được 50.000 yên, nhiều hơn 30.000 yên so với năm ngoái.

Ngược lại, các Câu lạc bộ nhỏ chỉ được 2000-3000 yên, chẳng khác nào tiền tiêu vặt.

"Cái này..."

"Không thể hỗ trợ hết tất cả các Câu lạc bộ được. Vì vậy, tôi quyết định tập trung vào một số sự kiện."

"Tập trung?"

"Ừm. Tôi chọn ra 5 Câu lạc bộ có tiềm năng tổ chức sự kiện tốt, rồi cấp thêm kinh phí cho họ. Sau đó, tôi sẽ tập trung quảng bá cho các sự kiện này. Tôi sẽ sắp xếp sao cho tất cả học sinh đều chú ý tham gia 5 sự kiện."

"Nhưng nếu làm vậy thì chất lượng của những sự kiện bị cắt giảm kinh phí sẽ bị ảnh hưởng."

"Tôi sẽ yêu cầu họ thay đổi sao cho phù hợp với kinh phí. Hiện tại các Câu lạc bộ vẫn đang trong giai đoạn lên kế hoạch, nên vẫn còn kịp."

Những gì Yuki nói không sai.

Giống như việc điều hành một công ty vậy, cắt giảm những mảng kinh doanh thua lỗ, tập trung đầu tư vào những mảng kinh doanh có tiềm năng phát triển.

Nếu chỉ xét đến yếu tố thành công, thì kế hoạch của Yuki là hợp lý nhất.

Nhưng...

"Tôi không đồng ý."

"Ể?"

Yuki ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Kế hoạch của cô ấy quá tập trung vào lợi ích.

Yuki nên nhớ rằng đây là sự kiện của trường học, và những người tham gia là những đứa trẻ mới chỉ 15-16 tuổi.

"Nếu phân biệt đối xử rõ ràng như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều Câu lạc bộ phàn nàn."

"Không còn cách nào khác. Nếu không làm vậy thì không thể tổ chức được sự kiện quy mô lớn. Với lại, những Câu lạc bộ bị cắt giảm ngân sách là những Câu lạc bộ thiếu tinh thần trách nhiệm trong buổi khảo sát."

Yuki có quầng thâm mắt rất rõ.

Chắc là cô đã thức trắng đêm để suy nghĩ, trên bản thảo ngân sách có rất nhiều dấu tẩy xóa.

"Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ cho cảm xúc của các Câu lạc bộ. Làm vậy chẳng khác nào đang phân biệt đối xử cả."

"Vậy thì phải làm sao? Cậu có cách nào khác à?"

Yuki siết chặt nắm đấm rồi mắng tôi.

"Chỉ cần có năng lực thì dù có độc đoán cũng sẽ khiến người khác phải nín lặng. Anh trai tôi đã làm được. Nếu lễ hội Wakaba thành công, chắc chắn mọi người sẽ hiểu cho tôi."

"Vậy sao..."

Cuối cùng, tuy có điều chỉnh một chút, nhưng chúng tôi vẫn nộp bản phân bổ ngân sách với sự chênh lệch lớn giữa các Câu lạc bộ.

Và nỗi lo của tôi đã trở thành sự thật...

"Năm ngoái Câu lạc bộ chúng tôi được 20.000 yên, nhưng sao năm nay chỉ có 10.000 yên vậy?"

Một ngày sau khi dán bảng phân bổ ngân sách, một nữ sinh bước vào phòng Hội học sinh.

Đó là Kisanuki-senpai năm Ba, chủ nhiệm Câu lạc bộ trà đạo.

Sự kiện của Câu lạc bộ trà đạo là trải nghiệm trà đạo. Họ tổ chức sự kiện này hàng năm, mời mọi người uống trà và thưởng thức bánh wagashi.

Năm nay họ cũng định tổ chức sự kiện tương tự, nhưng do ngân sách bị cắt giảm một nửa nên họ đang rất bối rối.

"Em có xem báo cáo của Câu lạc bộ năm ngoái, thấy số lượng khách mời khoảng 40 người. Vậy thì 10.000 yên là đủ để mua bánh wagashi rồi."

"Nhưng... nhưng Câu lạc bộ chúng tôi có truyền thống là mời khách bánh Monaka của hiệu Marumi. Với 10.000 yên thì không đủ bánh cho 40 người."

"Vậy thì năm nay các chị hãy đổi sang loại bánh khác rẻ hơn."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Nếu khó khăn quá thì để em tìm giúp loại bánh nào ngon mà rẻ nhé."

"..."

Kisanuki-senpai cứng họng trước những lời lẽ sắc bén của Yuki. Qua cặp kính, tôi thấy trong mắt chị ấy là sự ngạc nhiên "Không ngờ em ấy chỉ là học sinh năm Nhất".

"Vâng... vâng... Tôi sẽ tìm loại bánh khác phù hợp với ngân sách..."

Nói rồi chị ấy rầu rĩ bước ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng ủ rũ của chị ấy, tôi thấy tội nghiệp quá.

"Này, cậu giảm kinh phí nhiều quá đấy. Cắt một nửa thì tội nghiệp họ quá..."

"Không còn cách nào khác. Sự kiện của Câu lạc bộ trà đạo năm ngoái không được yêu thích. Năm nay họ lại định tổ chức sự kiện tương tự, nên tôi đành phải làm vậy."

Tuy tỏ ra lạnh lùng, nhưng chắc chắn là cô cũng thấy rất áy náy.

Bằng chứng là Yuki cứ vô thức cắn môi mình.

Bánh Monaka là loại bánh được làm bằng cánh hòa tan bột Mochikome (một loại gạo có độ dẻo cao, được nghiền nát nhào trộn tạo thành Mochi) với nước và nhào bột thật dẻo rồi cán mỏng cho vào khuôn, sau khi đã nướng xong lớp vỏ tạo hình thì sẽ cho đậu đỏ vào giữa làm nhân.