Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 - Chương 19: Giờ tan học chỉ có hai ta (2)

Nole: .mikayy ;3.

-------------------------------------------------------------------------------

"Xong rồi."

Khi ánh hoàng hôn dần tắt và màn đêm buông xuống, Yuki xem qua tài liệu vừa hoàn thành một lượt rồi tắt máy tính.

"Ồ, cậu vất vả rồi."

Vì không có việc gì làm nên tôi lướt web giết thời gian.

"Cậu đang xem gì thế?"

Yuki hỏi tôi khi đi ngang qua để cất tài liệu vào tủ.

"Hửm? Twitter ấy mà."

Một dịch vụ mạng xã hội nổi tiếng ngay cả ở tương lai. Mặc dù mới ra mắt tại Nhật Bản năm ngoái (2008), giờ tuy số lượng người dùng chưa nhiều nhưng nó khá hữu ích.

"Twitter? Cái gì thế?"

Yuki nghiêng đầu, xem chừng cô có vẻ không biết. À thì thời này nó vẫn chưa phổ biến mà.

"Nói đơn giản thì nó giống như một diễn đàn chia sẻ thông tin theo thời gian thực. Tôi nghĩ sau này nó sẽ rất thịnh hành."

"Vậy à. Trông cậu rành về máy tính nhỉ… Lúc làm báo Hội học sinh, cậu cũng rất thành thạo."

Ồ, em đang khen chồng mình sao?

Có khi nào cô ấy đã thay đổi cách nhìn về tôi rồi không? Biết thế này tôi đã chăm chỉ làm việc hơn...

"Tôi cứ tưởng cậu đang xem mấy trang web ‘đen tối’ chứ."

Hóa ra là không phải...

Ể, hình tượng của tôi trong mắt cô ấy là như vậy sao?

"Trang web đen á... Ngồi cạnh con gái mà xem mấy thứ đó thì tôi không có gan đâu."

"Thế thì đừng có xem một mình chứ, đồ ngốc. Lỡ dính virus thì rắc rối đấy."

"Yên tâm đi. Nhờ kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến, tôi đã phòng bị kỹ càng rồi. Phần mềm gián điệp, virus Trojan, cứ đến đây hết."

"Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu lại rành về máy tính rồi đấy."

Yuki thở dài ngao ngán rồi lẩm bẩm.

"Mà anh trai tôi cũng hay xem mấy thứ đó… Này, cái Twitter đó có thể làm gì?"

"Chia sẻ thông tin, quảng cáo,... Tin tức nóng hổi được cập nhật liên tục, tiện lắm."

"Vậy à. Xem được trên điện thoại không?"

"Trên điện thoại thì... hình như là chưa được."

Tôi nhớ là ứng dụng Twitter cho điện thoại nắp gập được ra mắt vào năm sau (2010).

Hay là tra thử xem sao.

Vừa nghĩ tôi vừa nhìn vào màn hình máy tính. Một dòng tweet hiện lên trên bảng tin.

[Tuyến Seibu tạm dừng hoạt động do sự cố tàu. Chán chết mất!]

Tuyến Seibu là tuyến tàu đi qua ga gần trường.

"Sao thế?"

"Tuyến Seibu tạm dừng hoạt động rồi."

Hơn nữa sự cố xảy ra cách ga gần trường hai ga.

Tôi đi bộ nên không sao, nhưng Yuki thì đi tàu.

"Cậu biết được cả chuyện đó nữa à?"

"Tôi tình cờ đọc được tweet của một người tôi theo dõi."

"Cậu có biết khi nào tàu chạy lại không?"

"Không biết được. Nhưng chắc phải mất một hai tiếng."

Đã hơn 7 rưỡi tối, sắp đến giờ Học viện đóng cửa rồi. Nếu sớm hơn một chút thì có thể ở lại phòng Hội học sinh giết thời gian.

"Chịu thôi. Chắc tuyến Seta vẫn hoạt động bình thường. Tôi sẽ đi bộ đến ga Ikebata vậy."

Yuki vừa nói vừa đeo cặp thở dài.

"Ga Ikebata à..."

Đúng là từ đây đi bộ khoảng 30 phút là đến ga Ikebata. Nhưng mà khu vực quanh ga đó rất phức tạp...

Ban đêm khu đó thường có nhiều học sinh cá biệt tụ tập, ngoài ra còn có mấy tên cò mồi lừa đảo và những gã đàn ông chuyên đi gạ gẫm con gái.

Để Yuki đi một mình đến đó thì...

Chúng tôi khóa cửa phòng Hội học sinh rồi rời khỏi trường. Lúc này trong trường gần như không còn ai.

"Này, hay là đợi tuyến Seibu hoạt động trở lại đi?"

"Đợi? Ở nhà ga á? Biết đến bao giờ mới chạy lại?"

"Vậy thì đi hát karaoke giết thời gian."

"Đi chơi sau giờ học là vi phạm nội quy đấy."

"Vậy thì đến nhà tôi."

"Tôi... Tôi không đến đó đâu!"

Tất nhiên rồi.

"Sao tự nhiên cậu lại lạ vậy? Có chuyện gì à?"

"Tại vì khu vực gần ga đó rất nguy hiểm. Tôi lo cho cậu."

"Tôi thấy việc đi theo cậu về nhà còn nguy hiểm hơn đấy."

Điều đấy thì đúng là không cãi được.

Tôi đang cố nghĩ ra cách khác thì đã đến ngã tư quen thuộc nơi chúng tôi thường chia tay nhau.

"Vậy thì mai gặp lại nhé."

Yuki nói rồi rẽ sang hướng ngược với nhà tôi.

"..."

A, không yên tâm được!

Tôi quay đầu lại chạy theo Yuki.

"Này, sao cậu lại đi theo tôi?"

"Tôi lo cho cậu nên muốn đưa cậu về nhà."

"Ra là stalker được hình thành như vậy. Sao tôi thấy môn Giáo dục giới tính giờ tự nhiên bổ ích thật đấy."

"Arisugawa-san, cậu chưa từng đến ga Ikebata đúng không? Tôi biết đường ở đó, để tôi dẫn cậu đi."

"Tôi dùng GPS trên điện thoại là được rồi. Nhìn này!"

Yuki giơ màn hình điện thoại về phía tôi, nhưng màn hình tối thui.

"Hình như điện thoại cậu hết pin rồi."

"Ể? Ơ..."

Yuki cố nhấn nút nguồn nhưng chiếc điện thoại vẫn không có phản ứng gì.

Chắc chắn là hết pin rồi, do cô ấy ít dùng điện thoại nên không để ý đến pin đã cạn hay chưa.

"Ở đây có một chiếc GPS ‘chạy bằng cơm’ không cần sạc pin, cậu có muốn dùng không?"

"..."

Yuki có vẻ hơi hối hận, nhưng có lẽ vì không còn cách nào khác nên cô ấy đành chấp nhận.

"Cậu tự ý đi theo tôi đấy nhé, tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu."

Thực ra tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng.

Được đi dạo cùng một nữ sinh xinh đẹp dưới ánh đèn đêm thế này, có trả tiền cũng chưa chắc đã được.