Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

74 7687

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Tan làm, tôi hóa thành ma pháp thiếu nữ

弧盐

Nhìn chằm chằm vào đóa Tâm Hoa đã phủ bụi từ lâu trong tủ quần áo—Lâm Quân, cựu ma pháp thiếu nữ từng giải nghệ cách đây 19 năm—lại một lần nữa đứng trước ngã rẽ lớn trong cuộc đời mình.

11 13

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

3 5

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

44 101

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

16 31

[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 - Chương 23: Sai lầm của Công chúa Hoa hồng Trắng?

Nole: .mikayy ;3.

Góc nhìn của Arisugawa Yuki

-------------------------------------------------------------------------

"Chết rồi..."

Về đến nhà, tôi đổ gục xuống giường, úp mặt vào gối thở dài não nề.

Cứ hễ xấu hổ là tôi lại nói năng thiếu suy nghĩ.

Tật xấu khó bỏ.

Chính vì vậy mà tôi đã lỡ miệng đồng ý đi chơi với cậu ta.

Tất cả là tại anh trai tôi, vẫn cái tính khinh người xem tôi như con nít.

Thực ra tôi không ghét việc đi chơi, ai mà chẳng thích chơi hơn học.

Nhưng tôi không có thời gian cho những việc đó. Nếu cứ mải mê chơi bời thì tôi sẽ không bao giờ thắng được anh trai mình.

"Tại sao mình lại không thể thắng anh ấy chứ..."

Tôi trở mình, nhìn lên trần nhà lẩm bẩm.

Dù đã cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua người anh trai suốt ngày chỉ biết ăn chơi.

Anh ta bảo tôi là đồ chậm hiểu.

Tôi biết mình kém cỏi hơn anh ta về tài năng, nhưng tôi không muốn thua cuộc.

Tôi liếc nhìn huy hiệu Bạc trên bộ đồng phục treo trên tường.

Trước tiên phải biến nó thành Vàng đã.

Tôi sẽ giành vị trí đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ. Vì vậy, tôi phải thắng được cậu ta.

Tôi bật dậy, ngồi vào bàn học mở sách tham khảo ra.

Mà này...

Hôm nay có một chuyện khiến tôi khá bất ngờ.

Đó là việc cậu ta không hề ngạc nhiên khi thấy bộ mặt thật của anh trai tôi.

Vì ở trường, anh ta luôn tỏ ra là một học sinh gương mẫu, nên mọi người đều sẽ rất sốc khi thấy bộ dạng đó.

Nhưng cậu ta lại cư xử như thể đã biết trước.

"..."

Lý do tôi không ưa cậu ta,

Đó là vì cậu ta có nhiều điểm giống với anh trai tôi.

Cái tính nghịch ngợm.

Thích trêu chọc tôi.

Khéo léo trong mọi việc.

Sát gái và háo sắc.

Nhưng có một điểm khác biệt hoàn toàn giữa cậu ta và anh trai tôi.

"Dù sao thì, cậu ta cũng là một người tốt bụng."

Cậu ta đã cho tôi mượn sách giáo khoa khi tôi quên mang.

Khi giúp đỡ cô bé đi lạc, cậu ta đã cố gắng giải thích cho cô bé hiểu.

Hôm nay, cậu ta còn đưa tôi về tận nhà ga.

Có thể cậu ta có mục đích thầm kín gì đó, nhưng nhìn thái độ ấy ngày hôm nay, tôi cảm thấy cậu ta thật sự lo lắng cho tôi.

Khác hoàn toàn so với những lời tỏ tình giả tạo của những tên con trai khác.

"Mà mình nên mặc gì bây giờ nhỉ?"

Cây bút chì trên tay tôi khựng lại.

Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi riêng với con trai. Mà cũng lâu lắm rồi tôi chưa đi chơi với bạn bè.

Lần cuối cùng đi chơi là khi nào nhỉ? Hồi năm Nhất Sơ trung... đến nhà Kayo-chan chơi chăng?

Vừa nghĩ về người bạn mà giờ đây tôi không còn chơi chung nữa, tôi vừa mở tủ quần áo.

Phía trước là những bộ quần áo tối màu mà tôi thường mặc.

Vì mái tóc bạch kim này mà tôi luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Nên khi ra ngoài, tôi thường mặc đồ tối màu và đội mũ.

Hay là chủ nhật này cũng mặc thế này đi.

"Arisugawa-san ăn mặc giản dị quá nhỉ."

A, tôi có thể hình dung ra khuôn mặt đáng ghét của cậu ta khi nói câu đó, kèm theo nụ cười nửa khóe miệng.

"Loại ngay."

Tôi ném bộ quần áo tối màu sang một bên.

Xem còn bộ nào khác không. Quần áo hồi Sơ trung thì chật hết rồi, với lại trông cũng trẻ con.

Cái này không được. Cái này cũng không được.

Tôi cứ thế ném hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng trong tủ chẳng còn gì.

"Hết sạch..."

Aaaa, chỉ là đi chơi với nhau thôi mà, sao phải rắc rối thế chứ.

Cứ như tôi đang bận tâm đến cậu ta vậy.

Quyết định rồi, mai tan học tôi sẽ đi mua quần áo.

Không quá giản dị, cũng không quá lòe loẹt.

Một bộ quần áo thật bình thường. Tôi sẽ nhờ nhân viên bán hàng tư vấn giúp vậy.

Nghĩ xong, tôi nhét lại đống quần áo vương vãi vào tủ.