Bộp!
Một cú va chạm vào lưng khiến Roze dừng lại.
Roze vừa trở về sau khi bổ sung nguyên liệu từ Thủ đô. Cô đã mua sắm xong, định đi thuyền đến gần khu rừng. Ngay khi cô ấy đang ổn định vị trí trên thuyền và chuẩn bị chèo, một cái gì đó đập vào lưng cô ấy.
Quá ngạc nhiên, Roze quay lại.
Cô ấy tự hỏi liệu đó có phải là một con chim hay cái gì đó —
“Này, mụ phù thủy! Chúng ta không sợ ngươi chút nào!”
Có một vài đứa trẻ ở đó, cả trai lẫn gái.
Chủ nhân của những giọng nói non nớt ấy đều giơ tay lên. Mỗi đứa trong số chúng nắm chặt một quả bóng bùn được nhồi bằng củi và mùn cưa.
“Nhận lấy này!”
“Huh? Chờ– hyaa–!!”
Trước khi Roze kịp nói điều gì, bọn trẻ lần lượt ném những quả bóng bùn vào cô.
Những quả bóng bùn lạnh buốt đập vào mặt và tóc của Rose. Cô nhận ra đây chính là thứ đập vào lưng cô trước đó.
Quả bóng bùn, sũng nước, như những cú tát khi va chạm vào người cô ấy. Những mảnh sỏi nhỏ trộn lẫn trong bùn sượt qua da cô ấy — đau quá!
Khu vực xung quanh hồ tràn ngập âm thanh của những quả bóng bùn được ném xuống - một số trong số chúng rơi xuống mặt hồ, khiến nước bắn tung tóe.
Vì ưu tiên bảo vệ những món đồ mình mua nên bản thân Rose đã trở thành mục tiêu hoàn hảo. Váy của cô ấy sớm đã lấm lem bùn đất.
May mắn thay, cuộc tấn công dừng lại ngay trước khi thuyền của cô ấy sắp bị lật.
—Có vẻ như bọn trẻ đã ném tất cả những quả bóng bùn mà chúng mang theo.
“Ngươi thích chúng chứ? Ngươi xứng đáng với điều đó!”
Khi Roze nhìn lên, lũ trẻ chạy toán loạn. Có lẽ chúng sợ hãi cơn thịnh nộ của Phù thủy.
Roze đã không thể phản ứng với sự kiện đột ngột đó.
Cô ấy từ từ nhìn xuống dưới chân mình.
May mắn là không có nhiều bùn trong thuyền. Phần lớn đều đã rơi xuống hồ.
Roze dùng ngón áp út gạt những sợi tóc dính trên mặt. Cả khuôn mặt và mái tóc của cô ấy đều dính đầy bùn. Sau đó, cô ấy dùng lòng bàn tay lau sạch bùn trên má.
“Quý cô phù thủy! Tại sao cô lại ở một nơi như thế này? Mới nãy tôi đã nhìn thấy lũ trẻ chạy qua—”
Roze ngẩng mặt lên khi nghe thấy giọng nói. Harij ở đó, mang theo giỏ như thường lệ.
Sao lại là lúc này chứ? Roze quá choáng váng để trả lời. Cô ấy thậm chí không thể di chuyển đầu của mình, và thay vào đó, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Harij.
Tuy nhiên, khi Harij nhìn thấy tình trạng hiện tại của Roze, anh ấy dường như đã đoán ra được bọn trẻ đã làm gì với cô ấy. Trong phút chốc, anh cau mày khó chịu.
“Lũ nhóc đó!”
“Eh? E-etou, ano…”
Harij bước những bước dài tới gần một Roze đang bối rối.
Một cách miễn cưỡng, anh bế cô lên và nhẹ nhàng đặt cô xuống mặt đất.
Có quá nhiều sự kiện xảy ra nối tiếp nhau khiến cho não bộ của Roze không thể theo kịp. Trong đầu của cô giờ chỉ toàn những dấu hỏi chấm.
Sau khi đẩy chiếc giỏ trên tay cho Roze, Harij lặng lẽ chạy trở lại sâu trong rừng - như thể nói rằng nếu anh ấy ở lại đây lâu hơn, những lời lẽ bẩn thỉu chắc chắn sẽ được phun ra từ miệng anh ấy.
*_____*_____*
“‘Uueh!” Roze thốt lên.
Trước khi cô ấy có thể làm sạch hết bùn, Harij quay trở lại—
-với lũ trẻ.
“Không! Thả tôi ra!”
“Cháu xin lỗi!”
“Buông ra! Cho bọn tôi xuống!”
“Này ông chú! Tôi đã nói là thả bạn tôi ra–”
Anh ấy đang ôm hai đứa trẻ, trong khi hai đứa còn lại bám lấy anh ấy ra lệnh cho anh ấy thả bạn bè của chúng.
Harij đã trở lại với tổng cộng bốn đứa trẻ.
“Đây có phải là tất cả không?”
“Tôi đã bị giật mình. Vì thế nên đã không chú ý tới số lượng…”
Tiếng kêu của lũ trẻ quá lớn, chúng sẽ thu hút các con thú trong rừng.
“Này kẻ khả nghi kia! Đồ hèn hạ! Điều này không công bằng. Thả tôi xuống!”
“Ta sẽ làm thế sau khi mấy đứa thừa nhận sai lầm của mình.”
“Không đời nào chúng tôi làm vậy! Bỏ ra ngay!"
Thằng nhóc này hẳn là trưởng nhóm. Trong khi níu kéo Harij để giải thoát cho người bạn của mình, nó đã đá Harij một cách vô cùng sợ hãi.
Roze phát ra một tiếng ‘uueh—‘ khác. Harij có vẻ rất đau. Đứa trẻ này quá liều lĩnh.
“Lũ trẻ đang ở đây! Nhanh lên nào!”
Đột nhiên, một giọng nói khác có thể được nghe thấy bên trong khu rừng. Đó là một giọng nói không thuộc về bất kỳ đứa trẻ nào mà Harij đã tóm được. Có vẻ như những đứa nhóc trốn thoát được đã báo cho người lớn.
“Nhìn kìa! Bọn trẻ đang ở đó! Bọn chúng đã bị bắt cóc! Phải nhanh giúp đỡ chúng!”
Có ba người lớn. Ban đầu họ có vẻ cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình thực tế thì họ bối rối.
Một người phụ nữ lấm lem bùn đất và những đứa trẻ với bàn tay dính bùn.
Bên cạnh đó, người đàn ông đang mặc trang phục của một du khách để che giấu danh tính của mình, nhưng anh ta có vẻ không phải là một người đáng ngờ.
Họ dường như nhận ra điều gì đó và nói chuyện với Harij.
“Chúng tôi nghe nói rằng có một kẻ khả nghi đã bắt cóc lũ trẻ…”
“Những đứa trẻ này đã ném bùn vào người của quý cô đây. Rất có thể đó là cuộc tấn công từ một phía. Tôi đã thuyết phục bọn trẻ xin lỗi vì những việc làm sai trái của chúng, nhưng chúng lại không hề tỏ ra hối hận. Đó là lý do tại sao, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng một chút vũ lực.“
Bằng một cách nào đó, mọi thứ đang dần trở nên nghiêm trọng hơn. Đầu của Roze thực sự quay cuồng vào lúc này.
Sau khi nghe Harij giải thích, những người lớn đã vô cùng giận dữ.
“Mấy đứa đã làm cái quái gì thế? Ném bùn vào một người phụ nữ?”
“Bác à, bởi vì… Cô ta là PHÙ THỦY!”
Một đứa trẻ chỉ vào Roze. Biểu cảm của những người lớn như thể bị đóng băng tại chỗ.
“Chúng cháu đã thấy cô ta bước ra từ ngôi nhà đó! Cô ta đã đến thị trấn và cháu chắc chắn rằng cô ta sắp làm điều xấu! Cô ta có thể cũng sẽ bắt cóc tất cả trẻ con — vậy tại sao chúng ta không đánh bại cô ấy trước –”
“ –Này! Ngậm mồm lại ngay!” Một người phụ nữ trưởng thành vội vàng che miệng con mình. Roze nhận ra cử chỉ này bắt nguồn từ sợ hãi hơn là trách móc.
Sự kỳ thị của mọi người đối với các phù thủy vẫn không thay đổi kể từ chuyến thăm cuối cùng của Roze đến Thủ đô, cách đây bốn năm.
“Làm ơn… xin hãy tha thứ cho những đứa trẻ này, hỡi Phù thủy vĩ đại của Hồ nước, chúng vẫn còn nhỏ, vì vậy chúng không biết rằng người là phù thủy vĩ đại…” Một trong những người lớn cúi đầu trong khi run rẩy.
Chính xác thì họ nghĩ cô ấy sẽ làm gì họ chứ? Nguyền rủa họ bằng phép thuật để đưa họ vào giấc ngủ vĩnh hằng? Hay là phép thuật biến họ trở thành một con ếch ngay lập tức?
“...Tôi ổn, nên là…” Giọng của Roze còn không thể thoát ra khỏi cổ họng của cô ấy. Cô không quen nói chuyện với bất kỳ ai ngoài khách hàng của mình. Cô ấy rất xấu hổ về bản thân. Cô ấy không biết phải nói gì; đầu óc cô trở nên trống rỗng.
“Đừng nghĩ rằng chỉ cần khen ngợi cô ấy, mọi hành vi sai trái của bọn nhóc sẽ được tha thứ.” Harij đột nhiên lên tiếng — không biết liệu anh ấy có nhận thức được tình trạng hiện tại của Roze hay không.
Anh tiếp tục. “Dù cô ấy có phải là phù thủy hay không cũng không quan trọng — ném bùn vào người khác là sai.”
“Chẳng phải do cô ta là phù thủy sao? Các người thật phiền phức! Tôi chỉ muốn rời khỏi khu rừng này càng sớm càng tốt –”
“Này! Câm mồm ngay! Mày dám nói những điều ngu ngốc như thế?” Một người đàn ông đập mạnh vào đầu đứa trẻ. Mặt của anh ta xanh ngắt như mặt hồ.
Khuôn mặt của Roze cũng tái đi. Cô ấy thậm chí không thể cảm thấy những đầu ngón tay của mình nữa. Nhìn thấy cô ấy bị sốc, những người lớn cũng không khỏi bối rối.
“Tại sao các người lại hành xử như vậy? Quý cô Phù thủy đây đã từng làm hại ai trong số các người hay chưa?” Harij là người duy nhất tiếp tục nói với chất giọng điềm đạm.
“Cô ấy không làm gì cả… vẫn chưa…”
“Vậy thì, vì lý do gì mà nhóc gọi cô ấy là phiền phức?”
Đứa trẻ suy nghĩ về câu hỏi của Harij và ngay lập tức im lặng. Như thể một con cá bị mắc vào lưỡi câu.
“Con người yếu đuối, do đó, họ sợ hãi những điều họ không biết.” Harij sau đó quay về phía Roze. Roze trở nên căng thẳng; vì lý do nào đó, cô vô cùng muốn tránh ánh mắt của anh.
“Tôi có thể nói với họ về nó không?”
“Huh?” Roze không biết anh ấy đang đề cập đến điều gì.
“Những lọ thuốc mà cô đã chế tạo - tôi có thể kể cho họ nghe về nó được không? Hay là, nó sẽ khiến cô gặp rắc rối? "
“Tôi ổn.” Roze trả lời bằng một giọng nhỏ, nhưng chắc chắn.
Rốt cuộc, phù thủy không nói dối. Nó sẽ không gây ra bất cứ điều gì cho cô ấy ngay cả khi mọi người biết về những lọ thuốc đó. Roze không bận tâm về chúng.
Sau khi nhận được sự đồng ý của cô ấy, Harij hỏi dân làng mà không do dự.
“Mọi người có trồng cây trong làng không?”
“Có… Chúng tôi trồng lúa mì và rau.” Một người lớn trả lời trong khi vẫn còn đang bối rối.
“Vậy anh có sử dụng thuốc xua đuổi côn trùng không?”
“Rõ ràng là có. Chúng tôi đốt nó và khói sẽ xua đuổi những con côn trùng gây hại.”
“Anh có dán một miếng gạc vào lưng của mình để chữa đau lưng chứ?”
“Vâng. Trước đây nó là loại thuốc rất đắt đỏ và nó không dành cho thường dân. Nhưng bây giờ đây giá cả của nó đã rẻ đi rất nhiều. Ngay cả những người như chúng tôi cũng có thể mua được.”
“Phù thủy cũng tạo ra những loại thuốc đó.”
Dân làng ngạc nhiên nhìn Roze.
“—Vâng, hầu hết những loại thuốc đó đều do quý cô Phù thủy đây sản xuất. Tôi không nói rằng mọi loại thuốc đều đến từ cô ấy — nhưng có vẻ như một số người ở đây đã được giúp đỡ bởi thuốc của Phù thủy.”
Những người lớn nhìn nhau với vẻ mặt khó chịu. Họ im lặng, không thể nói bất cứ điều gì.
“Sợ hãi những thứ mình không biết suy cho cùng cũng là lẽ tự nhiên mà thôi. Nhưng sử dụng nỗi sợ hãi để biện minh cho việc hành hung một người vô tội là điều tồi tệ nhất mà ai đó có thể làm — Giờ thì, xin lỗi mau!” Harij vừa nói vừa trừng mắt nhìn bọn trẻ một cách nghiêm khắc.
Hầu hết lũ trẻ đều khóc và cầu xin sự tha thứ, nhưng một cậu bé nổi loạn lại đang im lặng.
“Vậy thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt nhóc phải tự kiểm điểm – ở dưới hồ.”
Harij nhấc cậu bé lên bằng một tay.
“Whaaaa– Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em xin lỗi!!!”
Rose vội vàng đến gần Harij, lo lắng rằng anh sẽ thật sự ném cậu bé xuống hồ.
“Thưa quý khách. Cậu bé có lẽ đã biết lỗi rồi. Và tôi cũng ổn với việc đó. Cho nên–”
“Không, vẫn chưa đủ.”
“Em xin lỗi!!!” Sau câu xin lỗi thứ ba mươi sáu, cuối cùng Harij cũng thả cậu bé ra. Cậu bé lúc này đã bám vào một trong những người lớn, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Nhìn những đứa trẻ và người lớn như vậy, Harij nói với một giọng gay gắt.
“Không phải chỉ phù thủy mới có thể trừng phạt người khác. Các người là người lớn thì phải biết phân biệt rõ phải trái đúng sai. Hãy tự học cách quan sát mọi thứ bằng mắt của mình đi!”
Những người lớn vẻ mặt ngượng ngùng, cúi đầu, dắt lũ trẻ rời đi.
Rose, người đang nhìn chằm chằm vào từ sau lưng anh, run rẩy.
Nhiều chuyện đã xảy ra khiến cho Roze quên mất rằng người mình vẫn đang còn dính đầy bùn. Bùn và nước bám trên quần áo đang từ từ lấy đi thân nhiệt của cô.
“Xin lỗi, tôi đã không chú ý. Cô có thể sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Harij vội cởi áo choàng của mình ra và không do dự khoác nó lên người Roze. Lần này đến lượt Roze là người hoảng sợ. Ngay cả áo choàng của Harij cũng sẽ dính đầy bùn đất mất thôi.
“Thưa ngài–”
“Tôi ổn. Vì thế hãy nhanh mặc nó vào đi!”
Roze đã suy nghĩ về điều này từ trước đây - có vẻ như Harij đã quen với việc ra lệnh…
Thật là thú vị. Nghĩ về điều đó, tâm trí cô - vốn đang rối bời - dường như thư giãn ngay lập tức.
“Cảm ơn vì đã cho tôi mượn cái này — à, và trước đó nữa…”
Nếu là trước đây, khi mà cô ấy chỉ có một mình, cô ấy sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Cô ấy sẽ quá sợ hãi để trở nên tức giận hoặc buồn bã. Cuối cùng, có lẽ cô ấy sẽ chỉ chịu đựng mọi chuyện và kéo lê bộ dạng lấm lem bùn đất trở về túp lều của mình.
Sự kỳ thị xung quanh ‘Phù thủy của Hồ nước’ đã có từ khi bà cô ấy còn sống, nhưng bây giờ có lẽ nó đã được xóa bỏ.
“Đừng bận tâm. Mà cô bị ném trúng khá nhiều đấy nhỉ?”
Harij giúp Roze lau sạch lớp bùn dính trên người cô. Roze có cảm giác như Harij đang giúp cô ấy làm sạch cơ thể theo cách mà anh ấy làm với thú cưng, nhưng cô ấy vẫn cho phép anh làm điều đó. Sau khi những vết bùn khô đi, chúng trở nên giòn. Và mỗi lần Harij vuốt má cô, từng mảng bùn lại rơi ra.
“Trong nhà của cô có phòng tắm chứ?”
“Rất tiếc là không có.”
“Không thành vấn đề, cô có thể dùng của tôi.”( ͡° ͜ʖ ͡°)
“Nó chính là vấn đề đấy.”
“Đi nào, tôi sẽ giúp cô đun nóng nước.”( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)
“Nếu đây là một trò đùa, thì ngài nên dừng lại được rồi đấy!”
Sau khi Roze nói ra điều đó, sự im lặng trở lại giữa hai người.
Cô ấy không thể quay lại nhìn Harij, nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ không thể đưa ra quyết định sáng suốt.
“C-Chuyện gì thế?”
“...Nếu cô bị ai đó quấy rầy, hay là gặp bất kỳ sự rắc rối nào đó, hãy nói với tôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ cô.”
Một số người có thể không thể chấp nhận sự thật rằng các loại thuốc hàng ngày họ sử dụng lại được tạo ra bởi một Phù thủy. Có thể trong tương lai họ sẽ gây ra nhiều phiền toái cho các Phù thủy.
“Không cần đâu.”
Roze thẳng thừng từ chối.
“Tôi thực sự rất biết ơn vì sự giúp đỡ của ngài. Nhưng từ bây giờ tôi –”
“Cô nghĩ rằng tự mình có thể giải quyết mọi thứ?”
“Đúng vậy. Rốt cuộc, trong suốt thời gian qua, tôi đã tự mình làm mọi thứ.”
Dù có thể mọi việc sẽ không đi theo đúng quỹ đạo mà cô ấy mong muốn, nhưng cô nghĩ rằng nó rồi sẽ ổn bằng cách nào đó. Cô ấy không nên mãi dựa dẫm vào một người không thể ở bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời.
Harij cau mày. Anh ấy có vẻ bực bội vì Roze đã không chấp nhận lòng tốt của anh.
Điểm mấu chốt là, Roze không muốn phải mắc nợ anh ấy nhiều hơn nữa.
“Dù cô ấy có phải là phù thủy hay không cũng không quan trọng — ném bùn vào người khác là sai.”
Không một ai đối xử với Roze như một con người, kể cả chính bản thân cô ấy.
Duy chỉ có Harij là khác biệt.
Giống như bốn năm trước, vẫn như vậy.
Trái tim cô ấy như được sưởi ấm.
Roze thực sự nghĩ rằng chỉ cần những lời nói của anh ấy là đủ để cô có thể bước tiếp, ngay cả khi cô ấy phải dành phần đời còn lại trong cô độc.
“Ngày hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài.”
Mình nên hoàn thành lọ tình dược nhanh nhất có thể.
Roze quyết định như vậy và cúi đầu.
*_____*_____*
Một tuần trôi qua, Roze đã không ngủ chút nào để có thể hoàn thành lần điều chỉnh cuối cùng.
Như vậy, cuối cùng nó đã hoàn thành - lọ tình dược mà Harij yêu cầu.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage