Sau đó, Roze gạt xô ra xa và dùng khăn lau khô chân Lau.
Lau đợi sau khi Roze quấn vải quanh chân vài lần rồi mới hỏi.
“Tại sao cô không hỏi về danh tính của tôi?”
“Tôi đã nghe được từ cô rồi, cô là Lau-sama.”
Nghe câu trả lời của Roze, lông mày Lau nhíu lại. Đôi lông mày được tỉa gọn gàng của cô ấy thể hiện sự bất cần, đồng thời cũng là nét ngây thơ của cô ấy.
Một cô gái trẻ, quý phái như vậy lẽ ra phải được cưng chiều hơn chứ?
Tuy nhiên Roze không thấy ai như là người hầu, quản gia hoặc vệ sĩ. Thứ duy nhất bảo vệ Lau là một chiếc áo choàng màu táo. Đến nơi này một mình chắc hẳn là một thử thách khá lớn.
“Hay, cô muốn tôi hỏi? Các phù thủy thường không moi móc đời tư của khách hàng của họ. Họ cũng không thường nói chuyện phiếm về nó. Bởi vì điều đó không quan trọng — mọi người đến đây đều có một điều ước mà họ không thể tự mình thực hiện và cần dựa vào những lọ thuốc bí mật của phù thủy — đó là tất cả những gì phù thủy chúng tôi cần biết.“
Roze không biết gì ngoài tên của cô gái quý tộc này.
Lau không cần thiết phải giải thích câu chuyện của mình, rắc rối của cô ấy hoặc loại mong muốn của cô ấy. Lau chỉ cần đặt một lọ thuốc, và Roze làm nó, về cơ bản là vậy.
Roze định trấn an Lau bằng lời giải thích của cô ấy, nhưng Lau có vẻ hiểu lầm.
“Vì vậy, chỉ cần có mong muốn như vậy, chúng tôi được phép đặt hàng một loại thuốc làm méo mó tâm trí của người khác?”
Vẻ mặt của Lau, đầy tò mò, trong nháy mắt lấp đầy sự phẫn uất. Nó nhắm vào Roze. Sự lạnh lùng trong ánh nhìn của cô ấy như thể sẽ đóng băng bất cứ thứ gì nó chạm vào.
Đó là kiểu biểu hiện thường xuất phát từ những người coi thường phép thuật dị giáo của phù thủy.
Roze đã từng nhận được sự đối xử tương tự nhiều lần trước đây.
Nó cũng chẳng có gì khó hiểu. Đối với những người không thể sử dụng phép thuật, thuốc bí mật của phù thủy có lẽ sẽ khiến họ cảm thấy rất mờ ám.
Điều này cũng giống như những người không thể cầm kiếm và trở nên hèn nhát khi nhìn thấy một thanh kiếm.
“Nếu vậy, liệu một dược sĩ có ngần ngại cứu chữa một người bệnh đang tuyệt vọng bám lấy sự sống hay không?”
“Cô tự coi mình là một dược sĩ?”
“Đối với tôi, không có sự khác biệt. Một thứ gì đó có ảnh hưởng đặc biệt đến tinh thần và thể chất đều là thuốc.”
Lau nhăn mặt bối rối. Má cô ấy co giật như thể sắp khóc.
“Một điều nữa, những người đến đây thường khá giả”. Roze thờ ơ nói. “Họ là những khách hàng quý giá của tôi”.
Lau phá lên cười. “Ahaha!”
“Tôi hiểu rồi… khách hàng quý giá, hả? Cô có thực sự tin như vậy không?”
“Đúng là như vậy.”
Roze không có ý định pha trò, tuy nhiên, có vẻ như đó không phải là lý do khiến Lau bật cười. Tóm lại, cô ấy không thể hiểu tại sao.
Thật hiếm khi Roze lại gần gũi với một khách hàng như vậy - theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Thông thường, họ sẽ không vào xa hơn cửa trước, chứ đừng nói đến ngồi bên trong này.
Tuy nhiên, Lau có sức mạnh thu hút mọi người, khiến họ muốn làm điều gì đó cho cô ấy.
Lau cười nhiều nhất có thể và sau đó nói chuyện với Roze. Giọng cô ấy êm dịu.
“Tôi muốn thuốc của cô.”
Roze bình tĩnh gật đầu, không bỏ sót một lời thú nhận nào của Lau.
Với những lời tố cáo trước đó của Lau, thứ mà cô từ chối không phải là ma dược hay bí mật của phù thủy mà chính là trái tim của những kẻ đã tìm kiếm nó.
Sự phát triển này - khi mà người này thực ra chính là một khách hàng - không có gì mới đối với Roze.
“Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ kết hôn. Một nơi nào đó xa. Rất, rất xa. Không bao giờ tôi có thể nhìn thấy vùng đất này nữa… Vùng đất mà tôi đã yêu thương và bảo vệ bấy lâu nay! Tôi có thể không bao giờ trở về.”
Giọng nói của cô ấy đi kèm với tất cả những cảm xúc đã được dồn nén trong lồng ngực.
Lau dừng lại, ổn định lại cảm xúc của mình và thay đổi giọng điệu.
“Nhưng đồng thời, tôi muốn cuộc hôn nhân này diễn ra tốt đẹp vì lợi ích của gia đình mình. Tuy nhiên, những điều ước luôn thật ngây thơ. Trong tương lai tôi sẽ phải tự mình quyết định mọi thứ.”
“—Tôi có nên nghe điều này không?”
Đôi bàn tay siết chặt của cô gái ấy vẫn còn chưa có nét trưởng thành của một người phụ nữ. Roze nhẹ nhàng khoác một chiếc áo choàng lên vai Lau.
“Chú rể là một góa phụ khoảng bốn mươi tuổi. Ồ, đây là điều tối mật. Bốn người đã bay đầu vì nghe được điều đó đấy.”
Lau cười để lộ ra hai chiếc răng nhọn như thể mọi sự tinh quái đang được bộc lộ ra ngoài.
“… Ngay cả khi tôi kiên định với quyết tâm của mình, tôi vẫn sợ hãi khi tưởng tượng ra một cuộc sống như vậy. Nếu tôi không thể dẫn theo gia đình và bạn bè thân yêu của mình, tôi muốn có một cái gì đó để dựa vào. Do đó. Những gì tôi muốn, Phù thủy, là những tạo tác của cô.”
Là tình dược.
Roze chớp mắt khi đôi môi đỏ tươi của người phụ nữ đánh vần những từ cuối cùng.
Đó là một loại thuốc có nhu cầu cao, và đã được đặt hàng một vài lần gần đây.
“Với vẻ đẹp của cô, Lau-sama, lọ thuốc là không cần thiết.”
“Gì? Đó không phải là lý do tôi muốn nó.”
“Huh?”
“Tôi muốn sử dụng nó cho chính mình. Để có thể yêu người khác.”
“Để… yêu người khác?”
“Nếu tôi yêu ông ta, thì dù có chuyện gì xảy ra ở đó, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức, đúng không? Không bạn bè, không người quen, không thể gặp lại gia đình của tôi - dù có chuyện gì xảy ra, dù tôi có làm gì đi nữa, tôi vẫn có thể tiếp tục mỉm cười. Tôi sẽ lấy tình yêu của mình dành cho người đàn ông ấy làm động lực cho chính mình.”
Ngọn lửa thắp sáng trong lò sưởi, phản chiếu qua mắt Lau, dường như đang nhảy múa.
Không thể nghĩ rằng một gánh nặng như vậy lại đè nặng lên đôi vai nhỏ bé đó, đôi vai hiện đang khoác lên mình chiếc áo choàng sờn rách…
Roze không thể tìm được lời nào để nói với Lau, người phải kết hôn khi còn trẻ như vậy và rời xa quê hương. Cô ấy chỉ có thể nheo mắt lại.
“Ngay cả khi đó là nghĩa vụ của tôi, ngay cả khi tôi đã chuẩn bị tâm trí - thì dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể sai khiến trái tim mình. Đó là lý do tại sao tôi tin tưởng vào cô, Phù thủy.”
Phù thủy không thuộc về vương quốc và không được rửa tội trong nhà thờ.
Vua hoặc thần linh; những thứ như vậy không tồn tại đối với Roze.
Nhưng giờ đây, lần đầu tiên, Roze có cảm giác như cô ấy đang nhìn thấy ánh hào quang chói lọi của một thứ gì đó cao quý mà gần gũi với họ. Nó ở ngay trước mặt cô ấy.
Có một niềm tự hào trong Roze, khi được tin tưởng bởi Lau và tâm sự với cô về mục đích thực sự khi mua tình dược.
“Tôi rất vinh dự.”
“Tôi rất vui vì cô nói như vậy.”
Lau mỉm cười trước những lời nói của Roze.
“Ôi, cảm giác này thật sảng khoái làm sao! Đây là lần đầu tiên tôi có thể trò chuyện cởi mở về cảm xúc của mình với người khác! Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi bộ một mình và tự quyết định con đường sẽ đi — cảm giác giống như một cuộc hành trình vậy! Ban ngày trôi qua thật là nhanh. Trời đã tối được một lúc mà bây giờ tôi mới để ý.”
Lau có nụ cười tỏa nắng. Mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô đều trái ngược với Roze, người luôn phải đưa ra quyết định của riêng mình.
Tuy nhiên, Roze đã nghe quá nhiều về những mặt tối trong cuộc sống của Lau trước khi cô ấy có thể cảm thấy ghen tị.
Khi cô ấy chuẩn bị pha trà trong nhà bếp — leng keng — tiếng chuông lại reo để thông báo với cô ấy rằng có một vị khách nữa ghé thăm.
Một khách hàng khác? Hôm nay thật là bất thường.
Cô nhìn vào khu rừng tối qua cửa sổ. Rất may, khách hàng có một chiếc đèn lồng, cho phép Roze có thể nhận dạng người đó ngay lập tức.
“Lau-sama, đó là người quen của tôi. Xin hãy đợi ở đây, tôi sẽ ra ngoài đó từ chối vị khách.”
“Người quen? Được thôi.”
Roze rời khỏi Lau, người ngoan ngoãn gật đầu, và đóng cửa lại sau lưng cô.
Roze tiến đến chiếc thuyền với một chiếc đèn lồng trên tay. Cô gắn chiếc đèn vào thuyền và bắt đầu chèo.
Harij, người đã chú ý thấy sự hiện diện của Roze từ trong rừng, vẫy tay.
“Roze! Đúng lúc lắm! Thuyền không có ở đây, tôi không biết phải làm gì— ”
"Xin hãy bình tĩnh. Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay…”
“Đây là một việc khẩn cấp! Cô có lọ thuốc hoặc câu thần chú nào để xác định vị trí một người mất tích không? Nếu cô không có đủ dụng cụ hoặc vật liệu, tôi sẽ—…”
Harij, người đang lao về phía Rose vào lúc nửa đêm, dừng lại giữa chừng. Anh ấy trông có vẻ khẩn trương.
Có chuyện gì sao…?
Roze nhìn theo ánh nhìn của Harij, chỉ để phát hiện ra rằng cửa nhà của cô ấy đang mở.
“Này!”
Một cô gái đang đứng trong vườn. Cô ấy được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt rò rỉ từ cửa. Chiếc áo choàng đỏ của cô ấy phấp phới khi cô ấy vẫy tay.
“…Bilaura-sama.”
Harij nghiến răng, thở dài ngao ngán sau khi gọi một cái tên không nên nói.
Roze có phải là một phần của vương quốc hay không không quan trọng. Thủ đô của Vương quốc nằm ngay bên cạnh khu rừng, vì vậy cô ấy bắt buộc phải có hiểu biết về người hàng xóm của mình.
Điều đó đúng gấp đôi khi đó là những người thuộc hoàng tộc.
“ …Về yêu cầu tìm kiếm người mất tích–”
“Xin lỗi. Nó không còn cần thiết nữa.”
Có vẻ như anh ấy đã tìm thấy người mất tích — Roze nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage