Chào, Tôi Là Phù Thủy, Và Crush Muốn Tôi Chế Tạo Tình Dược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5327

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9144

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Arc 5: Công Chúa, Phù Thủy Và Phép Thuật - Chapter 20

“...Chào mừng trở lại???”

“Tôi đã bảo với cô rằng mình sẽ nhanh chóng quay trở lại đây còn gì.”

Nhưng mà, nhanh đến vậy sao?

Mới chỉ được một lát kể từ lúc anh hộ tống công chúa trở về.

Mặc dù là bình thường khi khách hàng ghé thăm nới này vào ban đêm, nhưng cô ấy thực sự đã rất ngạc nhiên.

Dù Harij đã nói rằng sẽ quay lại sớm - nhưng rõ ràng thế này là quá sớm.

Cô nghĩ rằng cần phải làm cho anh ấy hiểu rõ định nghĩa của từ sớm.

Hoặc là có gì đó khẩn cấp?

Dạo gần đây, anh chỉ tới đây vào ban ngày, chưa kể khoảng cách từ lâu đài tới khu rừng cũng khá xa.

“Vậy còn Lau-sama?”

“Cô ấy đang được các đồng nghiệp của tôi hộ tống. Tôi không phải là hiệp sĩ duy nhất được giao nhiệm vụ tìm cô ấy. Tôi để phần còn lại cho họ, cô ấy đã được an toàn. Trước hết, tôi thực sự mang ơn cô. Tôi thật lòng cảm ơn cô đã che chở cho cô ấy.”

“Đừng bận tâm. Tôi chỉ đơn thuần coi cô ấy là khách hàng của mình và như vậy, đã cho cô ấy sự đối xử thích hợp.”

“Cô không cần phải khiêm tốn như vậy. Suốt thời gian qua, cô gái đó - thậm chí chưa một lần tâm sự với người khác - luôn muốn tự mình gánh vác mọi việc.”

Đó hẳn là lý do khiến Harij lúc nãy trông hoảng loạn đến thế. Dù sao trách nhiệm lớn luôn đi kèm với sự căng thẳng lớn.

Chẳng ai có thể ngờ rằng công chúa sẽ làm như vậy - qua mặt tất cả lính canh và lẻn ra khỏi lâu đài. Lâu đài chắc hẳn đã bị đảo lộn.

“Quan trọng hơn, cô định đi đâu vào giờ này sao?”

Roze, người đang đứng nhìn Harij, nhớ ra trang phục của chính mình.

Để chống chọi với cái lạnh của khu rừng vào ban đêm, cô đã mặc như một con gấu vào mùa đông.

“Tôi định đi tới hồ nước…”

“Vào lúc muộn như thế này sao? Đã là nửa đêm rồi đấy!”

Harij, có vẻ nghi ngờ, nhìn vào chân Roze.

Tự hỏi tại sao, Roze cũng nhìn xuống chân của mình.

“Tạ ơn chúa, cô có giày dự phòng.”

“...Thật thô lỗ.”

“Không thể nào khác được. Trước đây cô thậm chí còn chẳng có nổi một chiếc váy để thay—”

“Cái đó…!”

Cô ngay lập tức nhớ lại sai lầm của mình - tắm trong hồ mà không biết Harij đã có mặt suốt thời gian đó.

Mặt Roze đỏ bừng. Cô còn chẳng thể nói hết lời khi mà môi cô ấy cứ run lên.

“Hiểu rồi hiểu rồi. Tôi quên mất, lúc nãy vội vàng quá mà không mang trả cô đôi bốt được. Nếu chỉ có một đôi thì cô có lạnh không?”

Sự quan tâm của Harij đối với cô ấy, đặc biệt là về trang phục của cô, chỉ khiến cho Roze càng xấu hổ hơn.

“Xin đừng lo lắng. Tôi có thể ngay lập tức nhận được đồ dự phòng từ một người khác.” Roze nói với một giọng điệu mạnh mẽ. Sau sự cố lọ thuốc, có vẻ như cô ấy đã trở nên khá thẳng thắn. Trước mặt Harij, cô ấy không còn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng nữa.

Tất nhiên, người khác mà Roze nhắc tới ám chỉ Tien. Ngoài anh ta, Roze không có người quen nào khác. Tuy nhiên, Tien luôn bận rộn đây đó. Vì thế, đôi khi anh ấy không thể ghé qua. Mặc dù vậy, anh ấy sẽ luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ khi Roze gặp khó khăn.

“...Quần áo và giày dép đều là quà tặng ư?”

Harij, không còn lo lắng, vẻ mặt đầy tò mò.

Sự thay đổi đột ngột trong cuộc trò chuyện khiến Roze ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Harij đang nghi ngờ cô ấy, một phù thủy, đang thực hiện một hành vi buôn bán bất hợp pháp nào đó? Cô ấy có vẻ đâu làm gì trái pháp luật đâu, nên mọi việc có lẽ sẽ ổn thôi.

“Đúng vậy, đôi bốt da hải cẩu đó thực sự là một món quà. Mặc dù tôi đã tặng lại nó cho Lau-sama…”

“Cô cho cô ấy mượn đúng không? Không sao đâu, tôi sẽ mang trả lại cho cô sớm thôi.”

“Tôi ổn mà.”

Mục đích của Roze là bảo vệ đôi chân của công chúa, và cô ấy không hề hối tiếc về điều đó. Nhưng cô cũng lo lắng cho sự thẳng thắn có phần thái quá của Harij.

Cô không cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện và chỉ vào màn đêm tối tăm. “Vậy… Ừm, ngài có muốn đi cùng với tôi không?”

Harij, người đang cầm đèn lồng, gật đầu.

***

Cùng với Harij, Roze chèo thuyền trên hồ.

Hồ nước được bao quanh bởi cây cối, trông đen như một hồ chứa mực. Có một lúc nào đó, cô ấy gần như quên mất mình đang ở đâu. Cô ấy ngồi đối diện với Harij, người đề nghị chèo thuyền. Roze là người chỉ hướng.

Được chèo lái một cách cẩn thận, chiếc thuyền từ từ tiếp cận vị trí.

“Nơi này.”

“Có gì ở đó à —?” Harij nuốt lại những lời định nói. Những đám mây tan biến và vầng trăng khuất sau lưng chúng nhẹ nhàng trôi trên mặt hồ. Mặt trăng, đang tỏa sáng trên cả bầu trời và mặt hồ, tròn vành vạnh..

Ánh trăng vạch một con đường trên mặt hồ. Con thuyền nhỏ dừng lại chính xác giữa hình ảnh phản chiếu của mặt trăng.

Roze lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi áo ngực và vươn cánh tay về phía trước — và sau đó, cô ấy múc nước phản chiếu ánh trăng.

“Đây là một trong những thành phần của Tình dược. Mong ngài có thể hiểu, đó là một bí mật kinh doanh.” 

Bên trong chiếc lọ nhỏ, ánh trăng ở dạng lỏng lấp lánh đầy mê hoặc.

“Thật đẹp.”

Thật vậy, ánh trăng là một trong những nguyên liệu đẹp nhất trong việc chế tạo thuốc của các phù thủy.

Cô ấy đưa chiếc lọ nhỏ lại gần và ngắm nhìn. Nhìn thấy Roze đang lẩm bẩm một cách đầy mê hoặc, Harij gật đầu.

“...Ừ.”

* * *

Vì cần phải tách ánh trăng ra khỏi nước nên Roze nhanh chóng quay trở lại nơi ở.

Để đảm bảo chất lượng của dược liệu, cô ấy phải tập trung tới mức tối đa, và hoàn toàn không để ý tới Harij.

Khi Roze khuấy chiếc vạc phù thủy của mình, cô ấy cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ấy tiếp tục công việc, giả vờ lờ đi. Tuy nhiên, điều đó khó hơn cô nghĩ.

“Tôi mong ngài không nhìn chằm chằm tôi quá nhiều.”

Bởi vì tay của cô ấy đang trở nên run rẩy.

Cô ấy đâu thể đuổi anh về. Bởi vì cô ấy không muốn điều đó. Nếu cô ấy ra lệnh cho anh “hãy về nhà”, điều đó sẽ đi ngược lại ý định thực sự của cô ấy và sẽ bị coi là nói dối.

Quy tắc số một của phù thủy: không bao giờ nói dối.

Harij cảm nhận được sự nghiêm túc của Roze và nhẹ nhàng quay đi.

Sự im lặng giữa họ thật ngột ngạt, do đó, Roze lại mở miệng.

“Ngài cứ im lặng vậy khiến tôi thấy khó xử lắm. Hãy nói về điều gì đó — bất cứ điều gì.”

“Cô đúng là phiền phức.”

Có vẻ anh cũng không thể ngay lập tức nghĩ ra một câu chuyện.

Roze khuấy cái vạc. Ánh sáng nổi lên bị bắt lại và đưa qua một cái trục quay.

“Tôi chưa bao giờ thấy phép thuật của phù thủy trước đây.”

“Tôi chẳng được lợi ích gì khi để mọi người thấy nó.” Mặc dù chỉ một lúc trước cô bị gọi là phiền phức, Roze vẫn trả lời.

“Tôi hiểu. Nghĩ lại thì, cô lúc nào cũng biết có khách hàng tới, phải không?”

“Điều đó thì sao?”

“Có phải vì cô luôn nhìn trộm qua cửa sổ không?”

“Ngài nhận ra điều đó?”

“Tất nhiên!”

Ánh trăng đang được kéo thành một sợi mảnh.

Roze khéo léo thu thập ánh sáng bằng tay trước khi luồn nó vào trục quay.

“Mặc dù mắt tôi có thể nhìn thấy ở những khoảng cách rất xa, nhưng đó không phải là tất cả. Phép thuật của tổ tiên tôi nằm trong khu vực này. Một trong số chúng ở bên trong chiếc chuông được treo bên ngoài. Bất cứ khi nào có khách tới thăm, dù là người hay thú, nó sẽ rung lên.”

“Vì vậy, ý của cô là… Cô có thể biết được có khách hàng tới ngay cả khi họ đang ở phía bên kia khu rừng?”

“...”

“Roze, cô có nghe thấy không thế?”

“Xin lỗi. Hãy giữ trật tự, tôi cần tập trung.”

“Này!”

Cuối cùng, câu trả lời của Roze được đưa ra sau khi công việc hoàn thành.

“… Xin lỗi, chúng ta đang nói về cái gì vậy?”

Roze nghiêng trục quay vào một chai thủy tinh lớn, đổ sợi chỉ mịn làm từ ánh trăng. Harij trở thành người xem toàn bộ khung cảnh. Anh ấy trông thực sự bị mê hoặc.

“Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi rằng cô cũng có thế giới của riêng mình.”

“Đừng bận tâm.”

“… Vậy, chuông sẽ reo bất kể thời gian nào?”

“Huh? Đúng thế, có chuyện gì sao?”

“… Không thể nào, cô đang nói rằng nó sẽ đổ chuông ngay cả vào đêm muộn thế này !?”

“… Một vị khách ở lại đến muộn như vậy có quyền gì để nói điều đó không?”

Lần này, người ngạc nhiên là Roze.

Cô ấy cũng không nhận ra rằng họ đã chìm sâu vào màn đêm như thế này. Ngày mới hẳn đã tới rồi.

“Bất kể lúc nào, sáng, trưa hay tối, nó sẽ đổ chuông. Bởi vì khách hàng thường ghé thăm nơi này vào ban đêm, cơ thể tôi đã quen với việc thức dậy vào khoảng giờ này. Rốt cuộc thì tôi là phù thủy duy nhất quanh đây.”

Harij, sau khi bị chế giễu vì ở lại muộn, trông rất khó chịu. Tuy nhiên, anh ấy dần trở nên nghiêm khắc hơn.

“… Tóm lại, trong nhiều năm qua, cô đã bỏ qua giấc ngủ của mình?”

“Tôi có ngủ, ngài biết đấy. Tôi chỉ là thức dậy sớm hơn, chỉ vậy thôi.”

“Về cơ bản thì điều đó giống nhau, cô đã bỏ qua giấc ngủ.”

Như có một tiếng nổ lớn, Harij đứng dậy dứt khoát và đẩy chiếc ghế ra. Đây là lần đầu tiên Harij, người luôn cư xử như một quý tộc, thực hiện một hành động thô lỗ đến như vậy.

Trong khi Roze vẫn còn ngạc nhiên, anh kéo tay cô ấy. Bên trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, bàn tay gầy guộc của cô giống như một cành hoa hồng.

Sau đó, cô ấy được bế lên, trong khi vẫn đang bối rối tột độ.

Căn nhà của Phù thủy là một nơi chật hẹp. Các phòng không được ngăn cách. ‘Phòng ngủ’ của cô ấy về cơ bản chỉ là một không gian bị che khuất gần góc tường. Nó chỉ bao gồm một chiếc giường nhỏ.

Cô ấy được đưa đến chỗ Lau đã từng ngồi.

Harij ra lệnh.

“Ngủ đi!”

“Huh—!?”

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên đầu giường. Tuy nhiên, ngay khi Roze cố gắng đứng dậy, Harij đã ngăn cản cô ấy, bằng cách nhốt cô ấy bên dưới cơ thể anh.

Cô ấy bị kẹp giữa hai khuỷu tay của anh — nơi vừa là cái nôi bảo vệ vừa là nhà tù vững chắc.

Anh ấy đang hiện diện ngay trên đầu Roze. Cô không còn có thể di chuyển dễ dàng.

“Tôi có ngủ mà…” Roze lí nhí.

Hành vi bất ngờ của Harij và tư thế có phần thái quá của hai người khiến cô không còn lựa chọn nào khác.

“Hàng ngày, cô phải xử lý các thành phần có khả năng độc hại. Cơ thể cô gầy như vậy bởi vì cô chẳng chịu ăn uống gì cả. Bây giờ, cô cũng sẽ bỏ bê giấc ngủ?”

Trước những lời trách cứ của Harij, Roze chỉ có thể cúi gằm mặt. Có cảm giác như chỉ cần một cử động nhỏ, trán của cô sẽ chạm vào anh ấy.

“N-nhưng, lối sống của Hiệp sĩ về cơ bản cũng là như vậy!”

“Tôi có những đồng nghiệp sẵn sàng thay thế tôi bất cứ lúc nào. Hơn nữa, tôi cũng có những ngày nghỉ. Không giống như cô, người luôn làm mọi thứ một mình–”

Harij ngừng nói. Có vẻ anh ấy cuối cùng đã nhận ra, về vị trí và tư thế hiện tại của họ.

Ở khoảng cách gần như vậy, Roze đang nhìn thẳng vào mắt Harij. Cô ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Harij: Cô nàng phù thủy, với mái tóc đỏ nhạt, cố gắng mấp máy môi. Đôi mắt cô ấy ngấn lệ, thể hiện sự ngạc nhiên và bối rối.

“…”

“…”

Họ giữ im lặng, đây có vẻ là quyết định khôn ngoan nhất lúc này.

Vài giây sau, Harij từ từ lùi lại, như thể anh đang đứng trước một con thú hung dữ.

Rất cẩn thận, như thể một cú trượt tay nhỏ nhất cũng có thể làm đảo lộn sự cân bằng của thế giới và phá hỏng trọng tâm của nó.

Chân Harij, vừa mới nãy còn đặt trên giường, leo xuống sàn nhà.

Sau đó, như thể đã tránh được sự hủy diệt của thế giới, cả hai cùng thở ra.

“… Đây có thể là thời điểm tồi tệ nhất để nói điều này, nhưng tin tôi đi, tôi sẽ không lợi dụng một người phụ nữ đang ngủ.”

“…Tôi biết điều đó. Tôi không lo lắng.”

Roze căng thẳng gật đầu trước những lời của Harij - điều này nghe có vẻ lạ đối với cô ấy. Có một chút chuyển động trên thái dương của anh ấy, nhưng có vẻ như anh ấy hài lòng với phản ứng của Roze.

“Vậy thì… ngủ đi. Khi có khách đến, chuông sẽ reo đúng không? Đừng lo lắng, tôi sẽ thay thế cô và đón họ bằng thuyền.”

Cô ấy có rất nhiều điều để suy nghĩ.

Như là, làm sao cô ấy có thể ngủ được khi anh có mặt ở đây? Làm sao cô ấy có thể để mình làm phiền đến Harij một lần nữa? Anh ấy chắc chắn rất mệt, sau khi hộ tống Lau trở về. Và, nếu cô chấp nhận lời đề nghị của anh ấy, ở đây và bây giờ, điều gì sẽ xảy ra sau đó?

Đêm này thật đặc biệt, khi có anh ấy bên cạnh cô. Nhưng, còn những đêm khác cô ấy sẽ ở một mình thì sao?

Chắc chắn sẽ không có đêm nào giống đêm nay nữa.

Chắc chắn, mỗi đêm khi cô ở một mình mà không có anh ấy, sẽ rất kinh khủng.

“Ngừng suy nghĩ lung tung và ngủ đi.”

Tuy nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng tựa như thấm vào sâu thẳm trái tim và lan tỏa khắp cơ thể Roze, rồi chạm vào mí mắt của cô.

Không thể cưỡng lại được cảm giác nhẹ nhõm dâng trào, Roze dần chìm vào trong giấc ngủ…

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage