Sau một đêm, Roze cuối cùng cũng bình tĩnh lại—giống như ấm đun nước sôi nguội đi sau đó.
Đặc biệt là hôm nay, một người hầu đã tới theo mệnh lệnh của vị chủ nhân của mình, mang theo khoản thanh toán cho lọ tình dược, cùng với đó là đồ ăn.
“Xin hãy chấp nhận nó, thưa tiểu thư. Nếu không, tôi có thể sẽ mất việc…”
Làm sao Phù thủy có thể từ chối lời cầu xin của một người hầu trông đáng thương như vậy?
Roze không ngờ người hầu của gia tộc Azm lại đến thăm cô hai ngày một lần.
Hơn nữa, người đó luôn tới đây cùng với đồ ăn. Hơn nữa, vị chủ nhân của ông đã ra lệnh cho ông không được trở về cho đến khi Phù thủy hoàn thành bữa ăn của mình.
“...Ông có muốn một lọ thuốc có thể nguyền rủa chủ nhân của mình không?”
“Xin tiểu thư đừng lo lằng cho tôi.”
Sau khi đến lần thứ tư, người hầu đó không còn khiếp sợ Roze nữa. Người đàn ông có tên là Safina mặc một chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu.
Roze cảm thấy tồi tệ khi thấy Safina - một người đàn ông đã có tuổi - phải đi bộ đến một khu rừng hẻo lánh như vậy chỉ để giao đồ ăn cho cô.
“Vậy thì, xin hãy dùng cái này. Đó là để bày tỏ lòng biết ơn của tôi. Tôi sẽ không ăn trừ khi ông nhận nó.”
“Xin cảm ơn lòng tốt của tiểu thư.”
Roze đã đưa cho Safina “thuốc làm ấm”. Khi cô ấy giải thích rằng có thể sử dụng lọ thuốc để khử mùi hôi trên quần áo, người hầu đó tỏ ra rất vui mừng.
“...Mặc dù tôi đã nhận được khoản thanh toán cho lọ thuốc rồi…”
Bây giờ giữa Roze và Harij đã không còn quan hệ gì nữa, tại sao cô ấy vẫn được chăm sóc như thế này?
Đây đã là lần thứ hai rồi, và cô thật sự rất khó xử.
Roze gặm bánh mì. Nó rất ngon, nhưng nó không giúp cô giảm bớt sự bối rối.
Từ sau khi nhận được lọ thuốc, có vẻ như khối lượng công việc của Harij tăng lên đều đặn. Đôi khi Roze nghe được rằng, anh thậm chí còn không ngủ.
Vào một ngày khác, vào buổi tối, Harij thông báo với Roze rằng thời gian tới anh ấy không thể tới thăm cô.
“Tôi đã phục vụ Chủ nhân đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên ngài ấy thể hiện mong muốn ích kỷ của mình đối với một người hầu.”
Safina, thay mặt cho vị chủ nhân của mình mang bữa ăn tới, nói như vậy mà không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào.
“...Chẳng lẽ, ông cảm thấy hạnh phúc vì điều đó sao, Safina-san?”
“Vâng. Tiểu thư không cần phải lo lắng về việc làm phiền đến tôi. Điều này có lẽ sẽ chỉ kéo dài cho đến khi Chủ nhân của tôi trở lại. Tôi chắc rằng Chủ nhân của tôi sẽ rất vui nếu cô thưởng thức bữa ăn, thưa Phù thủy tốt bụng của hồ nước.”
Nếu ai đó gọi cô ấy là "phù thủy tốt bụng", Roze sẽ không thể từ chối.
「Nếu là tôi, tôi sẽ nguyền rủa bất kỳ ai vui mừng trước cái chết của mình, nên hãy hi vọng bà ấy là một người tốt đi!」
Bốn năm trước, sau khi nghe những lời như vậy từ Harij, Roze đã luôn cố gắng để trở thành một phù thủy tốt.
Thật vậy, chỉ vì lời nói của anh ấy.
Kể từ đó, Roze luôn ghi nhớ những lời của Harij. Nó đã trở thành kim chỉ nam trong cuộc sống của cô.
Khi cô ấy cắn một miếng bánh mì khác, Roze cảm thấy bối rối. Có phải 'cho đến khi Chủ nhân của tôi trở lại' có nghĩa là sau đó, Harij sẽ lại bắt đầu mang thức ăn tới cho cô ấy.
Nếu vậy, điều đó có nghĩa là anh ấy vẫn muốn tiếp xúc với Phù thủy trong tương lai?
Mặc dù vậy, điều này thực sự là quá mức dù cho cô ấy có nhìn nhận nó như thế nào.
Nhận được sự đối xử kiểu này khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi, cứ như thể cô ấy được nuông chiều.
Cuối cùng, Roze, người chưa bao giờ có mối quan hệ với mọi người, không thể nghĩ về trái tim của mọi người, đặc biệt là trái tim của những người cô ấy thích.
Khi cô ấy tập trung kết thúc bữa ăn gồm có món súp đi kèm với bánh mì, cô ấy nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt. Gió lạnh của mùa đông đã mang nó tới đây.
“Có vẻ như thủ đô hôm nay náo nhiệt hơn bình thường.”
“Quả thực là như vậy. Rốt cuộc, một lễ hội đang được tổ chức để tiễn biệt Công chúa Bilaura. Nếu như không bận, tại sao tiểu thư không cân nhắc tham dự nó vào tối nay?”
“Có ổn không nếu tôi chỉ xuất hiện vào buổi tối?”
“Chà, tôi khuyên cô nên tham dự vào buổi tối.”
Tin vào lời nói của Safina, Roze lên đường đến thủ đô vào buổi tối.
Thực ra, đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy tham dự một lễ hội.
Bà cô không thích đám đông. Do đó, họ không bao giờ tham dự những thứ như vậy.
Sau khi ở một mình, cô ấy đã bỏ lỡ những cơ hội như vậy, hoặc vì cô ấy không biết lễ hội đang diễn ra, hoặc vì cô ấy không có động lực để đi.
…Đó là lý do tại sao Roze không bao giờ biết rằng, lễ hội thật lộng lẫy…
Thành phố luôn sống động—tuy nhiên, ngày hôm nay, nó thậm chí còn hơn thế.
Một lượng lớn người tập trung trên đường phố. Cũng có nhiều gian hàng hơn bình thường. Thậm chí còn có những thương nhân nước ngoài mà Roze chưa từng thấy trước đây, có lẽ Tien cũng ở đây. Chà, dù sao thì cô cũng không thể xác định được vị trí của anh ta giữa đám đông.
Các tòa nhà được tô điểm đầy màu sắc bằng vải và hoa. Những lá cờ đặt trên cửa sổ, dùng để tôn vinh Công chúa Bilaura, đang đung đưa trong gió.
Một cỗ xe có mui sơn màu sáng, chất đầy hoa.
Những cô gái ăn mặc xinh xắn mang theo những giỏ đầy hoa. Hoa được bán cho đám đông tham gia lễ hội. Những bông hoa đươc mua sẽ cài trên ngực áo hoặc mũ. Những người này cũng tô điểm thêm màu sắc cho thành phố.
“Lễ hội thực sự tuyệt vời…”
Tuy nhiên, đám đông cũng khiến Roze choáng ngợp. Không khí thực sự rất nóng. Cô ấy gần như không thể thưởng thức lễ hội.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn cố gắng xem xét một số quầy hàng và mua một chiếc giỏ đan bằng tay. Chiếc giỏ được dệt bằng dây leo akebia tỏa sáng như kẹo bóng.
Cô ấy cần một cái giỏ mới vì cái cũ của cô ấy đã bị một con sóc làm hỏng.
Lúc đầu, Roze nghĩ rằng cô ấy đã kiếm được một món hời - tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng hối hận. Cô ấy không muốn mua một thứ gì đó quá lớn đến nỗi phải bế nó trên tay giữa một đám đông như vậy.
“Này bà chị, hãy ghé vào xem những quả táo được bán tại quầy của tôi!”
“B, bà—!?”
Roze bị sốc trước cách người thương gia gọi cô ấy. Tuy nhiên không phải là không có lý.
Cô ấy mặc một chiếc váy lỗi thời, tay xách một cái giỏ, và trông có vẻ mệt mỏi giữa đám đông—thảo nào anh ta lại gọi mình như vậy…
Mọi người mà nghi ngờ cô có hai, ba đứa con cũng không có gì là lạ…
“Giảm giá đi, nếu không tôi sẽ không mua nó.”
“C, Có phải tôi đã chọc giận chị không?” Chủ quầy hàng có thể cảm nhận được sự tức giận thầm lặng của Roze.
“Táo của chúng tôi rất ngon, chị thấy đấy! Chúng cũng có thể để được trong thời gian dài. Thế nào, chừng này chỉ mất có năm đồng thôi đó.” Người bán hàng cười tươi và xòe ra năm ngón tay.
Roze lặng lẽ gập vài ngón tay từ bàn tay ấy.
“Này này, như này thì có chút…”
“Vậy chúc ông buôn bán thuận lợi trong ngày hội của Công chúa Billaura…”
“Aaa đúng vậy! Hôm nay là một ngày trọng đại. Chết tiệt! Lấy đi này!”
Người chủ quầy hàng ném một số quả táo và Roze đã bắt được bằng chiếc giỏ của cô ấy. Sau khi đưa cho người bán một vài đồng xu, Roze để ý thấy một tấm áp phích trên tường.
Người bán hàng nhìn theo ánh mắt của Roze và nhận ra ngay lập tức. Anh ta “ooh” một tiếng trong khi đếm các đồng xu.
“Đó là một tấm áp phích truy nã. Nó được đặt ở đó để mọi người có thể nhìn thấy nó.”
Các áp phích truy nã có mô tả của tên trộm. Một người đàn ông, trẻ, cao và có mái tóc hoa râm.
Giống như những gì mà hai người lính đã nói vào ngày hôm trước, các đặc điểm tương tự như của Harij.
“Bà chị, chị đã gặp người đàn ông này bao giờ chưa?”
…Mình đã thấy một người đàn ông có đặc điểm tương tự, nhưng anh ta không phải là một tên trộm…
Roze, người không thể nói dối, đã nói những gì cô ấy muốn nói vào lúc này.
“...Tôi phải nói với ông một điều là, tôi vẫn chưa lập gia đình.”
Người chủ quầy hàng lặng lẽ ném một quả táo khác.
Roze đỡ lấy bằng chiếc giỏ và rời khỏi cửa hàng.
***
Roze, người đã quá mệt mỏi với việc mang giỏ đi khắp nơi, tạm rời xa đám đông.
…Mình muốn về nhà sớm.
Nhưng trước đó cô ấy phải lấy lại năng lượng và thể lực để về nhà. Một hikikomori lâu năm sẽ kiệt sức chỉ vì đi bộ.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào bầu trời đỏ rực, trước khi nghe thấy tiếng kèn ồn ào từ phía con đường.
Hơn nữa, cũng có thể nghe thấy những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt và những tràng vỗ tay như sấm. Quá ồn ào, cứ như đang xảy ra động đất vậy.
Roze, người chỉ quay mặt lại để xem chuyện gì đang xảy ra, đã quá ngạc nhiên khi cô ấy thực sự nhìn thấy nó - đám đông tràn ngập đường phố. Mọi người đang xô đẩy nhau để thể hiện niềm vui, họ vẫy tay và la hét vì phấn khích.
Dẫn đầu là một dàn nhạc mang nhạc cụ trên lưng diễu hành theo thứ tự hoàn hảo.
Theo sau là chiếc xe ngựa sang trọng được trang trí bằng hoa. Công chúa Billaura, người sắp kết hôn, có lẽ đang ngồi trên chiếc xe ngựa đó.
Và những người chạy song song với cỗ xe là những kỵ sĩ cưỡi ngựa - những hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia.
Roze cố chen qua làn sóng người, nhưng cô ấy không thể vì chiếc giỏ mà cô ấy đang mang. Ngược lại, cái giỏ lớn khá là cản trở, khiến cô càng ngày càng bị đẩy lùi ra sau.
Cuối cùng, cô ấy bị đẩy xuống vị trí chỉ có thể nhìn thấy gáy của mọi người.
Cô ấy cố gắng nhón chân để xem dàn nhạc - tuy nhiên, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy những chiếc mũ đội đầu của nhạc công.
Người cầm cờ dẫn đầu cỗ xe ngựa xuất hiện, lá cờ lớn đung đưa trong gió. Được hướng dẫn bởi lá cờ, xe ngựa tiếp tục. Bởi vì cỗ xe ngựa khá cao nên Roze có thể nhìn thấy toàn bộ vẻ đẹp lộng lẫy của nó.
Chiếc xe ngựa, thường đóng tất cả các cửa sổ, hôm nay đã mở rèm. Tuy nhiên, sự hoành tráng của buổi lễ cũng nhắc nhở Roze rằng Công chúa không thể trốn thoát.
Qua khung cửa sổ nhỏ, Công chúa Bilaura đang vẫy tay chào đám đông. Cô ấy đang mặc trang phục rất lộng lẫy. Khi Roze gặp cô ấy lần đầu tiên, cô ấy nghĩ rằng Lau rất xinh đẹp. Tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Công chúa có thể xinh đẹp tới như vậy và có thể thể hiện toàn bộ sự tôn quý của một thành viên hoàng gia.
Một công chúa kết hôn ở một đất nước xa lạ, đầy phẩm giá và lòng trắc ẩn, gửi lời chào cuối cùng đến mọi người.
Suốt cả quá trình, Roze, người đang ôm chiếc giỏ, luôn để mắt đến cảnh đó, không chớp mắt, không quay đi.
Khi cô ấy giữ chặt ánh nhìn của mình, một Hiệp sĩ nào đó đang cảnh giác quan sát khu vực xung quanh nhìn qua vị trí của cô ấy, chiếc áo choàng màu xanh của anh ta phấp phới.
Đó là một sự kiện thoáng qua biến mất trong chớp mắt.
Con ngựa vẫn tiếp tục di chuyển, và anh ấy cũng vậy.
Không lâu sau, anh ấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Tuy nhiên, Roze chắc chắn rằng ánh mắt của họ đã chạm nhau.
Mái tóc bạc của anh ấy được chải ra sau và anh ấy đội một chiếc mũ màu xanh lam phù hợp với chiếc áo choàng của mình. Mặc dù cô ấy không thể nhìn rõ vì khoảng cách của họ, nhưng cô ấy có thể thấy rằng đôi mắt của Hiệp sĩ có màu xanh đậm.
Anh ấy không mặc chiếc áo choàng thường ngày khi đến thăm cô.
Hiệp sĩ Harij, người mặc trang phục cho cuộc diễu hành trông đẹp hơn hàng trăm lần—không, đẹp trai hơn bình thường hàng triệu lần. Vẻ đẹp trai của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
“...Quả nhiên… Lễ hội vào buổi tối… Là tuyệt nhất…”
Safina chắc hẳn muốn cho Roze thấy vẻ ngoài tỏa nắng của chủ nhân mình. Rose ngồi xổm xuống tại chỗ.
***
Theo lệnh của Công chúa, cỗ xe dừng lại.
Bởi vì cỗ xe đã dừng lại ở một nơi không theo lịch trình, mọi người đang lo lắng nhìn xung quanh.
Nơi này nằm ở vùng ngoại ô của Thủ đô Hoàng gia, nơi rất hiếm người ở.
Sau đó, cửa xe ngựa mở ra. Những bậc thang được chuẩn bị sẵn cho Công chúa.
Ngay lập tức, Harij xuống ngựa để dìu Công chúa.
Công chúa đặt bàn tay bọc găng lụa của mình vào tay anh trước khi bước xuống đất.
Những người giúp việc cũng tập trung xung quanh cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Billaura, người đang vỗ nhẹ vào chiếc váy của mình, cười nhạo sự cảnh giác của họ.
Sau đó, cô duyên dáng nhìn sâu vào trong rừng. Những người xung quanh cô ấy đang lo lắng—tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy ai đó xuất hiện từ trong rừng.
Xét cho cùng, Billaura chỉ đang nhìn chằm chằm vào nơi ở của Phù thủy - ống khói của nó tỏa ra những làn khói mờ từ phía xa của khu rừng.
Chỉ Harij mới hiểu ý định thực sự của Công chúa.
“Ta xin lỗi. Tiếp tục đi.”
Công chúa đã khéo léo xóa đi biểu cảm trước đó.
Cỗ xe bắt đầu di chuyển trở lại—những bánh xe đã bắt đầu quay sẽ không còn dừng lại nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Roze bị gọi là ‘okusan’, chỉ những người phụ nữ đã có chồng. Những người sống tách biệt với xã hội, thích giam mình trong những không gian nhỏ hẹp.