“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Tôi đã hoàn thành lọ thuốc theo thỏa thuận.”
Với giọng điệu và dáng vẻ kinh doanh, Roze cúi đầu thật sâu.
Harij, người vừa mở cửa, dừng lại ngay ở lối vào.
“Đây là tình dược mà ngài yêu cầu. Xin hãy xác nhận. ”
Trong khoảng trống giữa hai vạt áo choàng, một cái lọ nhỏ lộ ra. Roze đặt nó trên lòng bàn tay của mình và đưa nó về phía Harij.
“Được làm theo phương pháp cổ truyền, với công thức đặc biệt, và mang theo những tác dụng kỳ diệu nhất định. Nó sẽ kích thích tinh thần và cơ thể của người uống rất nhiều, do đó làm tăng ham muốn tình dục của họ.”
Đóng cửa lại sau lưng, Harij nhướng mày và tiếp tục lắng nghe một cách cẩn thận.
“Nhưng tất nhiên, tác dụng kích dục chỉ là tác dụng phụ. Người uống tình dược sẽ yêu say đắm đối tác của họ. Hiệu ứng này kéo dài trong nửa ngày. Là kết quả của tình yêu từ tận đáy lòng, từ trong xương tủy, từ tận gốc rễ của tâm hồn, những khao khát vốn có trong lòng sẽ trỗi dậy, nó dẫn đến một ham muốn tình dục không thể kiềm chế—”
“Hiểu rồi. Hiểu rồi. Không cần giải thích nữa.”
Hơi sốt ruột, Harij cầm lấy lọ thuốc mà Roze đã đưa cho và ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Anh cũng đặt chiếc giỏ mình mang theo lên bàn một cách dứt khoát.
“Cô nói tác dụng của nó kéo dài nửa ngày. Không phải như thế quá ngắn sao?” Rõ ràng là Harij không thực sự hài lòng với lọ thuốc mà mình đã phải chờ đợi từ lâu.
Anh ấy không thích hiệu ứng của lọ thuốc? Chà, Roze có thể nói gì? Chính anh ấy là người đã yêu cầu một lọ thuốc đắt tiền như vậy mà không cần xác nhận thêm bất kỳ điều gì khác.
“Như tôi đã nói trước đó, trong nửa ngày, người uống thuốc này sẽ yêu đối phương hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này. Hơn cả người họ yêu, người bạn đời của họ trong nhiều năm, anh chị em ruột thịt của họ, một người nào đó được họ tôn trọng, hoặc thậm chí là con cái của họ. Mặc dù nó sẽ chỉ tồn tại trong nửa ngày, nhưng tôi chắc chắn rằng ký ức sẽ tồn tại vĩnh viễn. Nó sẽ mãi mãi được khắc sâu trong trái tim và cơ thể của họ — nó sẽ tồn tại và tiếp tục phát triển.”
“Tôi hiểu rồi… Còn phương pháp sử dụng thì sao?”
“Hãy uống tình dược cùng với chất dịch cơ thể của người dùng. Phương pháp phổ biến là nhỏ thuốc vào cốc mà mà ngài đã đặt lên miệng và cho người kia uống.”
“Tôi hiểu rồi. Từ giờ có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận đồ uống từ ai đó nữa.” Harij nói đùa và cười.
Nụ cười của anh ấy khiến cô hạnh phúc đến nỗi quên luôn lời phàn nàn phiền phức trước đó của anh ấy.
Ngoài ra, đây sẽ là lần gặp gỡ cuối cùng của cô ấy với Harij.
Trong bốn năm qua, họ chưa từng tình cờ gặp nhau trên phố.
Chắc chắn trong tương lai, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Roze đứng đó với niềm tin chắc chắn về việc phải từ biệt anh ấy.
Cô ấy nở một nụ cười và vực dậy tinh thần của mình — sau đó, Roze lấy một thứ gì đó ra khỏi tủ.
“Nếu ngài lo lắng về hiệu lực, tôi có một mẫu thử nghiệm. Hiệu ứng sẽ chỉ kéo dài hết thời gian trên chiếc đồng hồ cát”.
“Vậy sao. Cô uống nó giùm tôi nhé.”
“Eh? Tôi uống ư?”
Quá bất ngờ, Roze giẫm lên chiếc áo choàng của mình và suýt ngã vì nó. Cô giữ chặt chiếc lọ nhỏ trên tay.
“Sẽ là vô ích nếu tôi là người dùng thử, đúng chứ?” Harij xác nhận.
Điều đó là quá rõ ràng. Thật kỳ lạ khi ai đó muốn dùng tình dược để chiếm được trái tim của người họ yêu lại tự sử dụng tình dược để khiến mình yêu một người khác nữa.
Đây là lần đầu tiên Roze được yêu cầu trở thành đối tượng thử nghiệm cho một loại thuốc ảnh hưởng đến tâm trí.
Người khác có thể nói dối; và do đó, hiệu quả của lọ thuốc sẽ không thể được xác nhận.
Harij biết Roze sẽ không nói dối, do đó, đây là phương pháp thử nghiệm tốt nhất.
“Chà, cũng được thôi… Dù sao thì nó sẽ hoàn toàn vô nghĩa với tôi mà thôi.”
Roze không chắc chắn về tác dụng của tình dược đối với cô ấy — vì cô ấy đã yêu Harij ngay từ đầu. Thay vào đó, nếu cô ấy là người thử nghiệm, thì những điều cô ấy sẽ nói ra lúc đó có được coi là nói dối không? Roze bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Gì chứ? Thuốc này không có tác dụng đối với phù thủy sao? ”
Ý mình không phải là như vậy...
Roze không trả lời và thay vào đó giả vờ chuẩn bị thuốc. Harij quan sát bàn tay của Roze khi cô ấy chuẩn bị chiếc cốc với sự thích thú.
Mặc dù cô ấy đã quen với việc chuẩn bị đồ uống, nhưng tay cô ấy dường như phát điên lên vì căng thẳng.
Cuối cùng, khi cô ấy pha trà xong, cô ấy đưa nó cho Harij - anh ấy có vẻ chết lặng trong giây lát…
“Gì vậy?”
…Mặc dù mình đã giải thích cho ngài ấy rất nhiều về cách sử dụng nó.
“Tôi cần phải có…ừm, nước bọt của ngài…”
Sau khi Roze nói với vẻ lo lắng, có vẻ như Harij cuối cùng đã hiểu ra. Có lẽ anh ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người mà Roze yêu sau khi uống tình dược.
“À phải rồi!” Harij nhận lấy cái cốc và không do dự nhiều, nhấp một ngụm. Đối với chàng trai quý tộc này, yêu một cô gái bằng tuổi mình có lẽ là chuyện thường ngày. Anh ta đúng là kẻ thù của tất cả phụ nữ.
Mặt khác, chính Roze là người cảm thấy xấu hổ. Chiếc cốc trả lại cho cô ấy là thứ mà người cô yêu đã chạm môi vào. Đối với cô ấy việc này tương đương với việc hôn người đó, dù chỉ là gián tiếp.
Cô ấy cần phải làm điều này nhanh chóng — nếu không thì vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy chắc chắn sẽ sụp đổ.
Roze nhỏ hai giọt thuốc vào cốc. Sau khi lật ngược chiếc đồng hồ cát, cô ấy vô tư uống cốc trà.
Cô nhận ra thất bại của chính mình khi nhìn thấy đáy cốc.
“Quý cô phù thủy?”
Cô ấy nghe thấy giọng nói của Harij, một giọng nói trầm và ngọt ngào như thể đang vuốt ve ngay cả những sợi tóc mỏng manh nhất của cô.
Cô ấy đang được trải nghiệm thuốc của chính mình, kỹ năng của chính mình.
Cô ấy không bao giờ mong đợi điều này — vì tình yêu của cô ấy, đã có từ khi bắt đầu, sẽ được khuếch đại đến một mức độ lớn như vậy…
– Anh ấy là một người tuyệt vời…
Tất cả những cảm xúc bị kìm nén của cô ấy đang trào dâng.
– Anh ấy luôn dịu dàng và chu đáo với một phù thủy như mình…
Cô ấy luôn đóng chặt trái tim của mình. Trước mặt Harij, cô nhắm mắt làm ngơ, rồi khi ở một mình, cô thầm ngẫm lại bản thân và hài lòng với mối tình đơn phương nhạt nhòa của mình.
Tất cả những cảm giác đó đang bị phơi bày ra do liều tình dược đó.
“… Sao vậy?” Harij có vẻ nghi ngờ vì anh nhận thấy Roze không có gì thay đổi.
Nhưng ngay cả những từ ngữ ngắn gọn cộc lốc như vậy cũng khiến Roze tan chảy. Cô ấy không thể ngăn miệng mình nở một nụ cười toe toét.
Hồi đó, cô có thể từ chối yêu cầu của anh ấy, nhưng đồng thời, cô không muốn bị coi là một phù thủy vô dụng.
Cô không muốn làm mất đi hình tượng phù thủy của mình trong tâm trí Harij
“Nhìn tôi này!”
Cô ấy không thể quay đầu lại nhìn được. Không có cách nào để có thể che giấu chuyện này, những cảm xúc thật lòng nhất đang hiện rõ hết trên mặt của cô ấy.
Cô phải cho Hairj biết rằng thuốc đã phát huy tác dụng, nhưng cô cũng không muốn anh ấy nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của cô.
Trong khi Roze kéo mũ trùm đầu, Harij giữ mép của chiếc mũ và đặt các ngón tay của anh dưới cằm cô, đồng thời cố gắng nâng mặt cô lên.
—Bởi vì mình không muốn nói — mình thực sự không bao giờ muốn nói ra điều đó, rằng mình thích anh ấy…
Roze quá nhút nhát và ngây thơ để có thể truyền đạt thứ tình cảm tuyệt vọng này.
Mọi thứ cô ấy làm chỉ là cố gắng để trái tim mình không bị tổn thương.
Mặc dù cô ấy chỉ cần nói dối và rồi biện hộ rằng đó là do tác dụng của thuốc. Nhưng cô ấy không đủ cam đảm để nói như vậy. Bởi vì cô ấy thực sự yêu Harij.
“Nghe tôi nói đi, đừng có tránh mặt tôi nữa!”
“Không! Không muốn…” Giọng cô ấy run rẩy đến mức ngớ ngẩn.
Chắc hẳn anh ấy đã rất ngạc nhiên trước giọng nói đó. Bàn tay đang cố ép cô ngẩng đầu lên bỗng nhiên bị khựng lại.
“À… Vậy sao.”
Sự im lặng bao trùm hai người họ thật là khủng khiếp. Thời gian như đang trôi chậm lại. Mọi thứ yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy cả âm thanh nhỏ nhất của những hạt cát chảy trong chiếc đồng hồ cát.
Cảm giác bỏng rát cho Roze biết rằng hiện giờ toàn bộ cơ thể cô có màu đỏ tươi. Ngay cả tai của cô ấy. Toàn thân cô ấy ướt đẫm mồ hôi. Chỉ cần nhúc nhích một chút, bụng cô liền cồn cào dục vọng.
“Quý cô phù thủy… Ngay bây giờ, cô có yêu tôi không?”
–Câu hỏi quái quỷ gì vậy chứ?
–Sao anh ấy có thể – thật không thể tin nổi.
–Anh ấy biết rõ rằng mình không thể nói dối, mặc dù thế, anh ấy vẫn hỏi mình như vậy sao?
–Kẻ này thật tồi tệ. Anh ta thậm chí còn tệ hơn con nai phiền phức trước kia.
Nghĩ rằng tác dụng của lọ thuốc là nguyên nhân và nó sẽ không kéo dài, anh ấy đã hỏi Roze một cách thản nhiên.
Nhưng với Roze thì không như vậy. Nó chẳng khác gì việc thừa nhận bí mật mà cô ấy đã chôn giấu suốt trong nhiều năm.
Tuy nhiên, bất kể cô ấy có phun ra bao nhiêu lời nguyền rủa trong lòng, cuối cùng, Roze vẫn đưa ra câu trả lời duy nhất - những tình cảm mà cô ấy đã dành cho người đàn ông trước mặt mình.
“...Vâng.” Bằng một giọng điệu thảm hại không xứng đáng để đại diện cho tình cảm đáng giá bốn năm của cô ấy.
Giọng nói yếu ớt của cô ấy dường như tan biến trong im lặng.
Tuy nhiên, có vẻ như câu trả lời đầy sự mất bình tĩnh của cô ấy — kìm nén tất cả tình yêu và sự hối hận — đã đến được với Harij.
Cô ấy cảm thấy hơi thở của anh như ngừng lại.
… Anh là người đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy, tại sao bây giờ anh lại là người ngạc nhiên chứ?
Hoặc là có lẽ đối với anh ấy, mức độ hiệu quả của thuốc mới là điều cần quan tâm.
Nhưng dù cho là vậy, Roze vẫn muốn hét lên ‘tên khốn kiếp’ vào mặt anh ấy.
Sau một lúc im lặng, Harij nhẹ nhàng lên tiếng.
“Em ghét việc bị tôi chạm vào sao?”
Đó không phải là một câu hỏi quá sỗ sàng, vì vậy Roze im lặng lắc đầu. Cô háo hức chờ đợi những đầu ngón tay của anh ấy, và chỉ những cảm giác đó thôi cũng khiến cô ấy nổi da gà.
Sau khi xác nhận câu trả lời của Roze, Harijz cẩn thận chạm vào cánh tay của cô ấy như thể anh đang chạm vào công chúa của một đất nước. Sau đó anh nhẹ nhàng dẫn Roze về phía chiếc ghế.
Trong khi Roze vẫn còn lúng túng, cả hai tay của cô, vẫn đang giữ các cạnh của chiếc mũ, được nhẹ nhàng gỡ ra.
Những nơi bị chạm vào đau như tê dại. Miệng Roze khô khốc, cô ấy vô thức liếm môi bằng đầu lưỡi.
Các cơ trên tay cô ấy đang run lên như thể chúng sắp tê liệt vì đã nắm chiếc mũ quá chặt.
“Xin lỗi nhé. Uống thuốc này có gây tổn hại đến cơ thể của em không?”
Nhìn đôi tay tê dại của mình, Roze cuối cùng cũng biết rằng mình đang rơi vào trạng thái căng thẳng kinh khủng. Và đó là điều Harij lo lắng.
“...Không có. Chỉ là, nó đau lắm…”
“Đau ư?” Câu hỏi đến từ Harij, đó là giọng nói dịu dàng nhất mà cô từng nghe - đầy tình yêu thương, như đang an ủi một đứa trẻ đang khóc, như đang lắng nghe sự ích kỉ của một đứa em gái phiền phức.
Lưng cô run lên. Những khoái cảm ngọt ngào tràn vào trong tâm trí cô.
Cả niềm vui và nỗi buồn đều xuyên qua Roze. Với quá nhiều gánh nặng trong trái tim, Roze ứa nước mắt.
“Đó là bởi vì anh đã thích người khác rồi.”
Thực tế mà cô ấy đã phải chịu đựng, cùng với những giọt nước mắt của cô ấy, ngay lập tức trào ra.
Điều này không tốt một chút nào. Cô ấy biết rằng đã quá muộn khi một giọt nước mắt rơi xuống, cô ấy chắc chắn sẽ òa khóc.
Tuy nhiên, cùng với những giọt nước mắt đang rơi, cũng là tình yêu mà cô vẫn đang ấp ủ.
Giống như những giọt nước mắt, nó trào ra ...
—Aah, em thích anh, em thích anh rất nhiều…
Harij vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay.
“Điều gì khiến em nghĩ như vậy?”
“Bởi vì, anh đến đây để mua tình dược mà, phải không?”
Chỉ để có thể nhìn vào Harij, cô ấy phải cố gắng hết sức. Vì đang khóc nên giọng của cô ấy trở nên vỡ vụn. Cảm xúc của cô ấy thực sự là một mớ hỗn độn.
Mình không muốn anh ấy nhìn thấy mình như thế này…
Roze cắn chặt môi. Một tiếng khóc thổn thức nhỏ bé thoát ra giữa đôi môi của cô ấy.
Harij lấy khăn tay lau nước mắt.
Cô ấy muốn được ôm vào lòng bởi vòng tay dịu dàng của anh. Cô ấy chỉ muốn đầu hàng bản năng của mình và ôm anh, để lấp đầy mọi khoảng cách giữa họ.
Em muốn anh chạm vào em, ôm em, hôn em…
Nhưng cô ấy không thể nói ra điều đó.
Roze, người đã cố gắng hết sức để tự chủ, lắc đầu.
“Không! Dừng lại đi! Đừng đối xử tốt với em! Đừng khiến em thêm mơ mộng hão huyền nữa!”
“Cái– Tôi thực sự… Thuốc này là dành cho–” Khi Harij ngừng nói, anh nghiến răng. Anh nắm chặt tay lại, chịu đựng điều gì đó, và nhìn Roze với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi muốn em hiểu được điều này. Tôi không phải là người sẽ sử dụng loại thuốc đó.”
Ngạc nhiên, Roze ngẩng mặt lên. Bây giờ có thể nhìn thấy, má cô ấy còn đỏ hơn cả màu của quả táo. Đôi mắt đẫm lệ của cô, nơi giam giữ tình yêu cháy bỏng, như thể chúng sẽ làm tan chảy bất cứ ai nhìn chằm chằm vào chúng.
Harij, người trở thành mục tiêu của ánh mắt nhiệt thành, khao khát đó, thấy hơi thở của mình mắc kẹt trong cổ họng.
“Nó là… thật sao?” Nước mắt chảy ra từ đôi mắt tròn xoe của cô ấy.
Harij, người được phản chiếu trên đôi mắt đẫm lệ của Roze, mỉm cười gượng gạo.
“Đúng vậy đấy.” Harij gật đầu thật mạnh, có lẽ để làm cho Roze đang bối rối hiểu ra.
Sau đó, anh vuốt ve má cô - thật không may, với bàn tay không cầm khăn tay.
Nơi mà lòng bàn tay anh ấy chạm vào bắt đầu bỏng rát. Cù vào mũi cô ấy là mùi thơm lạ lùng của Harij. Lồng ngực của Roze đau nhói.
Ngón tay cái dày và dẻo dai của Harij lau những giọt nước mắt đang rơi xuống từ mắt Roze.
Một niềm vui khôn tả ập đến với Roze như một cơn sóng lớn.
“Em vui lắm!” Roze nhìn lại và mỉm cười. Cả hai má cô ấy đều bị nhuộm đỏ.
Cô ấy dựa mặt vào lòng bàn tay của Harij, trước khi nắm lấy nó và kéo nó gần môi hơn. Niềm vui sướng tột độ khiến cô nhẹ nhàng nhấm nháp nó.
Đôi môi của cô ấy không chỉ mềm mại, ấm áp mà còn thấm đẫm nước mắt. Nước bọt chảy ra kèm theo khi bên trong môi cô ấy thưởng thức bàn tay của Harij. Sau đó, cô ấy dùng răng cắn nhẹ lên mu bàn tay Harij. Có gì đó bên trong Roze run lên, cảm thấy có chút thỏa mãn.
Sau khi đùa giỡn với bàn tay của Harij, Roze quay lại nhìn anh một lần nữa. Cô ngước đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay anh.
Harij đang nhìn cô ấy, có phần hơi choáng váng.
“Harij-sama.” Cô thốt lên tên của anh ấy.
Cơ thể Harij cứng đờ vì căng thẳng.
“Làm ơn, chỉ một lần thôi… Hãy gọi em là Roze!”
Cô yêu sự thô ráp của bàn tay anh, bằng chứng cho quá trình rèn luyện nhiều năm của anh. Roze cầu xin trong khi nắm chặt tay anh ấy.
Giọng cô ấy vô cùng ngọt ngào và êm dịu, ngay cả bản thân Roze cũng ngạc nhiên — có lẽ vì cô ấy không còn che giấu cảm xúc của mình nữa.
“Tôi có thể gọi em như vậy sao?”
Harij nuốt nước bọt.
Roze gật đầu xác nhận. Mong muốn của cô ấy cũng được truyền qua tay anh.
“ –Roze!”
“Vâng.”
“Roze!”
“Vâng.”
Nụ cười của cô ấy thật cuốn hút. Đôi mắt của cô ấy thực sự như đang bùng cháy.
Khi cô ấy nhìn Harij đầy mê hoặc, anh di chuyển đột ngột.
Harij xoay bàn tay mà Roze đang cầm và nâng mặt cô ấy lên. Được chạm vào má một lần nữa, Roze thở ra một hơi mỏng và run rẩy vì sung sướng.
Trong một bầu không khí ngọt ngào, gương mặt của Harij từ từ tiến đến gần mặt của Roze.
Tiếng thở ướt át của hai người chồng chất lên nhau.
Và khi đôi môi của họ sắp chạm vào nhau –
“ –Ngài có hài lòng về tác dụng của thuốc chứ?”
—Đó là khi Roze dùng lòng bàn tay che môi Harij.
Giọng nói lạnh lùng của Roze, với khuôn mặt vô cảm thường thấy của cô ấy vang vọng.
Hạt cát cuối cùng còn sót lại trong chiếc đồng hồ cát nhẹ nhàng rơi xuống.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage