Chân Tình Vì Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

19 89

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

123 1362

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

229 3461

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

83 9903

【Chân Tình Vì Ta】「Quyển Đầu」 Vẫn Còn Căm Hận Vệt Tà Dương Ngày Hôm Đó - IMG_01: Chết

Trước khi uống chai thuốc trừ sâu này, ngươi có từng dự liệu cái chết của mình không?

Phải rồi, nếu không phải vì muốn chạy trốn đến cõi tĩnh lặng vĩnh hằng, ngươi đã chẳng uống nó — thoát ly khỏi đau khổ và giày vò, chỉ để tìm chút bình yên.

Dù chỉ là thoáng chốc cũng được.

Cảm giác nóng rát trong dạ dày dần dịu xuống.

Ngươi biết không phải cơ thể đã hồi phục, mà là nó đã mất đi tri giác.

Nếu trên đời này thực sự có linh hồn, có lẽ linh hồn của ngươi có thể thoát ly khỏi thể xác để đi về luân hồi.

Thế nhưng, sự thật lại không phải như vậy.

Ý thức của ngươi vẫn bị giam cầm trong thân thể đầy vết sẹo này, trước mắt ngươi chớp lóe những luồng sáng màu mè ghê tởm.

Giống như váng dầu loang trên mặt nước dưới ánh mặt trời.

Thế giới trống rỗng tan chảy như kem, gợn lên từng đợt sóng êm ái.

Giống như trở về trong bụng mẹ, ngươi theo bản năng cuộn mình lại — hay nói đúng hơn là chỉ co cụm ý thức.

Cứ như ngâm mình trong một thứ chất lỏng không gây ngạt, lúc đầu là đặc quánh nặng nề, sau đó lại cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Thời gian vào khoảnh khắc ấy đã không còn ý nghĩa. Ngươi dường như sẽ cứ thế ở mãi, cho đến khi suy nghĩ của ngươi dừng lại.

Quá trình này sẽ không quá lâu, bởi vì ngươi đã tê liệt mà buông bỏ mọi suy nghĩ, chờ đợi cái chết ập đến màng não.

Đột nhiên, một âm thanh từ nơi xa xăm vọng tới, hoặc là vang từ nơi tận cùng trong cơ thể ngươi.

Dường như tự vấn chính ngươi trong quá khứ, dường như tự độc thoại.

“...Ngươi là ai?”

"Kinh Hồng Diệp." Ngươi trả lời chính mình như vậy.

"Kinh Hồng Diệp… Kinh Hồng Diệp?"

Tiếng lòng của ngươi nhai đi nhai lại cái tên này, dường như có nghi hoặc, có khó hiểu, có kinh ngạc…

Cảm xúc phức tạp ẩn chứa trong âm thanh đó phong phú hơn nhiều so với cái bản thân đang tê liệt của ngươi.

"Cậu từ đâu đến?"

"Một thôn nhỏ ở Đồng Huyện…" Ngươi trả lời một cách máy móc, cứ như thể linh hồn đã lìa khỏi thể xác, chỉ còn lại một cỗ máy trả lời lưu giữ toàn bộ ký ức của ngươi.

"… Bây giờ là năm bao nhiêu?"

"2025…"

"Cậu sinh năm bao nhiêu?"

"Ngày 01 tháng 6 năm 1989."

"… Cậu là Kinh Hồng Diệp."

"Tôi là Kinh Hồng Diệp."

"Tôi cũng là… Kinh Hồng Diệp." Ngươi dường như nghe ra âm thanh kia có điểm khác biệt so với ngươi.

Phải, âm thanh kia trẻ hơn, ít đi sự mệt mỏi của tuổi trung niên, mà có thêm vài phần sức sống tuổi thiếu niên.

"…?"

Sự hoài nghi lóe lên rồi bị cơn tê liệt thiêu hủy.

Có lẽ là do ngộ độc thuốc trừ sâu, dẫn đến rối loạn thần kinh não bộ, tạo ra những ảo giác hỗn độn này.

Con người khi đứng trước ranh giới sinh tử, luôn muốn làm những điều tiềm thức khao khát.

Có lẽ điều ngươi muốn làm, chính là trở về quá khứ, nói với ngươi của ngày xưa —

"Nếu bây giờ cậu chết đi, tương lai có lẽ sẽ bớt đi chút đau khổ."

"… Tương lai, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tôi là một kẻ không nên sinh ra trên thế gian này."

Ngươi tự lẩm bẩm, không hề đáp lại "tiếng lòng" của mình.

Thế giới trước mắt mất cả vệt sáng nhơ bẩn đó, chìm vào bóng tối.

Cái chết cuối cùng cũng sắp đến.

Nhưng âm thanh bên tai vẫn không ngừng lải nhải.

"Cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Này? Cậu làm sao vậy?

"Người cậu nóng quá, sốt cao lắm. Tôi đi xuống lầu mua thuốc, đừng có động đậy lung tung!"

Ngươi biết, đây là tiềm thức của ngươi đang cố gắng giữ ngươi sống.

Nhưng ngươi cũng biết, dù có cố gắng đứng dậy lần nữa, đó cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

"Nhanh, uống chút nước đã, trán bốc cả khói rồi…"

"Kinh Hồng Diệp, đừng vùng vẫy nữa."

Ngươi cảm thấy mình rất bình tĩnh, chỉ đơn giản thuật lại sự thật.

"Cậu là kẻ không nên sinh ra trên đời, bây giờ hãy chết đi, kết thúc cuộc đời chưa bao giờ được ai yêu thương."

"Cậu thực sự là tôi của tương lai sao? Nhưng… tôi của tương lai, tại sao lại biến thành con gái chứ…"

Bây giờ ngay cả tiềm thức cũng bắt đầu nói linh tinh rồi.

Điều này có nghĩa là ngọn lửa sinh mệnh của ngươi cuối cùng cũng sắp lụi tàn. 

Người khác đều nói, khi con người sắp chết, mọi thứ sẽ được buông bỏ.

Nhưng không hiểu sao, ngươi vẫn không ngừng nhớ về vệt tàn dương cuối cùng ngoài cửa sổ trước khi chết.

Trong đầu đã không còn hình ảnh nào nữa.

Chỉ còn lại cảm giác mơ hồ.

Ánh tàn dương ấy rất nóng, nóng đến mức thiêu đốt cả linh hồn.

Ánh tàn dương ấy rất lạnh, lạnh lẽo như chính kẻ vô tình ấy.

Ánh nắng tàn đen kịt, giống như cuộc đời của ngươi, không một chút ánh sáng.

Ánh tàn dương nở nụ cười ghê rợn, nói với ngươi rằng, cái gọi là công bằng và pháp luật trên đời này, chẳng qua chỉ là một trò đùa.

Ngươi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Có lẽ là vẫn còn ghi hận vệt tàn dương cuối cùng đó.

Cho nên ngươi vẫn chưa chết.

Bóng tối tan đi một chút, ánh sáng mờ ảo phác họa nên đường nét của các vật thể.

Đập vào mắt là một chiếc quạt treo tường màu xanh nhạt bám đầy bụi, phía trên nó là một tấm kính màu xanh đậm, và bên ngoài tấm kính đó là một bầu trời hơi ngả trắng.

Ngươi còn sống hay đã chết?

Ngươi không biết, hay nói đúng hơn, cũng chẳng mấy hứng thú muốn biết.

— Có lẽ khi mỗi người sắp chết, thời gian đều sẽ bị kéo dài rất, rất lâu.

Trong những giây phút cuối cùng dài đằng đẵng này, thậm chí có thể sống thêm một kiếp nữa.

Ngươi không bận tâm, cũng chẳng hề hấn gì.

Ngươi chỉ theo bản năng trèo xuống giường, mò mẫm trong căn phòng tối tăm, rồi đẩy cánh cửa gỗ mục nát ra.

Không khí không mấy lưu thông, có chút vẩn đục và ẩm ướt. Cảm giác này đối với ngươi, kẻ đã sống hơn chục năm trong căn nhà trọ khu ổ chuột, quả thực quá đỗi quen thuộc.

Gần như theo bản năng, ngươi bật công tắc bên tường.

"Tách."

Bóng đèn sợi đốt treo dây dài sáng lên, tỏa ra ánh sáng vàng vọt.

Ngươi bước vài bước về phía trước, nhưng hai chân mềm nhũn, loạng choạng suýt ngã xuống đất.

Bản năng cơ thể khiến ngươi hít một hơi thật sâu — cảm giác nóng rát ở cổ họng đã biến mất, cứ như thể chai thuốc trừ sâu kia chưa từng chảy qua cổ họng mà tiến vào cơ thể ngươi.

Thở hổn hển bước tới, ngươi, với chút sức lực yếu ớt, gục xuống bồn rửa mặt còn vương vãi vết bẩn lâu năm.

Bóng đèn sợi đốt trong nhà vệ sinh chao đảo trong tầm mắt. Khi ngươi chống người lên, ngươi nhận thấy điều kỳ lạ:

Mái tóc rủ xuống lướt qua xương quai xanh, mang theo mùi hoa nhài lạ lẫm.

Chiếc váy trắng mỏng manh ôm sát cơ thể, dạ dày đột ngột co thắt vì cảm giác mềm mại ở ngực.

Bề mặt gương đầy vết nứt bị phủ một lớp hơi nước, ngươi dùng lòng bàn tay lau đi từng chút một.

Trong gương cuối cùng cũng phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ngươi — lông mày lá liễu, mắt hạnh nhân, cổ mảnh mai đến mức như thể chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.

Đây là một khuôn mặt thiếu nữ trông vô cùng thanh thuần, nhưng đối với ngươi thì lại giống như bước vào một nhà vệ sinh đầy chất thải, cứ như đã ngửi thấy mùi nước hoa ghê tởm của "cô ta".

"Ọe —"

Nước chua trào ra khỏi cổ họng, bắn tung tóe vào kẽ gạch men ố vàng.

Ngươi bấu chặt vào mép bồn rửa tay, móng tay cào lên bề mặt gốm sứ tạo ra âm thanh chói tai.

Và cô thiếu nữ trong gương cũng theo đó khom lưng, mái tóc dài rủ xuống như mạng nhện, cuốn lấy trái tim đang nghẹt thở của ngươi.

Ký ức cuồn cuộn trong dạ dày.

Bầu trời xám xịt khi rơi từ trên cao xuống.

Cánh cửa đóng sập khi bạn gái rời đi.

Những dòng chữ lạnh lẽo trên bản án.

Những lời chế giễu tàn nhẫn trong phòng livestream.

Cảm giác nóng rát dữ dội khi thuốc trừ sâu trượt qua thực quản.

Giờ đây, tất cả những điều đó đều cụ thể hóa thành đôi lông mày và ánh mắt của người trong gương, những đặc điểm nữ tính đã từng làm tổn thương ngươi, giờ đây lại ký sinh trên xương cốt của ngươi.

Ngươi vừa đứng thẳng người lên, lại vô lực chống tay lên tấm gương trang điểm. Tấm gương vốn đã chịu quá nhiều sức nặng cuối cùng cũng vỡ tan tành —

Trong tầm mắt của ngươi, vẻ mặt không chút thần sắc của cô thiếu nữ vỡ nát trong tấm gương đầy vết nứt, phản chiếu vô số hình ảnh chồng chéo từ từng mảnh gương vỡ.

Ngươi không động đậy, mặc cho những mảnh kính sắc nhọn như mưa bão xé toạc làn da mềm mại của mình.

… Rõ ràng là cô thiếu nữ trong gương đang chảy máu, nhưng cảm giác đau đớn lại đâm thẳng vào trung tâm ký ức của ngươi với tư cách là Kinh Hồng Diệp.

Ngươi cuối cùng cũng có chút tri giác, loạng choạng lùi lại vài bước, lưng va vào cánh cửa gỗ mục nát đang khép hờ, yếu ớt trượt ngã xuống đất, rồi… nghiêng đầu cố sức nôn khan.

Trong bụng đã không còn gì để nôn nữa.

Nước đắng trào ra từ cổ họng.

Dây áo váy liền thân trễ xuống, để lộ bờ vai trắng ngần mềm mại, khiến ngươi nhớ đến chiếc cổ áo bị bạn gái giật tung và tiếng cười điên dại của cô ta khi ngươi nằm liệt giường.

Mỗi tấc da thịt chạm vào đầu ngón tay đều đang gào thét, cứ như thể trong cái vỏ bọc xinh đẹp này chứa đầy những con giòi đang phân hủy.

"Toang—!"

Trong phòng truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống đất rất mạnh, sau đó là tiếng bước chân dồn dập lạ thường.

Tiếp theo, ngươi cảm thấy cánh cửa gỗ bị đẩy mạnh ra, rồi một bóng dáng hoảng loạn liền xuất hiện trước mặt ngươi.

Hắn đầu tiên nhìn khuôn mặt của ngươi, rồi quay đầu nhìn những mảnh kính vỡ vụn trên đất, vừa định đỡ ngươi dậy, hắn lại "phịch" một tiếng mà trượt ngã xuống đất.

Nhưng điều hắn quan tâm nhất vẫn là ngươi.

"Sao vậy? Cậu không sao chứ? Kính… sao lại vỡ hết rồi? Cậu… cậu định làm hại bản thân sao? Không được làm vậy đâu! Dù có biến thành con gái thì cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm! Cậu là người từ tương lai trở về, chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu có thể bắt đầu lại, có cơ hội sửa chữa những sai lầm trước kia sao? Cho nên… đừng vì chuyện này mà buông xuôi!"

Ngươi không trả lời, chỉ ngây người nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt.

Lạ lẫm… mà lại quen thuộc.

Ngươi thời trẻ tuổi, cũng đã vô số lần nhìn thấy khuôn mặt này trong gương.

Hắn đã cùng với ngươi dần trở nên thô ráp.

Đến mức ngươi đã rất rất lâu rồi không thể nhớ lại vẻ hăng hái thuở trẻ của mình.

Và bây giờ, hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi.

Có lẽ vẫn là đang hoài niệm về bản thân ngày xưa, cho nên mới có giấc mơ như vậy trước khi chết.

Ngươi nâng bàn tay bị kính cứa nhiều vết thương nhỏ, nhẹ nhàng chạm lấy má hắn.

Hắn hơi ngượng ngùng nhìn ngươi, đôi mắt không quá lớn nhưng lại trong veo, tràn đầy sức sống.

"Tóm lại… tóm lại phải xử lý vết thương trước! Cậu đang chảy máu kìa! Bây giờ… có thể đứng dậy không?"

"… Chỉ là một giấc mơ." Ngươi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh ban mai vừa lên, nó đỏ tươi như ánh chiều tà, nhưng từ nó, ngươi không cảm thấy chút tàn nhẫn nào.

"Cho dù đây là một giấc mơ… cứ coi nó là một giấc mơ đi. Thế thì trong mơ, chúng ta cũng nên sống thật tốt, như vậy cũng coi như không phụ một giấc mơ… chân thực đến thế! Tóm lại, để tôi đỡ cô dậy trước đã!"

Ngươi không trả lời, cũng không chủ động làm bất cứ điều gì, chỉ như một con búp bê vải rách, mặc cho hắn tùy ý sắp đặt.

Ngoài cửa sổ vọng lại tiếng báo trạm của xe buýt buổi sáng. Một tia nắng ban mai của năm 2005 xuyên qua tấm kính cửa sổ, nơi lớp giấy dán đã bị xé rách một nửa, chiếu lên khuôn mặt ngươi, như thể đang chào đón sự tái sinh của ngươi.

Nhưng đối với ngươi mà nói, thời gian đã sớm đông cứng lại vào khoảnh khắc thuốc trừ sâu đổ vào cổ họng — giờ đây, cư ngụ trong thân thể thiếu nữ này, là một linh hồn tàn phế bị thế gian bất công xé nát, từng tế bào một đang vật lộn với bóng hình kẻ thù.

6a17bf9d-9285-4632-9cb7-291444106ba5.jpg