TÍM
Sự thật là gì? Đâu mới là thật và đâu là giả dối? Thật đến cỡ nào? Thật dưới góc nhìn của ai mới được xem là sự thật chân chính? Bởi vì một câu chuyện không phải chỉ có hai mặt trắng và đen, mà là muôn hình vạn trạng những lát cắt kim cương không ngừng giao thoa, phản chiếu những hình ảnh xô đẩy nhau méo xệch đến không thể nhận ra.
Còn cậu thì sao? Cậu có còn tự nhận ra chính mình sau bấy nhiêu chuyện đấy không?
Đâu là sự thật?
Nào, tự giới thiệu chính mình đi!
Cậu là Leon. Một tên giết người năm mười bốn tuổi.
Đấy chính là định nghĩa mới của cậu.
Đâu là sự thật?
***
“Mụ ta đến đây làm gì?” Khi cho xe từ từ tấp vào lề trước căn chung cư cũ của Noel, cậu đã thoáng thấy bà Linda đang đứng chờ sẵn ở đó.
Vì sao lại biết bà ta đang chờ Noel ư? Cậu không thấy bả đang phì phèo điếu thuốc trên miệng và dưới chân rải đầy đầu lọc sao? Đã vậy thì cứ chốc chốc lại nghiêng đầu dòm ra phía ngã rẽ chỗ bọn cậu vừa quẹo vào rồi lại ngó khắp xung quanh. Không phải đang chờ Noel thì còn làm gì ở đây nữa?
“Đất mẹ nó chứ.” Thằng bạn cậu tặc lưỡi chửi thề. “Đầu tiên là trát hầu toà. Giờ lại đến mụ ta? Thằng chó Charlie đã gây ra chuyện gì thế này?”
Đó là một câu hỏi tu từ vì cậu tin chắc rằng Noel, cũng như cậu, đã đoán trước được câu trả lời. Ngựa quen đường cũ... Cậu lẩm bẩm với chính mình khi quan sát nét mặt bạn mình trong kính.
“Cứ tấp vào đi.” Noel nhàn nhạt bảo. Bên ngoài cửa kính, mụ già ấy nhoẻn đôi môi tô son đỏ chót nổi bật dưới cái mũi khoằm. Mái tóc kiểu bob với cái mái ngang và hai bên ôm sát vào má khiến gương mặt vốn đã dài và nhọn của mụ trông lại càng giống một con cáo xảo quyệt nham hiểm.
“Mày chắc chứ? Cần tao đi với mày không?” Cậu thận trọng liếc nhìn cái vẫy tay của mụ già ấy.
“Không sao. Tao tự lo được.” Noel đẩy cửa. “Tao không còn là đứa nhóc sống bám trong nhà bả như ngày nào nữa.”
Phải, Noel đã sống sót qua được khoảng thời gian khó khăn đó. Cả cậu cũng vậy. Thế nên không cần phải quá lo lắng cho nó đâu. Cái vẻ mặt đó là sao hả Leon? Noel đã bảo nó tự xử được mà. Chỉ là bà ta giả vờ chạm lên vai nó thôi và Noel cũng đã hất tay bả ra rồi. Cậu lo lắng gì hả?
Thôi được, nếu cậu muốn thì cứ bám theo nó đi.
Giống như những ngày trước vậy.
***
Những ngày trước…
Những chiều đầu tháng Bảy, vừa sau ngày Quốc Khánh. Không khí lễ hội vẫn đặc quánh bao trùm khắp khu phố nơi cậu và Noel sống. Các bữa tiệc nướng vẫn lác đác diễn ra trong dăm ba khu vườn nhà hàng xóm. Mùi thơm ngây ngất từ xúc xích, bánh kẹp, và cả mùi pháo khen khét vương vấn khắp các ngả đường. Có mấy gia đình vẫn bắn pháo hoa trong sân khi sập tối. Những tia lửa đủ hình đủ dạng phóng vun vút trong không trung như hàng ngàn hàng vạn chiếc phi thuyền tí hon, lôi kéo ánh mắt hiếu kỳ của những thằng nhóc mới lớn.
Chính là cậu và Noel đấy.
“Này, Noel, về đi, có được không?” Cậu nhíu mày níu áo thằng bạn. “Bà Linda mà phát hiện mày lẻn ra ngoài chơi là phiền phức lớn đấy.”
“Mày lo thân mày trước đi.” Noel không có vẻ gì là để tâm cả. “Suốt ngày cứ bám theo tao. Không sợ bà già ghẻ nhà mày xử đẹp à?”
Cậu tặc lưỡi rõ to nhưng cũng chẳng đáp lại lời nào mà chỉ lẽo đẽo chạy theo sau nó. Mắt cậu cứ quanh quất khắp nơi để ý hết ngả rẽ này đến góc đường kia. Lòng thầm mong cho không bị Charlie hay bà Linda bắt gặp. Ôi, cậu ghét cay ghét đắng cái thằng mặt nồi ấy! Ừ, và cả bà mẹ mũi khoằm ác độc của nó nữa.
Nhưng chính xác thì hai cậu đang đi đâu thế?
Nói ra thì thật thảm hại…
Hai cậu trai mười bốn tuổi, lang thang ngoài đường lúc năm sáu giờ chiều, hay nói cách khác là giờ cơm tối. Để làm gì? Để hít hà mùi xúc xích nướng và xem trộm pháo hoa nhà hàng xóm. Và đâu đó ở một trong những căn nhà tổ chức tiệc vườn nướng ấy sẽ có mặt mẹ con Charlie vì mụ Linda sẽ không tổ chức bất kỳ sự kiện gì ở nhà nếu như không tìm được cách tống cổ Noel ra ngoài. Bả thà mang thức ăn thừa đi đổ cho con chó nhà bà Mèo đối diện còn hơn ngồi cùng mâm với nó, cho nó được hưởng ké công sức nấu nướng của bả. Ngoài bữa cơm nghĩa vụ ít ỏi hàng ngày ra, Noel đừng hòng cắn được thêm một miếng nào từ bả.
Charlie thì khác. Tiệc tùng và gặp gỡ suốt ngày. Lên cấp ba rồi. Đến lúc phải mở rộng mối quan hệ ra. Bà Linda sẽ dài giọng ra như thế mỗi khi cùng Charlie ra ngoài. Charlie đi thì sẽ dắt theo Clarice. Còn Noel thì phải trông nhà.
Leon, cậu là đứa ngoan ngoãn và biết vâng lời nhưng Noel lại là một câu chuyện khác. Nó sẽ len lén vượt rào “đi chơi” nhưng thực chất là đến kiểm tra xem thằng mặt nồi kia có ý xấu gì với con nhỏ phiền phức ấy không.
“Nếu không thích thì mày đừng mò theo dòm nữa.” Cậu đã khuyên Noel như vậy lần này không biết là lần thứ bao nhiêu rồi.
“Cút con bà mày và những lời khuyên vô ích của mày đi!” Và Noel thì luôn đáp trả sỗ sàng như thế?
“Đến cả bà Mèo sống không ra sống còn có người đến nướng xúc xích cho. Sao tao lại không được? Chỉ là đi xem ké pháo hoa thôi. Có gì đâu mà cấm đoán…” Noel cằn nhằn rồi chợt nuốt câu chữ vào bụng. Nó len lén liếc qua nhìn cậu.
Mỗi lần nhắc đến bà Mèo, cậu luôn sôi máu. Và cái thái độ lấm lét của thằng bạn lại càng khiến cậu bực bội hơn. Cứ như thể việc cậu nổi giận là cái gì đó sai trái lắm vậy.
Nhưng cậu có quyền mà!
Trong số bảy tỷ người trên Trái Đất, cậu có quyền căm thù mụ điên kỳ quặc đó.
“Chúa ơi, tao ghét con mẹ già đó! Ngay từ nhỏ tao đã ghét. Tất cả là tại bả hết. Khi không đòi đi quá giang!” Rồi cậu sẽ tìm một cái thùng rác để đá đổ, hoặc chai nước để đạp bẹp dí, hoặc cục đá để quăng bừa đi đâu đó. “Tại sao người chết không phải là bả, mà lại là mẹ tao?”
Vì Noel biết rõ thái độ cậu sẽ như vậy nên nó luôn tìm cách trách chủ đề này. Nhưng cái thằng mồm chó vó ngựa đó cũng buột mồm không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi khi nhắc đến bà Mèo… hay bầy mèo nhà bả… hay bất kỳ con mèo nào khác…
Cậu đã trở nên thù hằn căm ghét cả thế giới như vậy từ bao giờ nhỉ?
Và vì bà Mèo đi quá giang nên mẹ cậu mới chết ư?
Hay vì cậu quấy khóc?
Hay vì tên say rượu chạy sai làn?
Đâu mới là sự thật?
***
“Nói thật đi!” Noel gằn giọng. “Bà đến đây làm gì?”
“Mày biết quá rõ mà.” Mụ Linda vẫn phì phèo nhả khói. “Mày tuyệt đối không được ra làm chứng.”
Để vào tới phòng khách căn hộ nhà Noel phải đi qua một hành lang dài. Từ đó lại có một nhà vệ sinh đâm từ bên hông nên cậu dễ dàng lách vào mà không bị ai phát hiện. Chú ý cẩn thận không chạm vào chùm chìa khoá đặt trên tủ giày, cậu lách đến ngưỡng cửa toilet rồi len lén lú đầu ra nhìn.
“Đâu có được.” Noel hừ nhạt và tự rót cho mình mộ ít rượu. Shiraz, không đá, một phần năm ly, sắc tím sẫm chếnh choáng gần như hoá đỏ với mùi hương nồng nàn xen lẫn giữa trái cây và thịt xông khói, vị chua, chát, và cay hoà quyện đúng kiểu nó thích. “Toà đã gọi rồi thì sao tôi từ chối được chứ?”
“Thằng khốn nạn vô ơn!” Bà Linda rít qua kẽ răng. “Bọn tao đã nuôi mày. Suốt bao nhiêu năm trời…”
“Vì ông già thôi.” Noel ngắt lời. Nó ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào vị khách không mời. “Ngay sau khi ổng phát hiện ra trò gian dối giấy tờ của bà, ổng lập tức cao chạy xa bay cùng với con điếm da vàng của ổng. Sau đó thì sao? Bà quăng tôi ra khỏi nhà. Nhà của ai? Nhà của mẹ tôi!”
Gằn mạnh ly rượu lên bàn. Mắt nó như toé lửa. “Sau từng đấy năm cạch mặt nhau mà sống, giờ bà bò đến đây xin xỏ tôi ư? Sao nào? Lần này thằng quý tử nhà bà đã gây ra chuyện gì? Còn gì tệ hơn bi kịch hồi mười năm trước chứ?”
Biến cố đó…
Cậu giật mình. Đôi tay bỗng bấu chặt lấy bản lề toilet. Tai cậu căng ra, tập trung lắng nghe từng từ một.
“Một con điếm… Bốn con điếm…” Bà Linda rít sâu một hơi. “Đã lên tiếng tố cáo nó.”
“Đừng gọi con gái nhà lành người ta là điếm. Bốn cô cơ à? Ít hơn tôi nghĩ đấy. Và bà đừng chối làm gì. Bà biết rõ thằng con bà là loại người như thế nào mà.” Noel lắc đầu, lại hớp thêm một ngụm rượu. “Thằng cầm thú đó là một con quái vật!”
“PHẢI!” Linda gầm lên. Giọng bả như vỡ ra. “Tao biết chứ! Con tao, tao phải biết chứ!”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên căn phòng. Cậu nín thở chờ đợi. Bên ngoài kia, mặt trời đang dần xuống. Ánh hoàng hôn tím sẫm tạt vào phòng như một vết mực xấu xí loang lổ.
“Bố tao là một con quái vật. Tao sinh ra và lớn lên với ổng. Tao chứng kiến mẹ tao phải chịu đựng ổng thế nào. Thằng chồng cũ của tao, cả bố của mày cũng đều là quái vật. Và Charlie… Ôi, Charlie…” Cậu chợt nghe âm thanh gì đó như tiếng khóc sụt sùi. “Charlie lại còn là một con quái vật kinh khủng hơn cả đám đàn ông kia…”
Noel không đáp lại gì. Từ chỗ cậu nhìn ra chỉ thấy gương mặt nó chìm trong bóng tối. Mắt nó cụp xuống và ngón tay thì viền quanh miệng ly.
“Người ta bảo nó hư hỏng rồi, hết thuốc chữa rồi. Có người thậm chí còn muốn nó chết…” Mụ Linda vẫn thút thít. Chưa bao giờ cậu nghe giọng bả khô khan và bể vụn ra như thế. “Nhưng tao là mẹ nó mà. Tất cả những gì người mẹ làm đều là muốn tốt cho con mình thôi. Bọn chúng không có quyền định đoạt sinh mệnh của Charlie. Tao đẻ nó ra. Tao mới là người có quyền. Mấy con nhỏ khốn nạn đó… Bọn nó… Bọn nó sao dám…”
“Đủ rồi, bà già!” Noel trợn đôi mắt sáng quắc lên. “Chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ bề trên à? Tôi nói cho bà biết. Lần trước tôi đã để thua nó. Thằng khốn ấy tự tung tự tác suốt bao nhiêu năm và nhìn xem nó có hối cãi không, hay lại càng gây ra nhiều chuyện đốn mạt hơn? Lần này, tôi nhất quyết bắt nó phải trả giá!”
Lại im lặng. Cậu căng mắt căng tai, cố dự đoán xem mụ Linda sẽ đáp trả như thế nào.
“Vì con bé đó chứ gì?” Mụ già ấy hừ nhạt. “Mày chắc cũng đoán ra được là nó cũng đã được gọi đến làm chứng rồi, đúng không?”
“Bọn tôi sẽ cho thằng Charlie đi tù mọt gông.” Noel gầm gừ đe doạ.
Linda phá lên cười. “Mày nghĩ đi. Một đứa con gái như nó thì liệu có làm gì ra hồn?”
“Chỉ mạnh miệng thôi.” Noel thận trọng dò xét. “Nếu tự tin như vậy thì bà đã chẳng mò đến đây ăn vạ tôi rồi. Chắc chắn bên nguyên đã nắm được gì đó bất lợi…”
“Ừ.” Linda phẩy tay rồi lại châm một điếu thuốc mới. Trời đã tối hẳn. Đốm sáng lập loè từ bật lửa thoáng soi tỏ gương mặt lo lắng của Noel. “Tìm được thằng lễ tân nhà nghỉ rồi. Nhưng mày đừng quên, tao có tiền, có luật sư giỏi. Vụ lần trước trôi qua là do đôi bên im lặng, nhưng nếu lật lại, biết đâu người vào tù lại là mày cũng nên.”
Noel đập vỡ ly rượu. “Cút đi! Mẹ con bà đều là quái vật! Cút xéo khỏi nhà tôi! Cút mau! Quái vật! Cầm thú!”
Linda lắc lư thân người từ tốn bước ra cửa. Khi đi ngang qua phòng vệ sinh, mụ ta đột nhiên quay đầu lại và thì thầm một câu. “Nhưng ít nhất Charlie chẳng phải một tên giết người khi mới mười bốn tuổi.”
Cậu đông cứng người sau cánh cửa gỗ.
Tội danh đó… Đã bao lâu rồi…
Nhưng sự thật không phải vậy…
Nhưng sự thật cũng chính là như vậy…
Đâu mới là sự thật?
***
Nếu giống như mọi hôm thì giờ này cậu và Noel đang ngông nghênh đi dạo trong khu phố. Chạng vạng tím sẫm như một vết bầm sẽ phủ lên người hai cậu một thứ hào quang gì đó rất chất chơi (từ của Noel). Cậu thích ăn mặc giống nó. Nhìn từ xa có lẽ ai cũng sẽ bảo bọn cậu là anh em sinh đôi. Quần jeans xé gối, mũ lưỡi trai hất ngược ra sau, và thêm một cái áo khoác bóng chày dù rằng bọn cậu chẳng ai mặn mà gì với bộ môn này. Nhưng bọn con gái thích thế. Noel khăng khăng như vậy. Nó nói cứ như bọn con gái là một lũ đầu đất không nhìn ra được cái cơ thể gầy khẳng khiu và mái tóc nâu bù xù mà Noel giấu dưới bộ đồ cồng kềnh vậy.
Đến quần áo cũng có thể nói dối được.
Đâu mới là sự thật?
May mắn thay, hôm nay, cậu và nó ở nhà.
Bà Linda đã phát hiện ra việc các cậu lén ra ngoài chơi và đến “hít trộm” không khí nhà người ta vào cái hôm mà hai cậu xui xẻo đến đúng chỗ bà ấy và Charlie tham dự tiệc.
“Ủa, cháu Noel đây phải không?”
“Vào đi cháu! Sao lại đứng lấp ló ở đấy?”
“Chị Linda sao lại không dẫn cả cháu theo?”
Cậu kịp thụp vội xuống sau hàng rào nên chẳng ai phát hiện ra cậu cả nhưng vẫn dư sức mường tượng ra gương mặt méo mó như nắm giấy lộn của bà Linda khi bị bủa vây bởi những lời trách móc.
“Cháu nó còn bài tập ở nhà. Chỉ là đi công chuyện ngang qua thôi.” Bà Linda vừa cười xởi lởi vừa nói. “Con sẽ về ngay mà, đúng không Noel?”
Lại một lời nói dối.
Đâu mới là sự thật?
“Về thôi!” Cậu giật ống quần thằng bạn. Không giống nó, cậu luôn cố gắng tránh xa mọi rắc rối chứ không phải là đâm đầu vào.
Noel chẳng nói chẳng rằng. Nó hừ nhạt một tiếng rồi quay đầy bỏ đi. Tiếng cười đùa của gia đình ấy dần chìm vào tiếng pháo hoa xèn xẹt và tiếng xúc xích nướng xèo xèo. Những ánh lửa và đám khói dần tan đi vào màn đêm mùa hè cô đơn.
Và đó cũng là lý do vì sao bà ấy có mặt tại nhà Noel hôm nay.
Không, không phải Linda. Bả lại đi chơi từ lâu rồi.
Người mà cậu nhắc đến là một bà trông trẻ khắc nghiệt.
Một mụ già mũi khoằm giống hệt Linda.
Phải, Linda nực cười đến mức thuê một người trông trẻ đến để kìm chân nó ở nhà. Hôm nay đã là buổi thứ mười Noel mắc kẹt lại với mụ già vô lý rồi.
Trong phòng Noel có đầu đĩa và nó không hiểu sao bà giữ trẻ lại tỏ thái độ mừng húm như bắt được vàng khi biết điều đó. Mấy hôm sau, cả hai cậu nhận quả đắng.
“Nào trẻ con tuổi này nên chịu khó khám phá nhiều hơn.” Mụ ấy tụng đi tụng lại câu đó trước khi nhét đĩa DVD vào đầu máy và ép nó ngồi xem hàng giờ liền mấy bộ phim tài liệu về đề tài khoa học, lịch sử, và văn hoá. Mấy hôm ấy, cậu chỉ đành ngồi bên ngoài cửa sổ bầu bạn với Noel vì mụ già kia nhất quyết phải “cùng xem chung cho vui” với nó. Thậm chí, bả còn nhấn tạm ngừng để giảng giải thêm cho thằng đầu đất ấy nữa. Phiền phức nhỉ?
Một hôm nọ, Noel đưa cho bả một cái đĩa có tựa là “Con Rết Người” và xin bả cùng ngồi “xem chung cho vui.”
“A! Đề tài thiên nhiên.” Mụ ấy reo lên và ôm con rít người vào lòng như một đứa bé mới sinh. “Bác thích thiên nhiên lắm. Côn trùng có nhiều điều thú vị đáng để ta học hỏi. Nhưng cái tựa này có vẻ hơi kỳ quặc thì phải.”
“Bộ này nổi tiếng lắm! Có đến ba phần lận đấy ạ!” Noel phải cố hết sức mới không bật cười sặc sụa. Còn cậu thì phải tự nhéo vào chân mình mấy cái đau điếng.
“Không thể chờ nổi nữa rồi.” Bả nhét đĩa vào và nhấn “phát” rồi ngồi khép nép tủm tỉm cười nhìn màn hình.
Sau đó. À thì, không có sau đó.
Mụ già tội nghiệp gào thét vật vã nhưng không cách nào tắt được bộ phim tởm lợm đó vì thằng Noel đã phù phép nút tắt TV và đầu đĩa, thậm chí cũng đã khoá cửa nhốt bả bên trong. Khi bả nhào lên địa rút phích cắm thì nó kéo bả lại, nhất quyết bắt bả phải xem cho bằng hết bộ phim. Lúc bả nhắm mắt lại để cự tuyệt thì Noel lại tăng âm lượng lên hết cỡ. Và lạy Chúa lòng lành! Chúng ta có thể không nhìn, nhưng không thể không nghe và âm thanh sẽ tự chuyển thành hình ảnh trong não chúng ta.
Kể từ sau hôm đó, thằng Noel bị cấm ra khỏi phòng.
“Cái thứ trẻ con với đầu óc tư duy vặn vẹo đến cỡ nào mới đi xem một bộ phim kinh tởm đến thế!” Bả mắng xơi xơi vào mặt nó trước khi đóng cửa lại.
Với Noel, đó là một sự giải thoát. Nó mở cửa sổ ra và cậu nhanh chóng trèo vào.
Tuy nhiên, cái lồng vẫn là một cái lồng.
Dù có cậu bầu bạn nhưng mắt Noel vẫn thỉnh thoảng hướng ra ngoài cửa sổ, hướng đến những bữa tiệc nướng thơm lừng mà nó không thể tham dự, đến pháo hoa sáng ngời đủ hình dạng, đến chỗ thằng Charlie và con Clarice đang nô đùa…
“Thôi, ít ra thằng Charlie cũng không đi chơi…” Cậu nói, cố an ủi thằng bạn mình.
“Ừ, nó ở nhà để tập xe đạp với Clarice.” Noel hậm hực thở hắt ra. “Mày tin được không? Nó sắp đủ tuổi lái ô-tô rồi đấy. Vậy mà còn chưa biết đi xe đạp.”
“Tuyển thủ bóng rổ nhờ con gái tập xe đạp cho…” Cậu cười ngất.
Nhưng Noel thì không. “Nhờ ai không nhờ, lại đi nhờ Clarice.” Nó đảo mắt một vòng rồi ngả đầu ra sau mà thở dài.
Hoàng hôn hắt vào căn phòng bừa bộn của nó một sắc tím ảm đạm. Một thứ màu khiến người ta buồn chán. Một thứ màu sắc báo hiệu rắc rối sắp xảy ra. Cậu liếc qua nhìn thằng bạn, chờ đợi cơn bão ập đến.
“Chán quá!” Noel rên rỉ.
“Hay là…” Cậu liếc nhìn quanh phòng rồi dừng mắt lại trên quả bóng cũ ấy. “Đá bóng không? Bả chỉ bắt mình ở nhà. Đâu có cấm bày trò chơi…”
Mụ già ấy chỉ cấm Noel ra khỏi phòng chứ không thể nhốt nó được. Đấy là phạm pháp. Nên nếu mò ra chơi một tí rồi trở vào thì cũng chẳng sao. Nhất là giờ này, cậu biết rõ bả phải rửa chén cho mụ Linda.
Noel nhếch mép cười rồi vơ ngay lấy cái vật hình cầu ấy. “Đi!”
Bà trông trẻ ghét nhất cái trái bóng ấy. Đó là lý do vì sao Noel nhanh chóng đồng ý như vậy. Nó muốn chọc cho bà già đó tức điên lên đây mà. Cậu biết rõ điều đó. Vậy tại sao cậu vẫn gợi ý cho nó chơi cái trò này? Mục đích thật sự của cậu là gì hả Leon? Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, cậu có muốn cũng không tránh khỏi liên can đâu!
Leon là một đứa trẻ ngoan.
Leon là bạn thân của Noel.
Chỉ cần Leon thích thì cậu sẵn sàng chiều theo ý nó, đúng không?
Tiếng trái bóng chuyền qua chuyền lại trong sân nhà nghe bôm bốp hệt như bị đập vào tường và dội ngược lại. Noel tối nay hừng hực tràn trề sức lực. Một thằng con trai mười bốn tuổi vớ một cục tức trong họng cần phải được xả giận như thế. Chỉ sợ rằng cơn giận này chưa xả hết thì một cơn giận khác đã lại đến. Phía bên kia bờ tường là tiếng cười rinh rích của Clarice và thằng Charlie mặt nồi.
“Ôi chậm thôi. Coi chừng ngã!” Charlie cất giọng hào hứng giả tạo.
“Sao mà ngã được? Có em ở đây mà.” Clarice dịu dàng đáp.
“Em đỡ nổi anh à?” Charlie hớn hở. “Vậy để anh ngã thử nhé.”
“Nặng quá, Charlie!” Clarice vờ la lối. “Đứng dậy đàng hoàng nào!”
Cả hai cùng cười. Niềm vui vỡ oà như pháo hoa đêm hè.
Noel cong chân sút thẳng trái bóng về phía cậu. Cậu liền ưỡn ngực đỡ lại và dùng chân điều chỉnh lại thế bóng. Lại một đường chuyền nhẹ nhàng nữa. Nhưng như vậy vô tình lại càng trêu tức Noel. Nó vung chân phóng cho cậu một cú đá sấm sét kèm theo lời phàn nàn gắt gỏng. “Mày làm cái trò khỉ gì vậy hả? Nhiệt huyết lên xem! Xìu xìu ển ển vậy thì chơi làm đếch gì?”
Chợt, cậu thấy có gì đó không yên trong lòng. Thái độ của Noel như vậy… Môi trường xung quanh như vậy…
Lẽ ra cậu không nên rủ nó.
“Mày làm cái gì ồn ào ngoài sân thế hả?” Tiếng bà giữ trẻ vọng ra từ trong nhà khiến cậu chột dạ. “Ai cho mày ra khỏi phòng?”
“Hay là thôi đừng chơi nữa…” Cậu nhẹ nhàng chuyền bóng cho nó.
Nó lấy giọng nhừa nhựa mà nhái lại cậu rồi sút thật mạnh, như thể muốn trút hết tức giận lên người cậu vậy.
“Mày xem tao là khung thành hay là kẻ thù?” Cậu chuyền lại cho Noel. “Mày muốn đá thủng mặt tao luôn hay gì?”
“Chào bà! Bà đi mua đồ ạ?” Clarice vừa cười vừa nói bên kia bờ tường. Chắc là mụ Mèo lại dắt con chó hỗ trợ ra để đi tạp hoá nữa đây mà.
“Ôi hai đứa này giờ lớn quá. Nhìn đẹp đôi ghê!” Bà Mèo cất giọng eo éo. Một thứ âm thanh mà thằng Noel cực kỳ ghét. “Hai đứa đang cặp bồ đúng không?”
Cả Charlie và Clarice đều cười. Nhưng quan trọng là không ai phủ nhận. Thế là sao? Tụi nó cặp bồ với nhau thật ư?
Đâu mới là sự thật?
“Mẹ kiếp! Mày có chơi đàng hoàng không?” Thằng Noel lại sút thật mạnh về phía cậu.
“Nếu mày còn chơi kiểu cộc như vậy nữa thì tự tâng bóng một mình nhé!” Cậu hét lại vào mặt nó. “Điên khùng như vậy hèn gì chả ai thèm chơi chung!”
Lẽ ra cậu không nên nói như thế.
Lẽ ra cậu nên giữ bình tĩnh.
Leon là một đứa trẻ ngoan.
Leon là bạn thân của Noel.
Phải không?
Đâu mới là sự thật?
“Bà có cần chúng cháu giúp không ạ?” Thằng Charlie lại bày trò đạo đức giả.
“Anh cũng tốt bụng nhỉ?” Clarice có vẻ bẽn lẽn. “Sao mà Noel suốt ngày cứ phàn nàn anh?”
“Nó xạo đấy em ơi.” Charlie tặc lưỡi. “Em đừng tin lời nó nhé.”
Đâu mới là sự thật?
“TAO CŨNG ĐẾCH CẦN MÀY!” Noel gầm lên và sút thật mạnh. Một cú sút không lý trí. Một cú sút không chính xác. Một cú sút không phải để đá thủng mặt Leon mà là nhắm vào một người khác.
“Mẹ kiếp, ồn ào cái gì thế?” Mụ giữ trẻ bất ngờ xuất hiện.
Cậu hoảng sợ lủi vào lùm cây.
Nhưng như vậy có nghĩa là không ai cản trái bóng cả.
Tất cả những gì cậu thấy chỉ là một bóng trắng vút qua bờ tường.
Và sau đó chỉ toàn là âm thanh.
Hỗn loạn và điên cuồng.
Đầu tiên là tiếng trái bóng tiếp đất ở đâu đó khá xa. Có thể là bên kia đường, chỗ căn nhà đối diện, chỗ bà Mèo đang đứng. Có tiếng người phụ nữ nấc lên nhưng liền chìm nghỉm trong tiếng chỏ sủa như rồ như dại càng ngày càng lớn và hướng về phía bên này, chỗ nhà Leon, chỗ Clarice và Charlie đang đứng.
“Chúa ơi, cứu với!” Clarice hét đến khản giọng.
“Ở đây, đây nè! Đuổi theo tao nè!” Tiếp đó là Charlie cùng với âm thanh xe đạp kêu siết lên như muốn toé lửa.
Con chó điên vẫn sủa. Xe đạp vẫn chạy. Nhưng không được lâu. Vì sau đó có tiếng va chạm rất lớn. Charlie ngã rồi. Nó kêu gào đau đớn. Con chó gầm lên. Charlie rống to, khóc thét.
Clarice cũng khóc. “Charlie ơi! Ôi bà ơi! Cứu với! Ai đó gọi cứu thương, gọi cảnh sát! Cứu chúng cháu với!”
Noel đứng nghệch ra đó khi bà giữ trẻ lao ra ngoài. Tất cả những gì cậu nghe thấy chỉ là tiếng thở hồng hộc của Noel và bà giữ trẻ liên tục gào tên Chúa. Rồi là tiếng còi hụ điếc tai của xe cứu thương. Không lâu sau, cảnh sát cũng đến. Những sự việc sau đó nhoè nhoẹt như một giấc mơ.
Người ta hay quên đi giấc mơ bình thường khi mới tỉnh dậy, nhưng ác mộng thì nhớ mãi không thôi.
***
“Bà ấy lại gọi mày là kẻ giết người…” Cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh. Noel có vẻ chẳng ngạc nhiên gì khi trông thấy cậu. “Tao xin…”
“Tao không có giết người.” Noel lãnh đạm nói. Nó với tay lấy một chiếc ly khác và lại rót thêm rượu. Lần này lên đến tận nửa ly. “Mày mới là thủ phạm.”
“Tao biết…” Cậu chậm chạp ngồi xuống sofa. “Tất cả đều là lỗi của tao. Vì tao nên bà Mèo mới chết.”
“Bà Sadie.” Noel nhắc. “Nếu thật sự biết lỗi thì gọi đúng tên người ta đi.”
“Phải, Sadie.” Cậu hít thật sâu. Hơi men thoang thoảng khiến cậu chếnh choáng. “Buồn cười nhỉ? Lúc nhỏ tao thường ước gì người chết là bả chứ không phải mẹ tao. Rốt cuộc thì… Chỉ một quả bóng thôi mà…”
“Không có gì buồn cười cả, Leon à!” Thằng Noel bỗng rít lên. Cả căn phòng tối om chỉ có mắt nó là sáng quắc. “Bả chết vì mày! Mày không đỡ trái bóng ấy. Con chó nổi điên giựt dây bỏ chạy, kéo lê bả trên đất gần mười mét. Bả sợ hãi đến nỗi đau tim mà chết. Clarice thì kinh hãi tới nỗi đến giờ vẫn còn sợ chó. Thằng Charlie bị rượt té xe đạo gãy tay, không thể tham gia mùa giải năm đó. Nhận trách nhiệm đi! Đừng học cái thói phủi tay sạch sẽ như mẹ con nó.”
“TAO BIẾT!” Cậu hét toáng lên. “Tao chịu trách nhiệm bao nhiêu năm rồi. Dù tao không thực sự cố ý. Nếu mày đừng có đá bổng như thế…”
“Phải, mày chịu trách nhiệm.” Noel nốc cạn ly rượu. “Nhưng người ô danh là tao? Vì sao? Vì không ai thấy mày có mặt ở đó hết. Không ai tin lời tao nói. Tao mới là đứa mang tội giết người đây. Mày có biết tối hôm đó bố tao gọi video về cho tao một bài không? Ngàn năm ổng chẳng thèm đoái hoài đến tao. Nhưng tối hôm đó lại gọi về chỉ để chửi tao thôi. Tao đã bảo rằng tao không cố ý. Bố nói gì đó về nguyên nhân tử vong được kết luận và trách nhiệm của người lớn và cả tao chưa đến tuổi thành niên, nói nhiều lắm. Thằng bé con như tao nghe chẳng hiểu gì. Thứ duy nhất tao nghe mà hiểu được là họ gọi tao bằng cụm từ ‘tên giết người mới mười bốn tuổi’. Chúa ơi! Tao, mười bốn tuổi, giết người. Họ tin như vậy đấy. Còn lời biện hộ của tao, thì họ không tin!”
Cậu tin nó. Cậu rất muốn nói với Noel như vậy. Nhưng thế thì có ích gì đâu? Vì nếu cậu tin nó thì có nghĩa là cậu đang tự buộc tội chính mình.
Ruột gan cậu quặn lên. Có lẽ Noel cũng giống cậu, cũng đang bị sự ân hận đè nặng lên vai. Giá như cậu không rủ nó chơi bóng… Giá như Noel không đồng ý… Giá như cậu nói gì đó khiến nó bình tĩnh hơn… Giá Noel đừng sút cú ấy… Giá cậu không hèn nhát trốn tránh giữa chừng…
Một quả bóng cứu vớt tâm hồn hai đứa trẻ.
Một quả bóng cướp đi một mạng người.
Là một mạng người đấy!
Trong đầu cậu lục tìm xem ai người đáng trách nhất trong chuyện này, nhưng chẳng phải như vậy là cậu đang tự bào chữa cho bản thân sao?
Cậu đang muốn phủi sạch trách nhiệm.
Nhưng có đúng là cậu phải chịu trách nhiệm không?
Hay là một ai khác?
Đâu mới là sự thật?
“Tại sao mày không chặn bóng hả Leon?” Noel sụt sùi. Tiếng chân nghiền mớ thuỷ tinh vỡ lạo xạo. Giọng nó như vỡ oà ra. “Tại sao mày không chặn bóng?”
Cậu im lặng. Giờ có nói gì cũng quan trọng nữa đâu.
Một mạng người.
Là lỗi của cậu thật sao?
“Không thể như thế này được.” Noel không rót rượu ra ly nữa mà cầm chai lên tu ừng ực. “Phải chịu trách nhiệm. Ai gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm. Tao sẽ không để thằng Charlie thoát lần nữa đâu. Nó phải đền tội. Nó bắt buộc phải đền tội!”
“Mày muốn ra toà làm nhân chứng à?” Thái độ của nó làm cậu lo lắng. “Nhưng mày nghe mụ Linda nói rồi đó. Lỡ như bả lật ngược lại thì sao?”
“Thì tao đi tù!” Noel nhún vai. “Tao vốn dĩ phải đi tù từ năm mười bốn tuổi rồi, Leon à. Đừng lo… Tao sẽ không khai mày ra đâu. Tao vốn đã ô danh rồi thì cứ thế mà tới luôn đi.”
Nhưng sự thật là… Cậu nuốt những lời đó vào bụng. Cổ họng cậu đắng chát một vị chua chua xen lẫn cay xè. Cậu không thể nói được gì nữa. Cậu không nên nói thêm gì nữa.
Sự thật là gì? Đâu mới là thật và đâu là giả dối? Thật đến cỡ nào? Thật dưới góc nhìn của ai mới được xem là sự thật chân chính? Bởi vì một câu chuyện không phải chỉ có hai mặt trắng và đen, mà là muôn hình vạn trạng những lát cắt kim cương không ngừng giao thoa, phản chiếu những hình ảnh xô đẩy nhau méo xệch đến không thể nhận ra.
Nhưng ai cũng thích kim cương và dĩ nhiên ai cũng thích thứ ánh sáng lấp lánh và hình ảnh méo xệch đó. Họ chỉ thấy những gì họ muốn thấy, tin những gì họ muốn tin.
Còn cậu thì sao? Cậu muốn thấy mặt cắt nào của viên kim cương?
Đâu mới là sự thật?
Leon là một đứa trẻ ngoan.
Leon là bạn thân của Noel.
Tất cả đều là giả dối.
Đây mới là sự thật.
Cậu là Leon. Cậu mười bốn tuổi. Và cậu là một tên giết người. Không phải Noel.
Tất cả chỉ vì cậu không đỡ trái bóng đó.
“Noel này…” Cậu gọi, vốn dĩ chỉ định nói lời chào.
“Tại sao mày lại không đỡ trái bóng đó chứ?” Noel rít qua kẽ răng. Nó gằn chai rượu rỗng không lên bàn. “Cuộc đời của chúng ta… Kể từ đêm đó đã đổ nát cả rồi.”
“Xin lỗi…” Cậu lúng búng được hai từ.
“Mày biến đi! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!” Noel bỗng nức nở. Tiếng khóc của nó như dao đâm vào tim cậu.
Căn phòng tối u u. Cậu đứng dậy, liếc nhìn bộ Âu phục đi nghĩa trang của mình trong gương rồi lần mò ra đến cửa. Tay cậu quệt vào chùm chìa khoá trên tủ giày khiến nó cất tiếng leng keng. Trút một hơi thở dài đầy mùi Shiraz. Cậu rời đi.
Cậu là Leon.
Cậu mười bốn tuổi.
Và cậu là một tên giết người.
Cậu phải luôn nhớ như thế.