Cậu Là Leon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 534

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 426

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 723

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 467

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2040

Toàn Tập - Chương 05 - Vàng

VÀNG

Có một khái niệm gọi là lời thề. Từ trước đến nay, lời thề vẫn luôn loay hoay quy định nhân cách và kiểm soát cây kim trên la bàn đạo đức của chúng ta. Lời thề hiện hữu trong mọi mặt đời sống, trong những khoảnh khắc và cột mốc quan trọng. Thế nhưng, đối với một số người, lời thề chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

Các cặp vợ chồng trao nhau lời thề ở lễ cưới nhưng rồi lại phản bội nhau. Bác sỹ tuyên xưng lời thề Hippocrates nhưng đạo đức nghề nghiệp rồi cũng suy đồi. Và cả những nhân chứng khi tuyên thệ trước toà cũng chỉ là bọn dối trá.

Vì lời thề thì nặng ngàn cân.

Nhưng với kẻ dối trá, lời thề cũng như làn hơi thổi ra từ miệng.

Nhẹ bẫng như không.

Tôi thề sẽ nói mà không căm hờn, không sợ hãi. Tôi thề sẽ nói sự thật, toàn bộ sự thật, và chỉ sự thật thôi.

Vậy còn cậu hả Leon?

Cậu có phải là một kẻ dối trá không?

Cậu có biết ai là kẻ dối trá không?

Cậu có bao che cho hắn không?

 

***

 

Khu phố lúc nào cũng trống vắng như một thành phố ma mỗi khi cậu chạy bộ buổi sáng. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhưng chẳng sao. Từ đó đến giờ cậu vẫn luôn yêu thích bầu không khí tĩnh lặng. Sự im ắng khiến đầu óc cậu tập trung hơn, minh mẫn hơn. Và thời điểm này, cậu cần sự tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, cậu đánh vòng qua một khúc cua. Cây đèn ở góc đường ấy cứ chớp tắt liên tục đã bao nhiêu năm nay rồi. Dễ có khi là đã hư từ lúc bọn cậu còn học cấp ba mà mãi vẫn chưa có ai đến sửa chữa. Nhưng không phải chỉ có mỗi cây đèn này nát. Năm đó, có rất nhiều thứ hư hao mà không cách nào phục hồi được.

“Có phải mày chụp tấm ảnh đó không?”

Câu hỏi khốn kiếp ấy bỗng sống dậy sau bao nhiêu năm trời ngủ yên. Cũng chính câu hỏi khốn kiếp ấy đã làm rạn nứt tình bạn giữa cậu và Noel suốt bao lâu nay. 

Cậu thôi chạy. Tay vịn vào cây đèn chập chờn, cảm nhận cơn lạnh buổi sớm từ lớp vỏ kim loại ngấm dần vào da thịt. Bắp chân cậu nhức mỏi đến tê rần. Hơi thở cứ hồng hộc tuôn ra.

“Mày dám hỏi tao câu đó hả Leon? Từ nay trở đi mày đừng nhìn mặt tao nữa!”

Tròng mắt Noel long lên sòng sọc và cắm vào cậu như hai con dao nhọn hoắt. Làm sao cậu có thể quên được gương mặt đáng sợ của thằng bạn cậu lúc ấy. Trông như thể nó sắn sàng giết người vậy. Noel điên loạn rồi. Noel đập nát mọi thứ trong phòng, thậm chí còn định nhào vào đánh Charlie khi thằng mặt nồi ấy bảo nhờ tấm hình đáng nguyền rủa đó mà Clarice cuối cùng cũng chấp nhận làm bạn gái của nó.

Vì thế cậu đã quyết định im lặng mà không đưa cái bằng chứng ấy ra. Canh lúc Noel đi tắm, cậu đã lén lục lọi điện thoại của nó. Và không nghi ngờ gì nữa, tấm ảnh gốc ấy thật sự xuất phát từ điện thoại của Noel. Clarice và Charlie nằm đó, ngay trước tấm ảnh chụp bức “Sao Đêm” trong viện bảo tàng mà cậu đã dặn tới dặn lui nó là không được chụp lén. 

Nhưng tại sao?

Cậu rũ mạnh đầu. Mồ hôi ướt đẫm tuôn xuống thành giọt như mưa. Trời đang dần sáng lên nhưng không khí vẫn rất lạnh. Có lẽ cậu sẽ làm thêm vài vòng nữa cho nóng người nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Cậu phải về sớm để chuẩn bị cùng với Noel.

Hôm nay, Clarice sẽ ra toà.

Cậu đứng thẳng dậy và hít vào một hơi thật sâu. Ánh bình minh trong suốt chớp mắt đã cởi bỏ lớp áo đen tuyền phủ trên mặt khu phố, để lộ ra những đốm màu nhàn nhạt của mái nhà và hàng cây. Điện đã ngắt. Không còn đèn đường chớp tắt đến váng cả đầu nữa. Một ngày mới lại đến rồi.

Cậu nhanh chân chạy về phía căn hộ của Noel. Trăm ngày như một, đây mới là lúc những cư dân trong khu phố này xuất đầu lộ diện. Ở phía kia là một con nhỏ nhiếp ảnh gia luôn thảy cho cậu cái bản mặt cau có. Mới sáng sớm mà đã vác máy ảnh ra đường. Đằng kia là một cậu sinh viên y khoa. Cứ mỗi lần đi ngang qua là lại thấy cậu ấy vấp ngã làm rơi hết mớ tài liệu tứ tung ra vỉa hè. Cậu còn trộm nhìn thấy những bản vẽ rất chi tiết về não bộ nằm vương vãi tứ tung khắp nơi. Sâu trong con hẻm kế bên, một gã nghiện hút nằm chỏng chơ vất vưởng. Tiếp theo đó là một ông bảo vệ già khú ngồi im lìm như tượng trước một cửa hàng. Có vẻ như ông ấy vẫn chưa thức giấc sau ca trực đêm qua. Cuối cùng, trước khi cậu kịp rẽ vào sảnh chung cư thì một thằng nhóc sẽ cầm ná phóng ngang qua trước mặt cậu. “Tao sẽ bắn nát đầu mày!” Nó la lớn và vung vẩy cái “vũ khí” trên tay. Cậu điệu nghệ nghiêng người né tránh, lắc đầu cười cười rồi từ từ thả bộ lên nhà.

Trăm ngày như một.

Cái nếp sống này mới kỳ lạ làm sao.

Có ánh sáng vàng vàng toả ra từ dưới khe cửa phòng 24. Hôm nay Noel dậy sớm hơn bình thường. Cậu tra chìa khoá và khe khẽ lách vào nhà. Ngoài tiếng nước xối xả vọng ra từ phòng tắm thì vẫn còn một âm thanh gì đó cứ đùng đùng như có gì đó nổ tung hàng loạt.

Tò mò, cậu cất tiếng hỏi. “Noel, cậu có nghe gì kỳ lạ không?”

Nó chẳng đáp. Cậu cũng không muốn làm phiền nó nên đành nhún vai tự mình đi tìm xem âm thanh ấy rốt cuộc phát ra từ đâu. Cậu thả chìa khoá lên phía trên tủ giày rồi vào bếp kiểm tra các thiết bị điện. Cậu lại mở đèn phòng khách, nhìn tới nhìn lui dưới gầm ghế sofa một lượt nhưng chẳng có gì bất thường. Căng tai lên lắng nghe, cậu chợt nhận ra âm thanh kỳ lạ ấy xuất phát từ phòng ngủ.

Sợ rằng có thứ máy móc gì đó bị chập, cậu vội vã mở tung cánh cửa. Âm thanh đùng đùng đặc nghẹt ấy lập tức trở nên rõ ràng và đặc trưng đến mức không thể nhầm lẫn được. Là tiếng súng! Cậu nhẹ nhàng khép cửa và từ từ bước đến trước máy tính của Noel. Màn hình hiển thị một đoạn phim hướng dẫn kỹ thuật bắn súng vô cùng chi tiết. Tiếng nổ cứ đều đặn vang lên điếng người. Cậu rùng mình. Thằng Noel sao lại đi xem những thứ đáng sợ như vậy trước phiên toà của Charlie chứ? Cậu lắc chuột, nhấn thoát khỏi chế độ toàn màn hình, và tạm ngưng video. Đúng lúc đó, một giọng nói chợt cất lên.

“Đang làm gì thế?” Noel cởi trần. Một khăn quấn ngang thân dưới. Một khăn nó dùng để vò mái tóc rối bù. Mắt nó nhìn chòng chọc vào cậu và máy tính.

“Không có gì…” Cậu lắp bắp. “Tao nghe có tiếng gì lạ nên đi tìm thôi. Mày xem mấy cái này làm gì thế?”

Noel nhún vai như thể chẳng có gì quan trọng. “Chắc là chế độ tự động phát ngẫu nhiên thôi. Đang xem mấy đoạn clip ngắn về pháp lý rồi bỏ quên mất. Chắc nó dẫn một hồi đến mấy cái vớ vẩn này ấy mà.”

Rồi nó quay lưng đi lục tủ áo. “Mày muốn mặc bộ gì?” Noel hỏi, hoàn toàn chẳng hề để tâm gì đến đoạn clip ban nãy nữa.

“Mày mặc gì tao mặc đó. Như cũ thôi.” Cậu đáp nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi cái dấu tick màu xám chỗ biểu tượng “đã thêm vào danh sách yêu thích” đang nằm chễm chệ giữa màn hình.

“Nè!” Noel ném cho cậu một bộ vest. Bản thân nó cũng đã vứt tấm khăn che thân sang một bên để chuẩn bị thay đồ. “Nhanh lên giùm tao cái. Không đến toà trễ được đâu.”

“Ừ, tao thay đồ ngay…” Cậu tắt YouTube và đem quần áo vào phòng tắm. Trong đầu vẫn cứ văng vẳng tiếng súng nổ đùng đoàng.

 

***

 

Cậu và Noel vừa đẩy cửa bước vào phòng tập thể dục thì liền bị nuốt chửng bởi tiếng gào rú phấn khích của đám học trò cùng tiếng nhạc vũ trường rẻ tiền xập xình dội khắp bốn phía từ những dàn loa khổng lồ. Cứ như một quả bom vừa phát nổ vậy. Đầu óc cậu quay mòng mòng trong ánh đèn màu chói chang xoay như vũ bão. Trước mặt cậu và Noel, hàng trăm bóng người trong những bộ trang phục hào nhoáng cứ thế uốn éo và giần giật trông chẳng khác gì một bầy thú hoang động đực. Nực cười vô cùng!

Thế nhưng cậu vẫn muốn hoà vào bầu không khí điên cuồng đó. Và cậu cũng muốn kéo cả thằng bạn mình cùng tận hưởng niềm vui hiếm hoi trong quãng đời học sinh này. Ít nhất đêm nay không ai biết ai là ai cả.

“Mày dụ dỗ tao đến cái động gì thế này?” Noel càu nhàu và kéo mặt nạ xuống. “Chỗ này không hợp với…”

“Im mồm và tận hưởng đi!” Cậu kéo mặt nạ nó lên lại. “Đây là tiệc hoá trang masquerade nên chẳng có ma nào nhận ra mày đâu. Thậm chí mày cũng không tài nào dòm ra mấy đứa mày ghét luôn. Cứ vui chơi hết mình đi đã!”

Noel vẫn cố phản kháng. “Nhưng mà tao không…”

“Chúa ơi! Đây là cơ hội cuối cùng để sống buông thả đó.” Cậu ra sức đẩy nó về phía đám động vật hoang dại. “Sắp tới là thi cử và cơm áo gạo tiền đè đến mức tắt thở luôn cho coi.”

“Nhưng chẳng phải vẫn còn một năm…” Nỗ lực kháng cự của Noel hoàn toàn thất bại.

Lời nói của nó bị tiếng nhạc vồ vập ôm trọn lấy. Ánh đèn xanh, đỏ, tím, vàng quay cuồng đê mê liên tục chao đảo cứ như một con lắc thôi miên, cuốn trôi lý trí của lũ học trò ngây ngô. Bản thân cậu không thể kháng cự và cậu biết chắc Noel cũng chẳng thể kháng cự. Dù sao thì nó cũng chỉ là một thằng nhóc vị thành niên với bao nỗi niềm chất chứa mà chỉ có những giai điệu này, những chiếc mặt nạ này mới khiến nó trút hết uất ức ra được.

Cả cậu lẫn Noel đều hoà vào những bóng hình uốn éo quằn quại theo nhịp nhạc. Chiếc mặt nạ sói của nó thoắt ẩn thoắt hiện trong vô vàn ánh kim tuyến lấp lánh phản chiếu từ sức phục của lũ bạn học. Mới đây Noel còn đang đung đưa cơ thể với một cô cáo đỏ thì phút sau đã quấn quýt với một chàng gấu lạ mặt. Còn chưa kịp đoán xem bé chim sẻ vừa ôm eo mình là ai thì cậu hươu đã đến quàng vai bá cổ rồi phấn khích hú hét cùng một tên báo đốm hoang dại.

Cậu nhe răng cười khùng khục. Ánh mắt cứ đảo liên tục hết chỗ này sang chỗ kia. Ai ai cũng đang hết mình tận hưởng bầu không khí tự do bung xoã. Giống như đây là một khoảnh khắc hiếm hoi mà trường cấp ba không còn là trường cấp ba nữa. Hệ thống phân tầng giai cấp đã bị xoá nhoà. Đêm nay, chỉ có sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ hiện diện mà thôi. Những sai lầm, những bồng bột trong quá khứ đều đã biến mất sau lớp mặt nạ.

Cậu là ai? Cô ấy là ai? Người bên cạnh chúng ta là ai? Không còn quan trọng nữa. Cậu đã từng hại chết một người? Chẳng sao hết! Cậu đã từng chơi thuốc đến mức bị đình chỉ? Có xá gì! Cậu là thành phần tận cùng dưới đáy xã hội cấp ba và bị mọi học sinh xa lánh? Không ai quan tâm!

Nhưng tất cả đều chấm dứt khi mặt nạ rơi xuống.

Chỉ cần một giây cuồng nhiệt thái quá. Chỉ cần một động tác vô tình lướt qua.

Gương mặt Noel liền hiện rõ trong ánh đèn màu xoay mòng đến choáng váng. Con sói đã lộ nguyên hình.

Trông thấy nó, cô bạn bồ câu và cậu chàng cừu non lập tức khựng lại. Nụ cười trên mặt họ chết non và vặn vẹo chuyển thành cái bĩu môi khinh bỉ. Đám người xung quanh Noel lập tức lùi ra như thể thằng bạn cậu là một thứ mầm bệnh truyền nhiễm đáng sợ.

Có ai đó thì thầm vào tai nhau. Có ai đó thẳng thừng quay lưng bỏ đi. Có ai đó chỉ trỏ. Có ai đó buông lời chửi rủa trong tiếng nhạc xập xình. Đến cả con nhỏ Abby béo vốn bị đám nhóc ở trường chọc ghẹo và ăn hiếp suốt ngày cũng lủi tránh thằng Noel như tránh tà. Cậu biết rõ là nó. Cho dù có mang mặt nạ thiên nga thì cậu vẫn nhận ra tấm thân ô dề như bồ tượng của nó. Một đứa như nó mà cũng dám tỏ thái độ với Noel. Hơn ai hết, lẽ ra nó phải hiểu mới đúng.

Ai đó tạt vào mặt Noel một ly nước vàng sẫm. Mặt nó tái mét. Tim cậu hụt mất một nhịp. Noel đứng sững như tượng mất mấy giây rồi nó nhanh chóng quay lưng bỏ đi, để lại đằng sau đám đông tiếp tục cuộc vui như chưa hề có gì xảy ra.

Cậu vội đuổi theo nó. Cậu còn làm gì khác được nữa. Chính cậu là người đã trấn an nó rằng đêm nay sẽ khác biệt, rằng nó sẽ cảm thấy khá hơn khi đến dự hội. Nhưng rốt cuộc thế nào? Cứ mỗi lần cậu muốn tốt cho nó thì cứ y như rằng mọi chuyện sẽ bung bét hết cả lên. Luồn lách giữa đám đông đang nhảy nhót điên cuồng, cậu lảo đảo tìm bóng lưng nó. Noel sẽ nói gì đây? Cậu rất sợ rằng nó sẽ trách cậu. Cậu rất lo nó sẽ mất bình tĩnh và làm ra chuyện gì đó ngu ngốc. Nhất là khi nó nhìn thấy…

Đã quá trễ.

Lúc cậu tìm ra Noel thì thằng bạn cậu đã hoá thành đá. Nó cứ đứng như trời trồng ở đó, giữa một đám người cuồng loạn gào thét, chẳng rõ là đang hát theo nhạc hay đang ngoạc mồm chửi bới nó nữa. Nhưng mắt Noel vẫn cắm chặt ở một vị trí duy nhất. Đó là nơi mà đôi nam nữ ấy đang quấn lấy nhau trong những động tác và tư thế khiến người khác đỏ mặt.

Charlie và Clarice.

Hai người duy nhất không đeo mặt nạ.

Bộ đầm đen hở vai, hở cả nửa bầu ngực, với đường xẻ tà lấp lánh ánh sao cao đến tận háng đó chắc chắn không phải là thứ mà Clarice sẽ chọn nếu đủ tiền mua. Chỉ có thể là thằng khốn nạn kia đã tròng cái thứ tục tĩu ấy lên người con nhỏ để đem khoe bạn gái nó như một món phụ kiện không hơn không kém. Cậu cứ nhìn những lần nó dễ dàng luồn tay vào vuốt mông hay vục mặt vào giữa ngực Clarice mà xem. Rõ như ban ngày! Charlie đúng là một con cầm thú.

Và cảnh tượng này sẽ giết chết Noel.

Hoặc khiến nó điên tiết đến mức làm những chuyện ngu xuẩn.

Nếu cậu không ngăn nó kịp thời.

“Đi thôi…” Cậu thì thầm khi nắm chặt lấy bắp tay thằng bạn. “Đừng nhìn nữa.”

Noel không nói gì. Nó vùng ra rồi quay lưng dời gót. Nhưng còn chưa kịp bước chân thì một thằng mất dạy nào đó đã xô nó ngã đập mặt xuống sàn.

“Cút! Sao mày dám đặt chân tới đây hả?”

Noel lồm cồm bò dậy. Nó gạt cậu ra khi cậu định đỡ nó đứng lên. Noel trừng mắt nhìn cái thằng vừa đụng chạm nó. Lại thêm một đám lưu manh vai u thịt bắp nữa xuất hiện. Chúng nó vây lấy bọn cậu. Mặt thằng nào thằng nấy đều sặc một mùi đê tiện. Noel hừ nhạt rồi lặng lẽ rút. Cậu theo sát nó. Trong lòng không thôi lo lắng vì chẳng biết đêm nay sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhất là khi cậu thấy Noel đang tiến về phía quầy nước trái cây nhưng thực ra, cậu biết rõ đó là rượu. Luôn luôn là rượu. Truyền thống là vậy rồi. Luôn luôn sẽ có một đứa ranh ma nào đó lén pha rượu vào khi thầy cô giám thị không để ý.

Một khi có rượu thì sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Một khi có chuyện xấu xảy ra thì những chuyện tệ hại hơn nữa cũng sẽ nối đuôi theo.

Noel tự rót cho mình một ly và đưa cho cậu một ly khác. Chỉ mới đưa đến cằm là mùi cồn đã xộc lên mũi rồi. Cậu tặc lưỡi đổ thứ nước màu vàng ấy trở lại vào cái bình thuỷ tinh khổng lồ. “Có rượu đấy. Không nên uống đâu…”

Noel chẳng thèm đáp lời cậu. Nó cứ nốc liên tục hết ly này đến ly khác. Cho dù cậu có năn nỉ cỡ nào thì nó cũng chỉ im lặng uống đến khi mặt mày đỏ hết cả lên.

“Mày đừng như vậy nữa mà!” Cậu không chịu nổi nữa nên đành phải giằng lấy cái ly từ tay nó. “Mày tính uống đến ngất xỉu luôn hay gì?”

Noel vòng tay qua cổ cậu và cất giọng lè nhè. “Sao mày nói dối tao?”

“Chuyện… chuyện gì?” Cậu lắp bắp, vẫn không hiểu ý nó. “Tao nói dối gì mày đâu?”

“Mày lừa tao…” Noel lắc đầu nguầy nguậy. “Mày bảo đêm nay sẽ khác. Mày bảo nếu tao lết đến đây thì sẽ rất vui, rằng tao mà không đi thì sẽ hối hận… Nhưng giờ thì sao?”

Nó phá lên cười sằng sặc rồi chỉ tay khắp xung quanh. “Mày nghĩ vài cái mặt nạ thì sẽ thay đổi được bản chất con người ư? Mày không thấy sao? Cái văn hoá phân đẳng cấp và chia nhóm chia phe đã ngấm quá sâu vào con người tụi nó rồi. Nhìn đi! Lũ mọt sách vẫn tụm năm tụi bảy với nhau. Đám cơ thể khiếm khuyết như con Abby cũng chẳng dám xớ rớ với ai khác. Rồi tụi đồng bóng tâm linh cũng đâu có đến gần cái đám khoa học gia trẻ. Và tụi vận động viên với cổ động viên vẫn làm trùm bằng cách chiếm vị trí gần sân khấu nhất. Mày thấy rõ chưa? Làm quái gì có chuyện ‘quên đi bản thân để cùng vui vẻ’ chứ? Mày quá ngây thơ, còn tao khi quá ngu si khi đi tin lời mày.”

Nó giằng lại cái ly, rót đầy, và uống ừng ực hết một nửa. Lần này, nó đưa qua cho cậu. Lần này, cậu ngoan ngoãn nhận lấy. Tiếng nhạc ồn ào vô cùng nhưng cậu vẫn nghe được tiếng Noel thở dài. Nó nói đúng. Cậu phóng tầm mắt ra khắp căn phòng rộng thênh thang. Dù trang trí có lộng lẫy cách mấy thì đây cũng vẫn là phòng tập thể dục — địa bàn của những đứa nổi tiếng. Dù có ăn mặc đẹp cỡ nào thì chúng nó vẫn không thoát khỏi cái nhãn của bản thân. Cậu chỉ đang tự lừa dối chính bản thân mình thôi.

Thất vọng tràn trề, cậu ngửa đầu uống sạch nửa ly còn lại. Mùi cồn cay sè đắng nghét thiêu đốt cổ họng cậu, khiến bụng dạ cậu nhộn nhạo và nhợn lên như muốn nôn.

“Mùi rượu kinh quá!” Cậu thè lưỡi rên rỉ.

“Đây đâu phải là rượu.” Noel cười nhạt.

“Cái mùi vị tởm lợm này đúng là rượu chứ còn gì?” Cậu phản đối.

“Không phải mùi rượu đâu.” Noel lắc đầu. “Mùi vị của sự thất bại ê chề đấy.”

Cậu sững người nhưng chẳng nói được gì. Rượu đã tan nhưng trong miệng cậu vẫn đắng chát mùi vị của sự hối hận. Lẽ ra cậu không nên thuyết phục nó đến đây tối nay. Lẽ ra cậu không nên tự cho mình là khôn ngoan và biết cái gì là tốt với nó. Lẽ ra cậu phải nhạy cảm hơn khi nghĩ đến cảm xúc của Noel.

Mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cậu chẳng hề để ý thấy Noel đã không còn đứng bên cạnh cậu nữa. Đến lúc nhìn lại thì thằng điên ấy đã lên thẳng sân khấu và giật lấy mic của DJ rồi.

Chết tiệt thật! Cậu cắn chặt răng. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tiếng nhạc đã bị giảm âm lượng từ lúc nào. Khắp không gian ngập âm thanh xôn xao bàn tán. Thằng điên ấy định làm gì đây?

“Oh yeah!!! Vui không hả? Các bạn ơi!!!” Noel hú một tiếng khiến dàn loa rít lên muốn điếc cả tai.

Đám đông bên dưới quăng cho nó ánh nhìn ngờ vực. Charlie ôm Clarice từ phía sau. Mặt nó ứ ra sự hiếu kỳ, như thể tò mò muốn biết xem thằng Noel đang định làm trò gì. “Vui chứ!” Nó la lớn lên. Clarice giật mình húc cù chỏ vào sườn nó.

“Hẳn rồi.” Noel nhún vai. “Mày thì dĩ nhiên là phải vui rồi. Ai cũng ước gì được làm Charlie mà. Còn những người khác thì sao nào?”

Nhưng chẳng để ai kịp trả lời, nó nói luôn. “Nếu đứa nào dám mạnh miệng tuyên bố rằng nó thấy vui thì tôi xin phép thẳng thừng gọi nó là một đứa đạo đức giả. Vì sao? Vì làm đếch gì có ai ở cái trường chết giẫm này thấy vui chứ!”

Cậu luồn lách qua đám đông câm nín, cố đến gần nó hơn để xem tình hình thế nào. Như ngửi thấy mùi thị phi nồng nặc, thằng DJ liền tắt hẳn nhạc và ung dung đứng sang một bên xem Noel diễn trò. Đám nhóc xung quanh im lặng tập trung lắng nghe.

“Mỗi ngày đến trưởng là một ngày vui. Họ nhồi vào đầu chúng ta những điều dối trá như thế đấy.” Noel hăng máu vừa nói vừa đi vòng vòng quanh sân khấu. “Nhưng sự thật thì sao? Ai trong số tụi bây thấy vui khi đến trường? Ai trong số tụi bây chưa từng bị bắt nạt, bị kỳ thị, bị gây áp lực đủ thứ chuyện?”

Rồi nó dừng chân ngay trước mặt nhóm cơ thể khiếm khuyết để chứng minh. “Abby, tao nói cái này không phải là do tao ghét mày mà là vì mày đúng thật là một con khốn. Cái mặt lợn của mày bị bọn con gái đội cổ động viên dè bỉu. Mày vô toa-lét khóc đến vọng cả qua bên phòng nam. Tao đau bụng mắc ị mà nghe xong thì cũng nín luôn. Cứ tưởng mày tội nghiệp lắm. Ai ngờ đâu mày cũng đi dè bỉu thằng Lee vì trai Châu Á hàng tí hon mà dám đu gái Mỹ. Thế thì mày có gì khác lũ kia đâu mà bày đặt khóc lóc?”

“Mày nữa, thằng Lee.” Noel quay sang thằng mắt một mí đeo mặt nạ chim ưng. “Tưởng mày cũng khổ sở lắm vì bị trêu chọc là chim bé nhưng bản thân mày cũng khinh bỉ và làm tiền mấy thằng đen vì tụi nó đầu bò, chẳng học cái gì ra hồn mà toàn phải nhờ mày gian lận bài tập giúp. Làm mấy trò khuất tất đó mà mày nghĩ mày thanh cao à?”

“Isabella và Antonio, tụi mày trong đội cổ động và đội bóng của trường.” Nó chỉ thằng vào hai con cáo đang đứng giữa một bầy mang mặt nạ hổ. “Cứ tưởng là oai phong lắm nhưng thực ra chúng mày chỉ lên mặt được với đám tầng lớp dưới thôi chứ vẫn là cặn bã trong chính nhóm của mình. Tụi nó nói gì nhỉ? Hai nhân tố ưu tú nhất trong số đám dân tị nạn lưu vong. Ấy vậy mà hai đứa bây okay với chuyện đó sao? Sẵn sàng hùa theo chà đạp những người đồng cảnh ngộ chỉ để ve vuốt cái tôi của mình hả?”

Và rồi cứ thế, thằng Noel bóc phốt từng người từng người một. Từ những mối quan hệ bí mật cho đến những lần đâm lén sau lưng, từ những vụ phản bội đình đám cho đến những mối mâu thuẫn, va chạm, đụng độ không thể tránh khỏi, biết bao nhiêu lớp vỏ giả tạo, biết bao nhiêu lời dối trá bị Noel bóc trần bóc trụi ngay tối hôm đó.

“Tụi mày nghĩ chỉ cần đeo mặt nạ lên tụi bây tha hồ thoải mái với nhau à?” Noel cười nhạt. “Thương thay. Chỉ khi che cái bản mặt gian dối lại thì mới có thể tận hưởng được chút niềm vui. Cái thế giới đáng sợ gì thế này? Tụi mày kỳ thị và dè bỉu tao? Có xứng không? Có thấy xấu hổ với bản thân không? Tụi mày thì hơn gì tao?”

“Từng đứa ở đây đều khiếm khuyết, đều xấu xí, đều là một kẻ thất bại theo một cách nào đó.” Noel lè nhè đi qua đi lại trên sân khấu. “Nhưng tụi mày cũng đẹp đẽ, cũng giỏi giang, và cũng tuyệt vời theo một kiểu nào đó khác. Chỉ tiếc là chúng mày chọn cách tập trung bươi móc cái tệ lậu của nhau thay vì giúp nhau cùng tiến

Noel quét ánh mắt tội nghiệp mộ vòng khắp đám đông. “Thảm hại!” Nó ném lại một câu, quăng mic lại cho thằng DJ, rồi đi thẳng xuống giữa đám khán giả đang đứng nghệch ra như vừa mới bị vả vào mặt một cú bất ngờ.

Và rồi, chuyện kỳ lạ nhất mà hai năm học ở đây lần đầu cậu mới thấy bỗng xuất hiện. Từng đứa học trò buông rơi mặt nạ xuống đất. Những con thú dần dần quay trở lại dạng người. Bắt đầu với Abby mập khi nó quăng cái mặt nạ thiên nga sang một bên và bước đến ôm lấy thằng Lee. Và rồi Antonio và Isabella cũng lột bỏ lốt cáo, bỏ luôn cả đám đồng đội khốn nạn để đến hoà chung với đám Mỹ Latin kém nổi tiếng hơn. Cả một hệ thống giai cấp nghiêm ngặt của trường bỗng trong phút chốc vỡ vụn ra thành những tiếng cười ngượng ngùng.

Một bài hát êm dịu bỗng cất lên. Đám nhóc đó ôm lấy nhau, làm lành, và dìu nhau trong tiếng nhạc du dương. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. Đội cổ động và đội bóng bị xé tan tành thành những bông hoa giấy đủ màu đủ sắc. Đây mới chính là buổi vũ hội mà cậu luôn ước ao.

“Mày…” Cậu quay sang Noel, chủ động đưa cho nó một ly. “Đỉnh vãi!”

Noel nhếch mép. Nó quay lưng lại với đám đông, tập trung vào ly của mình. Cậu nhìn đôi mắt chếnh choáng của nó. Nụ cười đắng cay như chính những giọt rượu vàng đang vương lại trên môi. “Đáng gì đâu. Cũng chẳng có lợi ích gì cho tao. Bọn nó vẫn không coi tao ra gì cả…”

Nhưng nó nhầm.

Cậu biết vì cậu kịp nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang dần tiến lại phía này. Trong lòng bỗng có chút không vui nhưng cậu lại càng chẳng muốn Noel phải khó xử nên đành lặng lẽ rút ra xa. Có lẽ lúc này Noel sẽ cần con nhỏ đó hơn là cậu để giúp nó nhận ra rằng những lời chân thật đến mức dã man vừa nãy của nó đã giúp người ta thay đổi. Noel phải lấy lại được sự tự tin vốn có của nó vì nó xứng đáng được như thế.

“Noel?” Clarice cất giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào như một viên kẹo, nhưng lè nhè như một chai rượu rỗng không. “Có muốn nhảy với em một bài không nào?”

Cậu thấy đôi mắt Noel sáng rỡ lên. Môi nó mấp máy như không tin được vào giác quan của mình. Nhưng trước khi nó kịp phọt ra câu gì ngu ngốc, Clarice đã kéo tay nó ra giữa bao nhiêu cặp tình nhân đang cùng đong đưa theo nhịp nhạc. Điệu bộ đúng nghĩa của hai kẻ say. Một say rượu. Một say tình.

Tim cậu bỗng dưng thắt lại khi nhìn cảnh tượng đó. Vẫn biết đấy là tất cả những gì Noel muốn và cậu cũng không mong gì hơn là thấy nó được hạnh phúc nhưng không hiểu sao cõi lòng cậu vẫn cứ nặng trịch như đeo đá. Có một cảm giác hắc ám thế nào ấy cứ đeo bám mãi trong đầu như một đám mây mù không tan. Cậu đứng từ xa, dõi theo từng bước chân đu đưa của hai đứa nó. Từng ánh mắt si mê, từng nụ cười ngây ngốc, từng cái nghiêng đầu, cái siết tay, bước chân hụt nhịp của Noel, cậu đều không hề bỏ sót. Liệu tất cả những thứ ấy có thật sự khiến thằng bạn cậu hạnh phúc không? Liệu có một âm mưu đê hèn nào đó ở đây mà cậu chưa nhìn ra không? Cậu thật không dám tin rằng mọi chuyện lại biến chuyển thế này.

Và lúc đó, cậu chợt nhận ra.

Thằng Charlie đâu? Tại sao nó lại dễ dàng để Clarice đến bên cạnh Noel như thế? Nhất là sau vụ Noel làm lộ hình ảnh nhạy cảm của hai đứa nó nữa… Vô lý! Không thể nào!

Cậu nhìn quanh quất khắp phòng vũ hội. Và kìa, thằng khốn mặt nồi ấy đang đứng túm tụm với đám bạn bè cục súc của nó và chỉ trỏ về phía Noel. Cùng lúc ấy, Noel cũng đã phát hiện ra điều bất thường. Nó đẩy Clarice ra và quát nạt gì đó vào mặt con nhỏ. Cậu vội chen đám đông để tới chỗ nó nhưng không kịp.

Clarice tát thẳng vào mặt Noel. Nước mắt chảy tràn lan trên gò má ửng đỏ. Thằng Charlie bỗng dưng xuất hiện và lôi con nhỏ ấy đi. Bọn nó hướng về phía cửa ra vào, có vẻ như muốn rời khỏi buổi tiệc trước.

Thằng nhóc dẫn chương trình lớn tiếng gọi. “Ơ, anh Charlie và Clarice đi đâu vậy? Sắp đến tiết mục trao vương miện…”

“Đổi người khác đi!” Charlie cười hềnh hệch. Nó đá tung cửa ra vào và bế xốc Clarice lên tay. “Anh mày tìm được phần thưởng khác ngon hơn rồi.”

Đổi người khác đi?

Thế nghĩa là sao?

Chẳng lẽ thằng mặt nồi đó đã biết trước rằng nó và Clarice sẽ đoạt giải Vua và Hậu của vũ hội? Chẳng lẽ giải thưởng này hoàn toàn là sắp đặt? Và cả…

“Phần thưởng khác ngon hơn… Ý nó là sao?” Noel bỗng xuất hiện bên cạnh cậu.

“Noel… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Cậu lo lắng hỏi.

“Khốn nạn! Tất cả đều là dối trá!” Noel rít qua kẽ răng. Nó đùng đùng quay lại quầy nước và lại nốc liền một lúc hai ly. “Cái gì mà cảm thấy tự hào vì những gì tao dám nói ra chứ. Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Rồi đến khi tao nhìn thấy cái bản mặt cười cợt của thằng Charlie, tao liền hiểu ra mọi thứ chỉ là một trò đùa. Một trò đùa ác độc.”

Noel dằn mạnh ly xuống bàn khiên thứ nước màu vàng rực trong binh thuỷ tinh sóng sánh như muốn đổ. “Tao vạch mặt Clarice. Nó tát tao, rồi còn bảo sẽ không bao giờ tha thứ cho tao vì những gì tao đã làm. Nhưng mày biết mà, Leon. Tao không làm chuyện đó. Tao thật sự không có làm. Nó còn bảo việc tao sốt sắng đi nhảy với nó chỉ càng chứng minh rằng tao si mê nó một cách đáng sợ. Tao thật không tin nổi. Clarice đó. Hồi còn bé nó ngoan hiền thế nào. Giờ đây lại hùa với thằng chó Charlie để trêu đùa tình cảm của tao. Khốn nạn thật chứ!”

“Và bây giờ là tiết mục công bố Vua và Hậu của vũ hội!” Tiếng thằng nhóc dẫn chương trình vang vọng trên mic cắt đứt cuộc trò chuyện giữa cậu và Noel. Đám đông reo hò phấn khích và nhạc chuyển sang những giai điệu kích động.

“Nhưng mà lúc nãy mày nghe thằng Charlie nói gì rồi đó.” Cậu ghé sai vào tai Noel. “Clarice say rồi. Tao sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm…”

“Nó thì còn gì để mất vào tay thằng khốn đó chứ?” Noel nhún vai. “Bình thường cũng banh chân ra cho thằng đó hưởng như một cặp chó động dục. Mắc gì tao phải quan tâm.”

Phía trên sân khấu, MC đang mở phong bì ghi tên người thắng cuộc. Trống đánh dồn dập. Đám đông nín thở chờ đợi.

“Nhưng tình nguyện lên giường và lên giường khi không tỉnh táo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.” Cậu cố thuyết phục Noel. “Vả lại, trong trạng thái này, tao sợ thằng Charlie sẽ rủ con nhỏ làm những chuyện nguy hiểm.”

“Không phải chuyện của tao.” Noel nhún vai rồi lại nốc thêm rượu.

Bọn nhóc vỡ oà vì hai cái tên vừa được xướng lên. Cũng vẫn là thành viên của đội bóng và đội cổ vũ. Bổn cũ soạn lại hết năm này đến năm kia và năm sau cũng sẽ y như thế. Sao cậu có thể ngây thơ nghĩ rằng một vài câu phát biểu của thằng bạn thì sẽ thay đổi được gì chứ. Ở lứa tuổi này, đám nhóc các cậu sẽ luôn tìm kiếm cho mình một hình mẫu để noi theo. Hay nói cách khác, cái lũ ở tầng lớp dưới sẽ luôn cần một đứa ngầu lòi để làm động lực vươn lên. Ngược lại, bọn chóp bu cũng cần lũ lâu la bên dưới cung phụng chúng nó. Đấy là một mối quan hệ khó mà phá vỡ được.

Và nhìn xem, Noel đã thân tàn ma dại đến mức nào khi cố gắng thực hiện chuyện không tưởng ấy. Thôi thì cũng được… Xem như đây là lần cuối. Nó sẽ không dính dáng gì tới Clarice và thằng Charlie nữa. Dù gì thì chỉ tháng sau thôi là thằng mặt nồi đó sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngôi trường này, thị trấn này, và trả cho cậu và nó những ngày yên bình mà cả hai chưa bao giờ được hưởng…

“Và bây giờ là màn khiêu vũ đôi của Vua và Hậu!” MC dõng dạc tuyên bố.

Tiếng nhạc dần chuyển sang một bản tình ca hết sức thịnh hành. Đám nhóc tách thành hai hàng, để trống khoảng giữa cho cặp đôi vừa đăng quang trình diễn. Ngọn đèn lúc đỏ lúc vàng rọi vào vương miện trên đầu tụi nó làm phản chiếu những đốm sáng li ti hút mắt người xem. Như đã được tập luyện trước, hai đứa bày ra những tư thế đẹp khiến cả phòng trầm trồ. Lại thêm việc cả hai đều là người yêu của nhau nên càng thêm phần mùi mẫn. Chuyện gì đến cũng đến, Vua và Hậu trao nhau một nụ hôn nồng thắm, kích thích bọn học trò bắt chước theo.

Cả phòng như chia ra thành những vô số những cặp tình nhân dìu nhau trong tiếng nhạc lãng mạn, ca từ ngọt ngào đến thắt tim. Bọn nó vai kề vai, mũi chạm mũi, đầu kê đầu, và môi áp vào môi. Một số đứa cũng lẻn rời đi và khúc khích cười hướng về phía phòng vệ sinh. Cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Và Noel cũng vậy.

Liếc qua thằng bạn, cậu thấy hàng mày nó nhíu lại. Đôi tay Noel bấu chặt lấy cạnh bàn. Quai hàm nó ngạnh ra như muốn nghiền nát chính hàm răng của mình. Cậu trút một tiếng thở dài rồi nhẹ giọng bảo. “Mày muốn thì đi tìm thử đi…”

Dường như chỉ chờ có thế, Noel vứt ly rượu đang uống dở lại rồi loạng choạng rời khỏi vũ hội. Cậu còn định theo để hỗ trợ nó nhưng Noel trợn mắt ném lại một câu dặn dò. “Về nhà trước đi!”

 

***

 

“Cô Clarice, xin hãy kể cho chúng tôi nghe cô gặp bị cáo lần đầu trong hoàn cảnh nào.” Nữ công tố viên người da đen mở đầu.

“Tôi là bạn thuở nhỏ của anh ta.” Clarice cúi đầu nói. Cậu có cảm giác như cô ta đang cố né tránh ánh mắt của Noel đang nhìn chòng chọc vào cô. “Tôi làm bạn với anh Noel trước rồi sau đó mới gặp Charlie. Khi lớn lên thì tôi học cùng một trường trung học phổ thông với ảnh. Lúc tôi vào lớp mười thì anh Charlie đã học lớp mười hai rồi.”

“Vậy có thể nói là cô lớn lên cùng với bị cáo, đúng không?” Nữ công tô viên nhướng mày.

“Vâng.” Clarice đáp ngắn gọn.

“Cô đã có con rồi đúng không” Nữ công tố viên tiến sát lại gần Clarice. Cậu không hiểu lắm mục đích của câu hỏi này. Cả Noel cũng nhíu mày như đang suy nghĩ.

“Vâng, một đứa con gái.” Clarice lúng túng.

Bà công tố viên da màu gác tay lên bục nhân chứng. “Cô cũng không muốn nó gặp chuyện bất hạnh, đúng không?”

“Phản đối, không liên quan.” Gã luật sư biện hộ giơ tay phát biểu.

“Phản đối hữu hiệu.” Thẩm phán tặc lưỡi.

Nhưng nữ công tô viên vẫn chưa dừng lại. “Clarice, tôi muốn nhắc cô rằng những kè như bị cáo vô cùng nguy hiểm cho xã hội và cần được nghiêm trị. Tôi mong cô sẽ nói ra toàn bộ sự thật như đã tuyên thệ.”

“Phản đối, dẫn dắt và đe doạ trắng trợn.” Luật sư biện hộ đập bàn đứng thẳng dậy.

“Phản đối hữu hiệu.” Thẩm phán gõ búa và nghiêm khắc nhìn người phụ nữ da đen. “Công tố viên Nalah, tôi muốn nhắc cô là bị cáo vẫn chưa bị kết án nhé.”

Nalah hoàn toàn tảng lờ lời cảnh cáo. “Cô Clarice, cô nhận xét cách bị cáo đối xử với các cô gái khác như thế nào?”

Clarice lại cúi gằm mặt xuống. “Charlie là người đa tình và quyến rũ. Anh ấy thu hút phái nữ và cũng có nhiều bạn gái.”

Cậu liếc qua Noel. Nó đang run lên bần bật. Đôi tay bấu chặt ống quần đến mức nhăn nhúm lại. Cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay lạnh ngắt của nó.

“Cô cũng từng là bạn gái của bị cáo, đúng không?” Công tố viên đặt vấn đề.

“Vâng…” Clarice lí nhí đáp.

“Cô có thể cho mọi người ở đây biết bị cáo đối xử với cô ra sao không?” Nalah bỗng tăng tốc độ

“Charlie… rất biết khi nào nên tỏ ra ngọt ngào và anh ta cũng có tính chiếm hữu rất cao.” Clarice lắp bắp. “Có thể nói, anh ta rất biết cách chi phối và khống chế người khác. Ít nhất là đối với tôi...”

Noel bỗng nắm chặt lấy tay cậu. Trên môi nó nở một nụ cười đắc thắng. “Cô ấy sẽ tố cáo nó, Leon à. Cô ấy sẽ tố cáo thằng chó ấy!”

“Charlie thích tình dục và cũng thường đòi hỏi tình dục.” Clarice như sắp khóc đến nơi. “Anh ta sẵn sàng mua quà và cung phụng tôi, chỉ cần… đổi lấy tình dục…”

“Vậy có bao giờ bị cáo sử dụng vũ lực với cô để đòi hỏi tình dục không?” Nalah tấn công.

“Phản đối, thưa toà!” Gã luật sư biện hộ gắt gỏng. “Chúng ta đang phân xử một vụ án khác. Công tố viên đang làm công tác điều tra và lấy khẩu cung của cảnh sát. Câu hỏi này dư thừa và không liên quan đến vụ án hiện tại.”

“Tôi sẽ chỉnh lại câu từ.” Nalah chẳng cần nghe quyết định của thẩm phán mà tiếp tục hỏi dồn dập. “Cô Clarice, vậy phiền cô cho mọi người biết vì sao mối quan hệ giữa cô và bị cáo lại chấm dứt? Chấm dứt như thế nào? Có vấn đề hay mâu thuẫn gì sau đó không?”

Noel siết chặt tay cậu hơn nữa. Bản thân cậu cũng nín thở chờ đợi. Bao nhiêu con mắt trong phòng xử án đều đổ dồn về phía cô ấy. Mọi người đều hồi hộp mong ngóng câu trả lời.

Clarice im lặng một lúc rồi mới ngập ngừng đáp.

 

***

 

“Về rồi à?” Cậu lồm cồm tung chăn ngồi thẳng dậy khi nghe tiếng cửa phòng chầm chậm mở. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Noel, trái tim cậu như ngừng đập. “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Nó không sao… Nó không sao… Clarice ổn… Nó không sao hết.” Noel khẽ đóng cửa lại sau lưng. Cả người nó run lên bần bật. Quần áo xộc xệch như thể vừa mới đánh nhau nhưng trên mặt chẳng có vết thương nào.

Cậu mất kiên nhẫn nhảy xuống giường. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Clarice thế nào? Thằng Charlie sao rồi? Nãy giờ nó cũng chưa về nhà luôn.”

Noel ngồi phịch xuống và tựa lưng vào cửa. Nó ôm lấy đầu. Đôi mắt lạc thần. Môi run run lắp bắp những lời không ra đâu vào đâu. “Thấy… thấy xe của thằng khốn ấy ở một nhà nghỉ ven đường… Lúc tao vừa tới thì nó cũng vừa ra và lên xe… đi mất. Clarice không đi theo… Nên tao đã vào hỏi thăm…”

“Rồi sao nữa?” Cậu nóng ruột nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của Noel.

“Thằng cha tiếp tân nhìn tao từ đâu đến chân và hỏi ‘chơi tập thể à?’ Tao chẳng hiểu gì cả nhưng ổng bảo tao lên phòng 24.” Noel nhắm nghiền mắt lại. “Khi lên đến nơi thì tao thấy nó. Con Clarice ấy. Bộ đầm của nó đã bị xé ra thành hai mảnh rồi. Cả đồ lót cũng bị vứt trên sàn. Cơ thể nó cứ thế phơi ra trước mắt tao… Bộ ngực nó đầy vết bầm của ngón tay. Môi son và kẻ mắt trây trét đầy mặt nó.”

“Chúa ơi…” Cậu kinh hoàng thốt lên. “Lúc đó… Clarice không còn ý thức được gì sao?”

“Nó bất tỉnh…” Noel nấc lên. Nước mắt chảy tràn xuống hai má. Miệng nó nồng nặc mùi rượu. “Tao trườn lên người nó, lay nó rất mạnh, lay một lúc rất lâu, nhưng nó vẫn không tỉnh lại.”

“Mày gọi cấp cứu và cảnh sát rồi chứ?” Cậu thì thầm, cố xua đi một ý nghĩ đen tối kinh hoàng.

“Không! Không! KHÔNG! Không được gọi cấp cứu! Không được gọi cảnh sát!” Noel bỗng dưng hoảng sợ. Nó xô cậu ngã ra sau. “Nếu không cả tao cũng sẽ…”

“Cũng sẽ gì hả Noel?” Cậu thật không dám tin nhưng cái ý nghĩ đó cứ đâm vào não cậu như một con dao. “Mày đã làm gì nó hả Noel? Mày lợi dụng nó đang bất tỉnh sao? Mày đã làm ra chuyện thối tha gì rồi?”

“Không… Không phải như vậy đâu!” Noel hoảng loạn. Nó quỳ khóc nấc lên. “Tao thề là tao không làm gì Clarice cả. Sau một lúc, tao nghe thấy… tiếng con bé rên rỉ nên đã lấy chăn… quấn nó và rời khỏi nhà nghỉ… Tao chở nó về nhà. Đường lúc đó… vắng teo vì đã khuya lắm rồi. Không ai thấy cả… Tao không dám gặp mẹ nó nên chỉ để nó nằm trước sân… rồi gõ cửa thật mạnh, sau đó núp vào một góc tối. Đến khi… Đến khi… bà Alice ra và khóc rống lên thì tao mới về…”

“Mày thật sự không làm gì nó?” Cậu hỏi. Mắt trợn lên nhìn thẳng vào thằng bạn đang hoảng loạn co quắp trên sàn.

“Tao thề… Tao thề…” Noel rít lên. “Thủ phạm là Charlie! Thủ phạm chính là thằng chó Charlie! Không phải tao!”

“Noel… Vậy tại sao khoá quần của mày lại tụt xuống?” Cậu lạnh lùng nhổ ra một câu hỏi. Mắt nhìn chằm chằm vào phần thân dưới hớ hênh của thằng bạn.

Nghe cậu hỏi vậy, Noel cũng vội nhìn xuống. Rồi không hiểu sao, nó gào lên và liên tục lắc đầu. Mặt nó nhăn nhúm lại như một tờ giấy. Biểu cảm phức tạp lúc như vô cùng đau đớn, lúc lại như đang sợ hãi kinh hoàng, lúc thì lại lắc đầu nguầy nguậy như muốn chối bỏ một điều gì đó. Đôi mắt nó ngờ nghệch đi. Miệng há hốc đến nỗi nước dãi chảy ra ròng ròng. Nó cứ lắp ba lắp bắp mãi một câu mà cậu nghe không rõ. Đại loại có vẻ như là “không phải tôi… tôi không làm chuyện đó…”

Tim cậu thắt lại. Cậu đến ngồi cạnh Noel và nắm chặt lấy tay nó. “Nói cho tao sự thật đi Noel. Rốt cuộc mày đã làm gì Clarice? Tấm ảnh đó có phải mày chụp và phát tán không? Tất cả mọi chuyện đều là mày làm phải không?”

***

“Cô Clarice, tôi xin nhắc nhờ là cô đã thề sẽ nói sự thật. Cô ý thức được khai man cũng là một tội hình sự chứ?” Luật sư biện hộ nhướng mày nhìn Clarice với một vẻ vô cùng đe doạ.

“Vâng.” Cô ấy đáp nhỏ xíu, hầu như chẳng còn chút sức lực nào.

“Phản đối, dẫn dắt.” Nalah đưa tay

“Phản đối không hữu hiệu.” Thẩm phán lắc đầu. “Nhắc nhở nhân chứng là chuyện nên làm.”

“Vậy như cô nói, điều duy nhất khiến mối quan hệ này dừng lại là vì Charlie tốt nghiệp, đúng không? Nếu như không phải vì chuyện đó, có lẽ cô và Charlie vẫn sẽ tiếp tục yêu đương, đúng chứ?” Anthony Pence liên tục đặt vấn đề.

“Vâng. Tôi nghĩ vậy…” Clarice cúi gằm mặt.

Gã Pence nhún vai đắc thắng với Nalah. “Ban nãy khi cô nhận xét về mối quan hệ với bị cáo, cô có hài lòng với mối quan hệ đó không?”

“Hài… Hài lòng.” Clarice ngập ngừng trả lời sau một hồi im lặng.

“Chết tiệt…” Noel rít qua kẽ răng. “Rốt cuộc con nhỏ này định làm gì đây?”

Một bà già ở hàng ghế trên quay lại trừng mắt và suỵt nó một cái. Noel nhe nanh nạt nộ. “Nhìn cái đếch gì? Phắn!”

Cậu lay tay nó như muốn khuyên can. Bà già sợ hãi vội vã quay lên. Phiên toà vẫn điềm nhiên tiếp diễn.

“Người yêu cũ của bị cáo có thái độ thế nào? Theo tôi được biết, bị cáo chưa bao giờ dính vào bất kỳ vụ lùm xùm nào với mấy cô bồ cũ.” Anthony trưng ra cái vẻ mặt khinh khỉnh vô cùng đáng ghét. “Cô có bao giờ phải đối mặt với những rắc rối gì liên quan đến những chuyện này không?”

“Ai cũng hiểu anh ta là một con ngựa bất kham. Cũng có những người đau khổ trách móc nhưng cũng nhanh chóng vượt qua vì họ hiểu được Charlie chú ý đến có ý nghĩa như thế nào.” Clarice đáp khá vòng vo. “Vậy nên không ai có ý kiến gì cả. Ít nhất theo tôi biết là vậy…”

“Có vẻ như chuyện tình của hai người cũng êm đẹp nhỉ? Vậy cô cảm thấy như thế nào khi mối quan hệ giữa hai người chấm dứt?” Luật sư biện hộ chống cằm hỏi. “Tiếc nuối chứ?”

“Dẫn dắt.” Nalah phản đối.

“Cô có buồn không khi hai người không còn yêu nhau nữa?” Anthony sửa lại câu hỏi.

“Cũng có…” Clarice thận trọng đáp. “Nhưng một phần tôi cũng nhẹ nhõm vì không phải đáp ứng nhu cầu tình dục của anh ta nữa.”

“Nghe như cô đang tiếc nuối một gánh nặng nhỉ? Khó hiểu ghê…” Gã luật sư biện hộ gãi râu. “Gia cảnh cô lúc đó như thế nào?”

“Chúng tôi rất khó khăn.” Clarice trả lời. Mắt bỗng dưng liếc nhìn bà Linda.

“Cô có thể cho biết rằng bị cáo có mối quan hệ như thế nào với mẹ của bị cáo không?” Công tố viên đưa tay về phía mụ Linda.

Clarice khẽ liếc nhìn Charlie rồi lại đánh mắt thật nhanh về phía mụ già ấy. Cô lắp bắp trả lời. “Theo tôi nhớ thì mối quan hệ giữa họ không tốt lắm. Bà Linda luôn bảo bọc anh Charlie một cách thái quá. Bà ấy luôn muốn những gì tốt nhất cho anh Charlie, từ đồ ăn thức uống, cho đến trường học. Tất cả đều phải thượng hạng. Bà Linda có lần nói với tôi rằng các bà mẹ luôn vất vả bảo vệ con mình nhưng lũ trẻ thì luôn tìm được cách để làm tổn thương bản thân…”

“Có phải bà ấy nói câu đó khi đưa tiền cho cô và yêu cầu cô tránh xa con trai bà ấy không?” Anthony nhếch mép cười.

Clarice im lặng. Cả phòng xử án liền xôn xao.

“Khốn nạn thật!” Noel gầm gừ.

Cậu vội giữ chặt lấy tay nó.

“Trật tự! Trật tự!” Thẩm phán gõ búa liên tục.

“Cô Clarice. Tôi hỏi lại lần nữa.” Anthony tiến đến sát gần bên nhân chứng. “Có phải bà Linda từng đưa tiền cho cô để cô rời bỏ bị cáo không?”

“Phải…” Clarice rơi nước mắt.

“Vậy ra cô đã nói dối.” Anthony thở dài. “Hai người chấm dứt yêu đương không phải vì bị cáo lên đại học mà vì bà Linda không muốn cô tiếp tục dây dưa với bị cáo. Cô có thể cho mọi người ở đây biết nguyên do vì sao mà cô lại không đẹp lòng bà ấy không?”

“Tôi… Tôi…” Clarice khóc nức nở.

Cả phòng xử án đều im lặng chờ đợi. Cậu cảm nhận rõ mạch đập của thằng Noel đang thình thịch run lên dưới tay cậu. Gương mặt nó đỏ gay và hàm răng thì nghiến trèo trẹo. “Chết tiệt… Chết tiệt… Bọn chúng dám lôi chuyện đó ra…”

“Cô Clarice, xin hãy trả lời câu hỏi!” Thẩm phán quay sang hối thúc.

“Tôi…” Clarice nức nở. “Vì tôi… Vì tôi dụ dỗ… Charlie làm tôi mang thai để… ép anh ấy cưới. Nhưng kế hoạch không thành công…”

Một ngọn gió lạnh ngắt bỗng lướt qua kế bên cậu. Còn chưa kịp định thần, cậu đã nghe thấy tiếng Noel chửi bới um sùm. “Đồ đĩ điếm! Đồ dối trá! Đồ hèn nhát! Tại sao cô không nói ra sự thật? Tại sao cô bao che bảo vệ thằng khốn ấy? Nó hiếp dâm cô mà! Charlie là một tên hiếp dâm khốn kiếp! Charlie là một tên hiếp dâm khốn kiếp!”

Cả phòng xử án nháo nhào. Clarice bưng mặt khóc tức tưởi. Thẩm phán gõ búa liên tục và ra lệnh lôi cổ Noel ra ngoài. Từ nay trở đi, nó bị cấm không được tham gia bất kỳ phiên toà nào liên quan đến vụ án này nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cậu không kịp làm gì để cản nó. Đến phút cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn nó gào thét điên cuồng trong những đôi tay như gọng kìm của bảo vệ toà án, liên tục chửi thề, nguyền rủa, và tố cáo cả Charlie lẫn Clarice.

Tôi thề sẽ nói mà không căm hờn, không sợ hãi. Tôi thề sẽ nói sự thật, toàn bộ sự thật, và chỉ sự thật thôi.

Lời thề có sức nặng ngàn cân nhưng với kẻ dối trá thì cũng như một làn hơi thổi ra từ miệng.

Vậy còn cậu hả Leon?

Cậu có phải là một kẻ dối trá không?

Cậu có biết ai là kẻ dối trá không?

Cậu có bao che cho hắn không?

Rốt cuộc bức ảnh đó là do ai chụp?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào đêm vũ hội đó?

Cậu biết phải tin ai đây?