Câu chuyện về việc mang nàng gal cô đơn cùng lớp về nhà và biến cô thành một mỹ nữ trong sáng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sử Ma của Zero

(Đang ra)

Sử Ma của Zero

Yamaguchi Noboru

Ông Saito bị cuốn vào thế giới khác và được chủ nhân triệu hồi - Louise tiếp đãi một cách cực kỳ "dễ thương". Tiếp sau đó, cậu được gặp Siesta (không phải bên Thám Tử đã chết), Tabitha (nàng Kuudere l

73 4131

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

(Đang ra)

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

Moyo Kazami

Này... Em vẫn chưa chết à, Sofia?

1 0

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

不知常而妄作

Bằng một cách nào đó, cậu ấy đã biến thành một cô bé loli?!

0 0

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

0 0

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

(Đang ra)

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

Nãi Bình Chiến Đấu Cơ (Chiến Đấu Cơ Bình Sữa)

Anh không phải là phi công át chủ bài có số lượng máy bay địch bị bắn hạ nhiều nhất, chỉ riêng phần lẻ trong tổng số máy bay mà một số át chủ bài người Đức bắn hạ còn nhiều hơn tổng số của anh. Anh cũ

1 0

Vol 4 - Chap 7

Vào buổi chiều thứ Tư đầu tiên của học kỳ ba, sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc—

Khi tiết học chủ nhiệm dài cuối cùng trong ngày sắp kết thúc, Izumi, lớp trưởng của chúng tôi, đứng ở bục giảng của giáo viên và nói:

“Akira có điều muốn chia sẻ với mọi người, nên xin hãy chú ý lắng nghe.”

Khi nói xong câu này, cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi.

Với mối quan hệ trước đây giữa tôi và Izumi, có thể nghĩ rằng cô nàng sẽ lại đột ngột giao cho tôi một yêu cầu bất ngờ gì đó. Nhưng hôm nay thì khác—tôi đã đặc biệt nhờ Izumi dành cho tôi chút thời gian vào cuối tiết chủ nhiệm.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước lên phía trước lớp học. Izumi bước xuống khỏi bục, nhường chỗ cho tôi, và khi chúng tôi lướt qua nhau, cô ấy vỗ nhẹ vào ngực tôi để động viên.

“Xin lỗi vì đã dành thời gian của mọi người vào cuối tiết.”

Đứng ở bục giảng, tôi lướt mắt nhìn qua các bạn cùng lớp.

Lần cuối tôi đứng đây là vào lúc chuẩn bị cho lễ hội trường, khi Aoi gặp vấn đề và đã trở về nhà mẹ cô ấy. Lúc đó, tôi đứng đây để thông báo với mọi người rằng cô ấy sẽ không thể đến trường một thời gian. Ký ức khi đó vẫn còn rất sống động, dù đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày đó.

Thời gian trôi nhanh thật…

Và một khi tôi nói ra điều mình định nói, chắc chắn nó sẽ còn trôi nhanh hơn nữa.

Trong khi hầu hết các bạn cùng lớp nhìn tôi với vẻ bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Eiji quan sát tôi với biểu cảm bình tĩnh và ủng hộ, còn ánh mắt của Izumi thì kiên định và khích lệ. Chỉ có Aoi nhìn tôi với chút lo lắng trong mắt.

Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu nói:

“Tớ biết chuyện này khá đột ngột, nhưng… tớ sẽ chuyển trường sau khi học kỳ ba kết thúc.”

Thông báo bất ngờ khiến cả lớp im lặng. Rồi ngay sau đó, những tiếng xôn xao vang lên.

Nhưng họ nhanh chóng yên lặng trở lại, chờ tôi giải thích thêm.

“Lý do là vì chuyện gia đình. Nếu ai muốn biết chi tiết hơn, tớ có thể giải thích riêng, nhưng ở đây tớ sẽ nói ngắn gọn thôi. Thành thật mà nói, việc chuyển trường này đã được quyết định từ trước khi tớ vào cấp ba—nó đã được lên kế hoạch trước cả khi tớ nhập học luôn rồi. Tớ xin lỗi vì không nói với mọi người sớm hơn. Dù vậy, tớ muốn dành hai tháng còn lại này cùng mọi người một cách bình thường nhất có thể.”

Không phải là tôi không hối tiếc vì đã không nói với họ sớm hơn.

Vào đầu năm học, tôi đã chấp nhận ý nghĩ phải chia tay và từ bỏ trước khi mọi thứ bắt đầu. Và một khi tôi bắt đầu ước mình không phải chuyển trường, tôi lại quá sợ hãi để nói ra—nói ra sẽ khiến viễn cảnh chia ly trở nên quá thật.

Chỉ nhờ có ba người họ mà giờ đây tôi có thể đối diện với sự chia tay và thốt lên những lời này.

Nếu không có họ, có lẽ tôi sẽ chẳng nói gì cho đến gần sát ngày chuyển trường, bỏ lại mọi thứ như cách tôi đã làm trong những lần trước.

Vì vậy, dù thời điểm đã muộn, việc có thể nói với họ bây giờ vẫn mang một ý nghĩa nhất định đối với tôi.

“Và thế là xong! Vậy nên, hãy chăm sóc cậu ấy đến cuối cùng nhé!”

Izumi kết thúc bằng giọng điệu tươi sáng thường ngày của cô ấy, đúng lúc tiếng chuông cuối ngày vang lên.

Gần như ngay lập tức, các bạn cùng lớp đứng dậy và vây quanh tôi.

Một số người bày tỏ sự buồn bã vì tôi sắp rời đi, số khác lại giận dữ vì tôi đã giấu chuyện này. Dù phản ứng của họ khác nhau, tôi vẫn cảm nhận được sự tử tế và chân thành của họ, và vì điều đó, tôi biết ơn.

Từ khóe mắt, tôi nhận thấy một nhóm con gái đang tiến đến chỗ Aoi, nói chuyện với cô ấy. 

Kể từ lễ hội trường, mọi người đều biết tôi và Aoi thân thiết đến mức nào.

Rõ ràng là họ lo lắng việc tôi chuyển trường có thể ảnh hưởng đến cô ấy.

Giờ đây, Aoi có những người bạn quan tâm và lo lắng cho cô ấy.

Nhìn cảnh này, tôi cảm thấy yên tâm. Những gì tôi đã làm cho đến nay, hóa ra không phải là sai lầm.

*

Thời gian trôi qua mà tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Aoi.

Tôi biết mình cần sớm đề cập đến chuyện này, vì thời gian còn lại trước khi chuyển trường chẳng còn bao nhiêu. Nhưng như Eiji đã chỉ ra, đây là một chủ đề cực kỳ nhạy cảm đối với cả hai chúng tôi.

Nếu những khó khăn trước đây của Aoi liên quan đến các yếu tố bên ngoài, thì lần này lại sâu sắc hơn nhiều—nó chạm đến những phần sâu thẳm nhất trong trái tim cô ấy. Điều đó khiến việc ưu tiên cảm xúc của cô ấy trở nên quan trọng hơn tất cả.

Điều cốt lõi không phải là vội vàng, mà là đảm bảo cả hai chúng tôi đều sẵn sàng về mặt cảm xúc và thời điểm phải phù hợp.

Còn một lý do khác khiến tôi chưa nói với cô ấy: Gần đây, Aoi vẫn cư xử hoàn toàn bình thường.

Không giống như trong chuyến đi tốt nghiệp hay lúc chúng tôi đến thăm đền, khi cảm xúc của Aoi không ổn định, giờ đây cô ấy trông bình tĩnh và điềm đạm cả ở trường lẫn ở nhà. 

Thực ra, cô ấy có vẻ giống mọi khi hơn bao giờ hết—đến mức gần như cảm giác cô ấy đã chấp nhận mọi chuyện rồi.

Tất nhiên, hơn ai hết tôi biết rõ.

Có lẽ cô ấy đang che giấu cảm xúc để tôi không phải lo lắng.

Dù cô ấy cố gắng tỏ ra điềm tĩnh đến đâu, việc có thể tỏ ra bình thường như vậy lại chẳng bình thường chút nào.

Dẫu vậy, việc tìm đúng thời điểm để chạm được đến nội tâm của cô ấy dường như gần như bất khả thi.

“Và giờ thì… mai là Valentine, nhỉ?”

Hôm đó là ngày 13 tháng 2, một buổi tối Chủ Nhật, gần một tháng kể từ khi tôi thông báo.

Tôi đang dành buổi tối một mình ở nhà.

“Đã lâu rồi mình mới có nhiều thời gian cho bản thân thế này…”

Aoi đã ở lại nhà Izumi từ hôm qua.

Izumi đã mời cô ấy ngủ lại 3 ngày 2 đêm, và ngày mai cô ấy sẽ đến trường trực tiếp từ nhà Izumi.

Không khó để tưởng tượng họ đang làm gì cùng nhau, nhưng tôi tránh nghĩ nhiều về chuyện đó. Nếu như đoán sai, tôi sẽ chỉ trở thành một gã suy nghĩ quá nhiều và phiền phức, mà tôi thì không muốn thế.

Dù sao, có thời gian một mình thế này cũng tiện.

Dù chủ đề đó khó đề cập đến đâu, tôi cũng không thể mãi tránh né được.

May mắn thay, giờ tôi có đủ thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.

Nằm trên sofa, tôi cố gắng tìm cách mở lời. Nhưng chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến, và tôi thiếp đi mà không hề nhận ra.

Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?

Đột nhiên, một hơi ấm dịu dàng bao bọc lấy bản thân từ đâu xuất hiện, khiến tôi tỉnh giấc.

“…Hả?”

Tôi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu.

Trong căn phòng mờ tối, tôi thấy một bóng dáng khiến tôi tự hỏi liệu mình có đang nhìn nhầm không.

“Aoi…?”

“Xin lỗi. Mình làm cậu tỉnh giấc à?”

Đứng trước mặt tôi là Aoi, người đáng lẽ đang ở lại nhà Izumi.

Cô ấy vẫn còn mặc áo khoác, có lẽ vừa mới về tới nhà. 

Thấy tôi đang ngủ, Aoi không bật đèn phòng khách. Ánh sáng duy nhất đến từ khu vực bàn ăn, khiến khuôn mặt cô ấy chìm trong bóng tối khi cô ngồi xổm trước sofa. 

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi má hơi ửng đỏ của cô ấy dường như nổi bật hơn—hay có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của tôi.

Khi Aoi đưa một tay che miệng, cô ấy vén mái tóc dài rủ xuống vai ra sau tai bằng một cử chỉ trông thật thanh lịch một cách kỳ lạ.

“Mình tưởng cậu đang ở lại nhà Izumi…”

“Mình về rồi đây.”

Tôi ngồi dậy và liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ chỉ vừa qua nửa đêm.

“Vào giờ này… Có chuyện gì khẩn cấp sao?”

“Khẩn cấp… Ừ, có lẽ vậy. Có thứ mình rất muốn đưa cho cậu.”

Aoi trả lời với một nụ cười nhẹ.

Rồi cô ấy thò tay vào chiếc túi đặt bên cạnh và lấy ra một hộp được gói gọn gàng.

“Mình định đưa cái này cho cậu vào ngày mai. Nhưng… đưa nó cho cậu ở trường trước mặt mọi người thì hơi ngại, mà đợi đến sau giờ học thì lại quá muộn. Mình chỉ… muốn đưa nó cho cậu sớm nhất có thể.”

“Mình mở ra được không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi mở lớp giấy gói và nâng nắp hộp lên, bên trong là những viên socola nhỏ vừa miệng.

Mỗi viên có hình dáng, màu sắc và cách trang trí khác nhau—tổng cộng 8 viên.

Chúng trông thật sự rất ngon.

“Cái này là…”

“Socola Valentine đó.”

Aoi đỏ mặt, nở nụ cười ngại ngùng nhưng đầy chân thành.

“Mình đã ở lại nhà Izumi để làm những cái này. Thực ra, Hiyori cũng đến nữa, và cả hai người họ đã dạy mình cách làm socola đó.”

Một làn sóng cảm xúc khó tả trào dâng trong tôi, và tôi cảm thấy một hơi ấm dâng lên sau khóe mắt.

Khi Aoi nhắc đến việc ở lại nhà Izumi, tôi đã thoáng nghĩ rằng đây có thể là lý do.

Tôi không ngờ Hiyori cũng tham gia, nhưng một phần trong tôi đã thầm hy vọng cô ấy có thể đang làm socola Valentine cho tôi.

Xét đến thời điểm này, điều đó không có gì bất ngờ.

Nhưng tôi chưa bao giờ dám mơ rằng cô ấy lại cắt ngắn thời gian ở lại và trở về nhà vào giwof muộn thế này chỉ để đưa chúng cho tôi sớm nhất có thể.

“Cảm ơn cậu…”

Dù tôi biết Aoi chắc hẳn cũng đang mang trong lòng những cảm xúc phức tạp của riêng mình.

Việc biết rằng cô ấy đã cố gắng đến vậy chỉ vì tôi, khiến tôi hạnh phúc đến mức đau lòng.

b4c0ba1d-1121-4834-a38c-ae2f467a3b53.jpg

Tôi khẽ khịt mũi, cố gắng để Aoi không nhận ra.

Thực sự may mắn vì đèn không bật.

“Mình ăn thử một viên được không?”

“Tất nhiên. Nhưng… đây là lần đầu mình làm socola, nên không dám chắc chúng sẽ ngon đâu…”

Aoi trông lo lắng khi nói điều đó.

Tôi nhặt một viên socola và cho vào miệng. Nó tan ra gần như ngay lập tức, lan tỏa một hương vị đắng ngọt tràn ngập giác quan của tôi.

“Nó thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Thật không?”

“Nếu cậu muốn, sao không thử một viên?”

Tôi cầm một viên khác và đưa ra cho cô ấy.

“Nhưng những viên socola này là dành cho cậu mà.”

“Mình muốn chia sẻ chúng với cậu, Aoi.”

Lúc đầu, Aoi ngập ngừng, nhưng sau một thoáng, cô ấy khẽ hé miệng, như một chú chim non đang chờ thức ăn. 

Tôi nhẹ nhàng đưa viên socola đến môi cô ấy, và cô ấy cắn một miếng nhỏ.

“…”

Cô ấy nhai chậm rãi, như thể đang đánh giá hương vị.

“May quá. Nó thực sự ngon.”

“Ừ, ngon hơn cả socola mua ở tiệm luôn.”

“Cậu hơi phóng đại rồi đấy.”

Aoi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

“Đây là lần đầu tiên mình được nhận socola tự làm.”

“Đây cũng là lần đầu mình tặng socola cho một chàng trai, nên mình rất vui vì cậu thích chúng.”

Lần đầu của cô ấy…

Tôi đã nhận được một món quà quý giá đến nhường nào.

“Và, ừm…”

Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, tôi vẫn có thể thấy đôi má cô ấy ửng hồng.

“Chúng không… phải là nghĩa vụ đâu.”

“…Gì cơ?”

Lời nói của cô ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp.

“Cậu đã giúp mình rất nhiều, và mình luôn muốn làm gì đó để đáp lại. Nhưng mình chẳng có nhiều thứ để làm cho cậu, hay để tặng cậu gì cả… Thành thật mà nói, ngay cả việc làm socola cũng không cảm thấy đủ nữa. Nhưng ít nhất, mình muốn thể hiện lòng biết ơn của mình.”

Aoi nhẹ nhàng tiếp tục, “Đó là lý do mình muốn tự tay làm socola cho cậu.”

“Cảm ơn cậu… Điều đó thực sự rất ý nghĩa với mình.”

“Mm…”

Nhìn biểu cảm ngại ngùng nhưng hạnh phúc của cô ấy, tôi không khỏi tự hỏi.

Liệu có phải Aoi không còn đau khổ hay tổn thương nữa không? Liệu chúng tôi đã hiểu lầm từ đầu?

Không, tôi biết đó không phải sự thật.

Nhưng chính vì tôi biết, tôi không thể không mong điều đó là thật.

*

Sau đó, cả hai chúng tôi đều đi tắm và lên giường ngủ.

Khi nằm trên giường, tôi thấy mình quay lại với những suy nghĩ mà tôi đã trăn trở từ đầu ngày.

Dù tôi thực sự hạnh phúc vì Aoi đã tặng tôi socola tự làm, nhưng việc chúng tôi vẫn chưa nói về tương lai cứ lởn vởn trong đầu, đè nặng lên trái tim tôi.

“Chỉ còn một tháng nữa thôi…”

Nói thành lời khiến sự cấp bách càng rõ rệt hơn.

Tôi biết mình cần phải nói chuyện với Aoi sớm. Nhưng khi thấy biểu cảm hạnh phúc của cô ấy lúc trước, tôi lại chần chừ, nghĩ rằng đó không phải thời điểm thích hợp.

“Dù vậy, mình không thể cứ trì hoãn mãi được…”

Dù biết là đột ngột, tôi phải đối diện với Aoi và có cuộc trò chuyện đó.

Không ai hiểu rõ về sự thiếu thốn thời gian hơn tôi, người đang chuẩn bị chuyển trường.

Khi tôi mải tiếp tục suy nghĩ, cơn buồn ngủ bắt đầu len lỏi, và ý thức của tôi dần dần mờ đi.

Dù đang chìm dần vào sự thoải mái của giấc ngủ, cảm giác trách nhiệm vẫn khiến tôi bám víu vào ranh giới của sự tỉnh táo.

“Hmm…?”

Đột nhiên, tôi cảm thấy một hơi ấm lạ lùng áp vào lưng mình. 

Bối rối, tôi chống lại cơn buồn ngủ và khẽ mở mắt.

Khi tôi cựa mình và liếc nhìn ra sau, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. 

“…Cái gì?”

Trong bóng tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ nhạt lọt qua rèm cửa, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

Nhưng nằm bên cạnh, ôm chặt lấy lưng tôi, là Aoi.

“Aoi—”

Tôi dừng lại giữa chừng.

Đây không phải lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

Tôi nhớ lại thời điểm ngay trước khi học kỳ đầu tiên kết thúc, khi Aoi cũng đã lẻn vào giường tôi theo cách tương tự. Biểu cảm của cô ấy lúc đó, đầy buồn bã và quyết tâm đến tuyệt vọng, lướt qua tâm trí tôi.

Chỉ riêng tình huống này đã cho tôi biết rằng Aoi hẳn đang hành động dưới một quyết tâm nặng nề tương tự khi đó.

Tôi xoay người trong chăn để đối diện với Aoi.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi nói nhẹ nhàng, cố gắng trấn an cô ấy—hoặc có lẽ là chính bản thân mình.

Aoi ôm chặt lấy ngực tôi, giấu mặt đi và khẽ thì thầm.

“Không chỉ có socola là thứ mình muốn tặng cậu.”

“Không chỉ có socola…?”

Cô ấy lặng lẽ gật đầu, siết chặt tay hơn như để truyền tải toàn bộ cảm xúc.

“Thứ em thực sự muốn tặng anh… là chính em.”

Tôi không ngạc nhiên— bởi vì tôi đã biết rồi.

Bất cứ khi nào Aoi cố gắng trao cho tôi điều gì đó như thế này, nó không bao giờ là sự bộc phát. Nó luôn đến sau những suy nghĩ sâu sắc, một lựa chọn được đưa ra với sự cân nhắc kỹ lưỡng.

Vì thế, không một chút ý định đen tối nào khác len lỏi vào trái tim tôi.

“Nếu muốn tặng mình điều gì đó, chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi cũng đủ làm mình hạnh phúc rồi.” 

“Không phải vậy đâu…”

Cô ấy lắc đầu, giọng nói kiên định.

“Em muốn trao bản thân mình cho anh.”

Sự chắc chắn trong lời nói của Aoi mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước.

“Điều đó rất có ý nghĩa với mình. Nhưng… tại sao chứ?”

“Chỉ kí ức thôi thì không đủ…”

Giọng cô ấy run run như thể sắp khóc. 

“Em đã cố gắng giúp anh tạo ra thật nhiều ký ức, lên kế hoạch mọi thứ với sự giúp đỡ của Izumi… Nhưng sự thật là, không phải vì anh. Mà là vì em. Em muốn những ký ức đó cho chính bản thân mình.”

“Aoi…”

“Anh là người phải nói lời tạm biệt với mọi người, nên anh mới là người khó khăn hơn… Nhưng em chỉ biết nghĩ đến bản thân. Em căm ghét bản thân vì ích kỷ như vậy… nhưng em không thể ngăn những cảm xúc này lại được.”

Những cảm xúc ấy là thứ tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Bởi lẽ nỗi đau của Aoi giống hệt những gì tôi đã cảm nhận khi bố cô ấy xuất hiện trở lại trong cuộc đời cô ấy.

Hồi đó, dù tôi biết sống cùng bố là lựa chọn tốt nhất cho Aoi, tôi vẫn không thể chịu nổi ý nghĩ phải xa cô ấy. Tôi đã biến ông ấy thành kẻ xấu trong tâm trí mình và cố đẩy ông ấy ra xa.

Dù lý trí có hiểu đến đâu, trái tim không phải lúc nào cũng nghe theo.

Nỗi đau của Aoi có lẽ không khác gì những gì tôi đã trải qua lúc đó.

“Nhưng dù em có cố tạo ra bao nhiêu ký ức hay chụp bao nhiêu bức ảnh đi nữa… thì vẫn không đủ.”

Giọng Aoi run rẩy khi cô ấy trút hết cảm xúc của mình.

“Mỗi khi nghĩ đến việc Akira rời đi… em không biết phải làm gì. Em biết, sâu thẳm trong lòng, rằng khi anh chuyển trường, em sẽ phải tự đứng vững, và không thể cứ phụ thuộc vào anh thế này mãi. Nhưng nếu anh chỉ cần biến em thành của anh—”

—có lẽ nỗi cô đơn này sẽ dễ chịu đựng hơn một chút.

Giọng cô ấy vỡ òa khi cố gắng thốt ra những lời đó. 

“Đó là tất cả những gì em có thể nghĩ tới…”

Từ “đau đớn” là không đủ để diễn tả cảm xúc hiện tại của Aoi.

Dù biết có thể không có được giải pháp, cô ấy vẫn không thể không bám víu lấy tôi.

Trước khi chúng tôi kịp nói chuyện, Aoi đã tự mình đối diện với những bất ổn nội tâm.

Cô ấy đã cố gắng tạo ra những kỷ niệm cùng tôi, hy vọng chúng sẽ xoa dịu nỗi cô đơn, nhưng rồi nhận ra điều đó không đủ. Trong khi tôi do dự, không chắc chắn làm sao để đối mặt với tình huống của chúng tôi, Aoi đã đưa ra quyết định của riêng mình.

Cô ấy sẵn sàng trao bản thân cho tôi để lấp đầy khoảng trống trong tim.

“Em…”

Aoi ngẩng đôi mắt đẫm nước lên nhìn tôi.

“Em… yêu anh, Akira.”

Đây là lần đầu tiên một cô gái tỏ tình với tôi.

Nhưng lời nói của cô ấy mang quá nhiều nỗi đau để có thể xem như một lời tỏ tình đơn thuần.

“Nhưng… em thậm chí không biết liệu những cảm xúc này là tình yêu hay chỉ là sự phụ thuộc nữa…”

“Aoi…”

Tôi không thể ngăn mình kéo Aoi vào vòng tay khi cô ấy bắt đầu khóc nức nở như một đứa trẻ.

Cô ấy đang trao bản thân mình cho tôi để xoa dịu trái tim tổn thương của cô ấy.

Tôi ghét bản thân vì đã không nhận ra cô ấy đã khổ sở đến nhường nào.

“…”

Mọi thứ đều không công bằng. 

Không phải tình cảnh của cô ấy, không phải của tôi, không phải bất cứ điều gì.

Gặp Aoi đã khiến tôi không thể chấp nhận những lời chia tay nữa. Ngay khi tôi nghĩ mình đã làm quen với suy nghĩ chia xa, thì giờ đây chính Aoi lại là người không thể chịu đựng được điều đó.

Khi tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho cô ấy, thì cô ấy lại đánh mất cảm giác về tình cảm của chính mình.

Nỗi thất vọng không thể chịu nổi, khiến tôi chỉ muốn cào xé lồng ngực mình.

Khi ngày chia xa của chúng tôi đến gần hơn, cảm xúc của chúng tôi dường như lại đi theo hai hướng ngược nhau.

“Aoi, cảm ơn em.”

Những lời đầu tiên thốt ra khỏi miệng tôi sau khi nghe lời tỏ tình của cô ấy là lời cảm ơn.

Tôi quyết định đáp lại bằng chính cảm xúc của mình, một cách chân thành nhất.

“Anh cũng yêu em, Aoi.”

Đó là lời tỏ tình đầu tiên tôi từng nói ra.

“…Thật không?”

Thay vì trả lời bằng lời, tôi khẽ siết chặt vòng tay quanh cô ấy hơn một chút.

“Thành thật mà nói, tình cảm của anh dành cho em không phải lúc nào cũng là tình yêu lãng mạn.”

Đây là điều tôi chỉ từng chia sẻ với Eiji và Izumi trước đây.

Đó là sự thật tôi chỉ mới nhận ra gần đây.

“Từ khoảnh khắc anh gặp em trong công viên mưa và đưa em về nhà, cảm xúc của anh dành cho em thiên về mong muốn bảo vệ hơn là tình yêu. Anh nhận thức được em là một cô gái, nhưng khao khát giữ em an toàn mạnh mẽ hơn nhiều.”

Và tôi biết lý do vì sao tôi cảm thấy như vậy.

Ban đầu, cậu khiến tôi nhớ đến mối tình đầu của mình.

Khi còn nhỏ, tôi đã không thể làm gì để giúp cô bé cô đơn ấy, và tôi hối hận sâu sắc về điều đó.

Khi thấy một cô gái khác trong hoàn cảnh tương tự, tôi cảm thấy buộc phải bù đắp bằng cách ở bên cạnh cậu.

Đối mặt với những khó khăn mà cậu mang theo, tôi không có chỗ cho những cảm xúc khác.

Nhưng rồi—

“Khi em đối diện với mẹ mình và tự giải quyết những vấn đề đó, anh nhận ra em không còn cần anh bảo vệ nữa. Đó là lúc anh cuối cùng nhìn em như một người phụ nữ và rồi nhận ra, anh đã yêu em mất rồi.”

Đây là sự chuyển biến cảm xúc khiến tôi phải lòng cùng một người đến hai lần.

“Nhưng…”

Tôi vẫn còn điều cần nói.

“Anh không thể chắc chắn rằng mọi suy nghĩ bảo bọc của anh dành cho em đã biến mất.”

Cũng giống như Aoi đang đấu tranh với sự phụ thuộc của mình, tôi vẫn đang vật lộn với ước muốn bảo vệ cô ấy.

“Cũng như em không chắc liệu cảm xúc của mình là tình yêu hay sự phụ thuộc, anh nghĩ tình cảm của anh dành cho em vẫn là sự kết hợp giữa tình yêu và bản năng bảo vệ.”

Aoi nhìn tôi với đôi mắt ngập nước nhưng ánh lên sự kiên định không dao động.

“Dù vậy… em vẫn hạnh phúc vì anh yêu em.”

“Và hơn thế nữa, em cũng hạnh phúc vì anh đã nói yêu em.”

Dù tình cảm chúng tôi dành cho nhau có lẫn lộn những cảm xúc khác nhau, nhưng việc chúng tôi thực sự quan tâm đến nhau là điều không thể phủ nhận. 

Lần đầu tiên trong đời, tôi trải qua niềm vui khi tình cảm của mình được đáp lại.

Nghe có vẻ phóng đại, nhưng tôi cảm giác như mình đã tìm ra lý do mình sinh ra.

“Và chính vì thế mà anh nghĩ… mối quan hệ của chúng ta hiện tại quá mất cân bằng.”

“…Ừ, anh nói đúng.”

Ánh mắt Aoi cúi xuống đầy buồn bã.

Nhưng điều tôi muốn nói không dừng lại ở đó—đó là một hy vọng trở nên rõ ràng khi tôi đặt cảm xúc của mình vào lời nói.

“Vì vậy, anh muốn dùng cuộc chia tay này như một cơ hội để chúng ta đối diện với cảm xúc của mình.”

“Cơ hội để đối diện với cảm xúc…?”

Aoi ngước nhìn tôi với vẻ không chắc chắn.

Không rời mắt khỏi cô ấy, tôi tiếp tục.

“Anh nghĩ cả hai chúng ta đều cần thời gian để suy ngẫm về tình cảm của mình. Để xem liệu tình yêu của em có vượt qua sự phụ thuộc không, và liệu tình yêu của anh có vượt qua ước muốn bảo vệ không. Nếu chúng ta tiếp tục mối quan hệ này với những nghi ngờ ấy, sau này chúng ta sẽ chỉ hối tiếc thôi.”

Liệu tôi có diễn đạt đủ tốt không?

Tôi cẩn thận chọn từ ngữ để chắc chắn mình không bị hiểu lầm. 

“Xa nhau sẽ cô đơn, nhưng đó cũng là cơ hội để chúng ta trưởng thành. Nếu chúng ta nỗ lực trong môi trường mới, trở nên độc lập hơn một chút, và vẫn còn quan tâm đến nhau khi gặp lại… thì anh nghĩ những cảm xúc đó sẽ là thật.”

Tôi không biết bao nhiêu trong số những từ ngữ này chạm được đến cô ấy.

“Nhưng như vậy chẳng phải sẽ khiến cuộc chia tay này trở thành một điều đáng hy vọng sao?”

Tôi nghĩ mình thấy một chút sắc màu trở lại trong đôi mắt cô ấy, đôi mắt trước đó trông hoàn toàn vô hồn.

“…”

Dù lời nói có chút vụng về, tôi tin rằng cảm xúc của mình đã đến được với cô ấy. 

Và nếu chưa, tôi sẵn sàng nói lại bao nhiêu lần cũng được.

Như để khẳng định hy vọng của tôi, Aoi gật đầu mấy lần, vẻ mặt kiên định.

“Ừm… em hiểu rồi.”

Cô ấy ngẩng đầu lên và nở nụ cười đáng yêu thường ngày của mình.

“Em sẽ cố gắng hết sức.”

Biểu cảm của cô ấy như thể một gánh nặng vừa được trút bỏ khỏi vai. 

“Để dù không có anh, Akira, em vẫn có thể tự bước đi trên đôi chân của mình. Để em có thể đứng vững một mình mà không cần sự hỗ trợ của cậu. Khi chúng ta gặp lại, em muốn anh thấy em đã thay đổi nhiều thế nào.”

“Anh cũng phải nỗ lực nữa. Dù sao thì, nếu anh vẫn chẳng thay đổi gì trong khi em đã trưởng thành thành một người phụ nữ tuyệt vời, có khi anh lại là người bị bỏ rơi ấy chứ.”

“Một lời tạm biệt giúp chúng ta trưởng thành hơn một chút… Nghĩ theo cách đó, nó có vẻ đáng hy vọng hơn, đúng không?”

“Ừ. Chính xác là vậy.”

Nhìn nụ cười của cô ấy, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm tràn qua cơ thể. 

Có vẻ như lời nói của tôi đã chạm đến được với cô ấy.

“Nhưng, Akira…”

“Hửm? Có chuyện gì sao?” 

Tôi hỏi, nghĩ rằng có thể mình đã để lại chút nghi ngờ trong lòng cô ấy.

Aoi quay ánh mắt đi, đôi má ửng hồng của cô ấy vẫn hiện rõ dù trong ánh sáng mờ ảo.

“Anh… thật sự ổn với chuyện này chứ?”

“Chuyện gì cơ?”

“Anh biết đấy… việc không làm gì cả.”

“Đ-điều đó…”

Tôi không cần hỏi thêm cũng hiểu cô ấy đang nói gì.

Tôi ngập ngừng không biết trả lời thế nào, nhưng ở giai đoạn này, chẳng có lý do gì để giấu đi cảm xúc thật của mình.

“Thành thật mà nói, cảm giác như đang bỏ lỡ một cơ hội có một không hai trong đời vậy…”

Từ góc nhìn của một cậu trai tuổi teen, đây là đỉnh cao của sự kiềm chế luôn rồi.

Từ chối một cơ hội như thế này tận hai lần? Gần như là tội lỗi vậy.

“Khi nói đến người anh yêu, tất nhiên là cũng có những cảm xúc đó rồi. Một phần trong anh nghĩ rằng mình nên thành thật và cứ tiến tới. Nhưng nếu để bản thân bị cuốn theo khoảnh khắc hay dục vọng, sau này anh sẽ hối hận mất.”

“Em hiểu rồi…”

Aoi trông hơi thất vọng.

“Nhưng anh biết không… em đang mặc bộ đồ lót mà anh chọn đấy.”

“Cái gì cơ?!”

Cô ấy bình thản thả một quả bom.

Tôi không thể kiềm được mà bật ra một phản ứng kinh ngạc.

“Em nghĩ anh sẽ vui hơn nếu em mặc bộ mà anh chọn. Nên… em quyết định để dành chúng cho một khoảnh khắc như thế này, và tối nay là lần đầu em mặc chúng.”

Cái gì thế này…?

Nỗi tiếc nuối của tôi vừa tăng vọt lên gấp chục lần.

“Ừm… cứ cho là đó sẽ là thứ để mong chờ khi chúng ta gặp lại vậy.”

Đó hoàn toàn là lời nói mạnh miệng.

Tôi đang kìm nước mắt trong khi bám víu vào hy vọng “lần thứ ba sẽ thành công.”

“Hmm. Nhưng em phải làm sao đây…”

“Chờ đã, ý em là sao? Không lẽ anh hết cơ hội rồi sao!?”

“Thì, ai biết được liệu em có còn cảm thấy như vậy khi chúng ta gặp lại không? Và anh đã từ chối em ba lần rồi đấy, Akira.”

“Chờ chút… ba lần hả?”

Có gì đó không đúng. 

Theo tôi nhớ, tôi chỉ từ chối cô ấy hai lần—một lần trước khi học kỳ đầu kết thúc và lần thứ hai là vừa nãy.

Nếu có lần thứ ba, nó hẳn đã xảy ra ở giữa hai lần đó.

“Chờ đã… Đừng nói là…”

Một ký ức hiện lên trong đầu.

“Nếu em đang đếm, liệu có phải là… Đêm Giáng sinh trong chuyến đi tốt nghiệp không?”

Mặt Aoi đỏ bừng đến tận mang tai, cô ấy lắp bắp không thành lời. 

Việc cô ấy không phủ nhận đã nói lên tất cả.

“Chờ chút, nhưng lúc đó em chẳng nói gì về chuyện đó cả.”

“Thì, em… nghĩ anh sẽ nhận ra chứ…”

Thật không? Thảm họa quá rồi.

Khả năng nhận biết tín hiệu từ con gái của tôi đúng là vô vọng.

Chẳng trách tôi chưa bao giờ có bạn gái.

“Ưm, anh xin lỗi…”

“Muộn rồi nhé~♪” 

Aoi trêu tôi bằng giọng điệu giống Izumi, cười đùa một cách tinh nghịch.

Sau khi đã vui vẻ xong, cô ấy nép mặt vào ngực tôi.

“Này, Akira… em không cần anh làm gì cả. Em chỉ muốn ở lại như thế này với anh đến sáng được không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Cảm ơn anh nhé.”

Và thế là, lần đầu tiên, chúng tôi cùng ngủ chung một giường.

Chúng tôi đã có vô số cuộc trò chuyện trước ngày hôm nay, nhưng chính trong đêm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy chúng tôi thực sự hiểu nhau.

46e2efcd-9524-4230-9259-33a2ca3eef46.jpg

honmei not giri đổi xưng hô, tempo lên r seggs for solace liệt thì nói 1 câu