Câu chuyện về việc mang nàng gal cô đơn cùng lớp về nhà và biến cô thành một mỹ nữ trong sáng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

133 2913

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

87 2759

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

3 9

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

(Đang ra)

Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

Rei Shizuku

Khi sự thật về vụ án được phơi bày, tôi sẽ cùng cậu thực hiện điều XX cuối cùng.

2 9

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

3 9

Vol 5 - Prologue

Cuối tháng Bảy, bốn tháng sau khi tôi kết thúc việc sống cùng Aoi.

Ngay khi tôi vừa quen với cuộc sống mới, học kỳ đầu tiên cũng đến hồi kết, và một tuần sau kỳ nghỉ hè, chuyện xảy ra.

“Đã lâu rồi mình không về thị trấn này,” tôi lẩm bẩm, bước xuống từ Shinkansen lên sân ga.

Tôi đã trở lại thị trấn nơi tôi từng sống, tất cả chỉ để gặp lại Aoi.

“Cảm giác thật hoài niệm…”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khung cảnh này kể từ khi nói lời tạm biệt với Aoi.

Nếu nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể nhớ lại rõ rệt những cảnh tượng ngày hôm đó.

“Akira… chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng không?”

Ôm chặt chiếc vòng cổ cẩm tú cầu quanh cổ, Aoi đã hỏi tôi như vậy.

Khi thấy cô ấy mỉm cười trong khi nước mắt lăn dài trên má, những cảm xúc mà tôi đã kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa.

Cảm giác ấm áp của những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi—cùng với một cơn đau nhói trong tim nhức nhối đến mức gần như không thở nổi.

Nắm chặt chiếc vòng cổ, tôi cố nở một nụ cười và trả lời, như thể đang lập một lời thề:

“Ừ… tất nhiên rồi!”

Khi cửa tàu đóng lại, khung cảnh bên ngoài dường như chậm lại, tựa như một cảnh tua chậm.

Chẳng bao lâu, bóng dáng Aoi biến mất khỏi tầm nhìn, và tôi không thể ngăn đôi chân mình khuỵu xuống.

Nhưng đó không chỉ là một lời chia tay chỉ toàn sự buồn bã—mà còn là một lời chia tay đầy hy vọng, một sự chia ly với lời hứa sẽ tái hợp một ngày nào đó.

“Thật sự đã bốn tháng rồi sao?”

Khoảng thời gian quá ngắn để gọi là một hồi ức, nhưng lại quá dài để phải chịu đựng sự xa cách.

Dù vậy, đó là khoảng thời gian vừa đủ để tôi suy ngẫm về cảm xúc của mình.

“Được rồi, đi nào!”

Xách hành lý lên, tôi rời khỏi sân ga Shinkansen.

Nhà của Aoi, nơi cô sống cùng bà, nằm ở một ngôi làng có thể đến bằng cách di chuyển sang một chuyến tàu địa phương.

Biết rằng có thể gặp cô ấy chỉ trong vài giờ nữa khiến khuôn mặt tôi rạng rỡ với một nụ cười không thể kìm nén.

—Để thực hiện lời hứa chúng tôi đã trao nhau ngày hôm đó trước khi chia xa.

—Để cho nhau thấy chúng tôi đã trưởng thành và độc lập hơn bao nhiêu.

—Và quan trọng nhất, để xác nhận tình cảm của chúng tôi dành cho nhau.

Những lý do để đến gặp Aoi kể ra tưởng như không hồi kết.

Có vô số điều tôi muốn nói với Aoi, vô số cảm xúc tôi muốn truyền tải.

Nhưng ngay bây giờ, tôi chỉ muốn gặp cô ấy.

Không thể kìm nén sự mong đợi đang dâng trào trong lòng, tôi bước nhanh qua cổng soát vé và lên chuyến tàu.

Tôi có cảm giác kỳ nghỉ hè này sẽ còn đáng nhớ hơn cả năm ngoái.