Câu chuyện về việc mang nàng gal cô đơn cùng lớp về nhà và biến cô thành một mỹ nữ trong sáng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sử Ma của Zero

(Đang ra)

Sử Ma của Zero

Yamaguchi Noboru

Ông Saito bị cuốn vào thế giới khác và được chủ nhân triệu hồi - Louise tiếp đãi một cách cực kỳ "dễ thương". Tiếp sau đó, cậu được gặp Siesta (không phải bên Thám Tử đã chết), Tabitha (nàng Kuudere l

73 4131

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

(Đang ra)

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

Moyo Kazami

Này... Em vẫn chưa chết à, Sofia?

1 0

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

不知常而妄作

Bằng một cách nào đó, cậu ấy đã biến thành một cô bé loli?!

0 0

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

0 0

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

(Đang ra)

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

Nãi Bình Chiến Đấu Cơ (Chiến Đấu Cơ Bình Sữa)

Anh không phải là phi công át chủ bài có số lượng máy bay địch bị bắn hạ nhiều nhất, chỉ riêng phần lẻ trong tổng số máy bay mà một số át chủ bài người Đức bắn hạ còn nhiều hơn tổng số của anh. Anh cũ

1 0

Vol 4 - Epilogue

Cuộc sống ở ngôi trường mới diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng.

Việc thích nghi với môi trường mới chưa bao giờ là điều quá khó khăn với tôi, nhưng lần này, có lẽ sự ổn định đến dễ dàng hơn bởi tôi nhập học ngay từ đầu năm, trước khi các mối quan hệ được hình thành trọn vẹn.

Dù vậy, lần chuyển trường này vẫn mang một cảm giác khác biệt rõ rệt so với những lần trước.

Tôi nhận ra rằng sự khác biệt đó xuất phát từ chính sự thay đổi trong suy nghĩ của mình.

Không còn như trước đây, tôi không còn phải chuẩn bị tinh thần cho những cuộc chia ly, cũng không còn tuyệt vọng với ý nghĩ rằng việc chuyển đi đồng nghĩa với việc phải xóa sạch mọi mối quan hệ nữa. Tôi không còn né tránh việc gặp gỡ những con người mới nữa.

Tôi có được sự thay đổi ấy là nhờ Eiji, Izumi, và hơn hết thảy, là nhờ Aoi. Và có lẽ, còn nhờ vào những người bạn cùng lớp của tôi, những người đã dạy tôi rằng tình bạn luôn tồn tại dù khoảng cách có xa đến đâu.

Sự thật vốn đơn giản.

Nỗi sợ chia ly từ trước đến nay chỉ là sự ngộ nhận của riêng tôi.

Chỉ cần thay đổi góc nhìn, cách cảm nhận thế giới xung quanh cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.

Đây không chỉ là một điều áp dụng cho lần chuyển trường này, mà còn đúng trong vô số tình huống và khoảnh khắc khác trong cuộc sống.

Nhìn lại, tôi cảm thấy những lần chuyển trường trong quá khứ thật uổng phí, như thể tôi đã sống quá dè dặt vậy. Nhưng có lẽ, chính những trải nghiệm đó là điều cần thiết để tôi có thể nhận ra được chân lý này.

Việc tôi có thể suy nghĩ theo cách này—chính nó—có lẽ đã là một dấu hiệu của hạnh phúc.

Dù vậy, tôi cũng không thể phủ nhận sự cô đơn vẫn len lỏi trong lòng khi không còn được ở bên mọi người.

Tôi nhớ Eiji và Izumi, dĩ nhiên rồi. Nhưng hơn tất thảy, nỗi đau khi không thể gặp Aoi luôn âm ỉ trong tim tôi.

Kể từ ngày hôm đó, dù vẫn giữ liên lạc, tôi vẫn không thể xua đi cảm giác mất mát cứ dai dẳng bám theo như một chiếc bóng.

Dù vậy, nhịp sống bận rộn ở môi trường mới đã phần nào xoa dịu nỗi cô đơn ấy. Và có lẽ, dù muốn hay không, sự thay đổi này đã buộc tôi phải nhìn lại bản thân nhiều hơn.

Có vẻ như Aoi cũng cảm thấy như vậy.

"Trước đây, chúng ta luôn quá tập trung vào việc mình quan tâm đến nhau nhiều thế nào. Nhưng em nghĩ rằng khoảng cách và thời gian ở một mình đã dần làm dịu đi những cảm xúc ấy," Aoi nói với tôi trong một cuộc gọi gần đây, giọng cô ấy bình tĩnh và điềm đạm.

Nghe cô ấy nói vậy càng khiến tôi tin chắc một điều: Sự chia cách này là cần thiết để cả hai chúng tôi có thể trưởng thành một cách độc lập.

Và thế là, ngày tháng cứ thế trôi qua. Khi tôi vừa kịp thích nghi với cuộc sống mới, mùa xuân khép lại, mùa mưa trôi qua, và 4 tháng lặng lẽ trôi đi. Giờ đây, đã là cuối tháng Bảy.

"Akira, anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?"

"Ừ, chắc là đủ rồi."

Đó là một buổi sáng trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè.

Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị, tôi đứng ở cửa ra vào với hành lý trong tay, đối diện với Hiyori.

"Em có việc riêng nên không thể đi cùng anh được. Em sẽ đến sau nhé. Nhớ gửi lời chào đến mọi người hộ em."

"Anh sẽ đợi em ở đó. Đi cẩn thận nhé."

"Ừ. Gặp lại anh sau."

"Gặp lại sau."

Được Hiyori tiễn ra cửa, tôi rời khỏi nhà.

Cái nóng oi bức khiến mồ hôi rịn trên trán, bào mòn từng chút sức lực của tôi, nhưng từng bước chân lại nhẹ bẫng. Tôi đã mong chờ ngày này suốt cả tháng nay—ngày tôi được gặp lại Aoi.

"4 tháng rồi..."

Khoảng thời gian không đủ dài để cảm thấy hoài niệm.

Nhưng cũng quá lâu để không được gặp cô ấy.

Tuy vậy, đó lại là khoảng thời gian vừa đủ để tôi có thể nhìn lại những cảm xúc của chính mình.

Dừng lại một chút, tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Aoi: "Anh vừa rời khỏi nhà." Câu trả lời của cô ấy đến gần như ngay lập tức: "Chúc anh có chuyến đi bình an!"

Nhìn thấy dấu chấm than hiếm hoi trong tin nhắn của cô ấy, tôi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm. Không chỉ riêng tôi mong chờ cuộc hội ngộ này. Nghĩ đến điều đó, tôi khẽ mỉm cười.

"Rồi, đi thôi nào!"

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Aoi là ở sân ga Shinkansen, vào ngày chúng tôi chia tay.

Biết rằng chỉ còn vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ lại được gặp cô ấy—ý nghĩ đó khiến tôi không thể ngừng mỉm cười.

Tôi sắp thực hiện lời hứa mà chúng tôi đã đưa ra vào ngày hôm đó—rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau một lần nữa. Để cho nhau thấy chúng tôi đã trưởng thành và chín chắn đến mức nào. Và quan trọng nhất, để xác nhận những cảm xúc mà chúng tôi đã vun đắp trong suốt thời gian xa cách.

Nếu tôi bắt đầu liệt kê lý do tại sao mình muốn gặp Aoi, có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc mất.

Có quá nhiều điều tôi muốn nói với cô ấy.

Nhưng ngay lúc này, hơn bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn được gặp cô ấy.

Không thể kiềm chế được sự háo hức, tôi cất điện thoại vào túi và nhanh chóng sải bước về phía nhà ga gần nhất.

Mùa hè này dường như còn nóng hơn cả lần trước, và tôi có linh cảm rằng đây sẽ là một mùa hè mà tôi sẽ không bao giờ quên.

từ giờ chắc để anh-em luôn