Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

23 2383

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

188 15369

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

207 24215

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

5 55

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

176 802

Tập 01 - Chương 02 - Cứ ngỡ là đang mơ

Có người bảo: “Đi làm thêm vui lắm. Mọi người ai cũng vui vẻ và thân thiện.”

Mỗi lần nghe câu ấy, tôi lại nghĩ họ là một giống loài kì lạ nào đó.

Đi làm thêm như cái nhọt ở mông vậy. Không phải vì công việc này không phù hợp với tôi, mà là vì bản thân tôi cũng chẳng muốn lao động. Tôi chỉ muốn ngủ suốt ngày và lặng lẽ ra đi mà không làm phiền đến ai.

Mặc dù muốn như thế, nhưng giờ đây tôi đang làm việc tại một cửa hàng tiện lợi từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối, một tuần ba buổi vì tôi cần phải chi trả sinh hoạt phí hằng tháng.

Tôi ở một mình.

Nói một cách khách quan thì tôi nghĩ việc học sinh cấp ba sống một mình là khá hiếm. Hoặc ít nhất là tôi chưa từng gặp ai có hoàn cảnh tương tự.

Lí do tôi thành ra như thế này là do hoàn cảnh gia đình.

Bố mẹ muốn tôi tách ra ở riêng, và tôi cũng muốn như vậy. Thế nên điều đó dẫn đến chuyện tôi ở một mình như bây giờ.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên màn hình và thấy đã chín giờ năm lăm phút tối. Chỉ năm phút nữa là tôi có thể tan ca rồi. Đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất khi đi làm thêm.

Khi đồng hồ vừa điểm mười giờ tối, tôi liền quét thẻ chấm công và rời đi.

Tôi cởi phăng chiếc áo đồng phục đang khoác bên ngoài đồng phục đi học rồi cất vào cặp. Sau đó, tôi đi ra từ cửa sau của kho hàng mà không tán gẫu với ai. Tôi cũng không quên nói lời cảm ơn với mấy người quản lý. Đủ để xem là lịch sự.

Mấy cuộc trò chuyện xã giao không phải thứ tôi muốn. Và tôi cũng không thích vướng vào mấy chuyện phiền phức.

Tôi bước ra từ cửa sau và nhìn vầng trăng lạnh như băng trên bầu trời đêm. Tôi về nhà với cảm giác thoải mái trong lòng.

Chung cư của tôi chỉ cách đây một quãng đi bộ ngắn.

Đó là một khu tập thể núp trong bóng tối với tuổi đời hơn năm mươi năm. Giá cho thuê là hai mươi tám nghìn yên mỗi tháng. Và nếu như có một trận động đất thì nơi đây sẽ bị san phẳng trước tiên.

Tôi nghĩ là có cột mốc mang tên ba mươi nghìn yên. Nếu giá thuê nhà dưới mức đó thì khả năng dột nát và bất tiện bắt đầu xuất hiện.

Khi tôi dọn đi, bố mẹ đã đề xuất việc họ sẽ chi trả tiền nhà cho tôi để tôi có thể sống ở một nơi ổn hơn.

Bố dượng tôi, người đã tái hôn với mẹ tôi, rất giàu. Nếu tôi bảo tôi muốn sống trong một căn chung cư sang trọng thì biết đâu ổng sẽ chiều tôi thì sao.

Thế nhưng, tôi đã chọn căn hộ hai mươi tám nghìn yên. Căn phòng năm chiếu xập xệ và nhà tắm và vệ sinh được tích hợp.

Tôi muốn tránh xa cái gọi là “xã hội”, để có thể sống ở một nơi yên tĩnh mà không ai để ý đến tôi.

Thay vì sống ở tầng thượng của một toà chung cư cao cấp, nơi mà mọi người đều nhìn lên. Tôi thà chui rúc ở nơi tối tăm, nơi không ai có thể nhìn thấy được tôi.

Tôi bước lên chiếc thang cũ kĩ của căn chung cư. Tiếng động hôm nay có vẻ vang vọng hơn mọi ngày. Tường nhà ở đây khá mỏng, nếu có người nhạy cảm với tiếng ồn, hẳn là chúng tôi sẽ cãi nhau.

Nhưng ở nơi này thì không. Căn chung cư của tôi có tổng cộng tám phòng, thế nhưng chỉ có mỗi tôi là thật sự ở đây. Có phòng thì bỏ trống, có chỗ thì làm nhà kho. Nhờ vậy mà tôi có thể sống khá thoải mái.

Tôi mở cửa phòng và bước vào trong. Căn phòng khá chật, nhưng tôi thích thế này hơn là một căn quá rộng. Tôi bỏ cặp xuống và mở cửa sổ, sau đó bước ra ban công.

Trước mặt tôi là một bãi đất trống, nơi mà bóng tối đang bao phủ toàn bộ.

Tôi có thói quen là sau khi giao tiếp với nhân loại, tôi đều ra ban công để tịnh tâm lại. Nếu không thì tôi sẽ không ngủ được.

Chống khuỷu lên lan can, tôi vô hồn nhìn vào bóng đen trước mặt và nghĩ về việc cô nàng hay mua thuốc lá thì bỗng nhiên-

“Chào buổi tối~”

Tôi giật mình khi có ai cất tiếng ở kế bên.

Căn phòng đó trước giờ không có người ở cho đến bây giờ.

Một người phụ nữ đang nhìn tôi từ ban công nhà người ấy.

Trong một khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ đó là giấc mơ.

Người phụ nữ tóc đen đang chống khuỷu, hai ngón tay bấu vào điếu thuốc, và đó cũng là người thường xuyên đến cửa hàng tiện lợi để mua thuốc là.

“Số 25…?”

“Số 25?”

“Ừm… Không có gì cả..”

“Hử?”

“À thì, chị thường hay tới chỗ em làm mua gói thuốc số 25. Và em nhớ chuyện đó nên là nó tình cờ bật ra khỏi miệng em thôi…”

“Ra là vậy, hoá ra em lén đặt biệt danh cho chị là “số 25” đúng không?”

“Em xin lỗi…”

“Không sao, chị cứ nghĩ là chuyện hồi đó chị vào trường giáo dưỡng bị lộ thôi. Vì bình thường chẳng ai gọi người khác theo số thứ tự cả.”

“Hể….”

“Em không biết à? Ở trường giáo dưỡng hoặc ở tù, người ta gọi nhau bằng số thứ tự đấy. Hồi trước người ta cũng gọi tôi là “số 25”. Chị hút gói số 25 này cũng do kỉ niệm thôi chứ chẳng phải vì thích hay gì.”

“Thật ạ?”

“Đùa thôi”

“Hả?”

“Em tưởng chị nói thật à?”

Cô số 25 nhìn gương mặt đơ ra của tôi rồi cười khúc khích. Vậy là cô ấy chỉ nói đùa thôi à.

Nhưng tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, tự dưng đang nghĩ về cô ấy, sau đó bỗng nhiên người đấy lại xuất hiện ở ban công nhà kế bên. Tôi cứ tưởng mình đang bị ảo giác.

“Chị mới dọn đến à?”

“Ừm, ở đây gần trường đại học.”

“Nhưng căn chung cư này xập xệ lắm. Nếu là con trai thì được, còn với phụ nữ thì…”

“Vậy sao? Chị lại thấy chỗ này khá có duyên đấy chứ.”

Để gọi căn chung cư này có duyên thì chắc cũng thuộc dạng lì lợm đấy.

“Còn em thì sao? Cũng đang học đại học phỏng?”

“Không… Em vẫn còn học cấp 3.”

“Thảo nào nhìn trẻ thế. Em ở đây với gia đình à?”

“Dạ không, em ở một mình.”

“Hmm…”

“Số 25” im lặng một hồi lâu. Có lẽ cô ấy nhận ra mình vừa động đến chuyện không nên nói tới không.

Chuyện học sinh cấp ba ở một mình khá là hiếm, trừ khi gia đình đó có vấn đề. Và thường là những vấn đề rắc rối.

Có lẽ cô ấy sẽ xin lỗi. Tôi đột nhiên thấy câu chuyện dần chuyển hướng xấu đi. Nhưng cô ấy lại nói điều mà tôi không ngờ tới.

“Tuyệt thật đấy.”

“…”

“Sao thế?”

“Em nghĩ chị sẽ nói gì đó để thương hại em chứ.”

“Bỏ nhà đi rồi sống một mình từ cấp ba chất lắm đấy. Hồi chị bằng tuổi em, chị cũng muốn như vậy.”

“Số 25” nói:

“À quên, thuốc là không tốt cho trẻ vị thành niên đâu, để chị dập nó.”

“A, không sao đâu ạ.”

Có lẽ cô ấy đang lo lắng vì tôi chưa đủ tuổi. Tôi liền ngăn cô ấy lại trước khi cô ấy dập thuốc.”

“Gió không thổi về hướng này đâu. Với lại điếu thuốc vẫn còn mà, nên chị không cần phải dập đâu.”

“Thế à?”

“Vâng ạ, chị không cần phải lo lắng làm gì.”

“Thế chị không khách sáo đâu nhé.”

“Số 25” cầm lại điếu thuốc từ chiếc gạt tàn và rít một hơi.

Cô ấy phả làn khói trắng vào bầu trời đêm.

Những lí lẽ tôi vừa nói, thật ra là nói dối đấy.

Bởi vì tôi thật sự muốn nhìn cảnh cô ấy hút thuốc cơ.

Tôi đã tưởng tượng về cảnh đó từ trước rồi, nhưng được nhìn thấy tận mắt thế này quả nhiên là tuyệt hơn.

Điếu thuốc ngày càng ngắn đi, đốm lửa trông như phát ra từ những cây pháo que trong các buổi tiệc sinh nhật.

“Chà, hết mất rồi.”

Cô ấy hút xong điếu thuốc, điều đó đồng nghĩa với việc cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc. Tôi luyến tiếc cảm giác này thế nên buột miệng hỏi:

“Sao lúc nào chị cũng chỉ mua một bao thế?”

“Em để ý à?”

“Vâng.”

“Fufufu~ Ra là thế.”

Cô ấy cười rồi nói:

“Nếu chị bảo, chị muốn gặp em thì sao?”

“Hể?”

“Lâu lâu tán gẫu với em cũng vui. Mà thôi, mong từ bây giờ chúng ta sẽ là hàng xóm tốt nhé.”

“Số 25” cầm lấy hộp thuốc rỗng và gạt tàn lên.

“Gặp sau nhé, ngủ ngon.”

Nói rồi, cô ấy quay vào trong.

Sự im lặng quay trở lại nơi đây. Tôi vẫn còn đứng một mình.

“Gặp lại sau” à?

Tôi nghĩ một hồi rồi tiếp tục đứng sững ở ban công khá lâu. Đầu tôi nóng bừng lên nên tôi chưa thể vào trong được.

khoảng 8 mét vuông