Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

23 2383

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

188 15369

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

207 24215

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

5 55

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

176 802

Tập 01 - Chương 04 - Chiếc khuyên bạc đầu lưỡi

Tôi không có ca làm thêm vào hôm nay.

Sau giờ học, khi mọi người tham gia vào hoạt động câu lạc bộ, đi làm thêm hoặc đi chơi, tôi bước khỏi lớp một cách lặng lẽ.

Tôi không có tiền để đi chơi, không có ai để đi cùng và cũng không hứng thú về chuyện đó. Nên sau khi lướt qua hàng sách trong thư viện, tôi trở về nhà.

Khi tôi rời khỏi trường, tôi nghe rõ tiếng reo hò cổ vũ của đội bóng chày ngoài sân và tiếng nhạc của đội kèn trống vang lên từ trong phòng học.

Âm thanh sôi động và rộn rã, một thứ âm thanh mang đậm sức trẻ.

Tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác như tôi là kẻ ngoài rìa, như thể tôi đang ở nơi mà tôi không thuộc về. Tôi bước theo hàng cây từ bên trong ra đến cổng trường.

Như thường lệ, tôi không nói chuyện với ai hôm nay. Từng bước tôi dần đi xa nơi ồn ào này.

Sau một hồi di chuyển ở khu dân cư im ắng, căn chung cư xuất hiện trước mặt tôi. Một gương mặt quen thuộc tiến lại gần tôi.

“Em học xong rồi à?”

Đó là “số 25”.

“Vâng, chị cũng thế ạ?”

“Ừm, chị đang đi về từ trường. À mà cảm ơn em vì đã bỏ rác giùm chị.”

“Không có gì đâu, lần sau chị cứ để túi rác ở chỗ cũ là được, em sẽ vứt giùm cho.”

“Cảm ơn em nhiều lắm.”

Cô ấy nói rồi trông như đang hồi tưởng.

“À về chuyện đó, em có ý tưởng gì chưa?”

“Dạ?”

“Chuyện cảm ơn ấy.”

“À, em chưa nghĩ ra nữa.”

Không phải vì tôi đã quên, tôi vẫn luôn nghĩ về nó. Thế nhưng tôi không có câu trả lời nào. Cái phần ý thức trong tôi cứ khiến tôi không thể chọn chuyện gì cho hợp lý.

“Vậy thì, để chị cảm ơn em ngay bây giờ nhé?”

“Hả?”

“Chị mua cà phê cho em nhen?”

***

Tôi được chị ấy dẫn tới một quán cà phê cách đó mười phút đi bộ.

Mặt tiền quán được dây thường xuân quấn quanh, còn bên trong thì được trang trí bởi nội thất ấm cúng.

Chủ quán là một cụ già neo đơn, trong quán không có khách nào ngoài chúng tôi. Nơi đây như thể đang từ chối sự đông vui vậy.

Bọn tôi ngồi ghế phía trong cùng của quán, cô ấy ngồi trong, còn tôi ngồi gần cửa.

Một lúc sau, chủ tiệm đến để gọi món cho chúng tôi.

“Cho một cà phê blend, còn em thì sao, nhân viên cửa hàng tiện lợi?”

“Em cũng gọi một ly giống vậy.”

“Vậy cho hai ly cà phê blend.”

Khi ông cụ rời đi, tôi nhìn quanh cửa hàng.

“Em không nghĩ là ở đây lại có một quán cà phê.”

“Không khí ở đây tuyệt lắm, lại cho phép chị hút thuốc.”

Nói rồi, cô ấy lấy thuốc lá và bật lửa để lên bàn.

“Chị hút nhé?”

“Không sao đâu ạ.”

“Vậy chị xin phép.”

Cô ấy lấy một điếu thuốc ra, đưa lên miệng và dùng bật lửa đốt nó. Sau đó cô ấy phả ra một hơi.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn cô ấy hút thuốc từ trực diện.

Khi thấy sự chăm chú của tôi, cô ấy cười

“Mặt chị dính gì à?”

“Dạ không, chỉ là đây là lần đầu em nhìn chị hút thuốc từ phía đối diện.”

“À ừ nhỉ, bình thường em chỉ nhìn từ ban công thôi.”

Buổi đêm, nhìn thấy dáng vẻ cô ấy hút thuốc từ ban công đã đủ thoả mãn. Thế nhưng nhìn từ phía trực diện thế này thì còn tuyệt hơn nữa.

Tôi có thể ngắm nó mãi mãi.

“Mà nói chứ, lúc chị gọi em là nhân viên cửa hàng tiện lợi, trông ông cụ chủ quán hơi bối rối đấy.”

“Fufufu, đúng thật, chị nên gọi em là hậu bối thay vì như thế.”

“Ừm.”

“Mà em muốn gọi nhau bằng gì? Trợ lý cửa hàng hay hậu bối? Hay có cái tên nào khác em muốn không?”

“Em không để ý chuyện đó lắm, còn chị thì sao. Tại vì gọi chị là “số 25” cũng bất thường lắm.”

“Thật ra được gọi như thế cũng ổn, chị thấy cái tên bằng số khiến chị trông có vẻ ngầu và giống robot.”

“Giống robot ư?”

“Em không đọc Dragon Ball à? Kể cả đã kết hôn thì người ta vẫn được gọi là Android 18, dù cô ấy có tên thật mà.”

“Thế à.”

“Chị ghen tị với robot đấy. Sống mãi không già, ngoại hình cũng chẳng thay đổi. Và hình như còn bất tử nữa.”

“Nhưng nếu người đó có chồng là con người, chẳng phải họ sẽ bị bỏ lại phía sau sao? Khi đó, mọi người xung quanh đều đã ra đi mất rồi.”

“Nhưng vẫn được tiễn họ cơ mà? Với cả những chuyện xấu xí về họ rồi sẽ được tẩy trắng. Họ có thể sống mãi bên trong chị với những câu chuyện đẹp đẽ về chính họ. Thế không tuyệt sao?”

Có lẽ vậy, tôi nghĩ là nếu tôi yêu một ai đó thì họ không còn thân thể nữa thì cũng không còn quan trọng.

“Cà phê ở đây ra lâu nhỉ.”

“Ở đây chỉ có mỗi ông cụ làm thôi. Thời gian ở đây trôi chậm hơn thế giới của chúng ta đấy.”

“A, em không có than phiền đâu. Em nói vậy để đỡ phải im lặng thôi.”

“Thế thì vừa nói chuyện vừa đợi cũng được.”

Nói rồi, “số 25” dập điếu thuốc ngắn cũn vào gạt tàn. Cô ấy hỏi:

“Thế em thấy đi học thế nào?”

“Ý chị là sao ạ?”

“Ý là em có thấy thoải mái ở trường không?”

“Nếu chị hỏi như vậy thì, câu trả lời thật lòng là không.”

“Số 25” mỉm cười và ánh mắt có chút gì đó mừng thầm.

“Thế em có bạn bè không?”

“Trông em giống như có lắm à?”

“Nghe bảo tỉ lệ tội phạm tình dục có vợ con cao hơn so với người độc thân đó.”

“Em hiểu chị đang muốn nói tới chuyện trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà ví dụ của chị nó ấy quá đi… Làm em nghĩ đến nó suốt.”

Tôi không phải một người có thể hoà đồng. Những suy nghĩ bên trong tôi nó thể hiện hết ra bên ngoài rồi. Tôi không phải người hai mặt, nhưng mặt ngoài nó cũng u ám không khác gì bên trong.

“Em không có bạn.”

“Không một ai luôn à?”

“Vâng. Em đi học cả ngày mà chẳng nói chuyện với ai.”

“Em đang chơi trò tự tra tấn bản thân à?”

“Em không có ý đó. Em nghĩ là có bạn bè vẫn tốt hơn. Nhưng có nhiều quá thì cũng hơi mệ mỏi. Chỉ là em không bắt nhịp được với mọi người. Em không theo kịp những gì mà mọi người đang theo đuổi.”

Tôi không hiểu câu đùa của mấy đứa nổi bật trong lớp có gì thú vị. Tôi càng không thể bắt chuyện được với mấy hội khác ít nổi bật hơn.

Họ nói rằng tình bạn chỉ tồn tại khi ta có gì đó để cho người khác. Tôi thì lại chẳng có gì. Tôi không thân thiện, không giỏi giao tiếp, không hứng thú với cái mọi người đang quan tâm. Nhưng mà nếu tôi xem anime hay dùng mạng xã hội chỉ để kết thân với người khác thì không phải việc tôi muốn làm.

“Hoá ra em là một đứa phức tạp kinh khủng.”

“Chắc là vậy thật. Em nghĩ là nếu không có nổi một người bạn thì chuyện đó cũng tệ.”

“Chị lại thấy ổn.”

“Thật ạ?”

“Ừm, tại vì như thế thì chị dễ rủ em đi chơi hơn.”

“Hoá ra là để phục vụ mục đích của “số 25”.”

“Không được à?”

“Dĩ nhiên là được rồi…”

Đúng lúc đó, ông chủ mang hai ly cà phê blend ra.

Hai ly được đặt đối diện nhau, hơi nóng bốc lên từ mặt nước màu đen. Bình thường tôi hay cho thêm đường, nhưng hôm nay thì không.

Cô ấy uống cà phê đen nguyên chất, không cho đường.

“Số 25” nghiêng ly, nhấp một ngụm cà phê. Tôi nhìn và có chút tò mò nên đành hỏi.

“Cái đó không nóng ạ?”

“Lưỡi chị không có nhạy cảm đâu.”

“Không phải có đó…”

“Hửm?”

“Ý em là cái kia cơ…”

“À, khuyên lưỡi hả?”

Cô ấy có một chiếc khuyên ở giữa.

Ánh bạc phất lên như thể một viên kim loại.

Nếu họ uống thứ gì đó nóng thì hẳn nó phải nóng lên.

“Không nóng đâu, em muốn chạm thử không?”

“Hể?”

“Thử đi.”

Cô ấy nói rồi lè lưỡi ra.

Chiếc lưỡi màu đỏ nhạt.

Nó bóng bẩy, lấp lánh như thể cơ quan nội tạng bị lật ngược lại.

Một viên bi bạc toả sáng trên đầu lưỡi.

Tôi có cảm giác như mình đang nhìn vào thứ gì đó không nên. Cảm giác đạo đức trong tôi bắt đầu khó chịu, thế nhưng tôi không thể nhìn đi chỗ khác.

“Được không ạ?”

Cô ấy gật đầu và tiếp tục thè lưỡi.

Sau khi bảo đảm không ai nhìn vào chúng tôi, tôi vươn tay và chạm vào lưỡi cô ấy bằng đầu ngón tay.

Nó không nóng.

Nó là một cảm giác vô cơ.

Lưỡi của cô ấy nóng hơn.

Chiếc lưỡi hơi mềm và ấm, nhưng cái cảm giác nhân tạo, vô cơ của chiếc khuyên bạc khiến nó trông chẳng ăn khớp gì với chiếc lưỡi.

“Thấy chưa, có nóng đâu?”

Nó không nóng.

Nhưng khi tôi chạm vào, cả người tôi nóng bừng lên.

Cảm giác chạm vào lưỡi cô ấy không khác gì đang chạm vào vùng kín cả…

Cảm giác vô cơ của chiếc khuyên và mềm của lưỡi đọng lại trên ngón tay và tâm trí tôi.

Nguyên tác: ブレンドコーヒー Là loại cà phê được làm bằng việc trộn hai hay nhiều loại hạt với nhau Người dịch chưa từng xem 7 viên ngọc rồng nên có thể sai context mong mọi người chỉnh sửa. Câu này người dịch đọc mãi chả hiểu nên dịch tối nghĩa