Người dịch: Nguyên wibu
Edit: Yuki
--------------------------------------------
Aino và tôi đang ở trong bồn tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Sau đó, tôi đặt tay lên chiếc khăn ấy.
Chiếc khăn vốn đã quá ngắn, không che được hết đôi chân và ngực của Aino.
Nhưng nếu chiếc khăn rơi xuống, thì làn da trắng mịn của Aino sẽ hoàn toàn phơi bày trước mắt tôi.
"Re-Renjo-kun… hyaa!"
Tôi gỡ chiếc khăn đang che ngực Aino, để lộ bộ ngực lớn của cô, lấp ló tràn ra.
Gương mặt Aino đỏ bừng. Cô như phản xạ muốn lấy tay che ngực, nhưng nhanh hơn thế, tôi đã đưa tay chạm trực tiếp vào ngực từ phía trước.
"Ưm… ngượng quá đi mà…, Renjo-kun."
Giọng nói ngọt ngào của Aino giờ đây không còn như đến từ thế giới xa lạ nữa.
Đôi môi đỏ nhỏ xinh và đôi chân trắng mịn của cô, tất cả đều là kiểu mà tôi yêu thích.
Cả Aino và không gian xung quanh như đang chấp nhận điều này.
Nếu vậy… thì chẳng còn lý do gì để kìm lại.
Ngực của Aino bị tôi vuốt ve, còn cô nàng thì phát ra những âm thanh mềm ngọt, "Ư… a…"
Aino đã nói là không sao nếu tôi làm vậy. Cô nàng thậm chí còn nói… nếu có mang thai, cũng không sao cả.
Vậy đây là điều Aino thật sự muốn…?
Tôi vuốt ve bộ ngực to đến mức không vừa tay, rồi lại định chạm vào mông của cô ấy.
Khăn tắm của Aino đã rơi xuống hoàn toàn.
Giờ đây, cả hai đều trần truồng.
Aino bị ép vào góc bồn tắm, làn da trắng muốt lấm tấm sắc hồng.
Nếu tiếp tục, chắc chắn chuyện "sai lầm" sẽ xảy ra.
Dù vậy, tôi vẫn không thể dừng lại.
Nhưng đúng lúc đó, Aino bỗng rùng mình lùi lại.
Tôi dừng bàn tay đang với tới phần dưới cơ thể cô.
Đôi mắt xanh của Aino ngấn nước, cả người run lên như thể đang sợ hãi.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, tôi bỗng trở lại bình tĩnh.
Và rồi cậu nhận ra mình vừa làm gì, kinh hoàng vì bản thân đã mất kiểm soát.
"Xin lỗi, Luthti-san tớ… đã dọa cậu sợ rồi, phải không?"
"Cái gì cơ…? Không, không phải! Chính tớ là người bảo Renjo-kun có thể làm bất cứ điều gì mà…"
"Nhưng cậu đã sợ hãi, đúng không?"
"Không phải mà! Tớ thật sự không bận tâm nếu Renjo-kun làm gì em… Tớ không bận tâm chút nào…"
"Chắc chắn cậu đã gắng gượng quá mức… chỉ vì muốn làm vị hôn thê của tớ."
Nghe tôi nói vậy, Aino khựng lại.
Tôi nói đúng.
Hôn ước giữa tôi và Aino chắc chắn sẽ được củng cố nếu hai người có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc hơn.
Từ góc nhìn của Aino, nếu hôn ước bị hủy, gia đình cô sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Vì thế cô mới liều lĩnh đến thế. Cô nói sẵn sàng để tôi làm mọi thứ, sẵn sàng có thai.
Điều đó có thể không hoàn toàn là dối trá. Nhưng việc sẵn sàng về mặt tinh thần… lại là chuyện khác.
Tôi và Aino không phải là người yêu. Tôi cũng chưa từng tỏ tình với cô.
Aino, không mảnh vải che thân ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt như đá sapphire.
"Cậu thật tử tế. Thật sự thì… tớ đã rất sợ. Vì đây là… lần đầu tiên của tớ. Nhưng tớ không nói dối khi nói rằng không sao nếu Toru-kun làm gì tớ, hay nếu tớ mang thai."
"…Cảm ơn cậu."
"Vậy nên, cậu có thể biến tớ thành của cậu ngay bây giờ đấy, Renjo-kun."
Aino nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như đang thách thức.
Vẻ đẹp trần trụi của cô gái tóc vàng, mắt xanh khiến tôi suýt nữa đánh mất lý trí lần nữa.
Nhưng rồi tôi lắc đầu.
"Tớ sẽ chỉ làm điều đó khi tớ thật sự nghĩ rằng mình có thể chăm sóc được cho cậu… và khi cậu cũng nghĩ cậu có thể chăm sóc tớ. Cậu không cần phải làm vậy. Dù thế nào, tớ vẫn đứng về phía cậu, Luhti-san."
Aino ngơ ngác nhìn cậu một lúc, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
"Cảm ơn cậu… Renjo vẫn dịu dàng với tớ như thế, nhỉ? Vậy thì…"
Aino ôm chầm lấy Toru từ phía trước. Toru bối rối.
Vừa mới lấy lại bình tĩnh thôi mà…!
Bộ ngực lớn, bụng mềm và đôi chân trắng mịn của Aino đều đang áp sát lấy tôi.
Rồi Aino ghé sát tai cậu, thì thầm.
"Hôm nay tha cho cậu. Đổi lại, tớ có một yêu cầu."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tớ muốn cậu gọi tớ bằng tên riêng. Chúng ta là hôn thê mà, tớ không muốn cứ mãi xa cách."
"Ừm, nhưng…"
"Nếu không nghe lời tớ, tớ sẽ không buông cậu ra đâu."
Nếu cứ dính sát thế này, mọi nỗ lực tự kiềm chế của tôi sẽ sụp đổ mất.
Tôi đầu hàng.
"Được rồi… Aino-san."
"Cậu gọi thế là được rồi. Cảm ơn cậu, Toru-kun."
Aino cười khúc khích, rồi hôn nhẹ lên má tôi. Cảm giác mềm mại thật dễ chịu.
Tôi giật mình, còn Aino thì cười ngượng ngùng, có chút tinh nghịch.
"Lần sau, tớ sẽ cố gắng… hôn lên môi cậu."
Nói rồi, Aino dịu dàng dựa vào người tôi.
Có lẽ, sau này tôi sẽ không thể sống thiếu cô ấy nữa. Ý nghĩ ấy khiến cậu sợ hãi.
Nhưng ngay bây giờ, còn quan trọng hơn điều đó…
Aino trước mặt cậu lúc này, đáng yêu đến mức không thể rời mắt.
“Tớ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, Aino-san.”
Rồi tôi ôm Aino thật chặt, khẽ vuốt mái tóc vàng tuyệt đẹp của cô.
Aino cười rạng rỡ và ôm tôi chặt hơn nữa.