Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Nhóm du hành - Chương 362: Phần kết 6

Sau một tuần, bọn ta trở về Lioneng an toàn.

Zupa-san đã nói rồi phải không ? Có lẽ phải mất khoảng nửa tháng mới có thể loại bỏ hoàn toàn chướng khí máu bẩn của Dajurei đã thấm vào lòng đất.

Cho đến lúc đó, bọn ta có thể xoay xở với số lương thực đã dự trữ được nhưng ta vẫn không giấu được sự lo lắng.

Để lại Togari và những người khác ngay lập tức đi báo cáo với nhà vua, ta hướng đến... à, trước hết là đến mộ của sư phụ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên của em ấy ? Trời không mưa khi ta đến thăm mộ thầy.

Ta nghĩ điều đó cũng giống như ngày ông ấy chết. Và đó không phải là mưa to mà là mưa phùn hoặc mưa rào. Một cơn mưa khó chịu làm lông ta ẩm ướt.

Đó là lý do tại sao… ta không biết phải nói gì, nhưng việc dọn dẹp những chiếc lá rụng dính trên bia mộ quả là một công việc khó nhọc.

Kết quả là việc viếng mộ dần dần trở thành một việc vặt, và ta nhớ mình thường xuyên bị sư phụ la mắng trong giấc mơ.

"Bố em ngủ ở đây phải không ?" Bên cạnh ta... Phải. Jano, con gái ruột của sư phụ, đã đặt hoa lên trước mộ.

Ta hiểu rồi, em ấy có vẻ không biết nhiều về cái chết của Loài người, nên có lẽ em ấy không hiểu ý nghĩa của những ngôi mộ.

"Nó nói gì vậy ? Anh có thể đọc cho em nghe được không ?"

À, đúng rồi... từ giờ trở đi ta phải dạy em ấy.

Giống ta cách đây không lâu.

"Nó nói rằng người đứng đầu của đại hội lính đánh thuê an nghỉ tại đây."

“Hội lính đánh thuê ?” Đúng như dự đoán. Không thể tránh khỏi việc em không biết từ vựng.

“Sư phụ… không, bố của em đã tập hợp rất nhiều chiến binh lành nghề ở đây và nhận được yêu cầu từ quân đội của đất nước này… umm.”

Không, ta cũng không biết giải thích thế nào nữa !

“Vậy bố là một người rất tuyệt vời ở đây phải không ?”

Phải, chính là nó. Ta hiểu nó mơ hồ.

“Điều đó có nghĩa là Rush-aniki đã bị bố em chèn ép rất nhiều phải không ?”

Ta gật đầu. Không, đó là tất cả những gì ta nhớ.

Bây giờ chúng ta sẽ làm gì bây giờ ?

Thật không may, ngay cả khi ta có chăm sóc cô gái ngây thơ, ngu ngốc này, tất cả những gì ta có thể làm chỉ là làm lính đánh thuê.

Có định khiến em ấy đi vào con đường tương tự không ? Ngay cả Finn và Pacha cũng chưa từng giết ai.

Thành thật mà nói, ta nghĩ từ giờ trở đi ta sẽ làm nhiều công việc chiến đấu hơn. Vì hành động của Mashambar không rõ ràng nên ta phải chuẩn bị.

Ta... có phải dạy bọn này về máu không ?

"Này, Rush-aniki... anh có thể kể cho em nghe thêm nhiều điều về bố được không ?"

“Được rồi, nhưng… nó chỉ làm anh nhớ đến việc bị siết chặt trong quá trình luyện tập, được không ?”

"Không thành vấn đề. Em thậm chí còn không biết bố em là người như thế nào."

Đúng vậy, em ấy không có chút ký ức nào về sư phụ ta.

"Chà, chúng ta nên bắt đầu nói chuyện từ đâu đây ?"

“Tất nhiên là ngay từ đầu rồi phải không ?”

“Đúng vậy… sư phụ, tay luôn nhanh hơn miệng…”

Nghĩ kĩ lại về nó từ từ thì. Cái gì ?