Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

(Đang ra)

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

Chuột xanh lá

Xin hãy trình bày tên, quê quán, và lý do nhập cảnh. Bạn sẽ có năm phút.

2 7

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

146 4721

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

208 24656

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

56 317

Nhóm du hành - Chương 365: Mộng đêm sốt cao

Ta thức dậy khi ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ.

Wow, căn phòng ta ở có thực sự ngăn nắp đến vậy không ? Ta nghĩ thầm và cố gắng đánh thức Chibi dậy, nhưng mặc dù lẽ ra nó phải luôn ở bên cạnh ta nhưng nó lại không ở đó như mọi khi.

Hơn nữa, ngay cả giường và ga trải giường cũng sạch sẽ đến mức ta tưởng đó là một quán trọ nào đó.

Ta đã trở về từ Sulei à ? Nhưng đây là phòng của ta phải không ?

Ta thậm chí không thể nhớ ta đã làm gì trước đó. Trong lúc ta đang suy nghĩ chuyện này chuyện nọ, cánh cửa phòng ta bật mở và Jano xông vào.

"Anh vẫn còn ngủ à ? Bố, mẹ và Chibi đang đợi anh trong phòng ăn !"

Mùi thơm của bánh mì mới nướng xộc vào mũi ta từ cánh cửa mở.

Ngay sau đó, lũ bụng ta bắt đầu kêu to. Luôn trung thực.

Cầu thang không hề kêu cọt kẹt khi bước lên. Hơn nữa, không một hạt bụi nào tích tụ.

Và có một ánh sáng rực rỡ chiếu từ trần nhà.

Nó giống, nhưng không phải. Nhưng dù không phải thế thì đây vẫn là nhà của ta.

Mùi dần dần nồng hơn không phải là mùi đặc trưng của cà chua hầm mà là đặc sản của Togari. Nó có mùi thơm của chanh, hành và thịt.

"Chào buổi sáng Rush. Con vẫn buồn ngủ như mọi khi."

Có bộ lông màu đen, đôi tai tròn, thân hình thon thả và chiếc đuôi dài.

Người này... đúng rồi, là Jessa !

Đây là mẹ của Jano mà ta đã gặp ở sa mạc !

Nhưng tại sao lại ở đây... và ai đang ở bên cạnh ?

"Rush, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi. Đồ ăn sắp nguội rồi."

Ơ, sư phụ... sao sư phụ lại ở đây ?

“Sư phụ...?'' Nhưng đầu ông ấy không hói và bụng ông ấy không bụng phệ. Còn đầy sức sống và cơ bắp. Đây là sư phụ cũ của ta, người luôn bắt nạt ta !

"Hả ? Sao đột nhiên con lại gọi ta là sư phụ (Oyakata) ? Con thường gọi là ông già mà (Oyaji)."

“Bố ơi, con phải bảo bố bao nhiêu lần là không được hút thuốc trong khi ăn rồi ?” Jano nói với sư phụ với vẻ mặt không hài lòng.

Có phải ta đang bị lừa không ? Có phải ta vẫn còn trong ảo giác của Zupa ?

Khi ta đang lo lắng ngồi xuống thì Chibi nhảy vào lòng ta như thể đang đợi ta. ''Bố-tan, chào buổi sáng.''

"Yo, bữa sáng hôm nay khá phong phú đấy."

“Đúng vậy, Rush, người trụ cột của gia đình, đã quay trở lại sau một thời gian dài.”

Bố mẹ ta... không, sư phụ ta và Jessa đang ngồi đối diện với ta, trò chuyện với nụ cười tươi sáng mà ta chưa từng thấy trước đây.

Phải, đây chắc chắn là một cặp đôi !

"Có chuyện gì vậy, Rush ? Con đang nhìn chằm chằm vào ta."

"Ơ, không, sư p... ông già sự rất thân với cô."

“Đồ ngốc, vợ chồng hợp nhau là kỳ lạ à ?”

“K-không phải vậy…”

Chiếc bánh mì cực kỳ ngon, nhưng khi ta tiếp tục nhìn họ trông như những cặp vợ chồng mới cưới, ta thậm chí không thể nếm được chút nào.

Cả Chibi và Jano đều có cách ăn uống đẹp lạ lùng.

Nó được nhồi với thịt và hầm với rất nhiều rau...Ta nghĩ nó được gọi là pot-au-feu. Nó có một hương vị rất rõ ràng. Nói cách khác, nó có hương vị nhẹ nhàng. Đồ ăn Togari làm rất ngon. Nhưng đây... có thể nói gì đây, nó ngon đến mức ta chưa từng trải nghiệm trước đây.

Chibi đang ăn chiếc bánh mì mềm được nhúng trong nước súp với nụ cười rạng rỡ.

“Nó ngon lắm,” nó nói. À, mặc dù đó là khuôn mặt nhỏ nhắn vô tư thường ngày nhưng ta có cảm giác như mới nhìn thấy lần đầu.

...Hay đúng hơn, đồ ăn ở Lioneng bây giờ được cho là rất tệ, vậy tại sao họ có thể làm ra những món ăn ngon như vậy ?

Vậy đây là... ảo giác ? Hay một giấc mơ ?

“Rush, ta có chuyện muốn nói với con, được không ?”

Sau khi nhấp một ngụm cà phê Jessa rót, sư phụ đột nhiên nói với ta với một ánh mắt nghiêm nghị.