Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Từ ghi chép của sư phụ - Chương 283: 0-3 Đến Orzan

Lúc này, ta nhắc nhở Jessa, “Ta không có ý định cưới cô.”

"Tôi cũng vậy," cô ấy trả lời ngắn gọn, nhưng kể cả vậy, càng nhìn cô ấy, ta càng thấy tò mò về Jessa. Ta đã ý thức được điều đó, nhưng ta đoán đây là lần cuối cùng.

Nhưng… ta muốn bí mật đến đó. Tại sao cô lại trở nên mềm mại như vậy ?

“Kể từ đó, thủ lĩnh nói, có rất nhiều thành viên trong nhóm du hành đã đặt chân tới đó.”

Nghĩ lại thì, ta nghe nói ngày càng có nhiều kẻ ngốc rời khỏi đất nước và lập bản đồ nhiều nơi và khám phá những khu vực chưa được khám phá. Ta đã không biết rằng bây giờ họ được đặt cái tên lạ tai là "Du hành giả".

"Một khi tin đồn đã lan rộng thì không gì có thể ngăn cản được. Có lẽ đây chỉ là quy luật của thế giới."

Jessa vừa nói vừa nhét đồ ăn đủ dùng cho vài ngày vào ba lô. Vẻ nghiêm nghị trong mắt cô vẫn như cũ.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra với những thành viên trong nhóm du hành ?”

Sau đó, ngay cả thủ lĩnh cũng không lên tiếng. Jessa lắc đầu.

À, ta chỉ muốn biết kết quả thôi.

"Tôi muốn anh nhớ một điều. Đừng mang bất cứ thứ gì từ Orzan về. Đây là yêu cầu của làng, không phải của trưởng làng."

Đột nhiên, ta bị đánh vào lõi. Nói cách khác, cho dù có vàng bạc châu báu, thì chỉ nhìn chúng thôi sao ?

"Gande, anh kiếm được rất nhiều tiền khi chiến đấu với Oconido. Tôi biết điều đó. Nhưng tại sao anh lại muốn nhiều tiền hơn khả năng của mình ? Con người..."

Bài giảng của Jessa bắt đầu. Kể từ khi ta bắt đầu làm việc với cô ta, cô ấy luôn cằn nhằn ta mỗi khi có chuyện gì xảy ra.

Cách chi tiêu tiền bạc, cách cô ấy ăn, cách cô ấy bảo quản thanh kiếm của mình... giống như cách bảo hộ của một người vợ vậy.

A, không, vợ... có lẽ vậy ?

Khi thu dọn đồ đạc xong và rời khỏi nhà Jessa, ta cảm nhận được bầu không khí trong lành nhất mà ta từng được hít thở.

Kể từ khi sinh ra, ta chưa bao giờ hít phải thứ gì khác ngoài máu và khói hôi thối của những xác chết đang cháy.

Sau khi rời làng và đi bộ một lúc, Jessa, người đang đi trước ta, lặng lẽ chỉ về phía trước.

Mặt trời buổi sáng vừa mới mọc, cô ấy muốn cho ta xem thứ gì đó như thế à...

Không, không phải vậy.

Một cái lỗ dường như lấp đầy mọi thứ trước mặt ta… chà, có lẽ gọi nó là một vùng trũng thì chính xác hơn.

Trước mặt là một con dốc thoai thoải, cây cối trải dài khắp nơi.

Tất cả chúng đều giống máu…không, màu của máu chuyển đen.

Đây có phải là màu máu mà nhà thám hiểm đến Orzan đã nói đến không ?

''Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dưới ánh nắng ban mai, Orzan cho chúng ta thấy màu sắc thực sự của nó.''

Giữ trái tim đập thình thịch, Jessa và ta đi xuống đồi. Mặc dù gọi là vùng trũng nhưng thật đáng sợ khi không thể nhìn thấy đáy. Nó giống như đi xuống một ngọn núi.

Và mỗi lần ta đến gần Orzan từng bước một, không khí trong lành một thời bắt đầu trở nên dày đặc hơn.

Nó có cảm giác ẩm ướt, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn đọng lại sâu trong lồng ngực.

“Không sao đâu, anh sẽ quen dần thôi,” Jessa nói, như thể cô ấy hiểu được sự lo âu của ta.

Phải, đây là nơi nó bắt đầu.

Cuộc gặp gỡ với nó đã khiến cuộc sống của ta bị đảo lộn.