Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

101 697

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

139 3271

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

3 9

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

(Đang ra)

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

雨音恵

Một mối quan hệ lén lút nhưng đầy rung động bắt đầu, khơi nguồn từ chỉ một bức ảnh – mở ra câu chuyện tình yêu hài hước và hồi hộp giữa tôi và nàng “công chúa của trường”.

29 189

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

16 58

Từ ghi chép của sư phụ - Chương 289: 0-8 Sống sót

Căn phòng không lớn lắm.

Jessa nhìn quanh và nói: “Nó đầy xác chết.''

“Có ai còn sống ngoài nó không ?”

Ta chưa từng có con nên không biết rõ lắm nhưng ta đoán nó được 2,3 tuổi… hoặc có lẽ lớn hơn một chút ?

Nó có bộ lông màu xanh đậm, hơi cứng mà ta chưa từng thấy trước đây là một Thú nhân giống chó, và đôi tai rất nổi bật. Và một cái đuôi lớn.

Nói một cách đơn giản, nó chỉ là một đứa trẻ Thú nhân bình thường.

Nhưng... tại sao lại khóc một mình ở một nơi xa lạ như vậy, trong một căn phòng đầy xác chết ? Điều đó thật lạ.

Jessa quay lại, giẫm phải vũng máu.

"Có một ông già có hơi thở yếu ớt."

Điều kỳ lạ hơn nữa là toàn bộ thi thể trong phòng đều khô héo.

Jessa vừa nói vừa ném một trong số chúng trước mặt ta.

Xác người mặc áo choàng có mũ trùm đầu màu nâu sậm, nhẹ tênh, như thể toàn bộ hơi ẩm đã bị hút, trở thành một xác ướp chỉ còn lớp da dính xương.

Cái quái gì vậy ? Để tạo ra một cái xác khô khốc như vậy, thì sẽ phải bị bỏ lại trong sa mạc trong khoảng một năm. Ý là nó đã khô cạn ngay sau khi chết...?

"Này, mi biết gì không ?"

Ta bế chó con cuối cùng đã ngừng khóc lên và hỏi nó.

Thứ này... nó có mùi rất tệ. Ngay cả Thú nhân bình thường cũng không có mùi khó chịu như vậy. Nếu ta không tắm rửa cả đời thì cũng không có mùi hôi như thế này.

"...?" Nhưng nó chỉ hơi nghiêng đầu trước lời nói của ta.

Ta định hỏi lại nhưng Jessa đã đưa tay chặn lại.

"Có lẽ nó không biết ngôn ngữ."

À, ta hiểu rồi, vậy à ?

Bọn ta không còn cách nào khác ngoài việc hỏi gã còn sống sót.

Tất nhiên, đừng quên kiểm tra xem có kho báu nào không.

“Các ngươi, từ đâu tới…?”

Một lượng lớn máu chảy ra từ đôi mắt bị che khuất một nửa sau chiếc mũ trùm đầu. Ta tự hỏi liệu cả hai mắt của hắn có bị dập nát hay không.

"Là Lioneng, có biết không ?"

“À, đó… vương quốc anh em. Nó vẫn chưa biến mất”

Mỗi lần thốt ra được một lời, một dòng máu ùng ục lại bắn ra ngực áo ta.

“Đã tới được đây rồi, ở đây có gì ?”

"À, chỉ có một con Chó con thôi. Còn lại khô ráo hết rồi."

Đột nhiên, khóe miệng dường như hơi mỉm cười.

"Đằng đó… nó đó dễ thương quá."

Không sao đâu, nhưng có rất nhiều điều ta muốn nghe từ ngươi. Có rất nhiều điều ta muốn hơn một đứa trẻ như thế này.

''Kho báu... nó là kho báu.''

Những ngón tay trên bàn tay ướp xác của hắn yếu ớt chỉ vào đứa trẻ.

"Ý ngươi là gì ?"

“Ta không muốn bảo vệ nó… Ta không thích, ngươi có quyền nuôi dạy nó hoặc vứt nó đi, tin ta đi nuôi dưỡng nó là phí cả cuộc đời. Nhưng đứa trẻ đó là một báu vật đáng giá.”

Vừa nói xong, cơ thể hắn bắt đầu khô héo.

Cái gì thế này... trông giống như một quả bóng chứa đầy máu.

Hơn nữa, làm thế quái nào mà đứa trẻ này lại có thể trở thành bảo vật được...

"Này, ngoài ngươi ra còn ai khác không ? Làm sao chúng ta có thể ra khỏi ngôi đền này được? Chỉ cần nói cho ta biết điều đó!"

Nhưng hắn không trả lời mà chỉ gục xuống, mềm nhũn và yếu ớt như bao xác chết khác.

“Không còn sức… nó như mọi cái xác trên mặt đất.''

Những lời ta đã dồn cả cuộc đời để viết ra đã dừng lại.