Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

263 5603

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

30 140

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

14 148

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

(Đang ra)

Thường dân A mong muốn cứu lấy nữ phản diện bằng mọi giá!

Isshiki Koutarou

Thế là hành trình đảo ngược vận mệnh của một nhân vật không hề tồn tại trong game chính thức bắt đầu.

49 2181

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

52 250

Từ ghi chép của sư phụ - Chương 291: 0-10 Cơn thịnh nộ của Orzan

Nó giống như chạy trốn. Đó là những gì Jessa nói theo cách đùa cợt hiếm hoi.

Nhưng ta không biết phải trả lời thế nào...

Bọn ta đã cố gắng chạy trốn khỏi Orzan, nhưng cuối cùng bọn ta không thể quay trở lại làng nữa.

Ta đã thuê một nơi ở trong một thị trấn nhỏ dọc đường, cũng như quần áo và áo choàng dài vừa vặn với Jessa.

Có lẽ vì rơi xuống vũng máu ở Orzan nên một nửa cơ thể đã biến thành da người.

Nơi chìm sâu và nơi không chìm. Cánh tay phải và nửa trên của khuôn mặt vẫn được giữ nguyên như trước. Ngoại hình kỳ lạ đó… có lẽ sẽ dễ hiểu hơn khi nói Jessa giờ đây là một Loài người đội lốt động vật.

Đó là lý do tại sao ta cần một chiếc áo choàng dài có thể che mặt bằng mũ trùm đầu.

Ta quyết định trốn tạm và tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo. Ngoài ra, bọn ta còn nói những chuyện vụn vặt trong đêm trăng.

Jessa cho biết sau khi rơi xuống dòng nước đầy máu, vùng da ngâm trong đó bắt đầu ngứa và bắt đầu bỏng rát.

Và lông bắt đầu rụng khỏi cơ thể. Nó bộ lông đen tuyền, đặc trưng của tộc báo đen.

Ta không biết làn da hiện tại của cô ấy có được thừa hưởng màu lông của báo đen hay không, nhưng nó có màu hơi nâu khỏe mạnh.

Đúng vậy, cái đuôi cũng biến mất trước khi kịp nhận ra. Rõ ràng, điều này khiến việc giữ thăng bằng khi đi bộ hơi khó khăn.

“Có cách nào chữa được không ?”

“Hãy nghĩ về điều đó một cách bình thường đi, Gande. Trong quá khứ có bao giờ có một căn bệnh khiến Thú nhân biến thành Loài người không ?”

Trên chiếc giường bụi bặm, Jessa đang đu đưa Chibi đang ngủ trong lòng cô.

Ta là Loài người, đứa nhỏ ta nhặt được là Thú nhân, còn Jessa là nửa Thú nhân… dù cuộc chạy trốn có vẻ giống một cuộc bỏ trốn đến mức nào, nhưng sự sắp xếp này cực kỳ kỳ lạ.

Ta cũng định cởi giày ra để thư giãn.

...Ta không thể chỉ cởi nó ra ở chân trái được.

Hơn nữa, nó sưng tấy lên, giống như đã mệt mỏi sau ba ngày ba đêm hành quân. Hơn nữa, ta không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì ở dưới mắt cá chân của mình.

Đây có phải là sau khi giẫm phải ngọn rễ khi chạy trốn khỏi Orzan ?

"Gande, cho tôi xem."

Cùng với Jessa, người cũng nghi ngờ về điều này, ta đã cố gắng cởi giày ra… nhưng...

Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng ta không ngừng.

Nếu vết thương sưng tấy bình thường thì vẫn có thể nhận biết được. Nhưng chân ta không dễ bị sưng tấy như vậy.

Nó nhuốm màu máu của Orzan, và những đường gân ở mu bàn chân ta đang đập mạnh như sắp nổ tung.

Cứ như thể bộ phận này đã biến thành một sinh vật khác.

Miệng của Jessa lộ ra vẻ kinh hoàng. A. Có vẻ như ta cũng bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của Orzan… Không có cách nào khác để giải thích nó.

Ta vội vàng đưa nó cho một ông già trông giống bác sĩ. Ta không thể nói rằng ta đã đến Orzan, vì vậy ta đã nói dối rằng, “Có lẽ đó là vì ta đã giẫm phải mũi giáo trên chiến trường.”

“À, tôi đoán là sẽ phải cắt cái này đi,” ông già mũi đỏ, người đầy mùi rượu, nói ngay khi nhìn thấy chân ta.

Ta hoàn toàn thất vọng. Ta vẫn muốn tiếp tục làm lính đánh thuê. Ta sẽ làm gì nếu bị mất chân ở một nơi như thế này ? Không đời nào ta có thể chiến đấu với tình trạng như thế này. Ta có nên nghỉ hưu không ? Không.

"Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu để yên chuyện này. Nhưng..."

Jessa ôm chặt bàn tay nóng bỏng của tai.

"Anh phải sống… chỉ cần hiểu điều đó thôi."

Ta bị buộc phải cắn một miếng vải để khỏi la hét và cắn vào lưỡi. Trước mặt ta là một con dao đồ tể khổng lồ đang cháy đỏ rực.

“À, anh sẵn sàng chưa ?” Ông là một ông già vô tư.

Về phần ta, ta vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực trước mắt, chỉ biết đổ mồ hôi lạnh và sợ hãi.

“Gande, nhắm mắt lại.”

Ta làm theo lời Jessa và nhắm chặt mắt lại…

Đột nhiên, một cái chạm nhẹ chạm vào môi ta.

Ô, đây là Jessa… hôn! ?

“Ông ơi, làm ơn làm đi.”

Ngay sau đó, BÙM! Sau đó, một cơn đau và sốc không thể diễn tả được chạy qua mắt cá chân trái của ta.

Ý thức của ta... biến mất ngay lập tức.