“Peace~”
Sau khi nhận băng dán giảm đau mà con Dokkaebi mua cho, tôi đuổi nó đi và đi về phía phòng khách. Bên trong lồng quây, Peace đang nhảy từ bên này sang bên kia như thể để chào đón tôi vậy. Đứa nhóc mỗi lần tôi gặp lại càng đáng yêu hơn.
Như mọi khi, tôi ôm Peace trong tay và vỗ sau cổ của bé. Nghe tiếng rù rì của bé thật tốt.
Giờ đây những ngày tháng tôi có thể đi loanh quanh ôm bé ấy sẽ không còn lâu nữa. Khi bé bắt đầu lớn lên, bé có thể sẽ còn lớn hơn cả tôi. Tôi cảm thấy hơi tiếc đấy.
“Con không thể giả vờ không biết ba vì con đã lớn rồi đâu đấy nhé.”
Quái thú có mấy thứ như dậy thì không? Nếu bé ấy kiểu ‘Con ghét ba” và vung vuốt về phía tôi, vậy ít nhất đó cũng là có thiện chí. Bé Peace của chúng ta ngoan như thế, nên mấy thứ như vậy chắc sẽ không xảy ra đâu.
Tôi thả Peace xuống sàn rồi dùng kĩ năng Đứa Nhỏ Của Tôi, một Cửa Sổ Tin Nhắn hiện ra trước mắt của tôi.
[Đứa Nhỏ Của Tôi Là Nhất (L) - Hiệu ứng tăng trưởng được áp dụng lên mục tiêu Peace trong 3 ngày!
Hạng 2 nhánh phụ hệ Kì Lân - thời gian cần thiết cho Hỏa Sư Độc Sừng Peace để chuyển hóa thành dạng trưởng thành (365:00) Thời hạn hiệu ứng (72:00)
Dun, Người nuôi dưỡng có thể nuôi lớn mục tiêu mà không cần chờ
Lâu
Bằng cách giảm tổng thời gian cần thiết
Để chuyển hóa thành dạng trưởng thành bằng cách huấn luyện mục tiêu.]
... Nếu là bình thường thì đến đoạn ‘Thời hạn hiệu ứng (72:00)” là hết nhưng có thêm cả phần giải thích rồi. Và có cả lỗi chính tả nữa. Không, có vẻ như không giống lỗi chính tả thường đâu.
‘Họ cố tình thêm lỗi chính tả vào.’
Nhìn phát là biết ngay đây là kiểu nói lái[1] lại. Bình thường thì sẽ phải là “Nhưng” và rồi tiếp tục, nhưng họ giả vờ đánh sai bằng “dun”. Nếu đọc ngược lại,
Đến hầm ngục đi.
[nói lái bên tiếng Hàn là khi bạn đọc lái lại từ đầu tiên của mỗi câu/dòng để có được một câu/dòng mới.]
Giờ họ gửi đến hướng dẫn kèm theo cửa sổ trạng thái luôn. Oa, ấn tượng ghê. Tôi thật sự tò mò xem họ là loại người gì rồi đấy.
‘Sao họ lại bảo tôi vào hầm ngục làm gì?’
Thấy họ đi xa đến mức này, có vẻ như họ chỉ có thể gửi cửa sổ chat tin nhắn và nói chuyện bên trong hầm ngục thôi, giống như trong hầm ngục cấp D vậy. Có lẽ có một loại ngăn cấm nào đó bên ngoài hầm ngục. Vậy đó hẳn là lý do tại sao họ lại viết lái lại trong một cửa sổ giải thích như thế này.
Tôi không biết họ là ai, nhưng đúng như tôi nghĩ, họ không phải toàn năng.
‘Xét việc họ không thể tìm đến tôi trước khi tôi đi vào trong một hầm ngục, có vẻ như họ không thể làm gì nhiều bên ngoài các hầm ngục, trong thế giới này được. Đấy là lý do họ bảo tôi vào hầm ngục đó à?”
Nhưng tại sao tôi phải tin họ và đi chứ? Tôi sẽ phải làm gì nếu tôi đi vào rồi và tự nhiên lại có lỗi và lần này là một con boss cấp S hiện ra chứ?
Tôi xin lỗi, nhưng người, hoặc những người, đã tạo ra hệ thống à , lòng tin của tôi đã chạm xuống đáy từ lâu lắm rồi. Nếu tôi phải đi với một giáo viên hướng dẫn cấp A bình thường chứ không phải Yoohyun, có khi tôi đã đi sang thế giới bên kia luôn rồi[2].
[Bản gốc là “đi qua sông Jordan”, sông Jordan theo truyền thuyết là nơi Chúa được rửa tội, được coi như “vườn của Chúa”, nên đoạn này có thể hiểu là lên thiên đường, đi sang thế giới bên kia.]
Vậy cứ giả vờ như tôi chưa từng thấy nó đi. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi cứ giả vờ phớt lờ tin nhắn ấy đâu nhỉ?
‘.... Có vấn đề đấy vì cứ tôi có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.’
Má, có khả năng gì có thể xảy ra mà họ, một thực thể, có thể là thực thể thần thánh, lại gửi tin nhắn chơi chữ xuống mà không lí do gì chứ? Tại sao lại là tôi trong tất cả mấy tên cấp S rải rác xung quanh chứ? Có phải là vì tôi đã hồi quy không? Có khi nào đáng lẽ tôi nên cầu xin rằng ‘xin hãy bỏ mấy cái hầm ngục chết tiệt và Thức tỉnh giả đi’ trong khi tôi cầm trên tay Đá Ước Nguyện không?
-Kkiang?
Vì tôi đang đứng đực như trời chồng suy tư các thứ, Peace nhẹ nhàng kêu lên như thể đang hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
“Không có gì đâu. Chỉ là....”
Xem ra người cha này bị một thằng dở chắc hẳn phải điên điên khùng khùng lắm tóm được rồi. Tôi lại ôm Peace lên rồi nuốt xuống một tiếng thở dài.
Sao không thể để một người yên thân để họ sống thoải mái được nhỉ? Tôi chỉ muốn lười biếng sống qua ngày thôi. Có tham lắm đâu.
“Phù, kể cả tôi có nghĩ dài dòng về nó thì cũng có tác dụng gì đâu chứ?”
Dù sao thì cũng chỉ có hai lựa chọn. Lờ đi hoặc là ngoan ngoãn đi vào một hầm ngục. Cũng chẳng có ai để mà tôi giãi bày với, kiểu như là ‘hệ thống nó gửi tin nhắn cho tôi nè’. Kể cả 5 năm sau người ta cũng không thể tìm thấy chữ s của hệ thống luôn[3], nên bây giờ sẽ còn tồi tệ hơn ấy chứ.
[“tìm thấy chữ s của cái gì đó” là một phép ẩn dụ phổ biến, giống như ‘không tìm được cọng lông nào’.]
Một tên cấp F tốt nghiệp với bằng GED[4] là người có hiểu biết nhất trên thế giới xét về Thức tỉnh giả và hệ thống, vậy thì đã làm sao chứ. Thật sự là ‘thì đã làm sao’ luôn ấy.
[GED (General Education Development) là chứng chỉ tương đương với bằng tốt nghiệp, dành cho những người chưa tốt nghiệp THPT hoặc chưa có bằng cấp phù hợp để sử dụng.]
‘Hiện tại hãy cứ nuôi lớn Peace đã.’
Vì việc tăng trưởng có thể được đẩy nhanh thông qua việc huấn luyện nên ít nhất đấy cũng là tin tốt. Hãy nghĩ đến việc đi vào trong hầm ngục sau khi Peace lớn lên đã. Nếu có gì khẩn cấp, hẳn là tôi sẽ nhận được liên lạc qua cách nào đó.
“Nhưng tôi có phải trực tiếp huấn luyện luôn không nhỉ?”
Có vẻ là như vậy vì nó bảo Người nuôi dưỡng phải làm thế mà. Tôi phải làm kiểu gì đây? Chơi tìm và đem bóng về ? Ném dĩa nhựa? Đầu tiên tôi nên mượn một phòng huấn luyện cái đã.
Vì tôi cũng định tiết lộ rằng tôi sẽ nuôi ma thú, tôi nên nói cho Yoohyun trước. Bảo rằng tôi vừa mới lên level 10, và khi tôi chơi với Peace tôi đã nhận được kĩ năng nuôi dưỡng này nghe sẽ tự nhiên đấy.
Rồi tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ từ Yoohyun, và tôi có thể thải việc đàm phán với các hội khổng lồ cho Suk Simyeong. Vì ông ta đã khiến tôi làm việc cực nhọc không công, tôi cũng nên bắt ông ta phải ăn khó vậy.
[Nhóc có rảnh cho bữa tối không?]
Tôi gửi tin nhắn cho Yoohyun. Có lẽ nhóc ấy đang bận giải quyết việc ở Hiệp hội, vì hồi âm đến hơi chậm.
[Có.]
[Anh có chuyện muốn nói. Anh sẽ gặp em ở nhà.]
Tôi viết “nhà của em” nhưng rồi lại sửa lại. Vì tên nhóc này nghĩ nhà nhóc ấy là nhà chung của chúng tôi.
Tin hồi âm thứ hai đến chậm hơn.
Tôi dán băng dán giảm đau nhưng Peace lại làm ầm lên nên tôi lại phải bỏ nó ra, và tôi bảo với Yoo Myeongwoo về chuyện mài 10 nghìn con dao khi cậu ấy trở về sau khi đã trả lại hết trang bị; sau đó nữa, một tin nhắn được gửi đến khi tôi đang ném bóng cho Peace để thử tác dụng của việc huấn luyện.
[Em tin hyung.]
Ồ hố, nhóc ấy nói chuyện đáng yêu ghê. Có vẻ như nhóc ấy đang lo về việc bảo rằng tôi đúng là kì lạ lúc ở trong hầm ngục. Nhóc ấy nghĩ là tôi đến gặp để bào chữa cho những hành vi khả nghi của mình à?
[Anh sẽ mua rượu đến.]
Tủ lạnh của nhóc trông quá lành mạnh đấy. Và giờ nghĩ lại, tôi chưa say với em trai mình bao giờ cả. Khi Yoohyun gỡ bỏ cái mác trẻ nhỏ của nhóc ấy thì mối quan hệ giữa chúng tôi đã tồi tệ sẵn rồi. Tuy có những trường hợp chỉ có mình tôi say rồi bò về nhà thôi.
Nhóc ấy cũng không thể thiếu kinh nghiệm được đúng không? Dù đây có là lần đầu nhóc ấy uống rượu, với đống chỉ số cấp S của mình, chắc nhóc ấy cũng không dễ dàng say được đâu. Và tôi cũng chẳng say nổi luôn. Sao lại như thế này nhỉ?
Chắc sẽ có ngày tôi có thể thư giãn và tắt kĩ năng của mình đi được.
Tôi đi đến nhà em trai tôi, một tay ôm Peace còn tay còn lại thì cầm đầy chai rượu và đồ ăn nhẹ. Tôi không mua rượu; lúc tôi hỏi phòng hậu cần, họ đã chuẩn bị cho tôi. Với những chai hạng cao cấp mà tôi còn chẳng nói nổi tên.
Tôi chỉ muốn ít bia hơi đắt đắt tí thôi.
Nhân viên phụ trách đồ uống có cồn được gọi tới từ phòng hậu cần, với một gương mặt cười tươi, đã kiểu ‘đống này còn chẳng làm cấp B say nổi’ rồi rải một đống rượu với giấy chứng nhận đỉnh của chóp ra. Có cái gì đó liên quan đến Grand Cru hay gì đấy, tôi không biết, nhưng rõ ràng là bạn sẽ cảm thấy tội lỗi với một túi đầy những thứ như vậy lủng lẳng trên tay.
Mặc dù cũng chẳng quan trọng lắm vì nó sẽ được trả hết cho Yoohyun.
Trong nhà im ắng hệt như lần đầu tôi đến vậy. Nơi này đúng là quá rộng để ở một mình. Cưới xin thì còn sớm quá nhưng ít nhất hãy hẹn hò đi chứ.
“Nhóc ở đây à?”
Khi tôi đặt mấy chai rượu và đồ ăn nhẹ lên bàn rồi ngồi xuống sofa, Yoohyun nhanh chóng xuất hiện. Nhóc ấy chắc vừa tắm xong vì tóc nhóc ấy vẫn còn ướt. Máu của con chim điên ấy đúng là có bắn tung tóe.
“Họ hẳn đã giữ nhóc ở lại Hiệp hội khá lâu đấy.”
“Vì đó là trường hợp hiếm gặp. Và nhân tiện em ở đấy thì em đã giải quyết những thứ khác luôn.”
Yoohyun ngồi xuống chiếc ghế dựa riêng, cầm lên một chén. Khi tên nhóc ấy nhìn mấy chai rượu trên bàn, nhóc ấy hơi nhíu mày lại.
“Không phải chỗ này mạnh quá à?”
Vậy là nhóc ấy có thể biết được. Vậy đây không phải lần đầu của nhóc ấy rồi. Tôi vô cớ lại thấy tiếc hùi hụi.
“Mới mấy hôm trước anh còn được người mang về đấy.”
“Đừng lo. Hôm nay anh sẽ uống một lượng vừa đủ. Và dù sao thì bây giờ đang là ở nhà mà.”
Có vấn đề gì nếu tôi thành chó ở trong nhà của chính mình chứ? Mặc dù cũng chẳng có việc gì phải say cả,
“Nhắc đến mới nhớ, kể cả đám Dokkaebi sẽ gặp khó khăn để đến đây phải không?”
Đi qua thông đạo chỉ cho một người một lần, nên kể cả nếu chúng trốn thì sẽ bị bắt ngay. Và địa điểm cũng bị ém nhẹm đi nên dịch chuyển cũng sẽ khó mà đến được.
“Cũng không phải không thể đâu.”
Yoohyun vừa nói vừa mở một chai rượu ra.
“Vì có cửa sổ mà. Nếu họ tìm từng cái một bằng dịch chuyển, rồi cuối cùng cũng tìm được thôi.”
Tính cách của họ không giống như người sẽ làm việc kiểu phiền phức như thế. Để tránh bọn Dokkaebi, có khi nào bạn sẽ cần đến một phòng tối ở một địa điểm được giấu kín kẽ đi, không chỉ có thông đạo thôi không?
“Anh không cần phải lo về đám Dokkaebi đâu. Kể cả chỉ để giữ an toàn cho chính bản thân họ, họ chắc chắn sẽ giữ bí mật cho anh. Nếu anh bỏ qua những điểm khó chịu của bọn họ, thì họ sẽ rất hữu dụng đấy.
“Như kiểu khi nhóc bí mật liên lạc với họ ư?”
“Cái đấy cũng được, nhưng khi nào anh muốn hẹn gặp với một người mà anh không tin tưởng và người ta cũng không tin tưởng anh, nếu anh để Dokkaebi làm trung gian, họ cũng sẽ kiểm tra độ an toàn cho anh. Vì vậy mà họ rất cần thiết đối với những viên chức cấp cao chưa Thức tỉnh.”
Vậy họ có cả loại dịch vụ đó luôn. Dù là cho Dokkaebi hay là cho tôi, giữ bí mật về hợp đồng của chúng tôi sẽ tốt hơn. Dù bạn có nói là có cả một mệnh đề ‘sẽ không tiết lộ bí mật của nhau’ trong hợp đồng, những người bên trên chắc chắn vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Nhưng nhắc đến Dokkaebi, nhóc có thấy bọn họ trẻ lắm không?”
“Hm? Ừm họ đúng là có tính cách không bình thường lắm. Nhưng họ giải quyết việc của mình chuẩn chỉ và kỹ lưỡng. Có thể đó là một loại khái niệm chứ không phải chỉ là trẻ đơn thuần thôi đâu. Có một số Thợ săn tạo dựng nên tính cách của mình dựa theo năng lực và rồi hành xử y như vậy.”
Có cả chuyện đó à? Mà nói mới nhớ, khi chúng tôi đang viết hợp đồng, không giống như một đứa trẻ con, họ rất thông suốt trong việc đưa ra đủ các thể loại điều kiện.
Họ chắc hẳn có tính cách rất giống với mấy con Dokkaebi chứ không phải trẻ con đâu, như Yoohyun nói vậy. Cách họ hành xử giống y hệt với một con dokkaebi trong truyện cổ tích truyền thống. Thích chơi khăm, cố gắng dọa sợ người ta, và rất linh hoạt trong khi cũng rất đơn điệu.
Nếu tôi cho họ mượn tiền, có khi nào họ sẽ trả lại tôi tiền mỗi ngày không.
Tôi an ủi vỗ vỗ Peace, đứa nhỏ muốn thử chơi với mấy cái bình rượu lấp lánh, và nâng ly rượu em trai tôi đã rót cho tôi lên. Hm... Tầm này là khoảng 20 mL nhỉ? Nhìn này em trai ạ. Chỗ rượu này mới chỉ thấm ướt được đáy ly thôi đấy.
“Thế này thì hơi quá rồi đó. Chỗ này còn chả đủ một nhấp nữa là.?
“Em bảo là rượu này mạnh rồi mà. Chỉ được uống một ngụm một lần thôi.”
Rồi nhóc ấy cũng rót nửa ly rượu của mình.
“Anh không yếu đến mức đó, ok?”
Anh đây đã uống được năm năm, không mười năm lâu hơn nhóc rồi. Càu nhàu, tôi uống hết ly rồi túm lấy chai rượu. Gì đấy hả thằng nhóc này, nhóc nhíu mày với anh đây thì sao chứ. Nhóc định giật nó đi chắc?
“Bảo mạnh thì mạnh thôi chứ anh có cảm thấy gì đâu.”
Tôi thật sự không thấy gì hết mà. Chỉ là mùi hương rất thơm và nồng; tôi chỉ có thể nói là uống nó khá ngon. Nó như này có lẽ là do nó đắt, nhưng dù không cảm thấy say tôi vẫn thấy nó ngon.
“Đừng trông buồn rười rượi như vậy chứ, và uống cốc của nhóc đi, đây mới là chén đầu thôi đấy.”
Sau khi lưỡng lự một chút, Yoohyun uống hết cả ly trong một nhấp rồi chìa nó ra. Nhìn thấy cảnh đó, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm.
Trước khi hồi quy, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm việc như trao đổi đồ uống. Không, cho đến khi thế giới thay đổi, tôi nghĩ sẽ có ngày tôi uống với em trai mình.
Tôi từng nghĩ rằng tôi hiển nhiên sẽ dạy em trai mình cách uống rượu, rót cho nhóc ấy một cốc như thế này, nhưng đương nhiên chỉ là loại rẻ tiền thôi, sau khi nhóc ấy hoàn thành kỳ thi CSAT[5]
[CSAT (College Scholastic Ability Test) hay kỳ thi học lực vào đại học ở Hàn Quốc (대학수학능력시험, gọi tắt là Suneung, 수능) ]
“Em từng là một đứa em ngoan.”
Tôi từng thiết sót rất nhiều thứ, nhưng nhóc ấy còn chẳng kêu ca phàn nàn gì giống như mấy đứa trẻ nhỏ đâu.
“Đương nhiên nhóc vẫn là một đứa em ngoan.”
Tôi cười, rót đầy cốc cho nhóc ấy. Nhóc ấy hành xử có chút khó chịu nhưng đấy là do cái kĩ năng kia mà. Mà dù không phải vì kĩ năng thì cũng là do nhóc ấy lo lắng cho tôi thôi.
“... Anh nói là em từng là một đứa em trai ngoan.”
Yoohyun cay đắng cười. Nhóc ngoan là đúng mà. Và nhóc còn là một học sinh tiêu biểu nữa. Biểu cảm của tên nhóc ấy chua chát đến mức tôi còn đang định có khi có lần nhóc ấy gây rắc rối mà tôi không biết hay không, mà Yoohyun đã giành nói trước.
“Anh đến đây định nói gì thế?”
“Ồ đúng rồi, chuyện đó.”
Tôi tiếp tục nói trong khi đang vỗ về Peace, đứa nhóc nằm rì rầm trên đùi tôi.
“Là vì kĩ năng anh nhận được ở cấp 10.”
“Kĩ năng? Nói mới nhớ, anh cũng đứng gần đấy khi em đang giết con boss, nên hẳn anh cũng nhận được vài điểm kinh nghiệm. Vì nó cũng cỡ một con boss trong hầm ngục cấp A nên chắc cũng hơn mức chỉ lên cấp thôi. Loại kĩ năng đó là gì thế?”
“Huấn luyện ma thú.”
Vì, có vẻ như có nhiều ma thú hơn là quái vật mà.
“.... Huấn luyện, ma thú?”
Ánh mắt của Yoohyun rơi xuống trên người Peace. Cảm nhận được ánh mắt ấy, Peace nhe răng như thể không ưa vậy. Nhóc ấy sẽ là người sẽ trở thành cộng sự của bé từ bây giờ đấy, nên đừng như thế chứ.
“Yeah. Có vẻ như việc anh chăm nom cho Peace đã ảnh hưởng đến cả cái kĩ năng đó. Cấp của kỹ năng là S và-“
“Cấp S ư?!”
Biểu cảm trên mặt em trai tôi trở nên nghiêm trọng.
“Anh là cấp F, nhưng kỹ năng lại là... và loại kỹ năng đặc biệt như thế, lại là S...”
“Này, đừng nói gì kì cục đấy.”
Tôi sẽ rời khỏi nhà ngay nếu nhóc ấy nói muốn nhốt tôi lại hay gì đó.
“Nhưng hyung-“
“Nhưng gì mà nhưng, đừng nói mấy thứ vô ích và nghe đây. Hiệu ứng của kĩ năng cũng giống như tên vậy, là để nuôi dưỡng ma thú, quái vật. Đặc biệt là nuôi chúng trưởng thành. Người ta bảo Peace, con Hỏa Sư Độc Sừng non sẽ không lớn lên phải không? Hỏa Sư Độc Sừng vốn không thể lớn nếu không có sự giúp đỡ của con trưởng thành. Nhưng nếu anh dùng kĩ năng của mình, việc lớn lên là có thể. Với cả phải có cả thuần hóa sẵn đã.”
Một con Hỏa Sư Độc Sừng trưởng thành đã được thuần hóa.
Hơn ai hết, Han Yoohyun, tên nhóc ấy sẽ biết được giá trị của nó.
Im lặng bao trùm. Peace vẫy đuôi của mình.
Sau một thời gian dài, Yoohyun mở miệng với một biểu cảm phức tạp.
“Nhưng nếu thế thì hyung sẽ...”
“Nhóc lại nói nhưng rồi. Cứ thử nghĩ mà xem. Ngay thời điểm hiện tại có bao nhiêu cấp S sẽ cần những ma thú cấp cao chứ?”
“... Tất cả luôn. Vì anh không thể sử dụng ma thứ cấp từ thấp đến trung trong các hầm ngục cấp S được. Kể cả là các hội khổng lồ cũng sẽ thấy gánh nặng nếu chỉ sử dụng những con đó một lần duy nhất, nên bọn chúng chỉ hiếm khi được dẫn theo trong lần tấn công đầu tiên mà thôi. Khả năng sống sót trong một hầm ngục cấp S của ma thú cấp từ thấp đến trung là cực kì nhỏ.”
Một giọng nói hơi mất hồn tiếp tục giải thích.
“Nên không chỉ với cấp S, mà tất cả những thành viên trong đội đều cần hết. Kể cả nó không phải là những con cấp cao nhất như Hỏa Sư Độc Sừng mà chỉ là những con ở cấp độ chịu đựng được hầm ngục cấp S thôi, không những trong nước mà mọi người trên toàn cầu sẽ đổ đến.”
Sau khi kết thúc những gì mình nói, Yoohyun lấy tay che mặt lại rồi thở một hơi thật dài. Nhìn thấy cảnh đó, tôi mỉm cười.
“Nếu nhu cầu cao đến mức đó thì sẽ không khó để dàn xếp thỏa thuận đúng chứ?”
“....Cái đó, đương nhiên rồi, thật là.... Lời khuyên bữa sáng nay cũng như vậy....”
Yoohyun thả bàn tay đang che mặt xuống. Biểu cảm trông như người mất hồn trông buồn cười ghê. Cũng có chút đáng yêu nữa. Tôi nghĩ đến lúc nhóc ấy còn bé.
“Hyung đúng là giỏi nhất.”
Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.