Cấp S Mà Tôi Nuôi Dưỡng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Chương 001-099 - Chương 35 : Chuyên môn làm việc lặp đi lặp lại

(Nhân dịp Quốc Khánh 2/9 nên team chăm chỉ đăng thêm một chương làm quà tặng mọi người :3 Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ và tận hưởng khoảng thời gian đọc truyện nhé~)

Tôi cứng người lại một khoảng thời gian ngắn, rồi tôi khẩn trương lật sang trang sau cửa cửa sổ kĩ năng.

[(Có sẵn)(Có sẵn )(Có sẵn )(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn )(Có sẵn )(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn )(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn )(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Có sẵn)(Yoo Myeongwoo - F)( Kim Sunghan - A)(Peace - C)

Mục tiêu tăng trưởng của kĩ năng - Park Yerim, Yoo Myeongwoo] 

... Peace? Khoan, Peace của chúng ta á? Mặc dù một cửa sổ thông báo việc bị ảnh hưởng chưa từng hiện ra à?

‘Giải thích một chút đi. Xin đấy. Giải thích đi mà. Nếu mi chịu đưa ra một cái hướng dẫn sử dụng cặn kẽ, thật đấy, mặc kệ tao có phải làm gì đi chăng nữa, tao sẽ lấp đầy chỗ này với các cấp S mà mi muốn, nên xin hãy nhân từ mà giải thích chút đi.’

Nhưng một quyển hướng dẫn sử dụng dày cộp nào có từ trên trời rơi xuống với hào quang vạn trượng và nhạc nền là tiếng kèn thổi đâu. Cái thứ hệ thống tồi tàn này.

Hãy bình tĩnh và nghiêm chỉnh suy nghĩ lại nào.

Nếu đây không phải là lỗi của hệ thống.

Danh hiệu là “Người Nuôi Dưỡng Hoàn Hảo”, tên kĩ năng là Đứa Nhỏ Của Tôi Là Nhất, và từ khóa ảnh hưởng là ‘anh yêu em’.

Đến hiện tại tôi chỉ nghĩ rằng từ khóa là thứ gì đó được áp dụng như một cú chốt hạ sau khi giành ra rất nhiều mồm mép.

Nhưng nếu tôi thật sự là người nuôi dưỡng đúng chất, liên tục biểu đạt yêu thương tới đứa nhỏ của mình mới là đúng. Chứ không chỉ là một lần thôi đâu.

‘... Có khi nào mình liên tục nói với Peace rằng ba yêu bé là cách đúng đắn để sử dụng không nhỉ?’

Không có cách nào để tôi biết thế nào mới là đúng cả. Nhưng nghĩ đến danh hiệu người nuôi dưỡng, có vẻ như vững vàng đổ một đống tình yêu và ảnh hưởng họ mới là câu trả lời.

Nếu như vậy, dù bạn có đi con đường nào, bạn vẫn phải đạt được mục tiêu của mình.

‘Nhưng mà, nhìn vào cái này, vậy hiện tại mình chắc chắn có thể nuôi quái thú.’

Tôi đang lo không biết nên làm thế nào nếu từ khóa không được áp dụng lên người Peace, nhưng tôi đã buông xuống được một mối lo lớn rồi. Nên chắc hẳn tôi có thể thay thế yêu cầu điên rồ của hệ thống bằng quái thú được.

Đương nhiên, lấp đầy chỗ đó với 50 con quái thú cũng chẳng dễ dàng gì cho cam. Đầu tiên tôi phải nuôi chúng. Cực kì hiếm để mà những con boss giữa hay boss cuối của các hầm ngục cấp S xuất hiện với một con non. Và vì tôi phải bắt sống chúng nó, mức độ trong việc đạt được chuyện đó càng tồi tệ thêm.

‘Kể cả người ta có may mắn bắt được một con, nếu người ta xác nhận rằng nó không thể lớn lên thêm, vậy chắc họ cũng giết nó luôn. Ngay cả đến 5 năm sau cũng hiếm khi có trường hợp nuôi bất kì con quái vật nào trưởng thành.

Cũng không phải là không có. Trong những trường hợp như vậy, hẳn là điều kiện đã được đáp ứng rồi. Chúng đều là những con quái vật cấp thấp, nên khả năng cao là điều kiện phát triển rất dễ ăn.

‘Trừ khi có ông nào đó đột ngột xuất hiện từ xó nào đó với kĩ năng đặc biệt là nuôi dạy quái thú, tôi chắc hẳn là người duy nhất có thể nuôi lớn những con ma thú cấp cao.

Tôi nên cố thương lượng với các hội khổng lồ về điều này. Nếu các người có đảm bảo được an toàn cho tôi, tôi sẽ không thiên vị ai mà nuôi cho mỗi người một con mỗi lần. Đương nhiên, tôi sẽ nhận từng phần thưởng riêng biệt.

Như vậy sẽ tốt hơn là bị sở hữu bởi một bên duy nhất, vì vậy việc dàn xếp sẽ không khó lắm. Rồi Yoohyun chắc chắn sẽ bớt lo lắng đi được.

Đương nhiên sẽ có những thằng điên thèm chảy nước miếng ‘ xem nè ~ có một thằng cấp F nhỏ nhoi với một kĩ năng có thể kiếm bộn tiền đi loanh quanh đây’, nhưng tôi sẽ chẳng cần phải dính tới những tên tôm tép như vậy làm gì hết. Tôi sẽ chỉ cần cẩn thận một chút cho đến khi tôi có một con ma thú của riêng mình là được.

Có khi nào có người đi xa đến mức đi hẳn vào trong tòa nhà Hội Haeyeon rồi bắt cóc tôi không?

Nhờ Peace, tôi trở về hội trong tâm trạng lâng lâng.

Trước hết, có tổng cộng 48 chỗ chờ sẵn. Không cần biết thằng điên nào tạo ra cái hệ thống, nó cũng không mong tôi lấp hết chỗ này chỉ trong vài ngày thôi đâu. Mà từ đầu thì tôi việc gì phải làm thế làm gì? Ta từ chối cho đến khi nào mi nói cho ta lí do, đình công.

“Này, Yoojin.”

Tôi định nhanh chóng đi lên và tặng Peace một cái hôn hay gì đó, rồi đột nhiên Myeongwoo bắt đầu nói chuyện với tôi với gương mặt như thể sắp chết và một giọng nói cứ nhỏ dần.Sao cậu ta lại thế này chứ?

“Hầm ngục đầu tiên khá tàn khốc phải không? Đây là trường hợp đặc biệt, nên đừng lo, và hãy nhanh chóng đi lên trả dụng cụ và đi nghỉ nào.”

Cậu phải nghỉ ngơi hôm nay cho tốt và bắt đầu lao động chân tay ngày mai. Và bán đá ma pháp để mua các dụng cụ có lưỡi. Thay vì mấy cái mới, đồ cũ có khi lại tốt hơn? Tôi có nên đi kiếm một cửa hàng phế liệu không?

“Không, tớ... chắc chắn không phải người có thể làm việc này, tớ nghĩ vậy.”

Cậu chàng sắp sửa có được một kĩ năng cấp SS sau khi đã phải hứng chịu một chút chút nói vậy. Hàng triệu cấp FF trên khắp cả nước mà nghe được câu này sẽ đi ném đá đấy.

“Cuối cùng, tớ còn chẳng nhận được... một kĩ năng ở cấp 10..”

“Thực sự không phải lo đâu mà. Người ta bảo trường hợp nó xuất hiện muộn rất phổ biến, Này, tớ cũng có nhận được kĩ năng nào ở cấp 10 đâu.”

“Hả? Cậu cũng thế á?”

“Đúng đó. Tớ tăng cấp lúc Yoohyun đang bắt con chim điên kia lại. Nhưng tớ không nhận được gì cả.”

Mặc dầu với lời an ủi rằng chúng tôi đang ở trên chung một con thuyền, Myeongwoo vẫn không lấy lại năng lượng, không giống như thường ngày.

“Nhưng cậu vẫn khác hoàn toàn với một người như tớ. Em trai cậu, cậu ta trông thực sự rất hạnh phúc. Nếu cậu là người có thể đưa ra kiểu lời khuyên như vậy, mấy thứ như điểm chác của cậu chắc cũng tốt lắm nhỉ? Cậu thực sự rất đặc biệt.”

Vẻ mặt cậu ta lúc nói trông u ám như thể cậu ta sẽ tìm cái lỗ mà chui xuống luôn vậy. Có vẻ như tình trạng của cậu ta có chút nghiêm trọng hơn bình thường rồi. Tôi nên làm gì đây? Có nên cho cậu ta rượu để uống không?

“Trước tiên hãy đi lên và nói chuyện đã, lên nào.”

“Không, tớ nghĩ tớ nên bắt đầu rời đi mới phải. Người ta cũng bảo là lớp học tân binh cũng chỉ toàn lớp lý thuyết còn lại thôi. Tớ chắc cũng tiếp tục mấy bài đó ở trên Hiệp hội được. Không, tớ không nghĩ là tớ cần lên lớp nữa đâu. Tớ thực sự không nghĩ là tớ có thể thực hiện mấy thứ như kiểu tấn công hầm ngục. Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu tốn thời gian vì người như tớ. Nhưng tớ vẫn rất biết ơn. Tớ sẽ không thể quên cậu suốt quãng đời còn lại của mình đâu.”

Yoo Myeongwoo lẩm nhẩm như thể cậu ấy đang nói lời trăn trối hay gì vậy. Không phải chỉ một chút thôi đâu, mà nó nặng hơn nhiều lắm ấy chứ. Nếu tôi cứ để cậu ấy đi thế này, nhìn từ vẻ mặt cậu ta thì có vẻ sẽ lại đi tự tử lần nữa.

Có phải do tôi bắt cậu ấy tương tác với các cấp S không? Có vẻ như tôi cũng là một trong những nguyên do nữa.

Kể cả khi tôi nói ‘thực ra cậu có triển vọng nhận được một kĩ năng chế tác cấp SS đó!’ cậu ấy cũng sẽ không tin. Bình thường cũng chẳng ai tin được chuyện như vậy, nên nếu tôi nói vậy có khả năng lại phản tác dụng ấy chứ.

Và đằng nào thì, tiết lộ kĩ năng ấy ra - Myeongwoo đúng là một người rất tuyệt nhưng tôi không có đủ tự tin vào cậu ấy để nói ra. Tôi còn chưa nói với em trai mình nữa là.

“Nếu cậu nghĩ như vậy, thế tớ cũng chẳng làm được gì rồi.”

Tôi thở dài thật lớn rồi tiếp tục nói.

“Tớ không định ép cậu ở lại. Chỉ là.. tớ có thông tin thực sự hay lắm, nhưng giờ tớ lại chẳng dùng được nữa nên tớ hơi tiếc.”

Tôi đúng là có một thông tin cực hay. Thông tin tuyệt vời ấy chứ.

“... Thông tin?”

“Yeah. Thông tin này sẽ giúp cậu nhiều lắm. Nhưng thấy cậu đang khó khăn thế này... Tớ sẽ thấy tội lỗi nếu bắt cậu chịu đựng thêm nữa mất. Tiếc thật, nhưng nếu cậu không muốn. Tớ sẽ không ép. Người ta bảo kể cả bạn có dắt con ngựa đến bờ sông, bạn cũng không bắt nó uống nước được.”

Thở dài thật sâu, tôi tìm tòi ánh mắt của Myeongwoo.

“Trước khi cậu đi, cậu có muốn nghe thử một lần không? Nó thực sự rất quý giá đấy. Nên....”

Tôi hạ giọng và nói như thể thì thầm.

“Cậu biết Suk Hayan-ssi phải không? Cô gái trẻ phụ trách lớp lý thuyết mấy hôm trước. Cô ấy là một thiên tài đã nhận được bằng giáo sư khi còn rất trẻ, cô ấy nghiên cứu khá sâu về Thức tỉnh giả. Và gia đình cô ấy cũng có sức ảnh hưởng nên cô ấy có đủ các loại thông tin luôn.”

“T-thật? Cô đó á?”

“Yeah. Bình thường tớ không thể kể cho ai, nhưng tớ đặc biệt có thứ này. Cậu không được nói với ai là cậu nghe được điều này từ người khác đâu, ok? Chỉ mình cậu được biết thôi.”

Myeongwoo lập tức gật đầu, Chỉ có cậu đặc biệt, chỉ có cậu được biết. Đấy là câu thần chú có thể câu tâm bất kì ai.

“Cậu biết mấy kĩ năng hỗ trợ liên quan đến vũ khí. Như Mài Đá của cậu ấy.”

“Yeah... nó làm sao?”

“Có một cách rèn luyện để khiến cho nhưng Thức tỉnh giả với loại kĩ năng đó nhận được một kĩ năng thực sự rất tuyệt và đặc biệt đấy.”

 “Rèn luyện... để nhận được kĩ năng đặc biệt á?”

“Phải. Đương nhiên cũng không dễ ăn đâu. Nhưng nếu cậu chăm chỉ, nhanh chóng hoàn thành khóa rèn luyện, dựa theo độ may mắn của cậu, cậu có thể nhận được một kĩ năng rất thật sự rất tuyệt.”

“Tớ không thực sự có nhiều may mắn lắm đâu....”

“Cậu bảo cậu không có là sao? Này, chỉ nghe thôi là cậu đã may mắn lắm rồi. Và kĩ năng ấy đảm bảo ít nhất phải là cấp C. Nếu cậu có một kĩ năng hỗ trợ cấp C, cậu biết là sẽ hoàn ~ toàn không có chướng ngại gì trong việc sống thật tốt, phải không?”

Nói là cấp SS có vẻ hơi lừa đảo quá, nên tầm cấp C có vẻ cũng đủ rồi.

“... Thật à?”

Ánh sáng trở lại trong mắt Myeongwoo, người vốn trông như một con cá minh thái đã chết đứng. Vậy, vậy. Nó là thật đúng chứ? Cứ tin tớ đi.

“Chỉ là nó khá khó đấy...”

“Khó đến mức nào?”

“Cậu biết những dụng cụ có lưỡi phải không? Như dao hay kéo ấy. Cậu phải màu nó. Chính xác là mười nghìn cái.”

Myeongwoo há hốc mồm.

“Mườ...mười nghìn...?”

“Yeah. Nó khó lắm phải không? Tớ cũng không muốn thấy cậu chịu khổ....”

“Cậu chỉ cần mài mười nghìn cái thôi sao? Thật ư?”

Myeongwoo vui mừng reo lên. Ánh sáng trong mắt cậu ấy không chỉ hồi sinh mà còn hừng hực như lửa đốt. Gì, cậu thích lao động chân tay à?

“... Đúng rồi. Nhưng không phải ‘chỉ’ đâu, khá nhiều đấy.”

“Không, không nhiều đâu. Nếu tớ mài trăm cái mỗi ngày, tớ sẽ xong ngày trong đúng một trăm ngày.”

“Một trăm cái mỗi ngày....?”

Chỉ trong một trăm ngày thôi á? Để hoàn thành nhanh như vậy, kể cả nếu cậu nói mài một một cái mất 10 phút, vậy là một giờ sẽ được 6 cái và bạn phải là mỗi ngày 17 giờ, ăn ngủ nghỉ trong 4 giờ còn lại.....

“.... Làm chậm thôi, thật chậm.”

Nhiệt huyết cũng tốt, nhưng trước hết cậu phải còn sống để sử dụng cái kĩ năng cấp SS chứ.

“Chậm ư? Vậy tớ mài mỗi ngày 50 cái thôi nhé? Nhưng... sẽ mất nhiều thời gian lắm... Làm phiền cậu lâu như vậy hơi....”

“Ok mà. Đồ ăn của cậu ngon lắm.”

Là sự thật đấy. Theo thời gian, cậu ấy càng nấu ngon đến mức tôi phải mỏi mắt chờ mong. Chả nhẽ cậu ấy có mấy kĩ năng liên quan đến nấu nướng à?

“Vậy nên đừng lo lắng. Thay vì tớ, không phải phía cậu mới khó khăn hơn sao? Nhốt mình lại một chỗ và chỉ mài dao cả ngày không dễ đâu.”

“Đừng lo. Có hồi lúc tớ còn nhỏ tớ còn bị nghiện làm mẫu hình trong Trận Chiến Ở Đảo Hansan. Tớ còn nhận được giải thưởng nữa cơ. Tớ có tự tin mình có thể làm một công việc lặp đi lặp lại trong một góc xó nhà cả ngày luôn!”

 Thế à. Bản chất như này có liên quan đến triển vọng nhận kĩ năng không? Xem ra cậu ấy sẽ tạo ra trang bị y hệt như cái nhà máy sản xuất sau khi nhận được chiêu Lò Rèn.

“À, để tớ lấy rồi cất trang bị cho. Yoojin, cậu lên nghỉ ngơi trước đi.”

Tôi đang định nói là không sao đâu nhưng rồi tôi lại đưa cậu ấy đống trang bị. Nếu những thứ nhỏ nhặt như này có giúp ích được, chắc cậu ấy sẽ thấy bớt gánh nặng hơn.

Thật đấy, quá nhân hậu cũng là một vấn đề.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu ấy là một người nuốt trọn tất cả những thứ được nhận, ăn cháo đá bát thì tôi đã vứt bỏ cậu ta từ đầu rồi. Vì nếu cậu ta phản bội tôi sau khi đã nhận được kĩ năng cấp SS, thế thì thà không có còn hơn. Và ảnh hưởng của từ khóa sẽ trở nên vô dụng nếu không có hình mẫu người nuôi dưỡng sẵn.

Vì Myeongwoo là một người đáng tin cậy nên tôi mới có thể nắm bắt cậu ta đến mức này.

“Yoojin, thật sự đấy, cảm ơn cậu. Tớ sẽ chăm chỉ làm việc rồi báo đáp hết cho cậu. Chắc chắn luôn.”

Myeongwoo nói trước khi xoay người lại. Nếu cậu biết ơn đến mức vậy, sau này chế tạo cho tớ một cái trang bị hay gì đó đi.

Tôi hóa giải xong vấn đề của Myeongwoo rồi nhẹ nhàng đi lên kí túc xá. Rồi giờ tôi thật sự chỉ cần ngồi chờ rồi gặt hái thành quả thôi. Mọi thứ cũng gần như xong hết rồi, hoan hô.

Chơi thôi ~ Tôi sẽ nghỉ ngơi thật nhiều ~. Căn nhà rất rộng và trời sẽ đổ lửa lên và tôi sẽ bật điều hoà suốt ngày và lăn lộn cả ngày với Peace. Tôi định dừng quan tâm tới cái cửa sổ trạng thái đã thay đổi kì lạ.

Nếu mi muốn ta làm việc, vậy mời hạ phàm trực tiếp luôn đi ạ, người đã làm ra hệ thống. Chắc chắn phải đi kèm với cả hướng dẫn hệ thống luôn đấy nhé.

Hát la la la la, tôi mở cửa ra. Tiếng “cách” mới nghe ấm lòng làm sao. Tôi nên nhanh chóng học xong lớp lý thuyết còn lại rồi hòa làm một với cái sofa thôi. Cảm ơn đứa em trai đáng quý của tôi, tôi đã lấy được cả tấn đá ma pháp và sẽ không cần phải lo về tiền nong. Tôi có nên mua ít cổ phiếu không? Hay tôi nên đi chọn xe nhỉ? Phải rồi, tôi nên lấy bằng lái trước.

Ngay khi tôi vừa vào, ánh sáng chói lóa tỏa sáng khắp lối vào. Qua tủ để giày, gương mặt đang cười tươi của người đàn ông đang được phản chiếu trên tấm gương soi cả người.

Tôi không biết đây là vị nào[1] nhưng biểu cảm của anh ấy trông khá tốt. Trông như vẻ mặt của một người sẽ chơi và sống thật vui vậy.

[1]Ở đây Yoojin đang tự nói đến bản thân mình, và anh còn dùng cả kính ngữ nữa.

Nhưng, đằng sau anh ta, có một người khác đang mặc áo tang....

Có thứ gì đó sền sệt chợt nắm lấy cổ chân tôi. Rồi nó kéo mạnh. Ách, chờ đã, ghê chết-!

Tôi suýt soát né sang một bên để tránh đập đầu mình lên khung sắt của cửa rồi ngã xuống.

Má con Dokkaebi, ta bảo mi không dọa ta cơ mà, không được dự định đi ám toán nữa. Tôi yếu lắm. Yếu thật sự luôn ấy. Đừng coi nhẹ sự yếu đuối của một cấp F chứ.

“Ôiiii, hông tôi... đầu gối... tay...”

Tôi chỉ bảo vệ đầu mình thôi, tất cả những phần còn lại đều bị đập hết. Có vẻ như tôi sẽ phải hòa làm một với cái giường chứ không phải sofa đâu.

“Tôi không nghĩ là anh sẽ dễ dàng ngã thế đâu!”

“.... Xin lỗi trước đi.”

“Xin lỗi!”

Đứa bé ngoan nghe lời được cộng một điểm. Khi tôi cố lồm cồm bò dậy, một cánh tay vươn ra từ đằng sau đỡ lấy tôi. Au, cả người tôi đều cứng ngắc rồi. Cứ nghĩ đến việc tôi đi loanh quanh trong một hầm ngục mà chả có mệnh hệ gì nhưng lại bị thương ở ngay cửa ra vào. Rốt cuộc tôi có may mắn hay là không thế? Trong nhà có băng dán giảm đau không?

Khi tôi xoay người lại, tôi thấy cái mặt nạ Dokkaebi đang khóc. Nó không đeo cái này từ đầu, vậy tức là ban nãy nó mới đeo lên à?

Nhìn thấy biểu tình không vui ấy, tôi cũng mất hết ý định nổi cáu luôn.

“Mi đến muộn hơn ta tưởng?”

Nghe thấy lời tôi nói, bờ vai của Dokkaebi trĩu xuống.

“... Tôi bị mắng.”

“Mi bị mắng á?”

“Tôi bị mắng nhiều lắm luôn á! Tôi bị nạt suốt hai ngày vì tùy tiện kí hợp đồng.”

Queo. Có vẻ Tùy tùng 1 và 2 giống với hộ vệ. Họ bao nhiêu tuổi vậy? Vì họ không nói đến chuyện hợp đồng bị vô hiệu lực, chắc hẳn họ ít nhất cũng hơn 14 tuổi tròn rồi. Nhìn chiều cao thôi thì có lẽ họ là người trưởng thành, nhưng có khi nào nội tâm thì lại là trẻ con không?

“Nhưng mà tôi đã to mồm nói ổn vì tôi có thể thắng được! Vừa nãy không đáng sợ à?”

“Tôi suýt nữa lên hoàng tuyền lộ đi xuống âm phủ chứ sợ hãi cái nỗi gì.”

“Thường thì lúc người ta về nhà sẽ là lúc người ta thiếu thận trọng nhất...”

Con Dokkaebi buồn bã nói. Tôi đúng là đã thiếu cẩn trọng rồi. Nhưng mà, không tính đến cái kĩ năng kháng, khách quan mà nghĩ thì lần ở trong phòng học xem ra đáng sợ hơn. Có phải là vì có Suk Hayan không? Tiếng hét đã ảnh hướng lớn đấy. Âm thanh quả thật quan trọng mà.

“Vẫn còn cơ hội mà nên cứ đợi đi.”

Mặc dù tôi cũng chẳng định cố tình thua đâu.

“Yeah! Tôi sẽ cố gắng!”

“Rồi đến hiệu thuốc mua băng dán giảm đau nữa.”

“B-băng dán giảm đau á?”

“Nhanh lên. Bây giờ luôn. Cái nào tốt tốt ấy.”

Nói ok xong, con Dokkaebi chợt biến mất. Đúng là thuận tiện thật. Các người có nghe thấy không hả đám làm ra hệ thống? Làm ra dịch chuyển tức thời cho tôi nữa đi mà.