“Tất nhiên, hyung không cần phải gặp họ đâu. Anh có thể từ chối."
Yoohyun nói một cách dứt khoát. Không phải là em ấy không muốn chúng tôi gặp nhau hơn là vấn đề không có lí do để gặp mặt ấy à?
Mà nhắc mới thấy, tôi không biết lúc khác thì nhóc ấy ra sao, nhưng ít nhất trước mặt tôi, thì tư cách làm Hội trưởng của nhóc ấy lại mất tăm mất tích luôn. Vì cái người đáng nhẽ nên lôi kéo tôi đến cùng ngay cả khi tôi không muốn lại là người đầu tiên bảo tôi không cần phải tham gia đâu, cứ kệ đi.
"Nếu anh nói rằng anh không muốn đến, thì họ cũng sẽ không đến à."
"Họ chắc chắn sẽ không."
“Này, em nghĩ chuyện này sẽ trông như thế nào mà để 3 Hội trưởng Hội lớn phải hạ mình, trực tiếp xuất hiện trước Hội Haeyeon? Chắc chắn phải kiểu như là ‘Haeyeon đang nắm lấy thế chủ động’.Thế “không cần phải gặp mặt họ đâu” là sao chứ? Em phải tỏ ra giống như “Sao anh không lộ mặt ra dù một lần thôi nhỉ, hyung” chứ."
Tất nhiên, tôi không muốn gặp họ. Vì nó rất là phiền phức. Tuy nhiên, khi nghe những lời vô nghĩa phát ra từ cậu nhóc được cho là Hội trưởng này, tôi không thể cho qua không được.
…..Em ấy không nhắm đến điều này và cố tình nói “Anh có thể từ chối”, phải không? Không thể nào mà em trai tôi lại tâm địa rắn rết như thế được.
"Nhưn―."
"Từ bây giờ, đừng có nói từ ‘nhưng’ trước mặt anh."
Yoohyun ngậm miệng lại một lúc rồi lại mở ra lần nữa.
"Tuy nhiên―"
“Em cũng không được nói ‘Tuy nhiên’ , ‘Thậm chí như vậy’ hay ‘Mặc dù vậy’ luôn. Đừng đặt mấy cái từ phủ định đó trước những câu nói của em. "
Em ấy dần trở nên ủ rũ. Làm sao tên nhóc này có thể đối xử lạnh nhạt với tôi trong nhiều năm liền vậy hả? Vì hình ảnh về con người tuyệt vời của 5 năm sau vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, nên đứa trẻ mới đôi mươi này đôi khi vẫn có cảm giác không quen thuộc lắm.
Và ký ức của tôi là của 30 năm liền, vì vậy bạn có thể thấy sự cách biệt 10 năm giữa tôi và đứa nhóc này. Thậm chí 5 năm cũng đã khác nhau rất nhiều rồi - vậy mà bây giờ nó là 10 năm. Khi tôi đã trưởng thành, Yoohyun vẫn còn là một học sinh tiểu học bé xíu.
Em ấy vẫn còn nhỏ thật.
“Anh lộ mặt có một lần thì to tát nỗi gì mà em lo lắng đến vậy hả? Dù sao đi nữa, cái mặt này cũng chuẩn bị được trình làng đến toàn quốc thôi mà."
“… Anh không sợ sao? Họ là những đối thủ rất khó nhằn đấy. "
“Anh không sợ, mặc dù nó khá khó chịu. Tuy nhiên, họ là khách hàng, vì vậy em nên giới thiệu hàng hóa với tâm thế của một người bán hàng đã nhận được một đơn đặt hàng tuyệt vời từ vị khách đó ”.
Tôi cũng hiểu rằng vì đây là khoản đầu tư rất lớn nên họ muốn trực tiếp tự mình kiểm tra. Ngay cả đối với tôi, tôi cũng sẽ thấy không thoải mái khi chỉ nhìn vào các số liệu trên giấy tờ. Và những con ma thú với cấp bậc cao nhất sẽ hoàn toàn là những người cộng sự không thể thiếu đối với những quý ngài cấp S, nên như thế cũng đủ để người ta nôn nóng rồi.
“Nếu hyung thấy ổn, em sẽ không ngăn cản. Nhưng, họ có thể sẽ mang đến một thẩm định viên thức tỉnh giả nữa. ”
“Thẩm định viên thức tỉnh giả? Cấp bậc của kỹ năng thẩm định là gì? "
"Là cấp A."
Chỉ có thể thực hiện kỹ năng thẩm định để kiểm tra các kỹ năng hoặc chỉ số của 1 người khi họ có cấp bậc thấp hơn người kiểm tra một bậc. Nếu nó là kỹ năng cấp A thì tôi không cần phải lo lắng... hoặc không, chết tiệt. Tôi đã nói dối rằng tôi có kỹ năng Hạng C.
“Này, Yoohyun? Anh nghĩ sẽ hơi khó xử khi kỹ năng cấp C của anh bị phát hiện. "
“Không sao đâu. Vì những người đến đây đều biết rằng Trung tâm Thức tỉnh sẽ sớm được hình thành. Họ chắc sẽ không thực sự chú ý đến một kỹ năng có thể đánh thức những người chưa thức tỉnh. Và anh đã nói rằng anh chỉ có thể sử dụng nó để kiểm tra thứ hạng mỗi tháng một lần. Như em đã nói đấy, nếu chỉ ở cấp bậc đó, nó sẽ không quá gây chú ý đâu.”
Không, vấn đề là tôi không có kỹ năng đó.
“Tuy nhiên, nó vẫn rất khó chịu. Em có trang bị nào có thể ẩn kỹ năng không? Nó chỉ là một kỹ năng cấp C, sẽ rất dễ để ẩn nó đi mà. "
“Anh không thể làm thế được. Nếu anh bị phát hiện, nó sẽ rất khó giải quyết. Có lẽ họ đưa người thẩm định đến là do họ có thể đoán được sau khi xem các kỹ năng khác dù cho họ không thể thẩm định được kỹ năng nuôi ma thú đi chăng nữa. Hyung có hai kỹ năng cấp E và một kỹ năng cấp C là những kỹ năng ban đầu, với việc nuôi dưỡng ma thú là kỹ năng cấp 10. Nếu anh tình cờ có được những kỹ năng khác ngoài những kỹ năng này, hoặc không, anh vẫn sẽ bị nghi ngờ"
“Em cũng kể về kỹ năng cấp C này ra ngoài rồi à?”
“Em vẫn chưa nói gì về nó, nhưng nếu anh sử dụng một trang bị nào đó, người thẩm định có thể nhận thấy… hyung.”
Yoohyun nhìn thẳng vào mắt tôi khi em ấy nói.
"Có phải anh đang cố tình giấu em điều gì đó không?"
“ Cái đó ……”
Chết tiệt, tôi không thể làm gì với tình huống hiện giờ. Nếu tôi bị phát hiện, tôi có thể bào chữa bằng cách nói rằng tôi đã tăng thứ hạng bằng cách phát triển kỹ năng, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi sẽ gặp một thẩm định viên cấp A sớm như vậy.
Thật vô nghĩa khi nói rằng một kỹ năng cấp C đã trở thành cấp A rồi.
"Thực ra, kỹ năng đó là cấp A."
Tôi chỉ đành thú nhận. Thậm chí đến 5 năm sau, kỹ năng thẩm định Thức tỉnh giả chỉ đạt tới cấp A, vì vậy tôi có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.
"Hyung!"
Yoohyun đột nhiên hét lên. A, sao, sao thế. Những người khác cũng sống mà che giấu kỹ năng của họ còn gì.
"Cấp A, điều đó hoàn toàn khác với những gì anh đã nói trước đây!"
"Chà, hiệu ứng khá giống nhau."
"Khá giống?"
“… Anh có thể nói chính xác thứ hạng có thể Thức tỉnh là bao nhiêu. Cả những kỹ năng ban đầu nữa. Và không có giới hạn về số lần anh có thể kiểm tra ”.
Tôi đã giấu việc có thể giúp tối ưu hóa Thức tỉnh giả đi. Yoohyun thở dài thườn thượt rồi nhìn tôi với ánh mắt giận dỗi.
"Anh không tin tưởng em, hay-."
“Anh đã tin tưởng vào sự thật rằng em đang lo lắng vô ích và thái quá. Nếu lúc đó anh mà nói ‘ thực ra một kỹ năng cấp A đã hiện ra đấy ~’, thì em chắc chắn sẽ ‘được rồi, đóng cửa trong phòng ba năm và đợi em’. "
“…… Chứ không phải là anh không thể tin tưởng em à?”
"Nếu anh không thể tin tưởng em, anh đã rời đi từ lâu rồi."
Nếu Yoohyun vẫn bình tĩnh và điềm đạm như bình thường thì tôi đã không giấu giếm mà sẽ tiết lộ tất cả rồi. Tôi không thể làm thế được vì thằng nhỏ cứ hơi sao sao á.
"Anh tin em. Anh tin rằng em trai của anh là một chàng trai có thể vì anh trai mà liều mạng. "
Tôi đã tận mắt chứng kiến và trải qua rồi thì làm sao tôi lại không tin cho được.
Trước lời nói của tôi, Yoohyun tỏ ra ngại ngùng.
“… Em không nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng em nhiều như vậy.”
Tôi thậm chí còn không mơ về điều đó cho đến khi em trai tôi đến và làm điều ngu ngốc đó.
Nghĩ đến nó, tôi thấy hơi có lỗi. Là do thằng ngốc này đã ngu muội giấu giếm mọi chuyện mà chẳng há mồm nói ra câu nào đấy chứ, nhưng tôi nên đối xử tốt với nhóc ấy để xứng đáng với cái mạng mà nhóc ấy đã bỏ ra.
“ Hiện tại, mới chỉ có một cấp A nên anh sẽ không bị phát hiện đâu. Có thể biết chính xác xếp hạng của những Thức tỉnh giả mà còn không bị giới hạn số lần thật sự rất ấn tượng, nhưng nhìn cách hyung chưa đem ai ngoài Park Yerim , có vẻ như những Thức tỉnh giả có thứ hạng cao thực sự rất hiếm. ”
Yoohyun nói trong khi đã dịu cơn giận xuống.
"Đúng rồi. Anh có thỉnh thoảng sử dụng nó, nhưng anh thậm chí còn không thể tìm thấy ai xếp hạng A nào chứ đừng nói đến cấp S. Mặc dù mọi người xếp hạng B thì rất nhiều."
"Kỹ năng ban đầu của cấp B không tốt lắm nhỉ?"
“Chỉ là những kỹ năng tấn công và phòng thủ thông thường mà thôi. Em có muốn biết không? Nhưng mà việc kiểm tra có giới hạn trong 30 ngày vì vậy anh không thể thực hiện nó bây giờ được."
"Không cần đâu. Một healer hoặc một kỹ năng đặc biệt hiếm nào đó thì sẽ khác nhưng cấp B không thực sự cần thiết lắm đâu."
Ok ok, nhóc thì giỏi rồi.
"Anh sẽ nói cho em biết nếu anh thấy một cấp A tốt."
“Vâng. Và anh cũng đừng để bị phát hiện. Vì có thể kiểm tra những người chưa thức tỉnh từ cấp A trở lên, cũng như kỹ năng của họ, là một khả năng thực sự hữu ích để giành lấy những Thợ săn cấp cao trước những bang hội khác. Nếu nó chỉ có thể sử dụng một lần mỗi tháng như anh nói lúc đầu, nó sẽ không có tác dụng nhiều về mặt xác suất, nhưng sẽ khác rất nhiều nếu nó là vô hạn. ”
"Ngay cả khi anh tìm thấy họ, sẽ không chắc được 100% họ sẽ ký hợp đồng với em đâu đấy."
“Điều đó là tất nhiên, nhưng ngay cả khi chỉ có cơ hội thôi cũng có giá trị rất lớn rồi, và nếu họ không chấp nhận, ta vẫn có thể loại bỏ họ trước khi họ Thức tỉnh. Em không nói điều đó là em làm, nhưng chắc hẳn sẽ có những người muốn làm điều đó. "
Nó thật tàn bạo, nhưng cũng là sự thật.
"Anh sẽ không khiến nó bị phát hiện đâu, với lại anh sẽ chỉ yên lặng nói với em thôi."
“Tốt. Anh không còn che giấu điều gì khác nữa, phải không? ”
"Không có."
Thật ra thì rất nhiều, tôi có hai cái danh hiệu và tám kỹ năng kèm theo nữa.
Một trong số đó, với thứ hạng thấp nhất là Hạng S. Trừ khi có người sở hữu kỹ năng thẩm định cấp SS xuất hiện, tôi sẽ không bị phát hiện ra. Thậm chí còn không có hạng S thì tự nhiên lấy đâu hạng SS được?
"Thực sự là không, phải không?"
“Anh đã nói là không có. Nói một cách hợp lí, là không có điều gì nữa ở đây. Ngay cả đối với cấp S, họ cũng chỉ có bốn kỹ năng ban đầu thôi mà nhớ không, vậy thì anh còn gì để giấu giếm nữa cơ chứ? ”
Mặc dù nếu bạn hồi quy thì sẽ khác. Trước lời nói của tôi, Yoohyun gật đầu.
"Được rồi. Em sẽ không hỏi cách mà anh có thể thu thập dữ liệu để có thể dự đoán được sự xuất hiện của hầm ngục đâu. ”
… Nhóc nói là nhóc sẽ không hỏi vậy tại sao nhóc lại nhìn anh với ánh mắt đó?
Tôi không nói gì cả nên em ấy trở nên cáu kỉnh và bỏ đi. Ồ hố?
Một chiếc xe được đặt thiết kế riêng với tông màu tối đi vào bãi đậu xe của Hội Haeyeon. Không chỉ có một chiếc xe thôi đâu.
Tôi quay đầu khỏi cửa sổ và nhìn vào Suk Simyeong. Peace đang nằm dưới chân tôi và vểnh tai lên.
“Ngoài việc có thêm Hội Hanshin gia nhập vào, thì không có thay đổi nào cả.”
Ông ta nói. Hanshin ở vị trí tương tự như Haeyeon. Người đứng đầu bang hội cũng là cấp S. Nhưng Haeyeon đã có Yerim và bây giờ là tôi, nên sự khác biệt sẽ sớm nhanh chóng tăng lên.
Và vì vậy, có phải tất cả các Hội trưởng cấp S của đất nước, ngoại trừ một người đang ở nước ngoài, đều đến không? Đúng là hoành tá tràng thật.
"Sẽ không có gì quá đặc biệt đâu."
Suk Simyeong tiếp tục với vẻ mặt bảo tôi hãy thư giãn.
“Và hãy trả lời các câu hỏi với câu trả lời ngắn nhất có thể. Cậu có thể bị cuốn theo và tiết lộ thông tin của mình một cách vô nghĩa nếu cậu trả lời dài dòng ”.
"Tôi sẽ không nói những điều vô nghĩa nên đừng lo."
Tôi cũng biết rằng mạng sống của tôi rất quý giá mà.
“Họ là những người quá khó chịu để gặp mặt, nhưng xin đừng quá lo lắng. Hay cậu có muốn uống thuốc an thần không? ”
"Tôi ổn."
Tôi không có bất kỳ lo lắng hay bất an nào cả. Nói đúng hơn, tôi thấy lo lắng ít tới mức đáng quan ngại lắm ấy chứ.
Tuy nhiên, chỉ vì thế mà tắt Kháng Sợ Hãi đi thì đúng là ngu ngốc, vì thế tôi phải cố gắng cảnh giác. Những người tôi sắp gặp đều là những kẻ nguy hiểm và điên rồ, ngoại trừ em trai tôi. Thành thật mà nói, nếu bạn cũng hỏi em trai tôi có 'bình thường' không, thì chắc hẳn là nhóc ấy cũng không đâu.
Từ đầu thì trong cả đống Thợ săn suốt ngày đi ra đi vào trong Hầm ngục, làm gì có mấy người còn đủ tỉnh táo và lí trí đâu. Có kinh nghiệm làm việc rồi thì sẽ có luôn cả hội chứng PTSD [1], ai cũng biết chuyện này cả.
[1] PTSD là chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
"Tôi lo lắng về Peace hơn là tôi."
Ngay khi con Hoả Sư Độc Giác còn non bắt gặp ánh mắt của tôi, nó vui vẻ vẫy đuôi. Tôi thực sự không muốn đưa nó đi cùng.
"Họ sẽ không làm hại Peace hay làm điều gì đó tương tự để giữ Haeyeon trong tầm kiểm soát, phải không?"
Peace là con thú cấp cao đầu tiên được nuôi dưỡng. Việc này sẽ chẳng đem lại gì ngoài sự thù địch khó chịu đến từ vị trí của các Hội Trưởng khác.
“Họ không phải là những người ngu ngốc để làm điều đần độn đến như thế."
Đúng là như vậy. Nếu những cái hội khốn nạn đó tình cờ lôi kéo con tôi vào, tôi cũng sẽ giẫm nát chúng cho dù chúng có làm gì đi chăng nữa. Nếu tôi sẵn sàng lật hết bài ngửa trong tay của mình lên, không có việc gì mà tôi không thể làm được cả.
"Peace, lại đây."
Tôi bế Peace lên để sẵn sàng đi ra ngoài. Có vẻ như bé con đã trở nên nặng hơn vài ngày trước. Có phải là bé đã tăng cân vì không thể chạy nhảy và vui chơi đàng hoàng trong ngôi nhà chật chội so với cơ thể của mình không?
Những Hội trưởng đến thăm Haeyeon hôm nay là 3 bang hội lớn cộng thêm một bang hội nữa, tổng cộng là 4 người. Và người đứng đầu Hiệp hội Thợ săn cũng được đưa đến. Ngoại trừ Hội trưởng của Hiệp hội, thì tất cả bọn họ đều là những Thợ săn cấp S.
'Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ ngoài đời.'
Họ đều là những người mà tôi chỉ thấy trên TV. Khi nghĩ rằng tất cả những người tuyệt vời đó sẽ tụ tập để gặp tôi, tôi cảm thấy kỳ lạ.
Nói sao đây nhỉ, tôi thực sự muốn làm chủ được sức mạnh của mình. Này những nhân vật quyền lực, không, là siêu quyền lực, suốt cả cuộc đời luôn ấy chứ. Nếu như mấy người muốn có được những con ma thú cấp cao nhất, thì mấy người phải chiếm được sự hứng thú của tôi đi, những con người quyền lực ạ.
Tất nhiên, tôi có lẽ không thể làm điều đó. Trước khi trở thành một lãnh chúa thực thụ, tôi phải cư xử như một con mèo ngoan ngoãn trước đã.
Trước khi khiêm tốn gặp gỡ những người siêu quyền lực, tôi phải trải qua một cuộc kiểm tra an ninh. Họ thậm chí còn kiểm tra kỹ lưỡng rằng tôi chỉ là một cấp F, người sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với Hạng C ngay cả khi có trang bị. Tất nhiên, kho đồ của tôi cũng đã được niêm phong. Mặc dù nó cũng không thực sự là được niêm phong đâu.
"Cậu phải đi một mình từ đây."
Và họ thậm chí còn chặn không cho người khác vào. Họ nghĩ ai dám động vào những người đang ở bên trong đó vậy?
“Peace, con phải cư xử thật ngoan đó. Con không được gầm gừ hay làm mấy hành động giống vậy.”
-Kkiang
Tôi không biết nó có hiểu gì không mà nó lại trả lời nữa.
Khi tôi đi dọc trên hành lang dài, một cánh cửa lớn xuất hiện. Thay vì do dự, tôi ngay lập tức mở nó ra và đi vào trong.
Cùng lúc đó, những ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Gì đây, có vẻ như họ đã nhận ra rằng tôi đã đến ngay cả trước khi tôi mở cửa.
Vậy tại sao họ lại không mở cửa cho tôi hay gì đó. Mấy người nghĩ việc bế một con thú bằng một tay và đẩy một cánh cửa nặng nề là dễ chắc? Con tôi đã gần 10kg. Mấy con người đó thật chả biết quan tâm ai mà.
"Xin chào."
Dù vậy, tôi vẫn mỉm cười trước. Cười lên
Đây là một phòng hội nghị vô cùng nghiêm trang, nhưng nhìn những khuôn mặt hướng về phía tôi, có cảm giác như tôi đang đến thăm một công ty giải trí nào đó mới đúng.
Bỏ qua Thủ trưởng của Hiệp hội Thợ săn với mái tóc đã lốm đốm vệt màu xám, tất cả bọn họ đều có khuôn mặt giống như tạc tượng và còn trẻ lắm.
Bỏ qua người đứng đầu Hiệp hội Thợ săn với mái tóc nhuộm màu xám, tất cả bọn họ đều mang khuôn mặt với những điều nét tinh tế và non nớt.
Hội trưởng Seseong ở độ cuối tam tuần là người lớn tuổi nhất và những người còn lại đều lớn hơn hoặc nhỏ hơn ba mươi tuổi. Nhỏ nhất đương nhiên là đứa nhóc đầy trẻ trung ở độ 21 là yoohyun. Giữa những con người đó, nhóc ấy đúng là còn nhỏ tuổi thật.
'Đến tận 4 cấp S cơ à.'
Có vẻ như tôi không thể để họ chờ thêm được nữa.
"Đối với 4 khách hàng đầy yêu thương của chúng tôi, thật vinh dự được gặp mọi người ở đây."
Trong khi tôi nhìn họ, tôi đã thả một miếng mồi. Nhỡ đâu nếu tôi cứ lải nha lải nhải một đống ballad tình ca hoàn toàn không chân thành và vô cùng thương mại khoảng 10 nghìn lần mà họ lại bất ngờ bị dụ đến thật thì sao. Nó có thể không hiệu quả nếu nó không nhắm đến một người cụ thể, nhưng tôi có nói yêu ơi là yêu hay mấy thứ kiểu như vậy thì lưỡi tôi cũng có mòn đi đâu.
“Nếu mọi người có bất kỳ câu hỏi nào, xin hãy hỏi một cách thoải mái, bao nhiêu lần tùy thích.”
Tôi sẽ yêu thương và chân thành trả lời bạn. Dĩ nhiên, tôi sẽ trả lời một cách chân thành nhưng thật được bao nhiêu phần trăm thì chỉ ít ít thôi.
Trước lời nói của tôi, Yoohyun hơi nhăn lông mày lại và hội trưởng hội Breaker [2] vẫy tay với người đàn ông đang đứng ở một bên.
[2] Tên hội Breaker được giữ nguyên tiếng Anh trong bản Hàn nên xin phép được giữ nguyên tên.
“Đầu tiên, hãy bắt đầu với việc kiểm tra kỹ năng.”
Vâng, vâng, chúng ta thử bao nhiêu lần cần thiết cũng được.