[Tại sao mi không đến gặp ta đi.]
Khi về đến nhà, tôi gửi tin nhắn tới số liên lạc của Dokkaebi mà tôi nhận được từ Suk Simyeong. Họ không nhận cuộc gọi, chỉ tin nhắn mà thôi.
Không có hồi đáp gì nhưng sau một thời gian ngắn, Dokkaebi xuất hiện giữa không trung. Tôi biết mặt nạ đó. Tôi đã thấy nó trong một cuốn sách giáo khoa tiếng Hàn. Đó chắc chắn là một chiếc mặt nạ Malddooki. Malddooki là… một vai diễn để làm trò cười và chế giễu các quý tộc mà họ đang hộ tống. Trò đóng giả làm Malddooki của một giáo viên dạy tiếng Hàn tốt đến mức tôi còn nhớ nó rõ luôn đó.
… Nó cố tình sao? Hm?
Oh, sếp Kim, sếp cho gọi tôi à? Vì không có tin tức gì cả, nên phận Dokkaebi này đã nghĩ rằng sếp chỉ có thể đã chết vì bị nắm mắt cá chân đã đi lên hoàng tuyền lộ đó rồi, con đường đó dẫn đến thế giới bên kia, trong lúc đó thì tôi đang ở giữa việc đặt đầu cá pollack khô trên bàn thờ để tưởng niệm tổ tiên, rồi cắm một chiếc thìa vào bát đựng cả chồng gạo và khấn hai lần![1]"
[1] ở Hàn thì đó là phong tục thờ cúng người đã khuất ấy.
"……Vậy là đủ rồi."
"Ah tại sao sếp lại không hùa theo tôi chứ!"
Tôi có nên đi lấy một chiếc trống janggu[2] và đánh nó không? Tôi nên nhanh chóng đá chúng đi xa hay gì đó đại loại như thế không, chứ cứ phải chơi với một đứa nhóc ba tuổi thật mệt mỏi quá.
[2] trống janggu còn được gọi là trống eo thon, có hình tựa như chiếc đồng hồ cát và là loại trống tiêu biểu nhất trong âm nhạc truyền thống của Hàn Quốc)
"Không cảm ơn, và ta đang có việc muốn mi làm đây."
“Tôi là một người bận rộn! Tôi sẽ không làm điều gì đó tầm thường đâu! ”
Phận cấp dưới mà hống hách thế. Tôi lấy ra một chiếc máy tính bảng mà tôi đã chuẩn bị từ trước.
"Nếu mi chịu nghe, có thể mi sẽ thay đổi quyết định của mình thì sao?"
“Ông chủ thật tự tin nhỉ. Vậy cứ nói đi!"
Dokkaebi khoanh tay lại và gật đầu. Mày là sếp tao chắc?
"Nếu là cấp dưới, không phải mi nên lễ phép hơn mới phải sao?"
"Xin hãy nói cho tôi biết ạ!"
“Những gì mi phải làm rất đơn giản. Chỉ cần điều tra hầm ngục của nước khác là được. ”
"Hầm ngục?"
"Đúng rồi. Ta sẽ đưa các chi tiết về cuộc điều tra vào máy tính bảng này. ”
Tôi sắp xếp các mục và phương pháp điều tra theo những gì tôi nhớ được. Đầu tiên, sau khi điều tra tất cả các hầm ngục trong khu vực của Nhật Bản, tôi có thể chuyển chúng cho Suk Hayan và sau đó bổ sung những chỗ thiếu sót mà cô ấy đã chỉ ra.
“Thông thường, những người nước ngoài thì không thể đến gần các hầm ngục được. Nhưng nếu mi có thể ẩn nấp và dịch chuyển tức thời, việc điều tra sẽ rất dễ dàng ”.
“Tất nhiên là tôi có thể! Nhưng tại sao tôi phải làm điều đó? ”
“Nếu phát hiện được cái quy luật trong hầm ngục, mi có thể giảm thiểu thiệt hại từ những lần quá tải ngục. Nói một cách đơn giản, mi có thể giải cứu rất nhiều người đó. Ngài Dokkaebi-nim vĩ đại đang làm việc như một anh hùng vậy. ”
"Tôi thích kiểu đó!"
Dokkaebi hét lên, giật lấy chiếc máy tính bảng. Nó biết sử dụng chứ, phải không? May mắn thay, Dokkaebi thuần thục lướt lướt màn hình.
“Nhưng tôi có phải đi đến các quốc gia khác không? Xa quá."
“Nếu mi bí mật lên máy bay, mi có thể đến Nhật Bản nhanh chóng. Ta sẽ nhờ mi hết, Yoon Yoon đáng yêu của chúng ta. ”
Từ khóa phải được áp dụng nhanh chóng để nó có thể có được kỹ năng mở cổng khoảng cách cực xa. Nghe từ 'yêu' đó, Dokkaebi thật sự ghét nó.
“Lại là từ đó! Tôi sẽ không làm việc nữa đó ?! ”
“Tại sao mi lại ghét từ 'yêu' khi mi là một dokkaebi chứ? Dokkaebi thường là giống loài tràn đầy tình yêu thương. "
Dokkaebi biến thành những phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ đàn ông hay thậm chí là thèm cả phụ nữ cơ. Tham khảo từ bách khoa toàn thư nhé.
"…Có thật không?"
"Tất nhiên. Dokkaebi thực thụ thường quen với việc yêu thương. Ta yêu mi, Yoon Yoon. Đấy, thử đi.”
Dokkaebi do dự một lát rồi lại hét lớn.
"Tôi yêu anh, sếp Kim!"
“Tốt, mi đang làm rất tốt. Ta cũng yêu mi, Yoon Yoon. ”
Vì chúng tôi đã mặt đối mặt hát cả tình ca cho nhau, để đề phòng thì tôi đã kiểm tra cửa sổ kỹ năng, nhưng tên của Dokkaebi vẫn chưa có ở đó. Có lẽ vì tôi không biết nhiều về chuyện riêng của Dokkaebi, nên có vẻ nói ba đến bốn lần dường như là còn quá ít. Tôi có nên đếm xem việc này cần bao nhiêu lần không nhỉ?
“Ughhhh, tôi sẽ đi Nhật…”
“Chúc mi có một chuyến đi an toàn. Hãy cẩn thận nhé. An toàn của mi vẫn là quan trọng nhất. Nếu mi cần bất cứ điều gì, bất kể là gì, mi cũng có thể nói với ta bất cứ khi nào. Ta yêu mi mà."
Dokkaebi đột ngột biến mất.
Nhìn vào khoảng không, tôi bất giác thở dài.
'Như vậy là xong rồi ha.'
Tôi ngồi phịch xuống giường.
Bây giờ tất cả những gì tôi cần làm là chuyển dữ liệu cho Suk Hayan. Nếu tôi để phòng nghiên cứu của cô ấy trong tòa nhà của tôi, an toàn sẽ được đảm bảo hơn và chính phủ cũng như các bang hội cụ thể sẽ không thể can thiệp vào.
Không giống như 5 năm sau, thông tin sẽ không bị che giấu hay là trở thành độc quyền của một ai hết.
'Có cả ma thú và Yoo Myeongwoo nữa. Và tôi sẽ biến 2 người vốn là cấp A thành cấp S. Nếu nó tận nhiêu đó, chẳng phải tôi đã làm được khá nhiều việc cần làm rồi hay sao? '
Bây giờ tôi không có bất cứ điều gì đặc biệt cần làm ngoài việc nuôi dạy bọn trẻ. Ngoài ra, thỉnh thoảng thì tôi có đi xung quanh để tóm lấy những người chưa Thức tỉnh đầy tiềm năng và Thức tỉnh họ nhỉ?
Ngay cả khi tôi nói rằng tôi biết thông tin ở tương lai, điều đó không có nghĩa là tôi biết tất cả về mọi thứ đang diễn ra trên thế giới, và bây giờ rất nhiều thứ sẽ thay đổi nên nó sẽ còn quá hữu ích nữa.
Nếu tôi xây dựng nên một nền tảng như thế này rồi, mọi thứ chắc chắn sẽ tự ổn định lại.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình đã làm quá nhiều. Một khi bạn bắt đầu lăn bánh, thật khó để dừng lại - chính xác là như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ thực sự là kết thúc rồi. Tôi đã đảm bảo được sự an toàn của mình, giữ được số tài sản dư dả của mình và người em trai vốn đã tuyệt vời của tôi sẽ càng trở nên tuyệt vời hơn nữa.
Sau khi tôi hoàn thành việc nâng cấp cho Kim Sunghan và thậm chí kéo Moon Hyuna về bên đây một cách an toàn, số lượng Thợ săn chiến đấu cấp S sẽ tăng lên 4. Và tôi vẫn sẽ tiếp tục đi dụ và gửi đến những đấu giả hay healer tiềm năng cho hội, vì vậy việc trở thành số 1 của đất nước sẽ chỉ là vấn đề thời gian… hm. Không phải như vậy thì tôi sẽ thực sự phải gia nhập vào Haeyeon sao? Thế thì khó chịu quá.
Tôi tự dưng muốn thu hồi cái chiết khấu đã dành ra cho em trai và thay đổi điều kiện thành số 1 thế giới quá.
'Tuy nhiên, em trai tôi có lẽ sẽ không lợi dụng tôi đâu.'
Tôi đã hoàn thành việc nâng cao tên tuổi của tôi lên.
Dù sao, mọi chuyện thực sự đã xong. Hết thật rồi
Nhưng còn một điều,
'…… Tuy thế, người tạo ra hệ thống mới thật sự là một vấn đề.'
Mặc dù là họ nói việc kiểm tra đã được thực hiện. Nhưng có thật sự là đã giải quyết xong không? Đáng lẽ tôi nên làm gì đó trong lúc con Dokkaebi vẫn còn ở đây.
Không dễ chịu chút nào.
…… Chết tiệt, tôi không biết sao nữa. Tôi đã làm mọi thứ có thể rồi. Không phải chỉ cần điền vào chỗ trống khi tôi có thời gian rảnh thôi à?
Hãy để tôi yên để tôi có thể bình an sống và nuôi những con quái vật đi.
"Ahjussi, bây giờ quảng cáo sẽ kết thúc đấy!"
Yerim, người đang ngồi trên ghế sofa ôm cái gối rồi làm ầm ĩ lên. Theo tôi quan sát , chiếc ghế sofa đó là cái số năm. Bốn cái trước đó đã đi đời bởi con thú lăn lộn trên bàn, Peace. Nó thực sự là một vị vua hủy diệt không thể bàn cãi mà.
"Tôi không thích xem nó cho lắm."
"Sao vậy? Cháu thậm chí còn thiết lập một bản ghi âm trước khi cháu đến đây nữa cơ”.
Nhóc ghi âm nó lại làm chi? … Mặc dù tôi cũng đã lập chương trình cho một đoạn băng rồi. Vì Peace sẽ xuất hiện trong đó. Cho dù có chút xấu hổ khi nhìn vào chính mình, nhưng vì Peace nên tôi vẫn làm thế.
Khi tôi đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, Peace đã nhảy vào lòng tôi như thể đã chờ sẵn vậy. Nhảy nhẹ nhàng thôi nào. Hãy nghĩ đến thân thể của con đi.
-Geureureung
Khi tôi xoa đầu Peace, Yerim nhìn về phía chúng tôi.
"Chú có biết Peace là một con thú chuyên nghiệp trong việc làm dáng không?"
"Làm dáng?"
“Khi ahjussi không có ở đây, nó không ngoa ngoắt cái đuôi của mình gì cả và còn hoàn toàn phớt lờ mọi người đi. Nó thậm chí còn không thèm giả vờ không thấy họ nữa cơ.”
“Yerim, nhóc đã làm nó khó chịu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Như vậy là đủ để nó không để ý đến nhóc rồi ”.
Trước lời nói của tôi, Yerim làm vẻ mặt như thể nhóc ấy uất ức lắm vậy..
“Chuyện đó khác chứ. Ồ, phát rồi kìa. ”
Có một đoạn tường thuật ngắn và Yerim sẽ được trình bày trước. Có một chú thích nói rằng nhóc ấy là Thợ săn chiến đấu cấp S trẻ nhất nữa.
"Đã bắt đầu rồi à?"
Yoo Myeongwoo nói, tay cầm đồ ăn bước ra. Tôi tự động dựng thẳng người khi ngửi thấy hương vừng nướng thoảng qua mũi mình.
"Đó là gì thế?"
Yerim cũng tỏ ra thích thú và để chiếc gối nhóc ấy đang ôm xuống. Yoo Myeongwoo đặt món ăn đang cầm trên tay xuống bàn.
"Cơm chiên cháy xém và khoai tây chiên bơ."
Mới nghe thôi đã thấy ngon rồi. Tay của tôi và Yerim chuyển động gần như cùng lúc. Mỗi người chúng tôi cầm một miếng cơm cháy xém đưa lên miệng.
Rắc.
Wow… Làm thế nào mà nó lại giòn một cách hoàn hảo như thế này? Lượng đường phủ trên bề mặt cũng rất tuyệt vời. Thay vì át mất vị vừng nướng, dường như vị ngọt đã thúc đẩy nó một cách hoàn hảo.
“Woah, cái gì thế này? Nó là gì thế? Có phải chú tự làm nó không?"
Với đôi mắt mở to, Yerim cắm một cái nĩa vào khoai tây chiên bơ. Có lẽ nó không nóng lắm vì nhóc ấy vội vàng cho nó vào miệng và nhai, trước khi biểu hiện vẻ mặt vô cùng xúc động.
“Myeongwoo oppa…!”
…… Danh hiệu của cậu ấy trở thành 'oppa'. Yerim, con này nhóc, lúc nào nhóc còn phớt lờ Myeongwoo, mà giờ với món cơm chiên cháy xém và một dĩa khoai tây chiên bơ, nhóc đã hoàn toàn bị dụ đi luôn sao?
Tất nhiên, nó đủ ngon để bị dụ… ahh, món khoai tây này quá ngon. Đến mức tôi cảm thấy tiếc khi Peace không có hứng thú với thứ gì khác ngoài ma thạch và thịt quái vật.
-Kkiang!
Ngay sau đó, Peace kêu lên về phía TV. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi đã thấy mình đang ngồi trên ghế ôm Peace. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi trên màn hình thì thật là xấu hổ mà… khoan đã, chú thích đó là gì.
“Ahjussi, hãy nhìn vào câu giới thiệu đi! Nó nói cha của quái vật kìa~. ”
Yerim mỉm cười, giữ phần cơm cháy trong hai tay. Như nhóc ấy nói, ở cuối màn hình, có một chú thích nói rằng 'Cha của quái vật Han Yoojin'.
Chết tiệt, tôi chắc chắn đã nói đó là kỹ năng nuôi dưỡng ma thú, một huấn luyện viên cho ma thú, vậy tại sao lại để là cha của quái vật? Nó giống như là một câu nói để kết thúc mấy chương trình kiểu như [Mấy Thứ Trên Đời] [1] hay [Trang Trại Động Vật] với câu 'Peace, con phải nghe lời bố ~'.
[1] Một chương trình về những thứ kì quái trên đời.
Có phải như kiểu mấy chương trình đó không vậy? Tại sao nó lại như vậy chứ?
"Được xuất hiện trong một chương trình phát sóng, nó thật sự ấn tượng như tớ mong đợi mà."
Không giống như Yerim đang cười, Myeongwoo lại tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ. Thật 'ấn tượng' sao. Cậu cũng sẽ sớm có thể xuất hiện ở những nơi như vậy thôi.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Một cuộc gọi từ số lạ mà tôi không biết. Ai vậy ta?
"Xin chào."
[Yoojin! Tôi vừa nhìn thấy cậu trên TV. Cậu có nhớ tôi không? Chúng ta đã cùng làm việc tại nhà máy cùng nhau đó!]
Tôi hoàn toàn không nhớ. Nếu là khi tôi làm việc ở nhà máy, cách đây 4 năm, nhưng cảm giác như là 9 năm trước vậy. Tôi có lý do gì để nhớ tới nó không?
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không chắc."
[Cậu nói thật sao? Tớ hơi buồn đó. Vậy cậu có muốn gặp mặt nhau không? Gần đây tôi có công việc kinh doanh riêng, nó thực sự là một món đồ không thể tin được luôn đó!]
Ah, đó là kiểu gọi chào hàng đây mà. Mà tôi chỉ vừa mới xuất hiện trên chương trình phát sóng thôi đó - nhanh ghê ấy chứ .
"Là vậy sao? Đó là loại mặt hàng gì? ”
Khi tôi tỏ ra thích thú, họ bắt đầu nói lảm nhảm. Hm, có vẻ nó không phải là nguyên bản thì phải. Nó không có sức thuyết phục và họ cũng không giải thích rõ ràng ra.
“Tôi không quan tâm về nó lắm. Tôi xin từ chối ”.
Tôi đã kết thúc cuộc gọi và chặn luôn số. Yerim nhìn tôi nghe điện thoại và lắc đầu.
“Tại sao chú lại trả lời chi? Chú nên dập máy ngay lập tức. Cháu thậm chí còn thay đổi số của mình. Cháu có khi còn nhận được các cuộc gọi từ mấy người, không chỉ cùng lớp, mà còn là họ hàng của bố mẹ vợ của đứa bạn lớp bên cạnh. Ahjussi cũng nên thay đổi số của mình đi. ”
“Tôi không định thay số trong một thời gian.Vui mà."
"…Vui sao?"
“Ừ. Tôi thích nhận các cuộc gọi rác. Đặc biệt là những cái có sức sáng tạo. ”
Đó là một trong những sở thích của tôi. Người kia đã trả tiền cho cuộc gọi, họ cố gắng để kể câu chuyện của mình, và dịch vụ rất thân thiện, điều đó tuyệt vời đến nhường nào chứ? Đó là thời gian giải trí tiết kiệm chi phí, nơi bạn có thể vui vẻ chỉ cần nằm yên một chỗ. Điểm yếu duy nhất là hay lặp lại nội dung quá.
"Ồ, một cuộc gọi khác đã đến này."
“…… Ahjussi.”
Khuôn mặt của Yerim như chết điếng. Myeongwoo cũng có biểu hiện ngạc nhiên đến lùi cả lại. Nó kỳ lạ lắm sao?
“Ý tôi là, ừm… nếu thực sự có một sản phẩm tốt, cháu cũng có thể đầu tư vào nó”.
“Như thế là chú sẽ bị lừa đảo đấy. Chú có nghĩ mình nên tìm một cái sở thích khác không? ”
"Đúng đấy, cậu có thể bị lừa và gặp rắc rối lớn."
Mấy đứa này. Tôi không chỉ mới có cái sở thích này một hai năm thôi đâu, và tôi còn biết rõ hơn mấy đứa rất nhiều điều. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó xử nên tôi không thể trả lời điện thoại và tôi đặt nó ở chế độ im lặng. Với giá trị của những con ma thú, những bang hội lớn thì đầu tư vào, và những câu chuyện sặc mùi tiền bạc, chắc chắn sẽ có những cuộc gọi đến từ khắp mọi nơi.
Khoảng thời gian tới chắc sẽ vui lắm đây.
"Haaaaa."
Tôi ngáp dài và đi ra phòng khách. Có một người rất khéo léo trong lời nói của họ nên tôi đã mải mê nghe và nói chuyện phiếm, tôi đi ngủ muộn luôn. Nếu có thể dựng lên một câu chuyện với khả năng ăn nói thông thạo như vậy, tại sao họ không nhắm đến việc xuất hiện trên đài truyền hình hoặc viết ra một cuốn sách hay, thay vì cố gắng lôi kéo ai đó vào mấy cuộc lừa đảo này chứ? Lãng phí tài năng quá đấy.
'Chắc rằng họ sẽ có một hoặc hai kỹ năng liên quan đến điều nó nếu họ Thức tỉnh một cách tối ưu nhất.'
Kiểu, dù họ có rơi xuống nước, lưỡi của họ cũng có thể nổi lên vậy.
"Xin lỗi vì ba tới trễ. Con có thấy khó chịu lắm không? ”
Khi tôi vừa mở cửa , Peace đang chờ đợi nhanh chóng nhảy ra và cọ má vào chân tôi.
-Geureureureu
"Rồi rồi. Ăn xong thì ra ngoài nhé. ”
Chúng tôi ăn phần bữa sáng và cũng là bữa trưa rồi đi ra ngoài. Peace ngọ ngoạy vuột khỏi vòng tay tôi, vụt lên dẫn đầu và lon ton chạy đi.
Không giống như trước đây, giờ đã có thêm an ninh ở thang máy và cầu thang ở ký túc xá. Họ không phải là những người bảo vệ bình thường, mà là những Thợ săn.
"Xin chào."
Tôi vừa dò xét nhìn vừa chào anh ta. Cấp B liên quan đến tấn công. Nhìn vào mã số quanh cổ của người bảo vệ này, có vẻ như anh ta được gửi đến đây từ MKC.
Vì quyết định rằng việc bảo vệ tôi là hợp tác chung, nên mỗi bang hội sẽ luân phiên cử lính canh bảo vệ tôi.
Ngày hôm qua có hạng A từ Breaker, và có vẻ MCK có hơi keo kiệt rồi. Mặc dù tất nhiên cấp B cũng không phải là một thứ hạng thấp. Cấp A của Breaker có tính cách tốt, không giống như Hội trưởng của họ. Mặc dù là người có thứ hạng cao, cô ấy không hề kiêu ngạo mà còn là một người đẹp tốt bụng và rất hứng thú đến những con ma thú.
Họ có thể thân thiện vì là hợp tác, nhưng vậy thì sao chứ. Thân thiện với những động cơ thầm kín tốt hơn là việc không thân thiện khi không có động cơ.
"Anh sẽ xuống phòng tập luyện sao?"
"Vâng."
Thợ săn Hạng B nhấn nút thang máy cho tôi. Đây là cách đối xử mà tôi thậm chí còn không dám mơ tới trước khi hồi quy. Nhưng, bây giờ tôi cũng đã là cấp B, ha.
Khi thang máy đến, Peace đi vào như thể đã quen và nhảy lên bấm nút đi xuống tầng hầm. Tôi không biết bé là con nhà ai mà thông minh thế chứ.
Chúng tôi đi đến tầng hầm, nơi có các phòng huấn luyện, và lấy ra chiếc chìa khóa của phòng huấn luyện mà chỉ tôi và Peace mới có thể sử dụng từ phòng bảo trì. Ngay cả khi nói rằng đây là được độc quyền sử dụng, nó cũng không thể gọi là ưu ái đặc biệt được.
Bạn không thể sử dụng các kỹ năng với sức mạnh gây chết người trong khu vực trung tâm thành phố được, vì vậy mà chẳng có lí do gì mà cả đống các phòng huấn luyện ra đấy lúc nào cũng đầy ụ được. Nếu bạn ở cấp B trở lên, bạn có thể sử dụng các cơ sở đào tạo ở quận Gyeonggi nếu được cấp phép.
Vì vậy, các phòng huấn luyện dưới tầng hầm của Haeyeon được các thành viên có hợp tác với hội sử dụng thường xuyên hơn là các thành viên của hội Haeyeon.
Hầu hết các bang hội lớn đều có vài bang hội từ vừa đến nhỏ dần nằm dưới trướng. Đó là bởi vì các hầm ngục có thứ hạng từ trung bình đến thấp cũng cần được quản lý đến một mức độ nhất định, chứ không chỉ là các hầm ngục có thứ hạng cao mới vậy.
Việc cử các Thợ săn hạng cao của hội tham gia các cuộc tấn công hầm ngục từ hạng trung đến thấp là một sự lãng phí nhân lực. Vì vậy, họ đã chuyển các cuộc tấn công trong hầm ngục có thứ hạng từ trung bình đến thấp cho các hội từ trung bình đến nhỏ dưới trướng. Đổi lại, họ sẽ trở thành chỗ dựa đáng tin cậy để các bang hội có hợp tác cùng sử dụng phòng đào tạo hay cơ sở vật chất như phòng quản lý thiết bị.
Haeyeon cũng có cả tá hội cùng hợp tác như vậy.
'Thậm chí đến 5 năm sau, họ đều không gây ra chuyện gì hết, đúng không nhỉ?'
Tôi cũng không nhớ chuyện của các bang hội vừa đến nhỏ cho lắm, nhưng tôi nghĩ là như vậy. Chỉ cần nhìn cái cách các hội cùng hợp tác đều lặng tiếng, không phải như vậy có nghĩa là Yoohyun cũng thuộc dạng ôn hòa trong số các Hội trưởng rồi còn gì? Tôi, người đã càng căm phẫn em trai mình vì chả thể bắt bớ được cái gì trong suốt 5 năm, có thể đảm bảo về điều này.
Em ấy là người giỏi nhất trong số những Hội trưởng.