Phần 1
Chào tạm biệt Lucretia, Godou và Erica đi ra cửa trong im lặng.
Nên làm gì tiếp đây?
Cùng lúc Godou thở dài một cái ngắn, tiếng nhạc sinh động vang lên từ điện thoại di động của Erica. Lập tức lấy ra một điện thoại màu đỏ từ trong túi, Erica trả lời bằng tiếng Ý.
Godou quan sát cô từ cạnh bên.
Nét mặt và giọng nói của Erica rất nghiêm túc. Có thể đây là trường hợp khẩn cấp chăng?
Khoảng năm phút sau cô gác máy, và đột nhiên trừng mắt nhìn Godou.
"Godou, sáng ra câu có nói câu này không? Về nỗi nhục sáng hôm nay, cậu nói là sẽ chịu trách nhiệm ngay cả khi phải dùng nghi thức mổ bụng tự sát(seppuku) đúng không? Cậu không nói dối tôi chứ?"
"Tất nhiên là xạo rồi, có ai mà lại muốn mổ bụng vì chuyện đó!"
"Hừm, vậy thì tôi xem như cậu chỉ có nói thôi—nghe kĩ đây, cậu phải đi cùng."
"Hở? Tại sao?"
Godou hỏi, sau nhìn thấy Erica ra lệnh cho anh một cách cực kỳ tự nhiên. Ngay sau lúc đó, ánh mắt của cô nhìn Godou chan chứa sự nhạo báng như thể cô đang nhìn một thằng ngu vậy.
"Mặc dù bản thân cậu chỉ là một tên vô tích sự, nhưng grimoire đó—Cấm thư của Prometheus thì lại khác. Tuy Lucretia không cho ta biết công dụng của nó, mang theo cũng có hại gì."
Phải ha, đúng là chúng ta vẫn chưa biết sức mạnh của grimoire.
Khi hỏi về quyền năng ban đầu của nó, chúng ta đã nhận được câu trả lời là 'Không phải là cậu nên tự mình khám phá sức mạnh tiềm ẩn bên trong món đồ của mình sao? Hỏi chuyện đó sẽ chỉ mang đến sự vô vị như đọc cuốn hướng dẫn chiến lược cho một cái game RPG mà thôi.'
Nhớ lại thái độ thờ ơ của Lucretia, Godou không thể không cảm thấy chán nản.
Hoặc có lẽ, nó là một quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng?
"Vậy bây giờ sao cậu không mang phụ hành lý cho tôi đi? Coi việc hầu hạ tôi là một hành động thể hiện sự chân thành muốn sửa chữa lỗi lầm. Cậu hiểu chưa?"
"...Cô sẽ không chỉ kiếm vào tôi, rồi cướp nó chứ?"
"Là Đại Hiệp Sĩ Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, tôi đã thề sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy! Nếu như mà phá vỡ lời thề, tôi sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!"
Erica nói, lời đầy cảm xúc. Không thể nghĩ rằng chỉ một lời thề lại có ý nghĩa quan trọng như trên.
Thế, Kusanagi Godou nên làm gì? Ngoan ngoãn theo đuôi Erica, hay bỏ chạy? Hay đơn giản là quăng cái grimoire hay gì đó cho cô và một hơi trở về Nhật Bản?
Godou chọn lựa chọn thứ tư.
"Tôi sẽ quay lại gặp Lucretia-san, hãy chờ tôi một chút!"
Không đợi Erica trả lời, anh quay đầu lại và trở vào nhà của cô phù thủy.
Lần này anh tự dùng tay mở cửa, và bước vào phòng Lucretia.
"Thật đáng thất vọng, chàng trai trẻ. Không mời mà lại xông vào phòng ngủ của một người phụ nữ. Không điểm. Mau đóng cửa lại, và bình tĩnh lại đi."
Lucretia Zola đang nằm trên giường, nhìn Godou chăm chú với đôi mắt chuẩn bị gục xuống.
Bọc trong chăn, lần này cô không ngồi lên để nói chuyện.
Cô thực sự rất mệt mỏi. Chứng kiến cận cảnh trận chiến giữa các vị thần, và còn sống trở về—có lẽ là một việc còn khó khăn hơn Godou có thể tưởng tượng.
"Mới tạm biệt có mười phút, rồi giờ quay trở vào liền như vậy. Có lẽ nào trái tim của cậu đã bị sắc đẹp của ta lấy đi mất, và cậu trở lại để tỏ tình? Mà không thể trách cậu được. Khi một cậu bé ở tuổi xuân gặp một mĩ nhân như ta, kiểu hành vi lãng mạn như vậy không thể nào tránh khỏi."
"Không, hoàn toàn không phải vì việc đó."
Godou nhanh chân trả lời, anh sẽ không để cô kiểm soát cuộc nói chuyện này.
Do phạm vi bạn bè bao la của người ông và người mẹ dễ gần của anh, Godou đã quá quen với việc đối phó với loại người kỳ quái như thế này.
"Rõ ràng cậu trông rất giống với ông của cậu, nhưng ta không thấy bất kỳ khả năng ăn nói làm chiều lòng phụ nữ trời cho nào cả. Tuy nhiên, ta khá có hứng với cậu. Vậy cậu muốn nói với ta điều gì?"
Lucretia cuối cùng cũng mở mắt ra.
Như thể đang quan sát kỹ lưỡng gương mặt Godou, cô nhìn thẳng vào anh.
"Không phải những lời của Lucretia-san lúc nãy có hơi lạ lùng? Y như Erica đã nói, đưa cho cô ấy tấm bia đá chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn tình cảnh hiện tại."
"Hohoho, nhưng ta cũng có nói, rằng ta đã chọn một lựa chọn thú vị hơn."
"Tôi biết đó chắc chắn là một lời nói dối. Nhưng tôi cũng cảm thấy—nó không hoàn toàn là ý định thực sự của cô, nếu không tôi đã không có cảm giác mình đang tiếp tay cho ai đó."
"Này, cho nên cậu nghĩ ta còn động cơ khác à, chàng trai trẻ."
Nghe những lời của Godou, Lucretia khúc khích xen lẫn với tiếng cười.
"Đúng là vậy, trước khi tôi mệt mỏi với toàn bộ cái câu chuyện này và ném tấm bia đá này vào thùng rác, xin hãy cho tôi biết sự thật. Đó sẽ giúp ích rất nhiều."
"Đe dọa ta thì hay hơn đó! Rất tốt, cậu giống cháu trai của Ichirou hơn rồi đấy. Ngang bướng như anh ấy, nhưng lại theo một cách hoàn toàn khác. Thật không thể coi thường cậu được. Phải, nếu không, giao đồ cho cậu để làm gì chứ hả."
Lucretia trông rất hạnh phúc và đang cười tươi trên giường.
"Được rồi, ta sẽ giải thích rõ ràng. Thực tình thì không có gì quan trọng, ta chỉ muốn cậu làm vật kiềm chế cô tiểu thư đó. Ngăn cô nàng làm điều dại dột. Nếu cậu đưa cho cô ấy Cấm thư của Prometheus ngay, lập tức cỗ sẽ đem nó theo đi đánh tay đôi với thần, con bé thiên tài đó!"
"...Cô ấy tuyệt vời đến vậy sao?"
"Đúng thế, Erica Blandelli được cho là thần đồng quý báu của Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, nhưng đó không phải là phần nguy hiểm. Nguy hiểm ở chỗ là thật sự cô ấy vẫn chưa hiểu được sự kinh hoàng của những Dị Thần kìa... Thật ra, ta đã có suy nghĩ đến chọn lựa lấy lại grimoire và giấu nó đi."
"Vậy tại sao cô lại không làm như thế?"
"Bởi vì thứ đó chắc chắn sẽ có ích. Cho nên ta muốn đưa nó cho một pháp sư. Và rồi khi Sir Salvatore đến, sẽ trao lại nó cho ngài ấy và để người sử dụng một cách hiệu quả—đó là một trong những kế hoạch mà ta đã nghĩ ra."
"Sir Salvatore?"
Một nhân vật khác được gọi tên kèm với tước hiệu ‘Sir’, Godou nghiêng đầu trông khó hiểu.
Anh là một người nổi tiếng được phong tước ở Anh Quốc chăng?
"À, đúng rồi. Có lẽ ngài ấy là người có thể giải quyết vụ này trong chớp mắt. Một con người vĩ đại và quan trọng mà không đời nào một pháp sư không dính líu gì như ta có thể tiếp cận, vì vậy tốt hơn nên giao grimoire cho Erica-san đến từ một gia đình có cả danh lẫn tiếng. Giờ cậu có chịu nhận nó chưa?"
"Hiểu rồi, được... Nói cách khác, cô hy vọng tôi có thể trở thành vật ngáng đường Erica phải không?"
"Chính xác! Vậy chàng trai trẻ, cậu định sẽ làm gì?"
Nhận ra những ý định của cô phù thủy già, Godou bắt đầu suy tư.
Bây giờ đã biết mục đích của Lucretia, anh có nên làm theo ý của cô không?
Anh nên làm gì đây? Anh thật lòng không thích kế họạch của cô phù thủy, nhưng hòn đảo này đã gặp phải một tình thế nằm ngoài tầm kiến thức của con người, và cuộc sống yên bình của người dân đang bị phá vỡ.
Anh không nghĩ tự bản thân có thể giải quyết vấn đề, nhưng anh lại không thể nào đứng ngoài và không làm gì cả được.
Godou thở dài, nếu không theo chuyện này đến cuối cùng, anh sẽ không tài nào yên lòng quay trở về Nhật Bản .
"Tôi biết, miễn là không nguy hiểm đến cái mạng của tôi, thì tôi sẽ đi theo và hành động với người đó."
"Được, việc đó sẽ giúp ích rất nhiều. Hãy để tôi nâng cốc mừng như để công nhận con đường dũng cảm và lăng xăng mà cậu đã chọn vào một ngày đẹp trời nào đó nhé."
"Đừng có gọi tôi là lăng xăng! Chắc chắn nó sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng cho coi!"
Anh đã chứng kiến sức mạnh của thần linh tại Cagliari.
Godou không quá ngây thơ đến nỗi tin chắc mình sẽ toàn mạng, sau khi đã chứng kiến cảnh tượng đó. Đứng trước những mối đe dọa như thế này, nhân loại chỉ nhỏ bé tựa hạt cát mà thôi.
"Hohoho, đừng có giận. Chuyện cậu thành công đến được đây ở một đất nước với rào cản ngôn ngữ này, là điềm báo nói rằng may mắn đang nằm trong tay cậu. Nếu nguy hiểm, chạy đi, ta sẽ không trách cậu đâu. Ta cầu những điều tốt đẹp sẽ luôn bên cậu."
Cuối cùng, Lucretia mỉm cười thanh thản khi cô nhìn gương mặt Godou.
Như một người bà đang nhìn đứa cháu trai của mình, cũng có thể là người chị gái đang chúc phúc cho đứa em trai trên con đường trưởng thành. Đó là một biểu hiện mơ hồ khó tả.
Phần 2
"Gì, Godou. Cuối cùng anh cũng nói xong những chuyện mờ ám với người phụ nữ đó rồi hả?... Đúng là mặt dày mà."
Nhìn thấy Godou một lần nữa bước ra khỏi nhà Lucretia, Erica thì thầm một mình.
"Cô bảo ai mặt dày hả? Tôi chỉ có một số cái cần xác nhận lại với người đó thôi."
"Mặt nhiều lớp đến nỗi dám làm viêc gì gì đó sau lưng tôi. Nếu không có gì đáng xấu hổ, vậy sao cậu không làm chuyện đó một cách công khai đi? Tốt thôi, sao cũng được. Lẹ đi, chúng ta sẽ tới Dorgali."
"Sao lại là ở đó? Cô kiếm được tin về anh chàng đó rồi à?"
Erica đã có nói điểm đến tiếp theo của họ sẽ mất một giờ đi xe cùng lúc Godou hỏi cô.
Thật tốt nếu người thanh niên anh gặp mặt lần cuối ở Cagliari vẫn bình an vô sự.
"Chưa, nhưng khả năng cậu ta xuất hiện là khá cao... Những tâm nhãn sư của chúng tôi ở Thánh Giá Đồng Thiếc Đen đã cảm nhận được có sự tích tự sức mạnh ma thuật trong khu vực quanh Dorgali."
"Sức mạnh ma thuật ư?"
"Đúng thế, và nó rất mạnh. Lý do tôi đến Cagliari, cũng bởi vì thuật tâm nhãn đã tìm thấy sự tích tụ phép thuật tương tự, và rồi cậu ta và Heo Rừng xuất hiện."
Nhắc mới nhớ thì, Lucretia cũng có nói tới cụm từ tâm nhãn.
Những tâm nhãn sư đều sở hữu khả năng của những nhà tiên tri, và cuộc điện thoại mới đây, có lẽ là một báo cáo từ phía họ.
"Có thể tiên đoán trước được những thứ như thế này, thật tài giỏi, họ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ không?"
"Không phải như thế. Lượng thông tin từ thuật tâm nhãn của họ rất hạn chế, giống như bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có manh mối gì về danh tính của vị thần trên hòn đảo—tuy nhiên, chuyện đã khác nếu một tâm nhãn sư thuộc đẳng cấp cao nhất có mặt ở đây. Xui thay, những người sở hữu tài năng như vậy lại cực kỳ hiếm."
Năng lực của một người sử dụng tâm nhãn được quyết định chủ yếu vào tài năng bẩm sinh.
Nghĩ kỹ lại, nếu có quá nhiều người có khả năng thần nhãn, thì thực sự là hơi kinh hoàng. Chấp nhận điều trên, Godou thay đổi lối suy nghĩ của mình. Nghe thấy việc chàng thanh niên có khả năng sẽ xuất hiện, đột nhiên anh bắt đầu cảm thấy lo và muốn biết càng nhanh càng tốt là anh ta có an toàn hay không.
"Chúng ta tới bằng gì? Tàu hoặc xe buýt, cái nào đây?"
"Không cái nào cả, tìm một cái xe và tài xế đi!"
Nhưng mà, không thể nào trông mong là sẽ có taxi tại một thị trấn chốn thôn quê như thế này—
Cuối cùng, so với việc gọi một chiếc taxi từ một công ty taxi ở Nuoro, bắt xe buýt sẽ nhanh hơn nhiều. Kết luận như vậy, Godou và Erica đang không vui lên một chuyến xe buýt.
Dorgali là một thị trấn nhỏ cạnh bờ biển.
Nó có những thung lũng gần biển, cũng như bao quanh bởi những con sông ở các thung lũng dốc. Erica có nói rằng Dorgali được bao phủ bởi những nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, và được chỉ định làm công viên quốc gia.
Đi dọc trên con đường núi lúc nhấp nhô lúc gập ghềnh, chiếc xe buýt nhanh chóng tăng tốc.
"—Hmm? Trời mưa rồi?"
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Godou đột nhiên thấy bầu trời tối dần đi.
Không lâu sau xuất hiện những đám mây màu xám xịt che phủ vùng trời như một tấm màn dày.
"Mưa à? Không, không phải là mưa."
Nghe thấy Godou đang lẩm bẩm với chính mình, Erica quay lại đối diện anh. (Mà nhân đây cũng nói thêm, mặc dù chỗ ngồi bên cạnh Godou còn trống, cô mặc kệ và ngồi ở hàng ghế phía trước.)
"Vào thời gian này trong năm ở Sardinia, trời gần như không bao giờ mưa, cậu thậm chí còn không biết điều đó sao?"
Khí hậu Địa Trung Hải. Ấm, khô, và rất ít mưa. Hòn đảo này, nằm giữa Địa Trung Hải, rõ ràng thuộc khu vực khí hậu đó rồi.
"Vậy có lẽ nào là..."
"Y như cậu đang tưởng tượng. Có lẽ một chuyện kỳ quặc nào đó sắp xảy ra—nhiều khả năng đây là điềm báo về sự hiện diện của thần linh."
Vài phút sau lời tiên đoán của Erica, chuyến xe buýt ngắn ngủi kết thúc.
Dorgali là thị trấn rất nhỏ dưới chân một ngọn núi.
Chỉ có vài cửa hàng và một đồn cảnh sát dọc bên con đường chính, nơi trạm xe buýt được đánh dấu bằng một tấm biển báo đơn giản. Xuống xe, điều đầu tiên Godou và Erica trông thấy là những đám mây đen trên trời. So với những gì họ đã thấy trên xe, số lượng rõ ràng là nhiều hơn.
Khiến bầu trời trong xanh một giờ trước dường như chưa từng tồn tại, bầu trời u ám Godou tận mắt thấy lần đầu tiên ở Sardinia đang tạo cho anh cảm giác là sắp có chuyện xấu xảy ra.
"—Nó tới rồi."
Erica đột nhiên nói.
Và rồi, những giọt mưa bắt đầu rơi lả tả vào mặt Godou. Cơn mưa cuối cùng cũng đã đến.
Cơn mưa nặng trĩu đang bắn xuống xối xả, nhưng có lẽ đây không phải là thứ mà Erica đang ám chỉ.
Ngay lúc Godou suy nghĩ tới điều đó, bất thình lình một tia ánh vàng lóe sáng.
Đâm sầm xuống!
Tiếng sấm thét gào, sét đánh, và gió cũng bắt đầu nhanh chóng nỗi lên cùng một lúc.
—Một cơn bão.
Không có lấy một dấu hiệu cảnh báo nào, cơn bão cứ ập đến như thế. Và rồi Godou chợt thấy con gì đó.
Vô tư bay giữa lòng cơn bão là một con thú bốn chân khổng lồ—một con Dê ngay giữa trời.
Tựa như một con rồng Hoa đang lơ lửng trong không trung, con Dê khổng lồ không cánh không lông vũ, mang tới gió, mây và mưa, cùng nhảy múa với tia sấm ánh chớp trên bầu trời.
Vì rất xa, nên không thể xác định được kích thước chính xác của nó.
Tuy vậy, con vật này không thể nào nhỏ hơn con Heo Rừng ở Cagliari được. Bộ da và lông của nó có màu trắng, với cặp sừng dài ra từ phía đầu.
Gầm lên một tiếng!
Con Dê gầm lên rất to và vang xa, và thình lình thổi ra một cơn gió mạnh.
Kêu thêm một tiếng nữa, lần này những tia sấm sét giáng xuống mặt đất.
Thị trấn này hầu như tất cả đều được làm bằng gỗ, nhưng vì trời mưa, nên may mắn là không cần phải lo chuyện sẽ có hỏa hoạn.
Ngay cả khi như vậy, tai họa vẫn là một thực tế không thể thay đổi. Với ánh mắt vô hồn, Godou quan sát hình dáng khác thường của con Dê.
"Đây cũng cũng là một hóa thân sinh ra từ vì thần kiếm đó à?"
"Có thể, nếu được tôi thật sự rất muốn sử dụng khả năng của Cấm thư Prometheus để chặn con vật đó lại, và sau đó chạm trực tiếp vào nó, nhưng lại không có khả năng làm được."
Cảm giác anh nhận được từ Erica đột nhiên thay đổi, và Godou rất kinh ngạc.
Một cảm giác lộng lẫy như vàng và lửa, có thể thấy được một ý chí vô cùng dũng cảm và một tấm lòng đầy nhiệt huyết toát ra từ vẻ đẹp và đôi mắt của cô.
Đó là dáng đứng oai nghiêm khó sánh được, như của một người vận động viên hàng đầu trước giờ thi đấu.
"Hãy đến đây, thanh kiếm của ta, Cuore di Leone. Thanh kiếm canh giữ ngai vàng sư vương! Ta khẩn cầu đến tổ tiên sắc đen đỏ. Xin hãy bảo hộ thân thể và tấm lòng hào hiệp này!"
Và sau đó Erica bắt niệm những câu chữ như một câu thần chú.
Ngay tiếp sau, thanh kiếm thon hơi quen và một chiếc áo choàng đỏ, chưa thấy bao giờ, xuất hiện từ đâu hỏi trời sẽ rõ. Cầm thanh kiếm bên tay phải, Erica đường bệ dùng tay trái quàng chiếc áo sau lưng mình.
Chiếc áo choàng được thiết kế với những sọc đen rõ nét trên nền đỏ, đặc biệt hợp với vẻ đẹp và mái tóc vàng của Erica. Trong giây lát, Godou cảm thấy mình như bị hút hết cả hồn.
"Tôi sẽ lại gần con Dê đó để thám thính. Godou cậu nên tìm một nơi để nấp đi. Chúng tôi sẽ tập hợp lại sau."
"Cô định đánh nhau với cái thứ đó sao?"
"Dĩ nhiên là không! Chỉ thám thính thôi. Dù có ở đâu, tôi đều có thể dùng phép tìm ra cậu. Cứ thoái mái, tìm nơi để trốn đi!"
Để lại những lời trên, Erica phóng lên phía trước.
Lao đi như một mũi tên qua những con phố dưới cơn mưa như thể cô đang bay, tốc độ này hoàn toàn vượt xa giới hạn của con người.
Có thể nào đây cũng là phép thuật? Cùng lúc Godou đang tỏa ra ngạc nhiên, anh nhìn khoảng cách giữa họ ngày càng nới rộng.
"...Giờ không phải là tình cảnh mà mình có thể nhàn nhã được, nên nhanh tay tìm nơi ẩn thân thôi."
Nhìn bao quát tình hình trên phố, Godou đã bị sốc.
Cơn bão và trận sấm sét đột ngột.
Và còn, con quái vật khổng lồ đang bay trên không kia.
Với quá nhiều thứ kinh khủng bất thường như vậy, Dorgali cuối cùng cũng bắt đầu có rối loạn.
Xuất hiện những người mở cửa sổ nhà mình quan sát tình hình cơn bão, rồi chỉ để bị hình ảnh trên bầu trời làm cho té ngửa.
Những tiếng hét vì khiếp sợ, những tiếng la vì kinh ngạc, người dân rơi vào cảnh loạn lạc, than khóc như thể đang rơi vào địa ngục vậy.
Cơn bão thổi bay những khúc gỗ và các vật nhẹ như vải lên không trung. Những tia sét làm sáng lên màn đen u ám bao phủ bầu trời một cách tuần hoàn, trong khi những tia chớp đánh xuống từ thiên đình thiêu rịu mặt đất và phá hủy các tòa nhà.
Không ai có thể nghĩ rằng sẽ có tình trạng rối loạn lớn như vậy xảy ra ở một thị trấn nhỏ chỉ vài ngàn dân như thế này.
"—Liều mình bỏ chạy có thể sẽ còn tệ hại hơn, mình nên làm gì đây hả trời?"
Nhìn thấy thị trấn trong cơn hỗn loạn, Godou không thể không lẩm bẩm với chính bản thân anh.
Vì Godou đã biết một phần lý do tại sao chuyện này lại xảy đến, cho nên có thể giữ được sự niềm tĩnh vốn có của mình. Đưa mắt mình nhìn dòng người đang hoang mang—anh có thể nhận ra.
Như chính anh, có một chàng thanh niên khác cũng bình tĩnh quan sát đám đông đang hoảng loạn.
Một chàng thanh niên điểm trai đến nỗi khi đã nhìn một lần thì không có cách nào quên được khuôn mặt ấy.
Hai người họ nhìn nhau.
Một người mỉm cười lưu luyến, còn người kia lộ ra nét mặt khó xử.
Godou đã muốn gặp anh, luôn muốn biết là anh có an toàn không.
Tuy nhiên, đối diện với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, anh cảm thấy có chút hoài nghi. Bất kể khi nào hóa thân của vị thần kia lộ diện, thì luôn có sự xuất hiện của chàng thanh niên. Không phải điều này y như Erica đã nói sao?
Phần 3
Lướt đi.
Erica Blandelli đang sử dụng phép Nhảy để làm cho cơ thể cô nhẹ hơn trong khi chạy hết tốc lực về phía trước.
Chạy về phía nhiều tòa nhà bị tia sét đánh trúng, đủ loại đồ vật bị cơn cuồng phong cuốn đi, và một thị trấn nhỏ xinh đã chẳng còn gì nguyên vẹn giờ lại bị ăn mòn bởi cơn bão hiếm gặp kia.
Thật sự, Erica nhanh đến độ cô cứ như đang bay lượn vậy.
Những con đường lát đá rạn nứt thành từng mảnh nhỏ, còn cô thì đang nhảy qua các mái nhà, đèn đường, và đạp vào đủ chỗ trên các tòa nhà, chân cô rất hiếm khi chạm đất.
Việc xây dựng các tòa nhà cao tầng ở châu Âu rất khó khăn, đặc biệt là ở Ý.
Vì có khối thành phố sở hữu những điểm tham quan mang tính biểu tượng như tháp nghiêng Pisa hay Đấu Trường La Mã, nên để không ảnh hưởng đến cảnh quan nơi đó, nhà nước đã đặt ra nhiều quy định pháp luật nghiêm cấm việc xây dựng các tòa nhà cao tầng.
Erica nghĩ nó thật vô bổ.
—Nếu có tòa nhà cao hơn, cô đã có thể đến gần con Dê hơn.
Tòa nhà ở Dorgali cao tới năm hoặc sáu tầng là tối đa, trong khi con Dê lại đang tự do bay lượn vài chục mét trên bầu trời.
Mặc dù Erica được gọi là một thiên tài phép thuật, cô không biết phép bay.
Sở trường của cô là Sắt, khả năng điều khiển sắt thép như một phần của cơ thể dùng trong tấn công và phòng thủ. Thuật bay, tâm nhãn và công việc chuẩn bị các lọ thuốc thần là những lĩnh vực thuộc về những phù thủy chính gốc như Lucretia Zola.
Cuối cùng cũng lên đến đỉnh của một tòa tháp nhất định, Erica hít một hơi thật sâu sau khi đã dừng chạy.
Mặc dù mục đích của cô là thám thính, quan sát từ một khoảng cách xa như thế này cũng không giúp ích được gì.
Bất liều, bất đạt—
Giờ thì phải mạo hiểm thôi. Dù cô chưa bao giờ sử dụng nó trong thực chiến, phép thuật đó—bí thuật có trong báo cáo lên chú của cô, đã đến lúc xài thử nó.
Sau khoảng mười giây dằn vặt, cô lập tức đưa ra quyết định của mình.
Cô sẽ thử liều trước, rồi tùy vào tình hình mới quyết định tiến lên hoặc rút lui.
"Eli Eli lama sabachthani? Hỡi Chúa Trời, sao người lại lìa bỏ con?"
Erica lớn tiếng niệm.
Những thuật tự Golgotha là một câu thần chú của sự oán hận và cầu mong, nói lên nỗi lòng ghen ghét và tiếc nuối.
"Hỡi vị Chúa Trời của tôi, ban ngày con khóc, tiếng con không đến được tai ngài; đếm xuống, con cũng không lặng tiếng. Nhưng ngài là thánh, hỡi người sống trong lời can tụng của Israel."
Bàn tay phải cầm Cuore di Leone đưa thẳng lên bầu trời.
Thanh kiếm này đi đôi với Il Maestro, thanh thuật kiếm nằm trong tay đối thủ của cô Liliana Kranjcar.
Trong quá khứ, đây là hai thanh kiếm báu được rèn cho hai đại hiệp sĩ mang trên mình tước hiệu Sư Tinh Vương và Tinh Linh Vương. Erica và Liliana đã phát hiện ra hai thanh kiếm này trong những hầm mộ bên dưới Florence, và mỗi người lấy một thanh làm vũ khí riêng cho mình.
"Con tan ra thành nước, toàn thân xương cốt rã rời: Tim con như sáp, tan vào giữa ruột. Sức lực con bay đi như mảnh sành cạn nước; lưỡi và hàm dính chặt vào nhau; rồi người tán con thành cát bụi bờ cõi chết. Bầy chó vây quanh con. Bọn ác nhân bao quanh tứ phía. Chúng đâm vào đôi bàn tay và đôi chân này."
Đây là bài ca về sự tuyệt vọng thảm khóc, mang theo nỗi câm hận đối với Chúa người đã nhất quyết từ chối việc cứu rỗi ngay cả trước lúc chết.
"Nhưng xin đừng xa con, hỡi Người. Hỡi sức mạnh trong tấm thân này, hãy mau đưa ngài đến nơi con cần giúp đỡ. Đưa linh hồn con ra khỏi thanh kiếm này; cứu tôi khỏi nanh vuốt con sư tử kia. Xin nghe thấu lời con trên cặp sừng của đàn bò điên!"
Đây là một bài thánh ca cầu nguyện, chan chứa ý chí không phai mờ về một lòng trung thành với Chúa đang đối mặt với cái chết không thể tránh khỏi.
"Con sẽ gọi lớn tên người cho anh em con: trước mặt giáo đoàn con sẽ ca tụng người."
Tên của phép thuật này là [Hỡi Chúa Trời! Sao ngài lại lìa bỏ tôi?]
Trong số tất cả cá loại phép được truyền dạy tại Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, nó được công nhận là một trong những bí thuật khó thi triển nhất.
—Cảm thấy rung mình vì một luồng không khí băng giá, Erica biết mình đã thành công.
Trên môi nở những nụ cười tự đắc như một con sư tử.
Rõ ràng không phải là do cơn bão, nhưng nhiệt độ xung quanh đang từ từ giảm xuống.
Thuật tự của Erica, đã triệu hồi cơn băng giá lạnh thấu xương này.
Đồi Sọ, luồng khí giống như nơi Chùa đã tàn lụi, bây giờ luồng khí hóa băng giống như thế đang dần bao phủ hết khu vực xung quanh Erica. Chỉ cần đắm mình vào băng khí thì sẽ khiến tim của một người bình thường tê cóng.
Vậy còn đối với một vị thần—hoặc một thánh thể tương tự, tất nhiên là sẽ vẫn cực kỳ khó chịu.
Và do đó ánh mắt của con Dê đang hạ xuống.
Một cách chầm chậm xuống đến vị trí của Erica.
Khiêu khích thành công, Erica mỉm cười khi cô nhảy tới vị trí một mái nhà gần đó.
Cô bắt đầu quan sát con Dê.
Đôi mắt cực kỳ tinh khôn. Dê cơ bản là một động vật rất thông minh, mặc dù hình dạng của nó giống với loài cừu ngu ngốc, nhưng lại cực cảnh giác và lanh trí. Vì vậy đó là điều hiển nhiên.
Khi cô chạm trán với con Heo Rừng ở Cagliari, Phong thần đã xuất hiện trước khi cô có cơ hội đến gần được như thế này.
Tuy đã chứng kiến trận chiến giữa con heo rừng đen và cơn lốc từ đằng xa, cô không tài nào lại gần quan sát được. Nhưng ở cự ly gần như lúc này, giờ cô đã có thể thấy con Dê không có trí thông minh của một con thánh thú.
Có lẽ chỉ là trí khôn của loài vật—có khả năng chỉ ở mức độ đó thôi.
—Thử một lần xem sao. "Cuore di Leone, ta ban cho ngươi giọt lệ than van từ đứa con của Chúa Trời cùng những Thánh Linh, hãy hóa thành ngọn giáo Longinus!"
Sử dụng phép Biến Đổi lên thanh kiếm yêu quý của mình, cô biến nó thành một cây giáo.
Truyền vào nó những thuật tự của nỗi lòng tuyệt vọng, việc này đã làm cho Cuore di Leone có được lượng phép thuật ngang bằng ngọn giáo thánh đã đâm vào da thịt của đứa con của Chúa (chúa Jesus). Do vậy đã cho ra đời một thuật khí, có khả năng tổn thương thánh thần và khiến họ phải rơi máu.
"Hỡi Thánh Thomas, hãy để mọi người sẻ gánh nỗi đau dày vò ấy cùng ngài!"
Sau những thuật tự mới này, Erica ném cây giáo về phía trước.
Cộng thêm lời nguyền phi thương bất trượt, ngay cả một vị thần không thể nào thoát khỏi tầm ngắm của cây giáo đã được ném đi này, huống gì là những thực thể dưới cơ thần— như những con thánh hoăc linh thú này.
Ngọn giáo để lại một vết thương lớn và sâu lên bụng dưới của con Dê.
Gào lên! Tiếng kêu đau đớn của con thú khổng lồ vang lên đến tận chân trời.
Erica ghi nhớ trong đầu việc dùng Cuore di Leone chung với phép thuật trên, sau khi làm sáng tỏ linh cảm của mình, rằng con thánh thú sinh ra từ Dị Thần—kẻ địch thuộc cấp độ đó có thể được giải quyết bằng sức của một mình cô!
Nhưng, đối thủ của cô không quá yếu đến nỗi để cô có một trận thắng ngon ăn không cần chút chuẩn bị gì như thế.
Như Erica đang tìm hiểu khả năng chiến đấu hiện tại của kẻ địch, con Dê gầm lên ầm ĩ.
Từ trên bầu trời, những tia sét liên tục đánh xuống mặt đất.
Mục tiêu rõ ràng là người đã to gan đả thương con thánh thú. Bằng bản năng, Erica bắt đầu vút đi trước khi sấm sét có thể hóa cô thành than.
Đánh xuống!
Sét lóe lên, và tiếng sấm cũng ầm lên một tiếng.
Tia sét đánh trúng nơi cô đã đứng mới hai giây trước.
Cảm nhận được rung động và làn gió nóng làm lay động làn da, cô quyết định đã đến lúc lui về. Ngay cả khi trận chiến vẫn tiếp diễn theo cách trên, xuất sắc nhất thì cô cũng chỉ có thể duy trì được thế trận hiện tại. Đã quyết chí rút lui, Erica thực hiện thêm một cú nhảy nữa, di chuyển tới mái nhà tiếp theo, và lặp lại liên tục nhiều lần như vậy.
Nếu đứng yên một chỗ, thì cô sẽ ngay lập tức bị tia sét của con Dê đốt thành tro bụi.
Erica liếc nhìn bầu trời.
Chạy ngang qua không trung—không, đang lơ lửng trong không khí là con Dê khổng lồ.
Cho đến lúc này, tất cả những con thánh thú xuất hiện đều đã bị cơn lốc xoáy bí ẩn đánh bại, nhưng còn con Dê lần này thì sao? Liệu vị thần thiên địch đó có xuất hiện hay không?
Trong khi đang suy nghĩ vu vơ về những chuyện này, Erica tính toán tìm đường thoát thân.
Nhảy xuống và trà trộn vào giữa đám đông là cách an toàn nhất, nhưng nó cũng sẽ mang tới tai họa thảm khóc.
Erica thốt lên một tiếng 'hmph' và nhanh chóng từ bỏ ý định.
Là một hiệp sĩ đầy lòng kiêu hãnh, sao cô có thể có thể chọn kế rút lui đê tiện như thế được? Dĩ nhiên là nhất quyết giục bỏ nó đi rồi.
Vậy chỉ có một con đường để lựa chọn.
Phía chỗ những dãy núi dốc có thể nhìn thấy được từ Cagliari.
Erica tiếp tục phi thân và tiến tới đó. Bởi làm vậy, ít nhất cô cũng có thể dụ con Dê đi khỏi những con phố, kéo dài thời gian cho người dân chạy thoát. Đây là những gì cô đã kết luận.
"Cậu vẫn còn sống à, cậu trai, có vẻ là mạng của hai ta rất khó tắt."
Ra khỏi đám đông đang bỏ chạy, một cách khó nhọc—
Một lần nữa hai người họ lại gặp nhau và trên là những lời nói đầu của chàng thanh niên, bằng giọng vô tự lự thường ngày của mình.
"Quả thế thật, tôi nói trước, tôi đã rất lo cho anh... Tuy tôi đã đi từ nơi này đến nơi khác, sự bình an của câu vẫn luôn đè nặng lên trái tim tôi đấy."
Nhìn kỹ qua bề ngoài của người thanh niên, Godou đáp lại.
Như lúc trước, chàng thanh niên vẫn mặc một chiếc áo choàng rách rước. Gương mặt của anh vẫn rất thanh tú và sáng sủa, với sức hút khó tả không chút đổi thay kể từ lần gặp mặt đầu tiên ở Cagliari.
Nhưng lại có cảm giác không quen mơ hồ.
Godou cảm thấy là lạ, anh chàng này đã khác trước. Không thay đổi gì về diện mạo, nhưng chắc chắn là có chỗ không đúng. Là chỗ nào vậy hả trời?
"Hoho, bản năng của cậu tuyệt đấy. Dưới sự dạy dỗ đàn hoàng, có lẽ cậu sẽ trở thành một thầy tu giỏi."
Nhìn Godou trông khó hiểu, chàng thanh niên mỉm cười.
Khuôn mặt tươi cười y chang lúc trước, nhưng không biết làm sao nó lại đang tạo ra cảm giác là anh đã trường thành hơn.
—Chờ đã. Anh ta mới nói cái gì thế?
"Này, cậu mới nói điều gì lạ vậy. Về cái chuyện dạy dỗ rồi thầy tu gì ấy."
"Đừng để ý, ta chỉ đang nói chuyện một mình thôi. Ngoài việc lo chuyện đó, cậu nên cám ơn số mệnh đã cho chúng ta gặp lại nhau thì hay hơn. Số của chúng ta dường như dính rất chặt lấy nhau thì phải."
Không, hoàn toàn không phải là do số phận mà là ý muốn của con người.
Lý do họ đến đây là bởi vì Kusanagi Godou và Erica Blandelli đã đoán được việc sẽ gặp được chàng thanh niên ở tại nơi này.
Nhưng sao anh lại không có đủ can đảm để nói ra điều đó?
Cảm nhận được sự do dự của bản thân trong vụ này, Godou cảm thấy một cảm xúc khác đang dâng trào bên trong anh, không giống như cái cảm giác chung lòng giữa anh và người thanh niên trong lần đầu gặp mặt.
Đánh xuống! Vào lúc này, tiếng sét đánh vang lên.
Gần đó có sét đánh? Godou và chàng thanh niên nhìn lên và quan sát xung quanh.
"—Erica!"
Có thể nhìn thấy vài tia sét đang bắn xuống, trong khi Erica thì đang nhảy qua trái lượn qua phải để né tránh.
Nhìn thấy cảnh này, Godou không thể không la lớn.
Nếu cứ tiếp tục, không phải cô sẽ bị nướng chết chỉ bằng một hit của tia sét sao? Bất chấp tình thế kinh hoàng như vậy, tư thế của Erica trong khi chạy vẫn rất thăng bằng và hiên ngang.
Vào một lúc nào đó con Dê khổng lồ đã bắt đầu bay sà xuống mặt đất.
Lướt qua các tòa nhà truy đuổi cô gái tóc vàng xinh đẹp, hướng Erica đang đi tới là chân của dãy núi bên ngoài thành phố.
Di chuyển nhanh chóng qua các mái nhà, Erica phi nhanh như tên.
Cô làm vậy có lẽ là để ngăn chặn việc có thêm nạn nhân ở Dorgali.
Nhưng mà cô chạy tới một khoảng trống không chỗ núp như thế có thật sự ổn không?
Quên đi những trận cãi vả trong vài ngày qua, giờ đây trong đầu Godou chỉ có mỗi nỗi lo lắng cho sự an toàn của Erica.
"Gì thế, cô gái đó cũng đến à. Có vẻ như số phận của chúng ta gắn bó với nhau quá đấy."
Trong tình cảnh như thế này, chang thanh niên vẫn giữ được sự vô tư của mình.
"Ờ, vô số chuyện đã xảy ra và tôi hiện đang đi chung cô ấy. Dù sao, nếu cứ như thế thì sẽ có thảm kịch. Tôi sẽ đuổi theo cô ấy! Còn cậu sẽ làm gì hả!?"
"Cậu nên từ bỏ ý định đó đi. Ngay cả khi qua bên kia, cậu cũng không làm được gì đâu."
Thanh niên bình tĩnh khuyên răn Godou đã la lên một cách liều lĩnh không chút suy tính.
Godou chỉ lắc đầu một cái thiệt mạnh, quyết chí bẻ lại.
"Cho dù có là như vậy, tôi cũng không thể nào đứng nhìn chả làm gì hết được!"
Erica chắc chắn là một cô gái phiền phức.
Lúc nào cô nói, cũng chỉ toàn là những lời kêu ca làm anh nỗi cơn điên. Đối với người khác thì cực kỳ thân thiện, nhưng lại luôn giễu cợt không thương tiếc lúc nói chuyện với anh, còn cứng đầu, tự cao nữa, nhưng ngay cả khi như vậy...
Cô không phải là người quá đáng ghét đến nỗi anh nở lòng bỏ mặt trong những lúc nguy cấp.
Godou, một lòng, chạy về hướng của cô.
Tuy anh khó chịu với cô nhiều thứ, nhưng sự thật vẫn là việc cô đang chiến đấu một mình, đối đầu với thần. Giả vờ không thấy và phớt lờ đi những lúc cô gặp khó khăn—làm gì có chuyện đó.
Tất nhiên, Godou biết đó là ngu ngốc là nông nổi, nhưng dù có như thế.
"Cậu thật là một tên ngốc. Tuy cậu ngốc, cô gái kia cũng chả khá hơn, chiến đấu một mình đã cho thấy điều đó. Rõ ràng có cách đơn giản hơn để chạy trốn, nhưng cô ta lại lựa chọn cái khó như thế."
Thanh niên tỏ ra ngạc nhiên.
"Và ta, kẻ đang đứng nhìn, không biết làm sao lại không tài nào chứng kiến cảnh cô gái đó lìa đời mà không giúp gì được, thật là bực mình!"
Nghĩ lại thì, không phải người thanh niên này cũng sở hữu trong tay sức mạnh kinh hồn sao?
Godou nhớ lại lúc họ tạm biệt ở Cagliari, lúc anh được chứng kiến sức mạnh áp đảo khó tin của chàng thanh niên—nó có phải cũng là phép thuật? Hay thuật thôi miên cấp cao?
Nếu cái thứ sức mạnh kiểu đó mà được sử dụng một lần nữa, thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Như Godou cố gắng lùi lại, chàng thanh niên mỉm cười.
Một nụ cười có nét cổ đại lạ kỳ.
Thoang thoảng mập mờ, nó là một nụ cười tựa sương mù.
Thời khắc Godou nhận ra, tại sao anh lại có cảm giác không quen thuộc, là ở đây.
Thanh niên khác người hơn trước đây, so với một người đang sống, cảm thấy như anh đang đứng trước một bức tượng Phật được chạm trổ cầu kỳ. Một cảm giác không thân thuộc khó diễn tả.
"Yên chí đi, mặc dù hai cô cậu đều là những tên ngu ngốc, nhưng những trẻ em ngu ngốc lại rất đáng mến. Tôi sẽ không cản cậu, ngược lại ta còn cho cậu sức mạnh—thế nên, hãy lấy cái vật cậu đang giấu ra."
Đột nhiên chàng thanh niên giang tay ra trước.
"T-Tôi giấu cái gì?"
"Có phải vậy không? Cái lần đầu ta nói chuyện với cậu ở bến tàu, mùi vị của nó đã thu hút sự chú ý của ta. Ta có thể cảm nhận được mùi vị của nó còn mãnh liệt hơn lần trước. Nhanh, mau mở cái túi đó ra."
"Tấm bia đá đó!"
Ánh mắt của chàng thanh niên tập trung vào chiếc ba lô trên vai Godou, cuối cùng anh đã hiểu ra.
Godou vội vàng lấy ra tấm bia đá—Cấm thư của Prometheus.
"Đúng thế, không sai vào đâu được, vật này ẩn chứa trong nó là trí tuệ cổ đại—ta không thể nghĩ rằng còn một tấm vẫn đang nằm ẩn tích ở hạ giới. Với thứ này, ngay cả với sức hiện giờ của mình, ta cũng có thể giải quyết chuyện này."
Tấm bia đá cổ xưa, trên mặt được vẽ lên một bức tranh trẻ con về một người đàn ông bị giam cầm.
Người thanh niên nheo mày trông thích thú, nhìn vào bức tranh.
"Ồ, Thần Titan bị trừng phạt... Mặt Trời... Lửa... những Kẻ Phàm trần Ngu ngốc... Sự Bảo Hộ. Ta hiểu rồi, nó chứa đựng sức mạnh của Tên Trộm đó! Haha, Tên Bịp Bợm Prometheusuo! Lừa gạt các vị thần, tên trộm anh hùng đã dẫn dắt nhân loại—ngươi là thứ mà ta đã cảm nhận được lúc ở bến tàu!"
Nghe những tiếng cười vui vẻ, Godou nhận ra một vài điều.
Anh chưa nói cho anh ta biết cái tên Cấm thư của Prometheus, vậy tại sao chàng thanh niên có thể gọi ra tên của nó? Có thể nào anh thật sự là một sự sống siêu nhiên?
"...Giống như Erica và những người khác, cậu có phải là một pháp sư không?"
"Không, ta hoàn toàn khác biệt so với bọn chúng, nhưng giờ vẫn chưa toàn vẹn. Chừng nào còn chưa thể nhớ được tên của mình, ta sẽ vẫn chưa toàn vẹn. Nhưng thời gian qua điều này đã nảy ra trong đầu ta, rằng có lẽ rốt cuộc cũng không quá tệ nếu ta tiếp tục cứ như thế này."
Vừa mỉm cười gượng, chàng thanh niên vừa vuốt ve Cấm thư của Prometheus.
"Có người đã sử dụng nó rồi đúng không? Bên trong vật này, chứa đựng sức mạnh bị đánh cắp của một vị thần nào đó."
"Đánh cắp?"
"Ờ, không phải ta có nói tới sức mạnh của Tên Trộm sao? Phiến đá này có năng lực lấy đi quyền năng của một vị thần, và giữ nó bên trong... Tuy nhiên, nếu là một vị thần mạnh, rất có thể chỉ có một phần sức mạnh sẽ bị lấy đi. Chắc hẳn cái thứ này sẽ rất hữu dụng, thú vị lắm."
Cầm tấm bia, người thanh niên chỉ về những ngọn đồi cách đó vài trăm mét.
Hướng đó có Erica và con Dê đang đuổi theo cô.
"Sau đó thì ta sẽ đánh bại con quái kia—cậu trai, cậu có thể đi cùng ta!"
Khá xa so với những đường phố của Dorgali.
Dưới cơn mưa tầm tả, Erica đã đến chân núi, nằm ở đó là khu rừng xanh biếc và những ngọn đá màu trắng khô cằn.
Dù gần bên có vài cây xanh, nhưng thực chất nơi đây là một mỏ đá quy mô lớn.
Chạy tới đó, Erica dừng lại. Nhìn về hướng những con phố, con Dê trông khá bình bình, nhưng thực sự nó đang xông tới đây với tốc độ cực nhanh.
Vậy cô nên làm gì tiếp theo? Erica bắt đầu tìm kiếm ý tưởng.
Giải pháp tốt nhất có lẽ là sử dụng hão thuật rồi nấp, trực tiếp che mắt con thánh thú.
Nhưng tốt nhất là nên kéo dài thêm thời gian, nếu không còn thấy cô nữa, có khả năng con Dê sẽ lập tức quay đầu lại san bằng thị trấn.
"...Cỡ mười lăm phút, có lẽ mình sẽ trụ được tới phút đó?"
Hơi thở bất thường vì lo lắng, Erica lẩm bẩm một mình.
Con thánh thú truy đuổi nãy giờ đã làm mệt mỏi tinh thần và thể xác của cô, Erica suy đoán dựa trên khả năng chiến đấu còn lại của mình.
Hy vọng rằng, mọi người có thể sơ tán hết trong khoảng thời gian ít ỏi.
Kéo dài thời gian lâu hơn nữa, Erica—không, có lẽ không một ai có thể đạt được kỳ tích này, việc đó còn trông chờ vào sự thương xót từ thương đế.
Bình tĩnh đếm lại những chọn lựa đang có, Erica nhìn lên con Dê với đôi mắt đầy chiến khí.
Ngay chính lúc đó, cô nhìn thấy một việc không ngờ tới.
—Tia sét đen.
Giáng xuống từ bầu trời, tia sét màu đen đánh trúng vào cơ thể khổng lồ của con Dê.
Gầm lên!
Tiếng thét đau đớn vang ngập trời, làm thế nào mà con thánh thú lại có thể đang rên đau vì bị dính đòn bởi vũ khí của chính nó—những tia sét?
Tới đây, Erica nhận ra tia sét màu đen đánh xuống con Dê là một thứ khác.
Như một lời nguyền được vật chất hóa, nó cực kỳ giống với bản chất những thuật tự Golgotha của chính Erica.
Vật chất hóa một ý thức đầy sự thù hận và tiếc nuối, hình thành lời nguyền hắc ám mang lại tai họa cho vạn vật xung quanh.
Ngay cả khi không có khả năng của tâm nhãn sư, Erica có thể dễ dàng nhận thấy sức mạnh của lời nguyền từ tia sét màu đen rất kinh khủng. Nhưng từ đâu ra mà có một lời nguyền như vậy?
—Có thể nào vị thần thứ hai đã lộ diện?
Sau khi bị trúng vô số tia sét đen, cuối cùng từ trên trời con Dê đâm đầu xuống mặt đất, làm cho thần kinh Erica thêm căng thẳng.
Ngay khi rời khỏi đường phố Dorgali, chàng thanh niên đã chĩa Cấm thư của Prometheus lên không trung.
Và sau đó, từ những đám mây đen xuất hiện nhiều vệt sét công kích con Dê. Bị một tia sét đánh trúng, thì con quái đang bay liền phát ra một tiếng kêu đau đớn. Bị dính sét, con Dê đau đến quằn quại.
Và rồi, tắm trong vô số tia sét, con Dê bị bắn hạ.
Bất thình lình rơi xuống khu đất trống lô nhô đá nằm phía xa những con đường, cơ thể quá cỡ của nó rung rung. Godou mở to mắt trước sự ngục ngã không thể ngờ của con quái vật.
"Nó chẳng là gì đâu, quái vật nhìn bề ngoài vậy chứ không bao giờ mạnh đến mức đó. Dĩ nhiên, từ quan điểm của một người phàm, chúng có lẽ là mối đe dọa lớn nhất rồi. Nhưng đây chỉ là sản phẩm không ổn định được tách ra từ quyền năng của một vị thần—Đơn giản chỉ cần thêm vào một chút thánh lực, chúng sẽ tiêu đời như thế thôi."
"T-tuy tôi thiệt tình không hiểu gì hết, nhưng ý cậu là nhìn bự vậy, chứ thật sự nó khá là yếu đúng không?"
"Phải, một lời giải thích không tồi, ta nên có lời khen cho cậu... Tuy nhiên, chiến thắng được cũng là nhờ vào cái miếng đá này, chứa đựng lời nguyền của một thổ thần, rất hữu dụng."
Bình thản quan sát con Dê đang nằm trên mặt đất, chàng thanh niên vô tư trò chuyện với Godou.
Đứng bên người bạn ta đây, người có năng lực đang dần dần được hé lộ, Godou càng cảm thấy băn khoăn.
Nói nó tách ra từ một vị thần, giống hệt như lời của Lucretia Zola—'kim thần kiếm đã vỡ ra thành nhiều con quái khổng lồ.’
Rõ ràng người thanh niên có kiến thức về chuyện này nhiều hơn Erica, người được Lucretia Zola gọi là một thần đồng xuất chúng. Anh ta là gì vậy trời?
"Godou, rốt cuộc là cậu cũng cùng phe với cậu ta hả?"
Bất thình lình phát ra một lời buộc tội nghe thật tao nhã.
Người chủ của giọng nói đó tất nhiên là Erica. Cô chắc hẳn đã chứng kiến cảnh con Dê tiêu đời rồi vội vã đến đây.
Mặc dù bị mưa làm ướt và cơ thể dính đầy bùn, sự lộng lẫy của cô cũng không thể bị khuất phục. Hay nói đúng hơn, vì trong hoàn cảnh như vậy, vẻ đẹp của cô càng được tô đậm thêm.
"Không có như thế đâu, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trong thị trấn... Không phải cô cũng nói có khả năng chúng ta sẽ gặp được cậu ta sao?"
Godou trả lời một cách cẩn thận.
Dĩ nhiên, so với thái độ khắc nghiệt của Erica, cảm tình của Godou dành cho chàng thanh niên vẫn không thay đổi—nhưng mỗi lần nghĩ về nguồn gốc không rõ ngọn ngành của người thanh niên, sự hoài nghi của anh lại tăng thêm.
Có thể nào là... không, nhất định là vậy.
"...Này, người đánh bại con thánh thú đó là cậu, có đúng không?"
Cảnh giác bởi những lời từ Godou, Erica nhìn chàng thanh niên bằng đôi mắt toàn ác ý.
Cô cũng quan sát thấy Cấm thư của Prometheus đang cầm trong tay người thanh niên.
"Đúng, nhờ có bí thạch của Trộm, con quái vật đã bị tiêu diệt."
"Có thể giải mã được sức mạnh bên trong grimoire này—nói cách khác, có lẽ nào cậu là một tâm nhãn sư? Không có khả năng tâm nhãn hàng bậc nhất thì việc này là hoàn toàn không thể."
"Hoho, đừng hỏi danh tính của ta, tên ta hiện còn đang bị phong ấn."
Trước câu truy vấn của Erica, tinh thần sắt đá của chàng thanh niên vẫn không bị xê dịch.
"Nhận tiện có chuyện ta phải nói với hai người, nhanh chạy đi—con thứ hai sẽ sớm tới đây. Một con vật rất hung hãn và dữ tợn, tốt nhất đừng nên lại gần nó."
"Con thứ hai sao?"
Nghe thấy lời cảnh báo, Godou cau mày.
Quoát!
Vang lên tiếng kêu của một con chim lạ. Âm thanh này là gì? Godou và Erica cùng lúc nhìn lên trời. Ai biết được họ đã trải qua bao nhiêu cái cảm giác kinh hãi này ngày hôm nay rồi?
—Lần này là một con Chim Săn Mồi sắc vàng kim.
Lượn bằng đôi cánh khổng lồ giữa khung trời u ám rộng lớn, một loài chim săn mồi sở hữu bộ lông bằng vàng.
Nhắc mới nhớ thì, Lucretia cũng có nói tới một con chim ưng sinh ra từ kiếm thần, nhưng mà, con này có lẽ không phải là một con ưng, Godou cảm thấy nó giống đại bàng hơn.
Chim Săn Mồi vẫn là mô tả đúng nhất.
Sải cánh của nó từ hai ngọn cánh, khoảng năm mươi tới sáu mươi mét.
Vỗ cánh đầy sức mạnh trên bầu trời Dorgali, con chim săn mồi khổng lồ đang lượn quanh một cách đầy dữ tợn, cái tên chim săn mồi khá hợp với nó.
"—Không phải con vật đó nguy hiểm sao?"
Lúc nào con Chim Săn Mồi vỗ cánh trên không trung, là lúc đó khi chuyển hướng thì một cơn lốc gió được tạo ra.
Cơn gió mạnh trở thành một cụm gió tụ, rồi một cơn lốc, và mạnh hơn nữa biến thành một cái vòng rồng—trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủn, lượng gió từ việc vỗ cánh đã tạo thành một cơn lốc giờ đang tàn phá các con phố.
Mọi vật dụng, cỡ lớn lẫn nhỏ, đều bị thổi bay cao lên trời.
Nếu những cái vòi rồng mạnh cỡ vậy được sinh ra ở trung tâm phố, sức tàn phá kinh hồn gây ra sẽ hoàn toàn khiến tia sét của con Dê chẳng là gì so với nó.
Cũng như Godou đang chìm trong tuyệt vọng, Erica hỏi người thanh niên.
"...Có phải cậu cũng là người đã kêu con chim đó đến?"
"Sai rồi, cô gái, ta không gọi chúng đến. Do đang tìm ta, nên chúng mới đến."
Lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được, thanh niên trả lời.
Godou cảm thấy băn khoăn về cử chỉ bình thản của anh ta ngay cả trong những lúc nguy nan như thế này, nhưng lại không tài nào rời mắt được trước diện mạo tuấn tú của người thanh niên. Khó tin thay, anh như đang bị phù phép và không thể không dõi theo những lời nói của anh ta.
...Điều này không đúng, và nó không thể tiếp tục được.
"Tôi hiểu rồi... Vậy cậu—có thể nào là..."
"Hoho, đừng có lớn tiếng. Vậy sẽ tốt hơn đấy. Rồi, cậu trai và cô thiếu nữ này, hai người nhanh chuồn đi. Tuy nói thế này quá vô tình, nhưng cái thị trận đã xong đời rồi, chỉ có sự tàn lụi đang chờ nó mà thôi."
Chàng thanh niên đặt đầu ngón tay trỏ lên môi của mình.
Như thể hy vọng Erica sẽ im hơi lặng tiếng, nhưng Godou mặc kệ điều đó, và đứng trước mặt chàng thanh niên khôi ngô:
"Chờ đã, không thể nào biết chắc là nó sẽ tiêu, phải không?"
"Chắc chắn là vậy, sức mạnh bên trong phiến đá của Prometheus lúc nãy đã cạn. Không còn cách nào khác để đuổi con quái kia đi. Nếu không thể hiểu được điều đó, thì chỉ có thể nói cậu là đần độn."
"Tôi biết chứ, nhưng tôi không thể nào chấp nhận chuyện đó được!"
Không chút suy nghĩ, Godou hét lên.
Mới vài giây phút trước lúc đuổi theo Erica, anh cũng đã có cảm giác tương tự. Thậm chí nếu nó có khó khăn đến không thể, anh cũng phải trực diện đối mặt với mọi thứ.
Ngay cả bây giờ, Godou vẫn không muốn bỏ chạy, hay bỏ lại cái cảnh trước mắt mình.
Như một đứa trẻ ngang bướng, Godou nhận ra điều đó. Nhưng khi suy nghĩ đến những tai ương mà cơn lốc mang tới, khi tưởng tượng về cảnh Erica chật vật chống lại con quái vật kia một mình, rồi Godou sẽ lại cảm thấy do dự, vì vậy anh buộc phải nghe theo cái tính cứng đầu của mình—
"Nếu đây là thời cổ đại, ta đã ban cho cậu sự bảo hộ của ta, chào đón cậu như chiến binh chiến đấu vì ta, phái cậu ra ngoài trận mạc—"
Trước sự bướng bỉnh của một đứa bé không biết gì như thế này, người ta chỉ còn có thể chiều lòng cậu hết mức cho phép thôi.
Với nét mặt như của một người cha, chàng thanh niên gật đầu.
"Giờ ta cũng đã nói ra những lời đó rồi vậy thì, cậu trai, cậu cũng vừa mới than trời giống hệt lúc trước đấy thôi. Không màn tới kiến thức sinh tổn của những kẻ yếu—nịnh bợ những kẻ có quyền thế và cúi đầu trước kẻ mạnh. Thật vô phương cữu chữa."
Hừm. Chàng thanh niên buồn lòng thở ra một cái nhẹ nhàng.
"Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng ta giúp sức cho cái tính ngu si của cậu. Một khi hai con thú đã được chế ngự, ta không còn có thể vui đùa vô tự được nữa. Thật là, uổng phí thời gian tịnh dưỡng của mình cho thằng ranh như thế này, thật phí phạm!"
"...? Cậu đang nói cái gì thế?"
Hoàn toàn không thể hiểu thấu những lời của người thanh niên, Godou hỏi.
Cậu ta nói cái quỷ gì vậy? Nhưng anh ta không trả lời, và ném Cấm thư của Prometheus về phía anh.
Godou cuốn cuồng chụp lấy nó.
"Hãy giữ nó. Lần sau có thể sẽ cần dùng tới mảnh đá đó đấy."
"Hả?"
"Cậu trai, hứa với ta. Khi cần thiết, hãy sử dụng vật đó cho thế gian."
Để lại những lời trên, chàng thanh niên đột nhiên chạy đi.
Hướng về những con phố của Dorgali—nơi những cơn lốc xoáy được con Chim Săn Mồi đang bay vòng trên không trung tao ra.
"Đây có lẽ là lời cáo từ cuối cùng. Vĩnh biệt!"
Godou rất muốn chạy theo anh, nhưng lại ngay lập tức bị đứt quãng.
Tựa vũ phong. Chàng thanh niên chạy với tốc độ của gió, và biến mất ngay tức khắc.
"Cậu ta, đã nói kẻ thù rất nguy hiểm, vậy mà còn cố gắng làm chuyện gì nữa thế hả?"
Lẩm bẩm với chính mình trong khi phi bước, Godou bất chợt nhìn thấy một trận cuồng phong đang thổi xung quanh anh.
Trận cuồng phong mạnh lên, rồi bay về phía vùng trời bên trên Dorgali nơi con Chim Săn Mồi đang tung cánh.
"Godou, hãy cẩn thận! Nó đang đến đấy!"
"Đang đến? Cái gì chứ!?"
Được Erica đã bắt kịp anh cảnh báo, Godou tức giận càu nhàu đáp lại.
"Vị thần thứ hai xuất hiện ở Cagliari! Phong thần đánh bại con quái vật, không, là chiến thần có trong tay hóa thân của gió!"
Tới đây, một trận cuồng phong khác đã trở thành một cuộn lốc, và thành hình một cái vòi rồng thứ hai.
Nhũng cơn gió dữ dội đang thổi bên ngoài Dorgali tụ hợp thành một cơn lốc.
Trước cảnh tượng này, con Chim Săn Mồi ngừng bay. Trong tích tắc cơn lốc tại con phố biến mất.
Con chim khổng lồ lập tức xông tới trận lốc còn lại.
Chiếc vòi rồng thậm chí có thể nâng con Heo Rừng lên không trung, kìm chặt nó, và hất nó lên trời.
Bay vào tâm, con Chim Săn Mồi vẫn giữa được kiểm soát.
Nó không chỉ không bị cuốn vào trong cơn gió, nó còn đang bay ngược chiều nữa. Theo một nguyên tắc vô định nào đó, tốc độ bay siêu tốc của con Chim Săn Mồi đang khiến cho cơn lốc dần chậm bước.
Điều này thật quá vô lý. Godou cảm thấy kinh hãi trong khi đứng vô hồn bất động, chân như đang bắt rể dưới mặt đất vậy.
Trong phút chốc, cơn lốc biến mất.
Nhưng xuất hiện bên cạnh con Chim Săn Mồi là một vật thể—một thanh kiếm bằng vàng.
Thanh thép sắc vàng khổng lồ, một lưỡi dao đồ sộ như sải cánh của chính con Chim Săn Mồi, nó thuộc loại kiếm hai lưỡi.
Thanh Kiếm lơ lửng trong không trung, đối đầu với con Chim Săn Mồi, như thể được cầm bởi một chiến binh khổng lồ vô hình đang thủ thế, đây là cảnh tượng dị thường nhất trên đời.
"Đúng như mình nghĩ... Vị thần đó có thể thay đổi hình dạng tùy vào hoàn cảnh. Chiến thần sở hữu vô số hóa thân là...!"
Vào một lúc nào đó, Erica đã đến bên Godou.
Hai người họ giờ không còn sức để chạy tiếp, và chỉ có thể đứng nhìn trận đấu giữa con Chim Săn Mồi và Thanh Kiếm.
Bằng tốc độ gần như là quá nhanh để có thể nhìn kịp, con Chim Săn Mồi lướt đi trong không khí.
Mỗi lần gió nỗi lên tựa một làn sóng âm, thì mặt đất lại bị biến thành đống tro tàn. Nó vẫn chưa đạt tới tốc độ siêu thanh, nhưng vẫn cực kỳ nhanh.
Mặc dù vậy, Thanh Kiếm vẫn chiếm ưu thế.
Đối đầu với đối thủ siêu nhanh, nó vô tư nhảy múa nhàn nhã trên bầu trời đầy lộng lẫy, tấn công liên hoàn bằng những đòn chặt chém.
Những đường kiếm sắc sảo hạ cánh lên con Chim Săn Mồi đang bay vòng quanh đó.
Mọi lần chém trúng, là mọi lần những cọng lông vàng bay đi trong không khí cũng như máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Thời khắc quyết định cuộc chiến cuối cùng đã đến.
Lưỡi kiếm vàng chém một vết thật sâu lên cơ thể quá khổ của con Chim Săn Mồi, chặt nó thành hai khúc.
Và rồi, hai mảnh thân thể của con chim săn mồi hóa thành những hạt nhở trông như hạt cát và bắt đầu vỡ vụn. Những hạt này sau đó được hấp thụ vào lưỡi của Thanh Kiếm.
Tuy nhiên, đây chưa phải là kết thúc.
Tiếp sau đó Thanh Kiếm sắc vàng đâm xuyên qua con dê rơi xuống mặt đất.
Với đòn chí mạng ấy—nên được mô tả như vậy, con vật khổng lồ bất lực nằm trên nền đất bị đâm trúng vào vùng cổ, đòn kết liễu dứt khoát không chút do dự.
Và do đó cơ thể khổng lồ của Con Dê cũng biến thành những hạt ánh quang, và cũng được hút vào bên trong Thanh Kiếm.
Bằng một cách nào đó cơn mưa đã tạnh, gió và sấm sét cũng tan biến.
Ngay khi những tia nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất, Thanh Kiếm vàng bất thình lình biến mất để lại không một dấu vết.
Bỏ lại Dorgali, đã bị sức mạnh của thần lình tàn phá, cùng với Godou và Erica không thể nói nên lời, đứng nhìn bầu trời với khuôn mặt đầy nhũng điều khó giải thích.
Thánh Vịnh 22: 2-3. Thánh Vịnh 22: 14-16. Thánh Vịnh 22: 19-21. Thánh Vịnh 22: 22. Bản dịch toàn bộ Thánh Vịnh 22 hay hơn tại đây. http://www.thanhlinh.net/node/7853