Phần 1
Trong một nhóm toàn là nữ, lại từ đâu chui ra một phần tử lạc loài. Một thằng đực rựa duy nhất.
Nếu có ai nghĩ rằng họ chắc hẳn sẽ siêu hạnh phúc hay sẽ nói rằng ‘cái cuộc sống này thật tươi đẹp’, thì những ai nghĩ thế chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng về não.
Gần đây, Godou đã bắt đầu có quan điểm trên trước hoàn cảnh của anh.
Nói chung, vai anh cảm thấy nặng trĩu, tâm trạng không chút tươi vui và anh luôn cảm thấy bất an.
Godou chả biết tại sao phải rời Nhật Bản và chạy tới tận Sardinia, Italy này để nghỉ hè.
Hòn đảo này có hình dáng tương tự như đảo Shikoku (Nhật Bản), và là một địa điểm du lịch nổi tiếng vào mùa hạ.
Vì vùng biển có sắc như ngọc dương bảo nơi đây, mà nó đã nổi danh lên thành điểm du lịch và những người nổi tiếng thường đi nghỉ ở trên hòn đảo này.
Ban đầu, Godou và nhóm của anh đã dự dịnh là sẽ ở khu vực bờ tây của hòn đảo.
Bởi sân bay sát bên Alghero, cho nên gần đây cũng có nhiều điểm tham quan.
Ở đây có một số kiến trúc theo lối Gothic, Ba Rốc và thời kỳ Phục Hưng mà đã được biết đến như những di sản của thế giới.
Cuối cùng, hơn hết, là những bãi biển và vùng biển tuyệt đến hớp hồn mọi du khách khi đến đây.
Ngoại trừ thật tình thì vùng này có hơi nóng hơn mức dễ chịu, nó vẫn là nơi nghỉ mát lý tưởng.
Ngay cả thế, tâm trạng của Godou cũng chẳng có tiển triển gì tốt đẹp.
Và tất cả đều do bủa vây anh toàn là gái với gú. Từ thời điểm anh đặt chân tới đây cho đến nay, đã được bốn ngày trời. Trong khoảng thời gian đó, Godou thậm chí không được lấy một ngày yên bình.
Ví dụ, như sáng nay—
Trong một căn phòng của biệt thự họ đã thuê, sau khi sải khoái thức giấc, Godou thẳng tiến đến phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, một người nào đó bất ngờ tung chiêu đâm lén anh. Bị bịt miệng, còng tay và bịt mắt, anh bị đưa ra ngoài biệt thự và để xuống một chiếc thuyền dường như là một chiếc thuyền hơi bằng cao su.
Khoảng hai mươi phút sau.
Chèo chiếc thuyền hơi ra xa bờ, Godou cuối cùng cũng được thả trói, và nhận được một lời giải thích nhảm nhí.
"Cuối cùng, thì hai đứa mình cũng có thể ở bên nhau rồi, Godou. Em đã trông ngóng điều này lâu lắm rồi đó anh có biết không."
Bất ngờ thay, tiếng nói vừa rồi phát ra là từ miệng của Erica Blandelli.
Dùng tay xoắn tóc vài vòng và cho ra biểu lộ cực kỳ hạnh phúc, Godou không biết làm sao anh lại đang lụi đi, và bắt đầu phản công.
"Không đời nào cái cảnh nào là ‘hai đứa mình có thể ở bên nhau’ hết, không phải y chang như một vụ bắt cóc hay sao hả?"
"Ý em không phải thế... Tất cả đều là lỗi của anh cho nên chuyện này mới xảy ra đấy."
Erica trả lời, vẫn giữ nụ cười không tì vết của cô.
Trên trời dưới đất, ta chỉ có một trên đời, câu nói của Tất-đạt-đa Cồ-đàm. Lối hành động của nàng thiếu nữ này dường như luôn từ câu nói trên mà ra, và Godou giờ đã có thể sống chung với nó.
"Con đã phạm tội gì mà giờ có kết cuc như thế này, xin hãy cho con biết. Con muốn sau này mình có một cuộc sống yên thân ạ."
"Dĩ nhiên, là tội không muốn chúng mình một mình ở bên nhau rồi."
Ngày đầu đến đây, Godou đã là nạn nhân của những chiêu thức ôm ấp táo bạo và tàn nhẫn của Erica.
Sau đó, anh đã hết sức cẩn trọng để không bị dính phải cảnh một mình với Erica.
Liệu mình có toàn thây trở về nhà không đây? Con gà với quả trứng cái nào có trước ta? Cực lực ngăn chặn thảm kịch và làm đủ loại biện pháp phòng ngừa, cuối cùng cũng vẫn phải chịu bi kịch. Nếu con làm việc gì cũng chỉ có kết cục như nhau, sau đó thì không phải cuộc đời này quá tàn nhẫn và vô nghĩa sao hả, hỡi ông trời?
...Godou đang suy tư, cố gắng thoát khỏi thực tại bằng những lời độc thoại nội tâm. Nàng Erica hiển nhiên đang mặc áo tắm nhìn Godou đầy cám dỗ, bộ áo tắm của cô hở-rất-nhiều chỗ.
Làn da của hai người họ thân mật chạm vào nhau, gương mặt cô chầm chậm tiến lại gần khuôn mặt anh và đôi môi quyến rũ của cô dần thu hẹp khoảng cách.
Không xong rồi. Tiếp tục trốn chạy thực tại cuối cùng chỉ sẽ tiêu đời mà thôi. Cụ thể, không lấy làm lạ khi chuyện sẽ kết thúc bằng anh chấp nhận việc đích hôn với Erica trong ba ngày tới.
So về sức mạnh giữa anh và cô, chiến đấu không phải một chọn lựa khả thi.
Trước khả năng chiến đấu của cô thôi, Godou đã phải ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Thậm chí trong một trận đấu hao phí nhiều công lực, thì sức lực cũng sẽ từ từ mất dần. Nếu vậy, anh phải giao phó tất cả mọi thứ vào giây phút mốc chút của trận chiến đó.
Erica đang đắm đuối đến gần anh lơ là cảnh giác, và cũng là thời khắc anh ra tay.
"Ah, chờ đã Godou! Đến tận đây với em rồi, mà anh còn tính đi đâu thế hả?"
"Xin lỗi, tôi trở về một mình đây. Đừng có bám theo đấy!"
Lột bỏ chiếc áo thun trên người, anh tập trung ánh mắt vào bờ đất ở phía xa hòa giữa những cơn sóng cuộn.
Dùng hết sức có thể, anh bơi đi, không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Trôi nỗi trên biển cả vô tận, anh bơi nhanh về phía đất liền mà trông như một ảo ảnh trong sa mạc. Không chỉ sức lực, ngay cả trí lực của anh cũng phải chịu khổ cố gắng vượt qua thử thách này.
Cuối cùng, sau khi những gì dường như là vô tận, cuối cùng anh cũng tới được biệt thự.
Mariya Yuri cùng Lucretia Zola đang đứng đợi anh.
"Godou-san, sáng nay cậu đi đâu vậy hả?"
Yuri đang đứng trước cửa hỏi anh câu trên.
Thật vậy, cô tạo cho ta cái cảm giác như của một cô gái Nhật Bản truyền thống, còn mái tóc nâu nhạt dường như làm cô còn hơn cả vẻ ngoài đó. Cô là một cô gái xinh đẹp đoan trang nghiêm nghị và trong trắng.
Tuy nhiên, ánh mắt Yuri thường ngày luôn bình bình lúc này lại cực kỳ kinh khủng. Ánh mắt không khiến cho anh cảm thấy mình thật sự bị nguy hiểm, có lẽ nó giống như cô đang trừng mắt một cách thầm lặng hơn. Ngoài ra, có thể cảm thấy một ý chí mạnh mẽ và vẻ chính chắn cao quý đằng sau đôi mắt ấy.
—Hở. Tuy không biết tại sao, có vẻ như mình đã làm Yuri giận rồi đây.
Godou thở dài.
Trong vài tháng nay, anh đã được truyền thụ rằng vẻ mặt này là biển báo nguy hiểm. Cô là cô gái có thể dịu nhàng như Đức Phật, nhưng cũng có thể dễ sợ tựa Yasha.
Cùng lúc đó, anh nhìn về phía cô phù thủy dưới mái hiên, đang lắc lư trên chiếc ghế đu.
"Hoho, có một lần, một số nữ sinh đại học Nhật Bản nghỉ mát ở đây đã vẽ mấy cái graffiti (tranh phun sơn) trên tường của Vương cung thánh đường Thánh Phêrô. Dù không có ý, nhưng ta đã nổi cơn điên tiết. Giờ nghĩ lại, ta rất hối hận... Nhưng điều đáng buồn là chúng chẳng coi ta ra gì cả..."
Do đài Lucretia Zola phát thanh, đang tung ra vô số tin ngẫu nhiên chả liên quan.
Bà phù thủy xinh đẹp với mái tóc màu lanh và thân hình mà từ ngữ không thể bộc lộ hết, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Godou và Yuri dù chỉ một cái. Thật khả nghi.
Dựa trên cơ sở đó, nếu mà có thảm họa xảy ra, thì rất có thể sẽ dính líu tới cô.
"Godou-san, thật sự cậu đã ở đâu vậy hả? Hãy nhìn thẳng vào mặt mình và nghe kỹ những gì mình đang nói. Đó là phép lịch sự tối thiểu đấy."
"À, xin lỗi... Ờ Mariya à, cho mình tại sao lại giận dữ vậy được không?"
"Mình không có giận. Chỉ kinh ngạc thôi. Mình giờ đã hiểu rằng Godou-san, mặc dù miệng cứ luôn nói ra những điều đứng đắn, nhưng thật ra cậu là người chả ra gì còn không biết xẩu hổ nữa, nghĩ tới mình lại cảm thấy thất vọng."
Mình đã hỏi bằng thái độ lịch sự và trìu mến đến vậy, mà mình phải nhận câu trả lời như thế này sao.
Độ đáng sợ trong ánh mắt Yuri đang tăng lên một cách ổn định.
"Hình, hình như cậu đã hiểu lầm gì đó rồi, có chuyện gì xảy ra à?"
"Mình không hiểu lầm điều gì hết. Lúc nãy, mình đã nghe được từ Lucretia-san, là mới sáng sớm, Godou-san và Erica-san, đã cùng nhau lẻn ra ngoài... Mình không thể ngờ rằng cậu lại chiều theo những lời mời gọi ngon ngọt của Erica-san không có gì tốt lành thậm chí cậu còn không chống cự lại, rồi ngoan ngoãn để mình bị đem ra ngoài..."
"Không phải thế đâu, đó là vì tớ bị còng tay, bịt mắt cả miệng nữa nên không thể phản kháng, không đời nào tớ lại bằng lòng đi với cô ta đâu. Xin cậu đừng có hiểu làm mà!"
Sau khi nghe lời giải thích Godou, Yuri chỉ có thế nở ra một nụ cười đau xót.
Cái vẻ mặt đó của cậu ấy là sao vậy trời? Như thể cô đang xót xa cho một kiếp người đã làm một việc hoàn toàn vô vọng, như tên ngốc toàn diện vậy, như thể cô đang không tin anh trong tương lại lại sẽ trở thành con người như thế, trong khi lộ ra nét mặt của một vị Đức Phật.
"Mình không lấy nổi kinh ngạc khi cậu không chịu nói ra sự thật. Y chang những điều Lucretia-san nói với mình, sẽ có những lúc mà đàn ông các cậu sẽ tiếp tục nói dối rồi tự đâm đầu vào những điều sai trái như thế này... Mình không ngờ cậu là người như vậy đó, thật ô uế."
Mariya Yuri là cô gái thông minh, suy nghĩ rất thấu đáo.
Nhưng do được nuôi nấng như một ojou-sama, nên trong con người cô cũng có phần khờ dại. Không biết gì về những toan tính lừa lộc trong cái thế giới này, cô là một nàng thiếu nữ vô cùng trong sáng.
"Ma, Mariya. Dù tớ không biết cô ấy đã nói gì với cậu, nhưng mà cậu đừng cứ nói gì cũng tin như vậy chứ. Xin hãy tin tớ lần này đi mà!"
"Tên đàn ông nào bị bắt gặp tại trận chưa kịp kéo quần lên cũng sẽ luôn thốt ra câu ‘Xin hãy tin anh đi mà’, thật là, nó không có chút gì nghe thuyết phục cả—giống hệt những điều Lucretia-san đã nói với mình."
Mụ phù thủy chết tiệt, bà ta bỏ vào đầu cậu ấy những thứ xàm xí gì thế này?
Godou, trừng mắt đầy sát khí vào phía Lucretia, lúc đó cô đang che khuôn mặt mình bằng một tờ báo.
"Hoho, Thủ tướng Ý phủ nhận tin đồn mình đã đi phẫu thuật cấy ghép tóc. Ông tuyên bố rằng do sự thay đổi trong lối sống nên mới dẫn đến hiện tượng phát triển tóc bất ngờ như vậy. Hoho, toàn là những lời nhảm nhí."
"Đừng có đâm chém sau lưng người khác, khi bà cũng dính tội tương tự. Tại sao bà lại nói cho Mariya toàn những lời xàm bậy vậy hả?"
"Nói cho cô ấy toàn những lời xàm bậy sao, ngạc nhiên thật đấy, ta đâu có nhớ là mình đã từng làm chuyện đó. Này cậu trai, lạc lối trong những ảo tưởng thái hóa của mình là không tốt đâu đấy."
Lucretia trả lời, cuối cùng cũng đặt xuống tờ báo che mặt.
"Ta chỉ dạy cho cô ấy một bài học ngắn gọn về sinh học và tâm lý xã hội thôi. Đầu tiên, là về nhị và nhụy hoa và vai trò của chúng trong quá trình thụ phấn. Sau đó, là về những nguyên nhân trong thời gian gần đây, nam nữ trai gái thanh thiếu niên hay vướng vào những mặt trái của tuổi trẻ, dẫn đến một kết thúc có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hàng ngày của họ. Rồi, là dựa trên cái bản tính u mê và giả dối của cánh đàn ông, những biện minh nào mà đàn ông sẽ dùng khi che đậy sai lầm của mình. Sáng nay, ta chỉ truyền đạt vài vốn hiểu biết cơ bản về con người cho cô ấy, thế thôi!"
Trong lúc đang nói, cô vừa ưởn ngực như thể việc đó hoàn toàn giải thích lý do tại sao cô lại làm những chuyện trên.
Lucretia Zola, phù thủy, là người tiếp đãi họ ở hòn đảo Sardinia này.
Theo kinh nghiệm cá nhân của riêng anh, và đã được chứng từ vô số tình huống, cô chí ít cũng phải khoảng sáu đến bảy chục tuổi.
Tuy nhiên, theo những gì mắt ta nhìn thấy, cô là một phụ nữ tuyệt mĩ đang ở cuối thời đôi mươi của mình.
Bên trong thân hình đó, cô là người ủng hộ chủ nghĩa 'vui là trên hết’. Đối với cô, vui thú là yếu tố quan trọng nhất trong bất kỳ quyết định nào.
Sau cùng, Godou đã phải dành ra một tiếng đồng hồ để chứng minh cho Yuri thấy rằng anh vô tội vạ. Sau tất cả những chuyện này, cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt còn chút nghi ngờ. Không chỉ vậy, cô còn nói một cậu là ‘Do cậu đã bỏ ra nhiều thời gian đến thế này để minh oan cho bản thân, nên chỉ lần này mình sẽ tin lời cậu. Đừng có phản bội lại lòng tin của mình nữa đấy.’ Godou hoàn toàn chả hiểu tại sao cô lại đau lòng ghê vậy.
Như thể cô là một người vợ trẻ biết chồng mình đang mèo mỡ sau lưng cô, tuy vậy vẫn cố gắng chịu đựng bằng ý chí của mình.
Mariya Yuri là một miko người sở hữu khả năng nhìn thấu vạn vật, gọi là "Reishi" (Tâm Nhãn).
Tuy cô có thể thấy những thứ không thể thấy, biết được những chuyện mà người khác không thể biết, cô vẫn chưa thể kiểm soát sức mạnh này. Đôi khi, đó lại trở thành một năng lực tai hại.
Dù sao thì, còn về Godou người gần như đã không thể toàn mạng trở về, đã lại phải gặp thêm một thảm họa khác.
"Ara, Godou-san. Cậu sáng nãy đi đâu vậy ạ? Chờ chút nữa, là bữa trưa xong rồi ạ."
Một giọng nói phát ra từ phía nhà bếp, từ một cô gái đang bận rộn việc bếp núc trong khi ngân nga vài điệu nhạc.
Arianna Hayama Arialdi.
Cô có ông là người Nhật Bản, và hiện đang làm hầu gái phục vụ Erica.
Năng động, tốt tính, nghiêm nghị với ngoại hình trẻ trung. Một người hiền lành không làm hại đến cả một con ruồi; đó là những ấn tượng tốt của Godou về cô.
Nhưng lần này, Godou bất thình lình cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Anna, cái tên cô thường được gọi, đang cho một vài quả bí ngòi, vài con gì đó có vỏ, cùng với những thứ khác, vào nồi súp đang sôi. Những món hầm của cô thì cực kỳ chết người. Vài ngày trước, Arianna cho ra lò món súp tên là 'hương vị tươi mát của mùa hè’, mà không tài nào miểu tả hương vị và vẻ ngoài bằng lời được.
Erica và Lucretia thậm chí còn không dám thử một miếng.
Yuri cố gắng hết sức, nhưng chỉ có thể cầm cự đến nửa phần.
Cuối cùng, nửa còn lại do Godou xử lý. Phần dư thì đưa cho những con mèo hoang, mà, đúng hơn là, mấy con mèo mới ngửi thấy mùi là đã bỏ chạy mất dép.
Và như vậy, Godou, phớt lờ đi cơn mệt mỏi hiện tại của mình sau một chuyến bơi đường dài, ngỏ lời.
"Anna-san này, chị lúc nào cũng là người nấu đồ ăn cho chúng tôi. Và tôi rất áy náy vể điều đó, thế nên lần này bữa trưa cứ để đó cho tôi lo nhé."
"Tôi không thể làm thế được, cậu không cần phải đối đãi quá tốt với tôi như vậy đâu ạ. Dù sao thì, tôi cũng thích nấu ăn mà."
"Không sao đâu chị, lạy chị cho em làm đi ạ! Em sẽ lo hết!"
Với những lời trên, Godou đã cưỡng ép, và được đảm nhiệm phần ăn trưa của họ.
Sau đó, Godou, Yuri, Arianna, Lucretia và Erica vừa mới trở về, bắt đầu thưởng thức bữa ăn mà họ đã chuẩn bị cùng nhau.
"Hương vị thật nhạt nhẽo, lại còn đơn giản. Cắt không được đẹp nữa."
Erica người rất am hiểu về chuyện ăn uống, ngồi đối diện Godou, nói.
Điều đáng ngạc nhiên là, đối với Erica, một người có gì ăn nấy, khi nào có cơ hội cô cũng sẽ chọn phần ngon hơn cho mình. Do đó, Godou đã không chọn chế biến bằng thực phẩm đông lạnh nào (Ngay cả ở những quốc gia ưa chuộng văn hóa ẩm thực chậm rãi, cũng đôi lúc sử dụng nguyên liệu là thực phẩm đông lạnh). Thật sự có những người vô ơn như Erica trên thế giời này.
"Chắc chắn là do đầu bếp dồn đủ tâm huyết vào món ăn rồi. Rõ ràng, ngay cả dù chúng mình thương nhau như một thế đó, mà anh lúc nào cũng có biết bỏ chạy không thôi... Lúc nào em mất cảnh giác, là anh liền nhào vô người đàn bà khác."
"Không thể trách được, đàn ông là thế đấy."
Tất nhiên, người trả lời bằng chân lý sâu xa đến không thể hiểu trên, không ai khác ngoài Lucretia.
Ngồi đối diện cô, người âm thầm lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc, là Yuri.
‘’Không đúng, những lời mụ phù thủy già này nói nhất định toàn là những điều sai trái, hy vọng Yuri sẽ không nghĩ đó là sự thật.’’
"Cá dính câu rồi, quý quá, không bỏ nở làm mồi. Không phải cái đó gọi là hành động thiếu suy nghĩ chính chắn sao? Ngay cả khi dù chỉ là một lời nói đùa, nó vẫn là thói quen rất xấu đối với người mang trên mình tước hiệu 'Vua'. Ốp, ta xin lỗi nhé. Chỉ là ý kiến chung của nhiều người, ta có ý ám chỉ hay phê phán cá nhân nào cụ thể đâu."
Nói xong, Lucretia huých nhẹ vai Godou, đang ngồi bên cạnh.
Bà già này cố ý làm chuyện này để chọc tức mình hay sao vậy!?
"Đúng là vậy thật, tuy nhiên, dù là ý kiến chung, không phải lúc nào nó cũng đúng. Theo đuổi người ta quá quyết liệt sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy, nhưng, nếu một người có thể kiểm soát tốt những mối quan hệ với những phụ nữ của người ấy, và giữa bản thân người đó với những người khác, đó cũng có thể được coi như một dạng kiềm chế bản thân... Nếu có thể, ta xin được trình bày kỹ càng về chủ đề làm cách nào mà Caesar có thể duy trì mối quan hệ của ông với nhiều phụ nữ."
"Được đó, điều này sẽ có ích cho Godou sau này. Tất cả vì tương lai của anh ấy."
"Cô đang nói tới cái ‘tương lai’ chủng loại nào thế hả?!"
Godou hét lớn, vào mặt Lucretia và Erica, đang tự do phát ngôn.
Bị chèn ép tới mức này, giọng của Godou lớn đến nổi ngay cả anh còn phải kinh ngạc.
"Cái bài giảng đạo của cô cho tôi khiếu, còn nữa, đừng có nói như tôi là người từ thời đại của ông Genji!"
"Ah một tên hoàng nhân bị luư đày suy đồi suốt ngày vùi mình trong đau khổ đúng không? Sống một cuộc đời như thế đấy, mà lại không lúc nào quên được những người tình mà anh chưa lần nào đưa về kinh đô, đùng là người có dục vọng đầy mình... Mà, thật ra, cuộc đời của nhân vật đó khá giống y đúc của cậu đấy, chàng trai."[4A 1]
"Ara, Lucretia, tuy là tôi có ưng thuận việc Godou mở rộng dàn harem của anh ấy, nhưng có lẽ đến giờ anh ấy cũng đã có tới sáu bảy người vợ với tình nhân rồi? Y như mình nghĩ, đúng là có hơi quá nhiều."
"Xin cô đừng lôi tác phẩm nổi tiếng của Nhật Bản vào cái chuyện này! Godou-san, đây là lỗi của cậu! Cậu luôn làm chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy nè..."
Hầy, rối ren thật.
Chỉ cần nghe ba người nói thôi cũng đã làm Godou gần như kiệt quệ. Vô tai này lọt ra tai kia.
Kusanagi Godou đã phải chịu đựng những chuyện như trên đây liên miên suốt bốn ngày. Và anh cảm thấy mình đã hết chịu nỗi nó.
Hầy, con muốn thoát khỏi chỗ khỉ này.
Phần 2
Sống quanh đàn vịt trời, nói một cách đơn giản nó là, một cực hình.
Cuối cùng cũng đã xế chiều vào ngày thứ tư trong kỳ nghỉ hè của anh. Trong phòng mình ở biệt thự, anh đã đi đến kết luận trên. Giờ anh đã phải có thể quen với một cuộc sống như thế này, vậy mà mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn diễn ra theo ý muốn của anh. Và Godou chả thể nghĩ ra được tại sao lại như vậy.
Godou, chơi bóng chày từ thuở còn thơ, trong quá khứ thường xuyên tham gia vào các hoạt động nhóm như đi cắm trại hay những thứ tương tự.
Trong thời diễn ra giải thiếu niên và vì anh là cầu thủ thanh niên nên không tham gia, đội của anh thường cùng nhau ra nước ngoài để luyện tập. Trong các nhóm lớn, thường là hơn mười đứa con trai, họ sẽ tự lực cánh sinh chuyện giặt giũ và bếp núc.
Godou thậm chí đã từng tham gia vòng loại giải bóng chày Tokyo, hay, siêu hơn nữa, là vòng loại quốc gia đại diện đất nước tại những sự kiện quốc tế.
Tham dự vào những sự kiện tầm cỡ này có nghĩa là Godou đã bỏ túi kha khá kinh nghiệm sống chung với nhiều người khác. Chính vì điều này anh đã khá quen với việc ăn ở cùng đất với đội địch, trong bầu không khí ngột ngạt căng thẳng. Tuy nhiên, so với những lần đó, lần này kinh khủng hơn rất, rất nhiều.
Chỉ có trai không, thì anh thật sự không cần lo cái gì cả. Cũng không cần phải để ý chuyện gì đặc biệt. Hơn nữa, anh sẽ không bị cuốn vào tùm lum rắc rối như ở phần trước.
Đó là tại sao, vì những người còn lại toàn là đàn bà mà tình cảnh hiện nay mới khủng hoảng đến mức độ này đấy. Chắc chắn không phải do tính cách của họ, hay lối hành xử, cũng như các vấn đề nghiêm trọng trong cách suy nghĩ mà họ đang gặp phải hay gì hết.
—Một hy vọng không thể với tới.
Godou không thể không nói thầm trong đầu điều này. Có lẽ cũng còn đó những người đàn ông may mắn được một sống cuộc sống vậy quanh là những cô gái dịu dàng, thùy mị... Dù theo quan điểm của anh, chuyện đó có vẻ bất khả xảy ra.
Nghĩ thế, anh lại nhìn quanh phòng mình một lần nữa.
Căn phòng trong biệt thự mà họ đã thuê trước.
Bên con gái, Erica và Arianna ở chung một phòng, còn Yuri và Lucretia thì ở phòng khác.
Anh một mình sống trong căn phòng này. Dù sao thì chính anh là người đã khăng khăng chọn vậy trong lúc họ đang chia phòng. Nó thật ấm cúng và dễ chịu.
"...Mà Erica cũng sẽ vượt qua cái khóa cửa chả tốn tí mồ hồi nào thôi."
Rất tự tin vào dự đoán trên của anh, anh khụy vai.
Người có thể ngăn Diavolo Rosso xổng chuồng, không hề tồn tại trên cái địa cầu này.
Yuri, mà, theo lý thuyết có khả năng làm chuyện đó, hóa ra lại dễ đối phó đến té ngửa. Trước đây, cô có thể kiểm soát xuất sắc cảm xúc của mình, vậy mà bây giờ dường như cô luôn nhìn Erica bằng ánh mắt tràn đầy ác khí.
Arianna sẽ không đời nào chống lại chủ của mình, vô điều kiện. Còn Lucretia, cô chỉ có thể làm được mỗi chuyện là tệ hại hóa thêm vấn đề.
Tuy nhiên, Kusanagi Godou sẽ không đầu hàng vì những điều này. Dù gì thì ngoan cường cũng là bản chất con người anh.
"Đúng như mình nghĩ, thật sự cần thiết phải thực hiện kế hoạch đó, huh..."
Cẩn trọng không gây ra tiếng động, anh lẻn ra khỏi phòng.
Thầm lặng và lặng câm, anh lên đường ra khỏi biệt thự.
Mặt trời đã xuống bóng từ lâu, và bầu trời vào lúc này tối đen như mực.
Đêm ở châu Âu tối hơn ở Nhật Bản đến mức đáng ngạc nhiên. Dù vậy, với tầm nhìn ban đêm sắc nét của Godou, đây chẳng phải là trở ngại gì to tát.
Trong đêm tối, sau khi đi bộ trên phố được khoảng mười phút, anh đến cửa vào của một tiệm tạp hóa nhỏ nào đó ven đường.
Ở Ý, những cửa hàng tiện lợi rất hiếm. Trước mặt anh là cửa hàng chỉ bán đồ tạp hóa và những nhu yếu phẩm thiết yếu, nhưng vào giờ này nó đã đóng chặt cửa. Mà mục tiêu của Godou không phải là đến đây mua đồ, nên chả sao cả.
Mục tiêu của anh chính là chiếc điện thoại công cộng phía trước cửa hàng.
Bỏ xu vào máy, anh gọi số điện thoại trước đó anh đã có được từ Erica.
(Gì chứ, Godou? Cậu cần gì từ tên thô thiển đó thế?)
(Tôi nhớ là anh ấy có nhờ tôi làm một số chuyện cho ảnh. Nhờ cô vậy nhé.)
Sau khi nài nỉ Erica không chịu đầu hàng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng moi được câu trả lời từ cô. Bây giờ, người anh chuẩn bị nối máy, được giang hồ đồn đại là một trong số ít người trên thế giới được Erica Blandelli ghét cay ghét đắng. Tuy nhiên, ông là người Godou có thể chơi thân. Cũng là người có thể nhờ cậy, trong hoàn cảnh này.
"...Oi, là ai vậy? Nói trước, hiện tôi đang rất bận. Đi thẳng vào vấn đề luôn đi."
"Là em, Kusanagi Godou đây ạ!"
Qua điện thoại, phát ra một giọng nói thô rát đã lâu anh không được nghe thấy.
Tự động, trong tâm trí anh xuất hiện hình ảnh của người sở hữu giọng nói trên. Hình dáng của Genaro Gantz.
Anh không thực sự cao, nhưng thân hình lại rất cường tráng.
Ngoài ra, anh có một bộ râu rất nam tính. Ánh mắt luôn sắc bén, và trên mặt luôn tỏ vẻ nghiêm nghị.
Trên đầu đội một chiếc răn khằn, nên ai nhìn cũng nói anh trông y hệt một tên cướp biển vậy.
Tuy nhiên, trong Thánh Giá Đồng Thiếc Đen, anh ngang tài ngang sức với Erica.
Trong số các Kị Sĩ Templar, anh mang một trong những danh hiệu cao quý nhất, Đại Hiệp Sĩ. Đó chắc chắn là một thành tích ấn tượng ở tuổi hai mươi ba, nhưng còn ấn tượng hơn là thật sự anh và vợ đã có một đứa con một tuổi.
"Ồ, là cậu, 'Vua’, à? Cũng được một thời gian rồi."
"Đúng, là em đây. Gantz-san, em tới Ý vài ngày trước..."
"Cậu cũng phải nói với anh trước một tiếng chứ, không thì anh đã ra đón cậu rồi."
Câu trên của anh làm Godou cảm thấy có chút gì đó hạnh phúc.
Mặc dù bề ngoài nhìn anh thô kệch, nhưng bên trong anh là người khá tốt tính.
Mặc dù lối cư xử của anh rất khó với tới từ lịch sự do bản tính hay nóng nảy của mình và bị Erica cực ưa ghét, nhưng anh vẫn có thể coi là người không có ác ý.
...Mà không phải anh không có mặt đen tối nào hết đâu đấy.
"Mà này 'King'-sama, cậu hoàn thành xong 'nhiệm vụ' anh giao chưa vậy?" đột nhiên anh thẳng thừng hỏi Godou.
Người có liên quan đến phép thuật kỳ bí thường đối xử Godou vói thái độ rất tôn kính, do vị thế Campione của anh.
Gantz là một trong số ít không làm thế.
Quan hệ xã giao của anh với những người khác, phải nói là, còn giản dị. hơn thế này. Godou khá thích khoản này trong tính cánh của anh ấy, nhưng tuy nhiên, trong những thời điểm nhất định anh không thể làm ngơ được.
"D-Dạ chưa. Tại dạo này em bận nhiều việc quá, nên chưa xong ạ."
"Gì!? Tên ngốc này, chẳng phải anh đã nói với cậu nhiều lần rồi sao? Nếu cậu là một người Nhật đích thực, cậu phải xử xong bốn phần, hai trăm tập của ‘Magical Sorami'[4A 2] nhanh lên đi chứ!"
"...Cho em xin lỗi ạ."
Godou đã sớm biết chuyện này sẽ tới.
Vì hoàn cảnh của anh sẽ rất khốn đốn, nên Godou mới không ngần ngại sở hữu thông tin liên lạc với Gantz trước kỳ nghỉ trốn chạy đầy cố gắng trên đây của anh.
Godou thở dài, nhỏ tiếng hết mức để bên kia không nghe thấy.
"Sheesh. Thậm chí tôi đã nói tới cả điều này rồi, mặc dù các bé ấy chỉ có thể biến những cô bé phép thuật bằng thuật vật, và vẫn chưa thật sự là những phù thủy thực thụ, nhưng các bé gái trong ‘Magical Sorami' vẫn chiếm được trái tim và nụ cười của những người xung quanh. Nhớ điều này, phép thuật thật sự chỉ có thể đến từ 'trái tim can đảm' và 'tấm lòng nhận hậu' mà thôi! Đó là bài học anh đã học được từ bộ phim đó đấy!"
Mặc dù là một pháp sư chính hãng, anh vẫn nói ra cái điều trên với cảm xúc dâng trào như vậy đấy.
Godou không dám nói ra cảm nghĩ trong đầu anh.
Mặc dù ‘Magical Sorami’ là một bộ phim đã kết thúc từ nhiều năm trước, Godou không biết tại sao nó vẫn rất nổi tiếng ở nước ngoài (Hình như nó đã được chiếu lại nhiều lần ở Ý).
Lần đầu tiên thử cái DVD mà mình đã mượn, mà anh đã phải nghe Shizuka đọc rap một hồi lâu, và nhận được ánh mắt hạ nhục từ cô em gái này.
...Nếu Gantz không có cái sở thích quái dị trên, thì chơi thân với anh sẽ rất tuyệt vời.
Godou cảm thấy hối hận, nhưng anh buộc phải vứt bỏ những cảm xúc thật trong lòng mình vì những điều mà anh sắp chuẩn bị nói.
"Không sao cả. Anh chỉ cần mời cậu về nhà ngồi cày phim. Nếu cày thâu đêm, qua ngày hai là quất xong phần một thôi."
"Em hiểu rồi ạ. Cũng được ạ. Vậy em sẽ tới Milan liền!"
Godou chẳng thèm muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây nào nữa.
Đã quyết tâm thoát khỏi nơi địa ngục trần gian, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài trông chờ cuộc điện thoại này. Dù không biết có được ở nhờ Gantz một thời gian hay không, anh tự dưng lại được mời luôn tới nhà chơi.
Mọi chuyện diễn ra khá thuận buồm xuôi gió. Godou cảm thấy như mình vẫn còn có một cơ hội để tiếp tục cầm cự, và ý chí cùng động lực trong tim anh đang bùng cháy dữ đội.
Ngồi xem bộ phim dành cho các bé gái ở tuổi đơn mươi; vẫn tốt lành hơn so với những gì Godou đã phải nếm trải.
—Tuy vấn đề ngay lập tức phát sinh.
"...Ê mà, gượm đã. Thật ra thì, đừng có tới. Chắc chắn không phải là bây giờ."
"Ể!? T, tại sao vậy ạ?"
"Dù gì thì cậu sẽ không đến một mình đâu phải không? Con tiểu quỷ—Erica Blandelli kia, sẽ tới cùng với cậu, có đúng không?"
"À, chắc là vậy..."
"Chuyện là thế này. Nếu anh mời cậu tới nhà, cái con nhỏ đó nhất định sẽ tìm mọi cách lọt được vào nhà cậu anh này! Xin lỗi nha! Giờ Angela bé bỏng của anh đang ở nhà!"
Angela là tên của con gái Gantz.
Godou đã một lần nhìn thấy ảnh của cô bé, hay ít nhất, là bị Gantz cưỡng ép. Nhưng đây đâu phải là lúc để tám về mấy chuyện này.
"Nếu con bé thở cùng không khí với con nhỏ xấu tính đó, Angela chắc chắn lớn lên sẽ như con ma nữ đó, chuyện đó cực kỳ nghiệm trọng cậu biết không. Vì sự ngiệp dạy dỗ con gái anh nên người, không đời nào anh để con Erica đến gần nhà anh được!"
"Đừng nói những điều không có cơ sở khoa học vậy mà anh!"
"Phòng ngừa là trên hết em ạ. Vì thiên thần bé nhỏ dễ thương của mình, anh sẽ không để bất kỳ thứ đọc hại lại gần con bé hết. Đừng có thù anh nhé. Vậy hẹn lần sau gặp lại."
Nói xong lời đó, anh cúp máy.
Godou, đột nhiên bị bỏ rơi, bất thình lình như bị thứ gì đó xúi giục sử dụng quyền lực mà một 'Vị Vua' như anh nắm trong tay. Của một quỷ vương, một Campione, bắt Gantz rút lại những lời vừa rồi.
Nhưng anh lập tức đổi ý. Không, nếu nghĩ như vậy, không phải anh sẽ tự biến một con quỷ thật sự hay sao?
Anh không nên lợi dùng vị trí của anh vào những chuyện như thế này được. Dù sao thì, chưa nghe nói có thằng quỷ vương lại kêu ngươi ta, 'Cho ta đến nhà xem DVD anime' bao giờ cả. Đúng là trò cười cho toàn bàn dân thiên hạ.
"... Lại trở về con số không. Từ giờ mình sẽ phải tiếp tục cuộc chiến một mình rồi."
Godou, vừa lấy lại ý chí, khẽ nói.
Dù sao thì, mình cũng không thể trở lại cái biệt thự đó tối nay. Mình nên tìm nơi để ở lại qua đêm, tránh xa đàn bà, để hồi lại sức mới được. Trời khác ấm, nên nếu anh ngủ ngoài đường cũng không phải lo gì.
...Nhưng giờ đây, anh đang do dự, không biết làm gì tiếp theo.
Không sao cả, Godou quyết định cứ loanh quanh phố trước đã, một hồi sẽ nghĩ ra cái gì đó thôi.
Godou tạ ơn thầm những làn gió đêm mát mẻ, một trời một vực với những làn nhiệt ngày nóng bức. Tất nhiên, ngoài này không thoải mái bằng trong phòng anh ở căn biệt thự, nhưng đi dạo vào ban đêm như thế này cũng hay, theo cách riêng của nó.
Gió đêm tiếp tục thổi không thể dịu dàng hơn.
Chỉ có thể thấy rõ được những chòm sao sáng trên bầu trời đêm ở những vùng nông thôn với bầu không khí trong lành như nơi đây mà thôi.
Còn đó lung linh vần bán nguyệt đang lơ lửng giữa quang trời.
Không giống như những chòm sao, mặt trăng nhìn thấy ở châu Âu và Nhật Bản đều là một. Nó tựa như một người bạn luôn gắn bó với bầu trời về đêm vậy, Godou nhớ cũng đã từng có một vài lần anh ngắm trăng như vầy ở Nhật Bản "Lần cuối cùng là khi nào ấy nhỉ?" anh thầm hỏi.
Trong khi hồi tưởng lại những kỉ niệm xưa cũ, Godou tiếp tục tiến bước. Anh không biết là từ khi nào, nhưng cơ lưng sau người anh đã bắt đầu co lại, thân thể như đang được nạp dần năng lượng.
Kể từ khi đánh bại Verethragna vào mùa xuân, anh đã trải qua cái cảm giác này được một số lần. Những thay đổi xảy ra trong cơ thể của một quỷ vương, một Campione, khi mà kẻ thù không đội trời chung của họ, thần linh, đang ở gần.
Cảm thấy thế, Godou nuốt nước bọt.
Anh liền nhận ra người con gái đang chắn ngang đường anh.
—Mái tóc màu bạc huyền ảo, dường như có thể hòa vào ánh trăng đang soi sáng.
—Đôi mắt đen thuần khiết, dường như được tạo nên từ bóng đêm sâu thẳm nhất.
—Hình hài của một cô gái ở cái tuổi còn đầy những mộng tưởng, nữ thần từ thuở ngàn xưa.
Dị Thần Athena.
Nữ thần Godou đã đấu và đánh bại tại Tokyo, đang đứng ngay trước mắt anh bằng xương bằng thịt.
Phần 3
"Cũng được một thời gian rồi nhỉ, Kusanagi Godou. Hai ta tái ngộ tại nơi đây, làm ta cảm thấy phấn khích lên rồi."
Athena nói, nở một nụ cười khẽ.
Cổ vật được phong ấn của nữ thần đất mẹ cổ xưa, Gorgoneion.
Nụ cười đó thật sự không hợp với thân phận cô, đã từng một lần trở thành nữ thần địa đất và bóng tối, sau khi lấy được cổ vật Gorgoneion. Không đúng, nó nhất định là nụ cười táo bạo không nao nún của nữ thần chiến tranh này.
"...Sao cô lại ở đây?"
"Hỏi ngu ngốc. Ngươi mới là người đi vào lãnh địa của ta. Tái ngộ trên mảnh đất này, đúng là số phận nghiệt ngã. Ngươi không thấy thế sao?"
Nói thế, chắc cũng có phần nào hợp lý.
Nữ thần vĩ đại, Athena, phạm vị ảnh hưởng của cô không chỉ giới hạn đến Hy Lạp và Bắc Phi, mà còn ở những phần nhỏ của khu vực châu Á gần Địa Trung Hải. Và Ý nằm ngay giữa trung tâm luồng ảnh hưởng đó.
"Nhưng cô đâu có lí do gì mà phải đến tận nơi tôi đang ở, đúng không? Nói cho cô rõ, là tôi không định đi tìm cô đâu đấy. Và tôi cũng không có thời gian để trò chuyện với cô như chúng ta là hai đứa bạn thân."
"Hmm... Lý do sao..."
Dưới ánh trăng, hai bên đôi môi đáng yêu của cô nghiêng lên đôi chút.
Tuyệt mĩ, cao quý, nhưng đanh đá chính là những thứ ẩn chứa trong nụ cười của cô. Ngập tràn chiến khí, bằng chứng thép mà chỉ thấy ở một chiến binh oai hùng.
"Ngươi suy đoán tệ hại quá đấy. Mục đích ta đến đấy chỉ là đến gặp mặt người chiến thắng, tên đã đánh bại ta. Ngươi nghĩ ta đến đây là để trả thù sao."
Không phải Godou không nghĩ tới khả năng cô đến đây không phải để băm chém, nói đúng hơn là anh không muốn nghĩ rằng khả năng đó lại thực sự đang xảy ra.
Anh bắt đầu toát khỏi mồ hôi lạnh.
Bây giờ nếu đánh với Athena, liệu anh có thắng được không? Có lẽ là không.
Trong trận chiến trước, anh thắng do đã chiến đấu bằng thuật tự Kiếm. Tuy nhiên, lúc này thì anh không thể sử dụng nó. Kiếm chỉ có thể được sử dụng nếu người dùng có đầy đủ kiến thức về vị thần địch thủ, thứ mà anh đang rất thiếu thốn.
Quay lại hai tháng trước, Erica đã dùng phép Chỉ Dẫn truyền kiến thức về Athena vào trong đầu Godou.
Nếu sử dụng thuật phép này, một người có thế nhớ được một lượng lớn thông tin trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, thông tin đó chỉ có thể được lưu lại trong trí nhớ của người đó khoảng hơn một ngày.
Nếu tác dụng của phép là mãi mãi, thì anh đã không phải học hành chăm chỉ rồi.
Mặc dù anh biết ơn sự có mặt của phép thuật trên, nhưng lần này—nó không thể giúp gì được cho anh.
Ngay cả khi anh cố gắng nhớ lại những kiến thức liên quan tới Athena, thì anh cũng không thể nhớ rõ được hết từng chi tiết, và những nổ lực của anh cuối cùng chỉ sẽ tan thành bay khói mà thôi. Vì vậy mà giờ phút này, anh sẽ không thể sử dụng Kiếm.
Mình nên làm gì đây? Làm sao mà chiến đấu được bây giờ?
Mình cần một vũ khí khác ngoài Kiếm. Nhưng lúc này mình có thể thi triển được hóa thân nào—?
"Không chỉ suy đoán tệ hại, ngươi còn có tài không biết khi nào mình nên bỏ cuộc nữa sao? Ta biết... bây giờ, sức mạnh của ngươi không bằng lần trước. Ta cũng có thể đoán ra tại sao lại như vậy."
Athena nói, cố ý châm chọc.
Godou nhớ rằng cô là nữ thần có nhiều hình thể.
Nữ thần cai trị mặt đất và địa ngục, nữ thần chiến tranh cũng như trí tuệ.
Che giấu cái gì qua khỏi tai mắt của Athena là một việc khó khăn. Tuy, ngay cả khi cô có phát hiện ra, cũng đâu có nghĩa là anh không còn cách khác để chiến nào... Dù vậy, mọi chuyện đang dần chuyển sang tình thế không có lợi cho cả hai bên.
Nhìn thấy Godou người giữ vững ý chí quyết tâm, Athena bĩu môi không vui.
"Này đừng có giận lên như vậy chứ. Ta không ý định tái đấu với ngươi... Ít nhất thì cũng không phải là hôm nay."
Cô lớn tiếng nói trong lúc quan sát kỹ càng anh bằng đôi mắt khinh thường.
"Kusanagi Godou. Sau trận chiến cuối cùng của chúng ta, gần như chưa được hai tuần trăng. Mới qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà cuộc chiến giữa vị thần và Campione đã lại tái diễn, ngươi không nghĩ là điều đó có hơi kỳ cục hay sao? Nếu muốn đấu, sau đó thì ta đã chọn một địa điểm và thời điểm thích hợp hơn rồi. Nhận thức tình thế hiện giờ hơn một chút đi."
"Vậy, tại sao cô lại xuất hiện trước mặt tôi?"
Godou hỏi vẫn rất cảnh giác.
Những lời vừa rồi của cô có thể chỉ là giả bộ với mục đích khiến anh cảm thấy mình đã an toàn. Một nữ thần như Athena chắc chắn sẽ không dùng đến chiến thuật như vậy, nhưng ta không thể nào biết chắc được.
"Hừm, ta cảm thấy rằng, giữa ngươi và ta, tồn tại một thứ gì đó móc nối số phận hai ta lại với nhau—Nói cách khác, có lẽ định mệnh đã không cho ta trở thành người đánh bại ngươi."
Định mệnh cái kiểu đó, có cho mình cũng chả thèm.
Level xui xẻo Godou với phụ nữ chắc chắn đã được nâng lên một tầng cao mới.
"Thế nên, vì ngươi là một trong những kẻ thù của ta, nên bản thân muốn ngươi có đủ sức mạnh và kinh nghiệm, là những gì ta đang suy nghĩ. Rồi một ngày, ngươi sẽ có đủ tư cách để đấu với ta—nữ hoàng cai trị mặt đất và địa ngục này. Khi đến lúc gỏ điểm thời khắc đó, nó sẽ mở màn cho một trận kết hoàng tráng, một trận chiến sẽ được lưu truyền ngàn thu."
"Thôi, thôi cảm ơn, những lời như 'Mong chờ trận quyết đấu vào dịp Giáng sinh’, tôi không muốn nghe."
"Thật ra, gần đây ta cảm thấy phấn khích quá độ hơi bị thường đấy."
Athena trả lời, không đếm xỉa gì đến lời vặn lại của Godou. Đúng là nữ thần cấp cao có khác, giả ngu tự nhiên đến vậy đấy.
"Có lẽ, do sự thật gần đây ta đã cảm nhận được một trận chiến đang cận kề. Và khi biết ngươi đang ở đây, ta cảm thấy có hứng muốn đi ra ngoài vui vẻ một chút ấy mà."
"Vui vẻ một chút sao?"
"Đúng. Kinh nghiệm luyện tập trăm năm không bằng một năm xuống núi ra đình đập nhau. Chưa kể đến, nếu chiến đấu bên cạnh ta, một nữ thần chiến tranh, và được ta chỉ dạy, thì một ngàn năm luyện tập của ngươi cũng chả là gì đâu. Rèn chí luyện tài, mạng mẽ hơn nữa. Đồng hành cùng ta trong lúc ta vui vẻ nào, Kusanagi Godou!"
"G, gì?"
Nghe thấy lời trên từ miệng Athena, Godou nghĩ tai anh có vấn đề.
"Ta đang ra lệnh tên non nớt ngươi đi cùng ta mài duỗi tài nghệ. Nếu kháng lệnh, thì ta sẽ lấy dây cột cổ dắt ngươi đi, thế cũng tiện. Còn dám phản đối không?"
Hiển nhiên, mọi chuyện đã được an bài. Cho nên anh không thể nói gì thêm được nữa.
Từ cơ thể Athena như một cô gái nhỏ xinh, không biết làm sao anh luôn có cảm giác không thể làm trái ý cô. Chăm lo cho các sự sống trên khắp trần gian này, là quyền năng của người mẹ đất đầy ấp tình thương. Bên dưới mặt đất, là nữ hoàng của địa ngục, có quyền năng cai trị cái chết và bóng tối. Nắm trong tay sức mạnh không ai sánh kịp, là quyền năng của một chiến thần. Cuối cùng, là sức mạnh thông thái như một nữ thần trí tuệ.
Đánh đấm với nữ thần chất lượng như trên mà không chuẩn bị gì là một việc cực kỳ tâm thần. Tốt nhất nên bằng mọi giá không để chuyện đó xảy ra.
—Do nhiều nguyên nhân khách quan và chủ quan, Kusanagi Godou đi cùng nữ thần trên hành trình của mình.
Lưu ý bất liên quan, biệt thự mà Godou và nhóm của anh đã thuê nằm ở ven biển.
Đi dọc theo con phố chính ở vùng ngoại ô ven biển của Alghero, ta có thể thấy nhiều biệt thự, khu nghỉ dưỡng và những tòa nhà mà khách du lịch đến đây nghỉ mát dài đang ăn ở tại đó, nơi ở của cô cũng là một trong những tòa nhà trên.
Cạnh bên vùng biển xanh mát, là những bãi cát trắng dài dại xa huốt tầm mắt.
Ở một nơi như thế này, chỉ đắm mình trong nước biển thôi cũng đã có thể gọi là thoải mái trọn vẹn, nhưng, vui chơi biển ở Sardinia không chỉ có vậy.
Biển được trang hoàn bằng những chiếc thuyền buồm đầy đủ chủng loại và kích thước, và một số đang thi tài đọ sức với thiên nhiên, những con sóng—
Tại bến cảng còn có những con tàu và thuyền đang đeo đậu. Tuy cảng lớn nhất trong vùng nằm ở Alghero, nằm rải rác dọc theo bờ biển cũng mọc lên vài cảng biển nhỏ khác.
Nơi Athena và Godou cuối cùng đã tới, là một trong những cảng nhỏ nói trên.
"Giờ ta ra khơi thôi, Kusanagi Godou."
"...Mà đi đâu thế?"
"Như ta đã nói, dạo này ta cảm thấy phấn khích bất thường. Vì bản thân là nữ thần của chiến tranh, thế nên chuyện đó có thể do ta đã cảm nhận được một trận chiến đang đến gần. Theo cảm giác đó, ta dám chắc nó sẽ xảy ra sớm thôi."
"Eh—"
"Nếu hai ta đến nơi bắt đầu sự bất thường này, thì có thể sẽ hiểu rõ hơn được vấn đề. Vượt biển. Đến chỗ kẻ thù bí danh, ta tiến bước nào..."
"Vậy à..."
"Thế nên đó là đích đến của hai ta. Nhanh lên.”
"Đợi đã, không phải cái chỗ đó khùng lắm sao? Đừng có cố ý đưa tôi đến mấy chỗ nguy hiểm đang đợi chờ như thế chứ!"
Godou phản kháng.
Theo kiến thức phổ thông, sử dụng cụm từ ’thế nên' trong câu trên hoàn toàn không hợp lí.
"Ngươi mới khùng đấy, ta đã nhìn thấy điềm báo vế một trận chiến nảy lửa. Mệnh trời đã quyết ta phải đấu trận này, và bổ phận của một nữ thần là tuân theo mệnh trời. Ta không thể trái lệnh được."
Cô nói với tinh thần đầy trách nhiệm.
Anh rất muốn cô làm ơn dành một phần mười thứ tinh thần trách nhiệm đó cho những người sẽ bị liên lụy trong trận chiến lần này.
Thở dài, không có lựa chọn, Godou chỉ có thể quyết tâm hơn.
Dù có chuyện gì xảy ra, chiến tranh cũng sẽ chỉ mang lại rắc rối cho người dân vô tội gần đó, như cái chuyện hồi ở Tokyo mà thôi. Rõ ràng trong từ điển của Athena không có hai chữ ‘tình thương’.
Nếu vậy, sau đó thì tất cả những gì anh có thể là ngăn cô nỗi cơn điên dại.
Dù anh thực sự muốn có cơ hội là đào ngũ, nhưng anh là người duy nhất ở đây có thể được việc này, ngăn Athena làm quá tay.
"Có có nói vượt biển, vậy đi bằng thuyền sao?"
Nói tới Địa Trung Hải, anh không thể không nghĩ đến những chuyến phà qua lại lưu thông các đảo Sardinia, Sicily, Corsica với nhau và với bán đảo Italy. Tuy nhiên, vào thời gian này trong ngày, không có con tàu nào còn hoạt động.
Trả lời Godou đang cảm thấy có gì đó bất hợp lí, giọng Athena trở kiêu ngạo,
"Không nhìn thấy những hàng tàu bè trước mắt ngươi sao? Cái nào cũng được, cứ chọn một chiếc mà dùng thôi, mà sao ngươi tối ngày lo chuyện nhỏ nhặt vậy hả?"
"Câu cô vừa phát ra, là câu những tên trộm vặt thường nói đấy! Nữ thần như cô không nên giây vào mấy cái chuyện phạm pháp này đâu!"
Nhưng thật sự, bến cảng nhỏ bé chỗ nào cũng toàn là tàu bè.
Từ chiếc xuồng cỡ nhỏ chỉ có thể chở được bốn người, đến những chiếc tàu cao tốc dài chường mười lăm mét, Athena chọn, và leo lên một chiếc tàu nhỏ, rồi vẫy tay về phía Godou.
Godou tạ lỗi thầm người chủ xấu mệnh của chiếc thuyền này.
Nếu có thời gian, anh nhất định sẽ mang trở lại. Xin cho con xin lỗi ạ!
Sau đó, Godou ngồi bên cạnh chỗ của Athena.
"...Cô biết lái tàu không vậy? Mà thần lúc nào mà chả có những năng lực kỳ quái."
"Sao ta có thể điều khiển được cổ máy nhân tạo này chứ? Nhưng miễn ta nghe theo tiếng gọi dẫn lối từ các ngôi sao, tiếng thì thầm của gió, việc duy nhất ta cần thực hiện là sử dụng thánh lực, và tự nhiên ta sẽ đến nơi cần đến."
Nói xong, Athena búng tay.
Bằng năng lực bất khả giải thích, cô đang di chuyển con thuyền về phía trước.
Về phía biển trước mặt hai người họ, nơi màn đêm đang che kín.
Sao cô có thể quyết định ra khơi, như thế được chứ? Ngay cả khi họ là những thủy thủ kinh nghiệm đầy mình của thời kỳ Phát Kiến Địa Lý, họ cũng nên mang theo những nhu yếu phẩm, các dụng cụ thiết bị cần thiết và còn phải có nguyên một đoàn thuyền viên nữa, nhưng bây giờ, họ ra đi mà không có lấy thứ gì để ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước.
Godou bắt đầu cảm thấy đây là một ý tưởng cực, cực kỳ chơi dại.
Đối mặt với khả năng chết vì biển, thậm chí không thể nói ra được lấy một lời phản đối và trông chờ mạng sống quý báu của mình vào trong tay của nàng nữ thần kia, thật sự là o.k hay k.o đây? Nghĩ tới điều này, Godou lại bắt đầu cảm thấy ngày càng lo âu.
Nhưng dù sao thì, trước khi anh nhận ra, thì cặp đôi, từng là kẻ thù đâm chém ì xèo, giờ lại ngồi chung một chiếc thuyền như thế này.
Ghi chú
↑ Genji: Nhân vật Genji trong . Có một manga tên Minamoto-kun Monogatari cũng dựa trên tác phẩm này.
↑ Magical Sorami: 'おジャ魔女どれみ' (Osha Majo Doremi, hay Magical Doremi).