Phần 1
"Vậy là cậu chỉ tình cờ gặp được, và không có liên quan đến cậu ta. Tấm bia đá này cũng rời vào tay cậu một cách tình cờ, và cậu đặc biệt đến đây để trả lại cho người chủ ban đầu của nó..."
Ngồi trên băng ghế cùng Erica, đang liệt kê những điều trên bằng giọng ngân nga. Nhân tiện, Godou đang ngồi phía bên trái còn Erica thì ở bên phải, họ cách nhau bằng một khoảng khá rộng.
"Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời xảo trá đó sao? Nếu muốn nói dối thì cũng thực tế một chút chứ."
"Tôi không có nói dối và mọi thứ đều là sự thật. Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra một cách tình cờ thôi. Tôi không cần biết là cô có tin hay không!"
Đối đầu với cô gái suốt ngày móc họng anh, Godou trả lời với một vẻ cực khó chịu.
Đi chung với một mụ như thế này ư, đùa tôi chắc! Dù có thế nào thì, anh phải tìm được một cách để thoát khỏi cô ta.
"Mà này, cô là gì thế, vừa là pháp sư vừa là hiệp sĩ sao? Một cái thôi cũng đã quá quái gỡ rồi. Cô có cả hai chức danh đó cùng một lúc, điều đó thật ngốc! Ngay cả game online cũng không có cung cấp các thiết đặt vô lý như của cô."
Thỉnh thoảng mò chơi cờ và đại loại vậy, Godou không thực sự chơi các loại game online. Ngay cả vậy, anh cũng biết chút ít về nội dung của trò chơi nhập vai trực tuyến.
Đó là lý do anh theo bản năng nhớ ra được những từ kỳ lạ như pháp sư, hiệp sĩ, thần, vv...
"Dám so sánh tôi, một hậu duệ của các Hiệp Sĩ Templar, với những thứ trò chơi giả đó hả? Tôi có thể thấy rằng cậu không chỉ thất bại trong việc trở thành một người hòa nhã, cậu thậm chí còn không biết cách xử sự cơ bản nữa là. Thật tội nghiệp!"
"Tôi không muốn có cái kiểu xử sự đó!"
Như anh đang buôn dưa lê với Erica, Godou trông không vui nhìn lên với bảng lịch trình được viết bằng tiếng Ý.
—Hai người họ đang ở phòng chờ của nhà ga Cagliari.
Điểm đến của Godou là Oliena nằm ở tỉnh Nuoro phía đông của hòn đảo, và phải mất khoảng hai hoặc ba giờ đi bằng tàu hoặc bằng xe hơi mới tới được, do đó Godou đã chọn tàu hỏa.
Nhưng họ đã đợt gần một tiếng trong phòng chờ mà chả thấy bóng con tàu đâu.
Tàu ở Ý chắc chắn luôn bị trễ, đúng như lời đồn đại.
"Thấy chưa! Không phải tôi đã cảnh báo cậu trước là tàu không có hoạt động theo lịch trình sao? Nghe theo tôi, đến đó bằng xe dễ dàng hơn rất nhiều."
"Cô thật chướng mắt! Nếu cô không thích ở với tôi, thì đi về nhà lẹ giùm cái!"
Vì Godou và Erica là hai người duy nhất trong phòng chờ, họ có thể cãi nhau và la lối bao nhiêu tùy thích.
Chuyện bên lề, nhà ga ở Cagliari tuy nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ, và rất giống với nhà ga ở Nhật Bản. Điều này khiến Godou đột nhiên có cảm giác anh đã từng đến đây rồi (Déjà vu).
"Thật ra... Đúng như cô đề nghị, chúng ta có thể đi bằng xe buýt đường dài."
Mặc dù họ không hợp nhau, nhưng nếu người còn lại có lý, Godou không bận tận việc thuận theo lời đề xuất của cô.
Có lẽ bởi vì Godou quá trung thực và thẳng thắn, nên Erica dễ dàng khước từ những hành động nhượng bộ của anh.
"Cậu nói cái gì?! Sao mà tôi có thể có thể đi xe buýt hay xe lửa công cộng được chứ?"
"Ý cô là sao?"
Erica ưỡn ngực ra vẻ tự hào trước mặt Godou và nói:
"Nghe cho kĩ đây! Tôi, Erica Blandelli, từ lúc sinh ra chưa bao giờ phải đi tàu hay xe buýt gì cả. không phải việc đó quá lôi thôi sao? Và cậu còn phải chờ mục xương ở đây nữa."
"Uh..."
"Tôi có xe và tài xế riêng. Bỏ chuyện máy bay qua một bên, chừng nào đi trên bộ được, thì hoàn toàn không có lý do gì để chung ta làm chuyện phiền phức như đang làm bây giờ đây."
"Uh..."
"Ah... Nhưng mà tôi rất thích cưỡi ngựa, nhất là cảm giác gió thổi, cậu không thể trải nghiệm điều đó ở nơi khác đâu. Ước gì cậu dễ thương như một con ngựa nhỉ."
"Im đi bà nội. Dù sao thì, giờ tôi hiểu rồi."
Godou trông như thể được một sự thật nào đó đã làm anh tỉnh mộng.
"Cậu đã nhận ra vẻ cao quý của tôi á? Nếu là vậy, cậu quá chậm tiêu rồi đó, kỹ năng quan sát của cậu cần hoạt động lên tí đi."
"Cô cũng chướng mắt lắm rồi đó, ý tôi không phải thế! Cô thật sự là một cô tiểu thư được cưng chiều từ gốc đến ngọn luôn, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Và dường như chúng ta có một khoảng cách không bao giờ có thể lắp đầy được!"
Cô gái này sống trong sự nuôi dạy hoàn toàn khác biệt. Tự xưng mình là một pháp sư, là một cô tiều thư đài cát không ai có thể làm hài lòng.
Ngay cả không có rào cản về ngôn ngữ, có vẻ như chuyện hiểu được nhau là nhiệm vụ bất khả thi.
"À, tôi đâu có lớn lên mà được cưng chiều đến thế, mặc dù tôi đã được dạy dỗ để trở thành một đứa con gái nhà quyền quý, nhưng kết quả lại được vừa ý cho lắm, gần như ở mức trung bình thôi."
"Một thường dân sẽ không dính líu tới cái từ ‘con gái nhà quyền quý’ bao giờ cả!"
Godou nhận xét không chút nương tay.
"Vậy giờ cô đã hiểu ra chưa? Giữa cô và tôi có sự khác biệt về địa vị, và chúng ta không thể đi chung với nhau được. Nhận ra điều đó trước khi lên tàu thật là quá may mắn rồi còn gì—thế thì tạm biệt cô, dù khoảng thời gian chúng ta gặp nhau không được lâu."
"Cậu thiếu kỹ năng thấu hiểu người khác thì phải. Đi chung với cậu hoàn toàn là quyết định của tôi. Dù cậu có nói gì, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc đâu."
Erica tuyên bố một cách rất thẳng thắn.
"Dù sao thì, là một hiệp sĩ, người đó phải chịu đựng mọi điều để hoàn thành nhiệm vụ của mình, vượt qua những khó khăn trở ngại. Từ thời xa xửa đã luôn là vậy. Cậu không cần phải lo lắng về cái nguyên tắc này đâu."
"Tôi lo cho bản thân tôi, sự khó khăn của cô không phải chuyện của tôi..."
Godou thật lòng muốn ngăn cản việc Erica đi theo.
Sáng nay là lúc họ gặp lại nhau.
Sau khi Godou nói ra đích đến của mình, Erica quyết định.
"Vậy thì tôi sẽ đi cùng cậu đến gặp Lucretia Zola. Tôi đang rất muốn biết cậu dự định sẽ làm gì sau khi gặp được phù thủy xứ Sardinia nổi danh đó, cũng như cái sức mạnh ẩn chứa trong tấm bia đá này. Hơn nữa, cậu kia rất có thể sẽ liên lạc với cậu, vì vậy đây là nước cờ hợp lí nhất."
Một biểu lộ rất rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt cô.
Mặc dù Godou kịch liệt phản đối, cô trả lời ngay rằng:
"À, nhưng nếu tôi sử dụng kiếm của mình, thì có thể lập tức cướp tấm bia đá đó từ tay cậu, đúng không nào? Tôi đã không làm việc đó vì tôi là người rất thùy mị và hào hiệp. Cậu hiểu điều đó, không hiểu à?"
Những lời hăm dọa không chút ẩn ý. Godou không thể không gật đầu cho Erica theo.
Và như vậy hai người họ tiếp tục gay gổ như khi họ đến nhà ga xe lửa Cagliari.
"Cô, tại sao cô phải đuổi theo anh chàng đó? Đúng là anh ta khá kỳ lạ, nhưng không phải là người xấu. Không phải anh ta đã cứu những người ở bến cảng ngày hôm qua đó sao?"
Sáng nay, lúc Godou nói chuyện với cô—
Erica đã điều tra xong sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Sau khi cắt đuôi được cô, tại nơi Godou và người thanh niên đã chạy tới, nhóm thanh niên bị bao quanh bởi lửa và đống đổ nát đang trên bờ tuyệt vọng đã được chàng thanh niên bằng cách nào đó xuất hiện cứu thoát.
Rồi sau đó, chàng thanh niên biến mất không chút dấu tích như một cơn gió vậy.
Để Godou đỡ phí thời gian vào nhóm thanh niên, Erica kể cho anh tất cả những gì cô biết. Sáng nay khi đang điều tra ở bến cảng, cô đã hỏi chuyện nhóm thanh niên về người thanh niên trước khi cuối cùng lại gặp Godou.
Để tránh việc tiếp tục chần chừ, Erica hối thúc Godou nên bắt đầu đi đến điểm đến của mình.
"Hôm qua cậu đã nhìn thấy những con thánh thú rồi, phải không? Cậu ta là nghi phạm chính người đã triệu hồi chúng. Nếu sự thật là vậy, cậu ta chỉ đơn giản là đến dọn mớ hỗn độn của mình mà thôi, không có gì đáng khen ngợi cả."
"Cho dù là thánh thú, thần linh hay bất cứ những thứ khác, dù cô có thể hiển nhiên nhắc tới chúng đi nữa, tôi cũng không thể..."
Anh đã tận mắt chứng kiến mọi việc, nhưng Godou vẫn không thể chấp nhận được chúng là có thật.
"Con xuất hiện ở Cagliari là Heo Rừng, và trong ba ngày qua đã có ba con khác xuất hiện trên đảo Sardinia. Lạc Đà ở Bosa, Cừu ở Orgosolo, và Bò Tót ở Barumini."
"...Vậy thì tới hôm qua con số đó đã tăng lên bốn."
"Đúng thế. May mắn là bất kể khi nào thánh thú lộ diện, một Phong thần liền hiện ra đánh bại chúng, vì thế mà tránh được những thiệt hại nghiêm trọng. Một điều đại phức trong cả đống xui xẻo này."
Nhớ lại tình trạng hỗn loạn ngày hôm qua, Godou không thể không toát mồ hôi lạnh.
Những con quái vật tàn phá khắp nơi và kết luận bằng cụm từ “tránh được những thiệt hại nghiêm trọng”, thật là một đề tài bàn chuyện kinh hãi.
"Ở tất cả những nơi xảy ra và cạnh bên những con thánh thú, lúc nào cũng nhìn thấy cậu ta ở đó. Ngay cả cho dù không phải là người gây ra mọi chuyện, cậu ta chắc chắn là một nhân chứng quan trọng. Nói đi, cậu còn có điều gì phản đối nữa không?"
Quan sát Erica tự tin vào bản thân mình, Godou chỉ có thể bỏ cuộc.
Có quá ít bằng chứng để bảo vệ người thiếu niên. Dù rất miễn cưỡng, Godou chỉ có thể đồng tình.
"Hãy đổi chủ đề đi, thần là gì? Tôi vẫn chưa thể tưởng tượng ra được."
Hãy để chuyện chàng thanh niên sang một bên và chuyển sang chủ đề khác.
"Thì à... Nói thẳng ra thì, có hay không những Vị Thần theo định nghĩa của tôn giáo, chúng tôi vẫn chưa thể nói chắc chắn được."
Erica nhìn bầu trời và Godou cũng nhìn lên.
Bầu trời xanh, xa xăm và quang mây của Sardinia.
Ở tận bên kia của bầu trời, có thực sự là một thiên đường nơi các thần linh cư ngụ?
"Do những Thần Thoại mà con người truyền tụng từ ngàn xưa, họ đã được sinh ra. Tinh túy của đất, trời và các vì sao, các yếu tố thiên nhiên như hệ thống Tứ Hành gồm đất, không khí, nước và lửa hoặc hệ thống Ngũ Hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa và thổ, đây là thứ làm nên các yếu tố siêu nhiên trong Thần Thoại, do đó nó cho Thần Linh mượn những hình thái trên. Đó là giả thuyết mà các pháp sư chúng tôi đã đặt ra."
Godou chỉ có thể hiểu được khoảng một nửa những gì Erica đã nói, nhưng lại cảm thấy bắt buộc phải gật đầu đồng ý một cái khi cô nói tới từ ‘siêu nhiên’.
Không nghi ngờ gì nữa, những sự sống này nằm ngoài quy luật tự nhiên.
"Tuy nhiên, để các Vị Thần có thể xuất hiện, một phần trong chính bản thân họ phải nổi dậy chống lại Thần Thoại thứ đã tạo nên phần cốt lõi trong họ. Chúng tôi gọi những vị thần chống lại thần thoại này là những Dị Thần. Họ xuất hiện ở những nơi không liên quan đến thần thoại của mình và mang đến tai ương khủng khiếp. Đơn giản chỉ bằng việc hiện diện, sức mạnh của một vị thần đã có thể gây ra thiệt hại lớn cho nhân giới ở xung quanh đó."
"...Những vị thần của tai ương. Tôi thật sự đồng ý sau khi nhìn thấy con heo rừng đen kia."
"Ai mà biết chứ, nó cũng có thể là hóa thân của một vị thần hiền từ. Khi những vị thần thực chất là nhân từ trở thành Dị Thần, họ cũng có thể trở thành cội nguồn của những cuộc hỗn loạn."
"Vậy còn cơn lốc xoáy thì sao? Đó có phải là một vị thần không?"
"Có lẽ vậy, có rất nhiều vị thần sở hữu thánh tính của gió, vì vậy danh tính của nó vẫn chưa được tìm ra, có thể là một vị thần đối lập với con Heo Rừng kia. Nhưng dù họ có thuộc tính gì đi nữa, con người vẫn là nạn nhân cuối cùng."
"Điều đó thật đau lòng. Khi những vị thần xuất hiện, con người có thể làm gì không?"
"Trước hết, lựa chọn một là coi nó như một thiên tai ví dụ như bão, động đất, và cam chịu. Không gây náo loạn gì cả, chỉ việc ngồi cầu rằng các vị thần sẽ nương tay hay tự họ sẽ bỏ đi thôi."
"Cúng bái, cầu nguyện ông trời, những điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào các vị thần."
"So với đấu tranh vô ích, việc đó hiệu quả hơn nhiều. Thấy không, người dân Cagliari có la ầm lên về vụ ngày hôm qua đâu? Hiện giờ đây là một giải pháp."
"Đúng thế thiệt, tôi hiểu rồi. Vậy là mọi người đều biết chuyện vị thần xuất hiện à?"
Godou nghĩ tới tờ báo sáng nay cũng như phản ứng ở nhà trọ.
Mọi người đều tỏ ra vẻ có lỗi và trông rất không tự nhiên. Vậy ra đây là nguyên do.
"Tất nhiên rồi, số người biết về thần một cách chi tiết không nhiều, nhưng đường phố cổ của châu Âu đa phần là chỗ ở tách biệt của những pháp sư, do đó người dân đã được dạy cách xử lý những tình huống như thế này. Ngoài ra, có truyền thống, là những cách đối phó với sự xuất hiện của thần linh ở quy mô nhỏ sẽ được tổ tiên truyền lại cho con cháu đời sau."
"Giờ tôi đã hiểu. Vậy trở lại những gì cô nói lúc nãy, nếu đó là lựa chọn đầu tiên, thì lựa chọn hai sẽ là gì?"
"Ừ, lựa chọn hai đơn giản nhất. Đánh bại vị thần đó."
Godou được tặng cho một cú sốc từ câu trả lời không tài nào ngờ tới của Erica.
"Có thể làm được một việc như thế hả?"
"Tất nhiên là không rồi!"
Vẫn đang bình tâm từ cú sốc trước, rồi chỉ để nhận thêm một câu vô lý trên. Gì vậy! Coi tôi là thằng ngu thể hả?
"Đối với người thường thì đó là chuyện bất khả thi, và ngay cả với những pháp sư thuộc hàng xịn nhất. Nhưng trong một dịp rất, rất hiếm có—nếu có được sự may mắn ngập trời như ba bốn cái phép màu ấy, thì có thể làm được chuyện đó. Tuy nhiên, đó không phải là lựa chọn đáng suy nghĩ tới."
"Nói cách khác, nó là một sự trùng hợp may mắn."
"Vẫn chưa đủ, nó không có cách nào mà thành công được nếu thiếu một phép lạ ở mức độ như con trai của một người thợ mộc sinh ra trong máng ăn của gia súc, cuối cùng lại trở thành một đấng cứu thế. Cho nên lựa chọn thứ ba là khả thi nhất. Nếu là một vị thần tương đối yếu, chỉ cần phong ấn nó là được."
Phong ấn thần, điều này làm Godou nhớ đến lời của ông anh.
Dâng lên tấm bia đá tại ngôi làng nơi sự trừng phạt của thần linh đang diễn ra, đó là cách mà vụ việc về những cái chết kỳ lạ được giải quyết.
"Nó có lẽ là một grimoire từ thời đại thần thoại, mặc dù ta chưa biết sức mạnh ẩn chứa bên trong là gì."
Erica liếc nhìn chiếc ba lô của Godou chứa một tấm bia bằng đá.
"Cô gọi nó là một grimoire, nhưng rõ ràng nó không phải là một cuốn sách?"
"Là một vật được chế tác từ thời cổ đại giai đoạn chưa có giấy bút—thời đại của những thần thoại, đây là thời gian các vị thần có thể tự do dạo bước trên địa cầu. Vào lúc này, những grimoire được các vị thần tạo ra để lưu giữ trí tuệ và quyền năng của họ tất cả đều mang hình dáng này."
Đột nhiên, một âm thanh xìn xịt lấn hết cả tiếng của Erica.
Với tiếng phanh chói tai, xe lửa chầm chậm tiến vào ga.
Godou đứng lên, đã ngồi ngế vài chục phút, và nói:
"Vâng, dù sao thì đây không phải là chủ đề mà một thường dân như tôi có thể hiểu... Nhân tiện, tên tôi là Kusanagi Godou."
"Hở, cái gì?"
"Tên tôi. Cô không quan tâm tên của tôi chút nào sao? Cô thậm chí còn không hỏi lần nào, vì thế tôi sẽ nói cho cô biết, và sẽ không lặp lại đâu đó."
Mặc dù anh không thích cô, nhưng nếu đi chung họ cũng nên biết tên của nhau.
Do đó Godou quyết định nói tên mình ra một cách lạnh lùng, nhưng phản ứng của Erica thậm chí còn bất lịch sự hơn là anh đã nghĩ.
"Hoho, cậu tên Godot á, cái tên nghe như là của một người không lộ mặt mình ra khi đã hứa hẹn, tên lạ thiệt."
Vởi kịch "Waiting for Godot" của Samuel Beckett.
Câu chuyện kể về hai kẻ lang thang chờ đợi một nhân vật tên Godot người không bao giờ xuất hiện. Vì Godou không biết nội dung của vở kịch này, nên anh không biết tại sao Erica lại nói vậy.
Nhưng anh chắc chắn nó không có gì tốt đẹp cả.
Phần 2
Nhìn ra từ con tàu, phong cảnh bên ngoài thực chất là một đồng cỏ bạt ngàn.
Cũng như quanh cảnh thiên nhiên, trên những mảnh đất rộng lớn có thể trông thấy những bày cừu cùng với chủ của chúng. Chăn nuôi cừu là một trong những ngành sản xuất chính ở Sardinia.
Giữa khung cảnh này, ta có thể phát hiện ra những thành phố cổ đại có tường bao quanh—nuraghe. Đây là di tích của những thành phố được người bản địa xây dựng trước khi người Phoenicia xuất hiện, và giờ nó trở thành địa điểm du lịch trọng yếu tại đây.
Trên đường đi, họ có chuyển qua chuyến tàu đến thành phố Nuoro.
Là đô thị thuộc tỉnh Nuoro, và Oliena là thị trấn nhỏ gần đó.
Khởi hành từ Cagliari ngay khi qua giờ ngọ, và sau ba giờ họ đã đến thành phố Nuoro. Thêm một chuyến xe buýt rung lắc dữ dội vài chục phút nữa, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Oliena.
Khoảng sáu giờ chiều, màn đêm đã chạng vạng buông xuống.
Godou quyết định sẽ đến nhà Lucretia Zola vào ngày hôm sau, bởi vì có lẽ sẽ không thể tìm được nhà của cô ngay lập tức, và anh muốn tìm được khách sạn trước khi trời tối.
"...Hy vọng là có khách sạn còn dư phòng."
Quan sát xung quanh, Godou lẩm bẩm một mình.
Không có bất kỳ điểm du lịch nổi bật nào, nơi đây là một thị trấn chốn thôn quê rất đỗi bình thường.
Do gần đồi núi, nên nó đầy phong vật thiên nhiên, nhưng không có gì đáng chú ý về thị trấn này cả. Từ những khung cảnh xem được suốt chuyến đi tàu, có thể thấy rằng đây là một thị trấn nhỏ đặc trưng ở Sardinia.
"Có thể đi vòng vòng hòn đảo bằng xe hơi sẽ tiện hơn. Dù sao thì tôi cũng đói lắm rồi..."
Lúc trưa Godou chỉ ăn một ít bánh mì, do đó anh đang rất đói.
Nghe thấy Godou thốt ra những lời bỏ cuộc như trên, Erica không thể nhịn cười bên cạnh anh.
"Thật là người vô tích sự. Nhìn tôi đây này, lần đầu tiên đi tàu, và lần đầu tiên bị say xe. Vậy mà tôi vẫn kiên cường như bình thường đấy thôi? Đó là sự khác biệt về kinh nghiệm giữa chúng ta."
Lướt mắt qua kẻ khoe khoang khoác lác trước mặt anh, Godou không có gì để nói.
Thật vậy, Erica trông hết sức mỏng manh lại có sức chịu đựng rất trâu. Vẻ đẹp và sức quyến rũ của cô đều không bị tác động, nhưng nguyên nhân tạo ra sự khác biệt này lại là những lý do khác.
"Tất nhiên là cô không đói rồi. Trong khi tôi đang chán ngấy cái quan cảnh, và phải chịu đựng cái bụng đói và cơn buồn chán. Thì cô đã một mình đi lên trước nói chuyện với những người khác và không cho tôi ăn chung miếng nào cả."
Godou nhớ lại chuyến đi dài đầy gian nan ngày hôm nay.
Trong khi anh ngồi trên ghế xếp, Erica đi giữa những hành khách khác một cách rất tự nhiên.
Ban đầu Godou nghĩ rằng thật khó chịu khi phải nói chuyện mặt đối mặt với cô, vì thế anh không chú ý mấy đến điều trên.
...Nhìn xem phong cảnh ngoài cửa sổ chỉ thích thú trong một tiếng đầu mà thôi. Khi không có gì để làm anh dòm ngó xung quanh, anh thấy Erica đang trò chuyện vui vẻ và cười đùa với một người phụ nữ ngồi rất gần đó.
Vì tất cả đều bằng tiếng Ý, Godou không hiểu lấy một từ.
Tuy nhiên, Erica lại sử dụng giọng rất thân thiện hoàn toàn trái ngược với cách cô cư xử với Godou. Mặc dù không biết nội dung là gì, qua giọng nói trôi chảy của cô cũng có thể đoán được sơ sơ cô đang nói về cái gì.
Và rồi không lâu sau, người phụ nữ đang nói chuyện với Erica, mở một cái giỏ để gần tay mình, lấy ra đủ loại thức ăn như thể dùng phép thuật vậy—bánh mì sandwich, ô liu, còn có phô mai và trái cây... Tất nhiên, cô chia tất cả cho Erica.
Cảm thấy hơi đói bụng, Godou cảm thấy có chút ganh tị.
Cả đống đồ ăn đó, Erica giữ hết cho riêng mình.
"Là một hiệp sĩ, tôi có bổn phận phải duy trì thân thể của mình ở trang thái tốt nhất. Không thể xem nhẹ việc nạp vào chất dinh dưỡng từ thực phẩm được. Dù sao, chia đồ ăn cho cậu không phải là trách nhiệm của tôi."
Lời từ miệng Erica vẫn ích kỷ như ngày nào.
Godou quyết định phản công vào điểm cô lừa lộc đồ ăn của người khác, dù gì, thù nhau vì cái ăn thì có thể quá là khủng khiếp đi.
"Dù nó có đúng như vậy đi nữa, cô là một nữ hiệp sĩ quyền quý đầy kiêu hãnh, mà lại bủn xỉn đến kinh ngạc như thế à. Phải rồi, cô cũng có tài tâng bốc nịnh hót quá đấy chứ. Làm ra vẻ thân thiện chỉ vì miếng ăn, nên nói sao ta, quá tính toán chăng? Tôi ấn tượng lắm."
"Cậu... dám nói tôi bủn xỉn và tính toán hả? Thật xúc phạm mà!"
Lời trả đủa hiểm ác khiến cho mặt của Erica đầy sự tức giận.
Thấy cô điên tiết, Godou tự nhủ thầm, bởi cái chiêu này có thể làm cô ta nỗi trận lôi đình, có lẽ sẽ hữu dụng về sau, mình phải để ý cái này mới được.
Đây là thói quen được Godou mài dũa trong khoảng thời gian anh còn chơi bóng chày.
Là một tay bắt bóng và tay đánh thứ tư, để đánh bại quân chủ lực của đối phương, trước đó anh cần phân tích tính cách và thói quen của bên kia để chuẩn bị cho trận đấu.
Đối với một người không có chút tài năng bẩm sinh xuất chúng nào, nỗi lực kiểu này là điều hiển nhiên.
"Nghe cho rõ đây, tôi chào đại đa số người bằng một nụ cười. Ai mà lại muốn gây thù chuốc oán một cách thừa thải kia chứ? Có thể một ngày nào đó ta sẽ cần sự giúp đỡ của họ chăng!"
"Cô thật mưu tính hơn người. Tôi đoán cô chắc là thực sự không có bất kì người bạn thân nào mà cô có thể mở rộng lòng mình đâu nhỉ."
"Xin hãy gọi nó là tài giao thiệp khéo léo và tài năng này rất cần trong việc xây dựng các mối quan hệ hòa hảo. Nếu cậu thậm chí còn không thể hiểu được điều này, có nghĩa cậu vẫn là đứa con nít miệng còn hôi sữa."
"Tôi cũng chả muốn hiểu cái thứ đó đâu."
"Hừm, đó là lý do tại sao tôi nói cậu vẫn là một đứa con nít không thể hiểu được những điều này. Vậy mà dám nói tôi bủn xỉn và tính toán, không thể dung tha được!"
Erica giận dữ tuyên bố.
Cô nhìn thẳng vào mặt Godou, chỉ tay về phía anh.
"Được thôi! Để chứng minh rằng tôi, Erica Blandelli, không phải là người keo kiệt, ngay cả khi tôi không có bổn phận phải chia sẻ đồ ăn với cậu, đêm nay cô tiểu thư tôi đây sẽ ban cho cậu một bữa ăn tối, như là đền bù vì đã không đãi cậu ăn trưa!"
Và do đó Godou và Erica bước vào cửa của một Ristorante (nhà hàng ở Ý).
Ở Ý, ngoài những quán ăn bình dân như trattoria, còn có những ristorante cao cấp.
Ít nhất Godou cũng biết sự khác biệt.
Nơi Erica lựa chọn, không chút nghi ngờ, thuộc loại ở vế sau.
Trang trí bên trong rất cổ điển và thanh lịch. Với ánh sáng mờ và một bầu không khí sang trọng như vậy, Godou cảm thấy là sẽ làm khó cho cái ristorante này khi hai người ở độ tuổi vị thành niên vào đây.
Họ được đưa tới bàn, và Erica bắt đầu gọi món.
Tất nhiên Godou không hiểu một từ tiếng Ý nào và không biết là họ đang nói gì.
"Từ từ đã, cô gọi rượu hả!"
Thấy một cái chai được mang tới, Godou cứng miệng.
Ngửi được mùi thơm từ chai rượu, rõ ràng nó là rượu vang khai vị—loại sủi bọt(sparkling wine).
"Không phải đó là chuyện thường sao? À? Hay có thể nào là cậu không biết uống?"
"Làm sao mà cô làm được?! Nhà hàng chịu đưa thứ này cho cô à."
Godou trả lời trước nụ cười khiêu khích của Erica.
"Nhắc mới nhớ, tuổi được phép uống rượu ở Ý và Tây Ban Nha là mười sáu."
"À, phải rồi, tháng tới là tôi mười sáu, nên tất nhiên là không sao... Đúng thật là, cuốn lên vì chuyện nhỏ như thế, sức bình tĩnh của cậu kém đến kinh ngạc đấy."
"Đợi đã, nếu cô sinh tháng Tư, thì cô mới chỉ có mười lăm, giống tôi thôi. Phạm pháp đó!"
"Miễn là ta không bị phát hiện là được rồi. Cậu thật sự nghĩ là tôi sẽ bị tóm sao?"
Trong khi hai người họ đang tranh cãi, thức ăn được mang đến bàn.
Món khai vị, có giăm bông prosciutto cũng như đủ loại rau theo mùa tươi ngon. Với não cừu chiên (fried lamb brains) món Godou lần đầu tiên thử qua, xúc xích thủ công (handmade sausage), bánh mì Sardinia nướng dẹp (baked Sardinian flatbread) (Google thẳng tiến!), bữa ăn khá phong phú và trông khá là xa xỉ.
Có hai dĩa thịt khai vị, một đặc sản của địa phương thịt lợn sữa được quay lên và cắt thành lát mỏng, và sườn ngựa vẫn còn chút máu đỏ.
Tất cả đều rất ngon. Phải chịu đựng một chuyến đi dài ngoằng như đã qua, nó cũng đáng đấy chứ.
Tuy nhiên, chai rượu vang đỏ Erica đã kêu mới là vấn đề.
Do ánh sáng khá mờ, chất lỏng màu đỏ trông như thể nó đang tỏa ra một thứ ánh sáng làm mê hoặc lòng người. Lúc nhìn thấy chai sâm banh trước bữa, và món thịt khai vị, Godou chắc phải đã đoán trước được điều này.
"Nếu không biết uống thì đừng có cố. Với chút rượu cỏn con này, tôi có thể xử hết một mình."
Giọng hờ hợt của Erica khiến Godou cảm thấy như đang bị chế giễu là ngu.
Nếu không chống trả lại, thì tức anh đúng là thằng ngốc thiệt. Hiểu được ý này, Godou nâng ly rượu của mình lên. Dù là người như chúng ta đã biết, bản chất của anh cũng khá là thích ganh đua.
Anh chầm chậm giữ ly rượu trong vòm miệng của mình, thưởng thức hương vị của nó.
Một hương vị khó tả độc nhất vô nhị của loại rượu vang đỏ hảo hạng, sự pha lẫn giữa vị đắng, ngọt cũng như chút vị chua. Mùi thơm của nho và rượu xông lên đầu mũi.
"Rất ngon, mặc dù tôi không thích rượu tây lắm, nhưng đây thật sự là rượu ngon."
"À, tôi không nghĩ rằng cậu có biết chút ít về rượu, thế thì cậu không thể kêu ca được. Ngoan ngoãn ngồi uống đi."
Nghe lời nhận xét của Erica, Godou đáp lại bằng một nụ cười bạo gan.
Nhìn vậy chứ, tôi thường bị ép uống rượu với ông tôi thâu đêm. Vào năm mười lăm kiến thức vể tửu thì đầy mình... Mà, cái người đã dạy cháu học trung học của mình sự khác biệt giữa rượu rẻ tiền và rượu hảo hạng, không biết ông đang nghĩ cái quái gì vậy trời?
Mẹ cũng vậy nữa, nhờ con trai mình làm cocktail cho, có khi thì chuẩn bị những thứ như rượu trộn với nước, rồi còn bắt mình nếm thử chúng nữa.
Nhằm mục đích phục vụ cho nhu cầu của riêng mình và đổ nó hết lên vai con trai của mình, bằng cách nào đó, Godou đã nhận được sự giáo dục chất lượng cao mỗi ngày trong cuộc đời anh.
"Thật tình thì, ngay cả khi uống với người lớn, nói tới tửu lượng thì tôi là bất bại đấy. Đúng là đáng tiếc."
"Ah, thật trùng hợp, tôi cũng thế thôi. Đến giờ, nói tới uống rượu thì tôi chưa bao giờ thua ai cả."
Và sau đó hai người họ bắt đầu ăn uống ngon lành.
Bất kể khi nào ly của ai trống không, chàng bồi bàn liền lặng lẽ rót đầy rượu.
Người uống ly cuối cùng là Godou.
Vì không quen uống rượu vang đỏ, Godou cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xong hết một chai. Giờ anh sẽ không phải lo lắng về chuyện bị xỉn nữa.
Tuy nhiên, nhìn thấy việc này. Erica cau mày.
"Godou... Không thể ngờ rằng cậu lại uống hơn tôi một ly, như một tên trộm lén vậy đó."
"Cô rảnh ngồi đếm hả? Hành vi rất giống của kẻ keo kiệt, đừng làm vậy nữa."
"Cậu... Cậu lại xúc phạm tôi. Đừng có mà hiểu lầm. Tôi sẽ nhắc lại một lần nữa. Tôi không đời nào lại bủn xỉn được. Vấn đề là thật sự cậu đã uống nhiều hơn tôi."
Nhân tiện, thì chính cô là người muốn đấu với tôi mà.
Dù không keo kiệt, nhưng lại quá trẻ con, lời nới tiếp theo của Erica làm Godou bị sốc:
"Rõ ràng, chúng ta phải đấu hiệp hai. Phải phân định thắng thua mới hả dạ."
—Hít vào, thở ra.
Những chú chim đang hót líu lo ngoài căn phòng.
Thức dậy ngồi trên giường, Godou mơ màng nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Sau ăn tối tại Ristorante, không đặt phòng trước, may cho họ là tìm được phòng ở một khách cung cấp giường và phục vụ bữa sáng (B&B) bên đường.
Và sau đó anh đi chung với Erica vì họ đã mua rất nhiều rượu và đồ ăn vặt mang theo.
Hai người vị thanh niên mà đi uống tại một quán bar thì thật khó coi, cho nên họ quyết định như vậy.
Chiến đấu dù đã sắp ngã ngục, bị xúi giục bởi lòng đố kị, hai người họ cạn ly này đến ly khác với mục tiêu chứng tỏ mình siêu hơn người kia.
Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?
Phần bộ nhớ lúc đó của anh hoàn toàn trống rỗng. Mà thôi, tốt nhất không nên nghĩ tới nó.
Và rồi, trong khi đang cảm thấy có cái gì đó không đúng, Godou cũng có thể cảm thấy được một cái cảm giác hơi hơi ấm và mềm mại, nó có thể là thứ gì ta? Với sự mềm mại vừa phải, một vật ấm áp khi chạm vào rất đã đang nằm bên cạnh anh.
Như Godou đấu tranh với sự buồn ngủ của mình, anh cố gắng mở mắt ra và quay sang bên cạnh.
...Chính ngay khoảnh khắc đó, tâm trí anh trở thành một màu trắng rỗng.
Erica Blandelli đang ngủ ngon lành bên cạnh anh.
Tại sao cô lại ở đây trời?
Có lẽ nào anh đã phạm phải sai lầm mà mọi thằng đàn ông đều có sứ mệnh phải thực hiện rồi sao?
Không, không thể nào. Mình không nghĩ là vậy, không thể là như vậy được. Chỉ còn mong chờ vào bản tính ngay thẳng của mình và tính thận trọng của Erica, nhưng nếu đã có gì thì...
Vừa cực lực trấn tĩnh con tim đang bấn loạn của mình, Godou vừa nhìn Erica một cách nghiêm trọng.
Mỹ nữ tuyệt trần này vẫn chưa hết làm tim anh tăng ga, giờ đang trong giấc mộng, gương mặt của cô thật bình yên. Lúc này đây cô xinh đẹp tựa thiên thần. Chỉ mặc vỏn vẹn hai mảnh đồ lót, trên nền xanh của biển, một bộ với thiết kế cao cấp. Ngoài nó ra, cô không mặc thêm gì khác.
Đúng là một bo đì chuẩn hết chỗ để chỉnh, không, tả thế cũng vẫn chưa sát.
Là một cô gái từ châu Âu, mặc dù cô trông mảnh mai và không quá cao, vậy cái cảm giác sung sướng tột cùng này là sao? Tay chân thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân hình cân đối như của người mẫu, nhưng đặc biệt là, bộ ngực đầy đặn nhìn có vẻ như nó sắp rơi ra khỏi chiếc áo nịt, giống như trái đào quả táo vừa chín tới vậy.
Đường cong eo-mông cũng rất tuyệt hảo.
Vẻ đẹp tài hoa như vầy, nếu nhìn cận cảnh, thì dường như rất khiêu gợi.
Ngay cả trong bộ ảnh áo tắm, hiếm khi bắt gặp một cô gái với dáng người như thế này. Ngay lúc này cô đang ngủ nằm lên một bên người của Godou, và vô tình dựa bộ ngực hùng vĩ của mình vào cơ thể anh.
(—!)
Lòng của Godou cảm thấy vô cùng không yên.
Trải nghiệm đầu đời về khoái cảm đang được đặt ngay trước mắt anh, điều này thật tệ, hoàn toàn tồi tệ, không thể tồi thêm chỗ nào được nữa.
Một cảm giác sung mãn làm tê dại đầu óc, đang khiến cái cảm giác đồi bại muốn phạm tội tăng lên nhanh chóng.
Anh phải chuồn nhanh thôi! Ngay khi anh đã quyết định vậy, Erica đột nhiên tỉnh giấc.
"... Ai vậy? Arianna à? Sao tôi lại vào ngủ nhầm giường thế này..."
"...Ummm, thật ra... là tôi đây."
Hai người nhìn nhau, trao nhau không một lời nào.
Đôi mắt của Erica lúc đầu lờ đờ nhưng trong chút lát nó đã lấy lại sự sáng bóng cẩn trọng vốn có.
Dụi mắt, cô đi ra khỏi giường, nắm lấy một chiếc áo sơ mi và lấy nó che cơ thể chỉ mặc một lớp của mình. Mở rộng bàn tay, thanh kiếm hai ngày trước một lần nữa xuất hiện trên tay cô.
Không chút do dự, thanh kiếm của Erica chĩa thẳng vào đầu Godou.
"Dám làm ô uế sự trong trắng của tôi, cậu nhất định phải chết ngay tại đây!"
"Wah, chờ đã! Tôi chưa làm gì kỳ cục hết! Có lẽ là vậy..."
Như thanh kiếm đang đâm về phía trước, Godou hoảng hồn.
Chỉ đối mặt với cô thôi, anh cũng đã cảm thấy tinh thần của mình bị đàn áp. Một cảm giác hung tàn làm người khác tuyệt vọng từ cơ thể cô, và đôi mắt thì lạnh như băng. Có phải cái này người ta gọi là sát khí không...?
"Phải, có thể cậu chưa làm chuyện gì nhục nhã, bởi vì cậu vô hại y như con chó bị cắt của quý. Tuyệt vời."
"Ừ, đúng vậy đó. Haha, thực sự chỉ là một sự hiểu lầm thôi..."
"Phải, nói cho cậu biết. Nếu thật sự cậu có gan làm chuyện đó, thậm chí đang ngủ say, tôi đã cho cậu bay đầu rồi. Hôm nay cậu may đấy."
"...Ừ đúng vậy ha."
Phản ứng lạnh lùng của Erica, có khả năng không phải là xạo, Godou cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
"Tuy nhiên hình ảnh thân thể tôi, Erica Blandelli, thứ mà không một ai được phép chiếm ngưỡng đã ngấm vào cái đầu cậu. Thậm chí còn chạm vào làm da của tôi nữa—cậu vẫn rất đáng chết."
Đáng chết vì cái đó hả! Mặc dù Godou cảm thấy mình cần phải lớn tiếng phản đối, nhưng vì sợ quá nên không thể phát ra nỗi một tiếng biểu tình.
Không thể phủ nhận việc đã tiếp xúc người cô một cách thân tình, không còn đường nào để chối cãi.
"Dù vậy, sao cô bình tâm lại trước nhỉ? Chúng ta có thể bàn về chuyện này một khi cô đã bình tĩnh xong."
"À, trình độ phán đoán người khác của cậu còn kém lắm. Bây giờ tôi đang bình tĩnh suy nghĩ coi liệu có nên móc mắt cậu trước, hay là bữa đầu cậu ra rồi cho phơi ngoài phố trước không đây? Cậu không xem tôi như con ngốc một chút không được sao?"
"Đó mà gọi là bình tĩnh hả?! Dù sao thì chúng ta nên hạ hỏa và nói chuyện với nhau trong hòa bình."
Sau mười phút ngắn ngủi.
Trí khôn của Godou đang bị thách thức trước việc phải thuyết phục Erica dừng những hành động của cô lại, trong khi đó Erica với ánh mắt của một tên sát nhân, chỉ có một mảnh vải che thân, hai người một lần nữa nhìn chằm chằm thẳng vào mặt nhau.
"Trước hết, hãy làm rõ chuyện này sao lại xảy ra và do lỗi của ai. Dù thế nào, là lỗi của cả hai vì đã uống quá nhiều đêm qua. Thế nên chúng ta cần phải suy ngẫm lại."
Không chỉ có bụng cảm thấy khó chịu, cổ họng cũng khô rang.
Đây là triệu chứng thông thường vào ngày hôm sau khi uống quá nhiều, giờ Godou cảm thấy không được khỏe.
Ngay cả vậy, anh thấy ngạc nhiên khi không bị hậu quả của việc quá chén hành hạ. Như ông và mẹ mình, có lẽ đây là khả năng của dòng họ Kusanagi, một đám người có lá gan vô cùng trẻ trâu, và toàn là những tên nghiện rượu lỗi lạc.
Nhìn kỹ, Erica cũng không bị.
Điều trên có lý, nếu một trong hai người họ bị say, thì họ đã không chè chén bê bết.
So với uống một mình, hay một nhóm đông người tụ tập tiệc tùng, uống rượu chỉ mất kiểm soát khi có hai người uống với nhau. Godou đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Nếu có chuyện gì mà phải bắt anh ực ực như trâu nữa, Godou sẽ không muốn lặp lại cái trải nghiệm này.
"Không thể nghĩ rằng ở cùng thế hệ lại xuất hiện người có tửu lượng ngang bằng tôi. Nếu là Lily, tí xíu là cô ấy đã xỉn mất rồi, và tôi có thể vui vẻ với cô ấy một chút..."
Có lẽ cực tự tin vào khả năng tiêu rượu của mình, Erica nhẹ nhàng thì thầm với chính mình.
"Dù sao, uống quá nhiều là lỗi của cả hai, không đưa cô về sớm hơn là sai lầm của tôi, nhưng cho tôi khiếu cái trò móc mắt và bay đầu. Có cách nào làm nguôi đi cơn giận của cô bớt máu me hơn không?"
Godou xin lỗi bằng kiểu của người Nhật, cúi đầu hối lỗi.
Trước khi đêm khuya đã có một giải pháp, là gửi Erica về vì người thuê phong này là Godou. Đó là lý do anh phải ngẫm nghĩ lại, tại sao anh lại không làm việc đó?
"Cậu nghĩ rằng một lời xin lỗi như thế là có thể thoát khỏi tội làm nhục tôi sao?"
Erica trừng đôi mắt băng giá của mình.
Có một luồng sát khí không gớm tay, khiến Godou toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng vẫn còn có thể nói được vài lời. Hít một hơi thật sâu, anh cố sức cãi lại rằng:
"Này nói đi, cô cứ coi chuyện này như mình đã ngủ với một con thú cưng không được à? Cô có cần phải lo dữ vậy không?"
"Tất nhiên! Đã chung chăn gối với người đàn ông không phải là hôn phu của mình, đây là nỗi nhục không kiếp nào rửa hết được!"
Được nuôi dạy hoàn toàn khác biệt so với anh, Godou được điều này nhắc nhở kĩ thêm một lẫn nữa.
Đáp lại những lời kêu ca của Erica, Godou suy nghĩ thêm.
Tuy nhiên, anh không thể nghĩ ra cái gì cả—vô phương. Vào lúc này, không thể làm gì ngoài việc tạm thời gạt chuyện này sang một bên.
"OK, tôi hiểu rồi. Cãi nhau vể chuyện này tại đây cũng sẽ không tới đâu cả, vậy sao ta không đi trước, chúng ta còn phải tìm nhà của Lucretia-san nữa. Đó là mục đích của hai ta, phải không?"
Godou không dám nói thêm điều gì nữa khi chờ đợi câu trả lời từ phía Erica.
Tuy rất tức, đầu óc cô rất nhanh nhạy và chắc phải ngay lập tức nhớ ra mục tiêu ban đầu của mình—đó là điều mà Godou đang hy vọng trong thân tâm anh.
"...Đúng. Là một hiệp sĩ, ưu tiên hiện giờ là đặt việc hoàn thành nhiệm vụ của mình lên trên hết."
Erica nói nhẹ.
Dường như đã bình tĩnh lại, cô gật đầu, một cách vô cảm như một mặt nạ của người Nhật Bản, mặc dù thật ra nó thậm chí trông còn khủng khiếp hơn cả trận lôi đình của cô. Cái vẻ mặt quyết tâm của cô thật tình thì còn kinh hãi hơn nữa.
"Vậy, hãy nhanh tới chỗ của Phù Thủy xứ Sardinia lẹ đi—sau đó, tôi sẽ khiến cậu thật lòng hối tiếc về cái tội của mình. Tôi sẽ tìm một hình phạt tàn nhẫn thích đáng dành cho tên cuồng dâm như cậu."
Bản thân bị gọi là cuồng dâm! Godou muốn than thở với ông trời.
Và thế là cuộc hành trình đầy sóng gió của hai nàng chàng, lại tiếp tục bước qua ngày thứ hai.
Phần 3
Bên dưới bầu trời quang mây, Oliena là một thị trấn nhỏ với nhiều cảnh đẹp.
Gần đó là những khu rừng xanh tốt cũng như những suối trong vắt, vừa mắt. Đối với một thị trấn có dân số không tới mười triệu người, cơ sở vật chất của nó được trang bị rất đầy đủ.
"Nếu là ở một thị trấn nhỏ như vầy, thì nhà Lucretia-san chắc cũng quá khó tìm... Chỉ là thật tình thì mình chưa liên lạc với bà ấy trước, chuyện đó làm mình cảm thấy khá lo—"
Godou mở bản đồ của thị trấn nhỏ nhắn này ra, và bắt đầu tìm kiếm chỗ gần ngôi nhà mà ông anh đã chỉ.
Hiện tại họ đang ở một quán cà phê gần nơi họ đã qua đêm.
Godou lẩm bẩm một mình và vừa ăn sáng. Mặc dù Erica ngồi bên cạnh anh, hai người họ không nói với nhau lấy một lời nào sau vụ xảy ra sáng hôm đó. Ăn xong, cuối cùng đã lúc mò tới đích đến của họ.
Godou hỏi đường những người đi ngang qua.
Sử dụng vốn tiếng Anh lóng ngóng để diễn tả cho họ biết nơi anh muốn đi, rồi lấy ra tấm bản đồ để hỏi han đường đi tới đó.
Do rào cản về ngôn ngữ, không có cách nào để truyền đạt được những chi tiết nhỏ nhặt.
Ngay cả vậy, cũng có thể suy đoán ra hướng gần chính xác, và sau đó họ bắt đầu khởi hành. Nếu bị lạc, họ sẽ xài lại phương pháp đó với những người qua đường khác.
Sau khi lặp lại việc đó được bốn lần, giờ là lần thứ năm—
"Ah, lẹ đi, chuyện này làm tôi bực mình rồi đó! Đưa cái bản đồ đây, tôi sẽ dẫn cậu đi cho."
Im lặng cho tới giây phút này, Erica cuối cùng cũng bốc hỏa.
"Gì, cũng được thôi. Nhưng không phải là tôi bắt buộc phải chấp nhận sự giúp đỡ của cô đâu đấy."
Godou lạnh nhạt trả lời.
Đúng một phần là lỗi của mình khi làm Erica giận dữ trong im lặng từ sáng đến giờ, nhưng có cần làm mích lòng đến vậy không!
"Tôi không có ý giúp cậu, mà chỉ muốn gặp Lucretia Zola nhanh hơn thôi! Cậu đang làm cái trò gì thế hả, người qua đường đó đã giải thích kĩ đến từng chút thế rồi, vậy mà cậu vẫn không biết tí gì là sao!"
"Sao nói thế được! Tôi có biết tiếng Ý đâu!"
Những người Godou hỏi thăm đều đã giải thích một cách cụ thể và tường tận.
Tuy nhiên, Godou không thể hiểu được từ tiếng Ý nào. Ngay cả khi muốn nói chuyện đàng hoàng bằng tiếng Anh, vốn ngôn từ của anh còn khá thiếu thốn, nên anh không thể hiểu được trọn ý. Đây là lý do tại sao họ đang tiến hành công việc một cách không có hiệu quả như thế này đây.
Erica nắm cái bản đồ và việc đầu tiên cô làm là dẫn cậu về phía trước.
Rõ ràng, cô nhớ tất cả tất cả những đường đi đã được giải thích, và có thể đi tới đích đến của họ không chút do dự. Dù trong lòng còn đang rất giận, Godou không có lựa chọn ngoài việc theo chân cô.
Kể từ lúc đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ và họ đến đích sau hai mươi phút.
Nhà Lucretia Zola nằm gần một khu rừng bên rìa thị trấn.
Cảnh một ngôi nhà bằng đá ở giữa một khu vườn tạo ra bầu không khí rất cổ kính. Từ cái cảm giác chung mà ngôi nhà mang lại, cùng với sự thật là chung quanh không có bóng nhà nào khác, trông khá hiu quạnh.
Nơi ở của phù thủy. Mặc dù là một căn nhà nhỏ, diện mạo của nó rất hợp với cái tên này.
Liếc nhìn qua khu vườn, cỏ dại mọc đầy khắp nơi. Có thể người chủ không thích thú với việc làm vườn, hoặc là vì quá làm biếng nên đã không thèm chăm sóc.
Dù sao, lí do lặn lội đến tận Sardinia chính là để tới được chỗ này.
Godou đi lên trước mặt Erica, bước tới cửa và nhấn chuông.
—Sau khi chờ đợi một lúc, vẫn không có phản ứng gì.
"Không có ở đây sao... Nếu vậy, chúng ta hãy chờ đến khi bà ấy trở về—hmm?"
Mắt Godou đột nhiên mở to nhìn chăm chú.
Với một tiếng rắc lớn, cánh cửa tự động mở ra.
Cẩn thận quan sát xung quanh, không có ai ở trước hay đằng sau cánh cửa, và cánh cửa gỗ đã cũ không có vẻ gì là đã được tự động hóa. Chuyện gì vậy?
"Có lẽ điều này có ý nói là mời vào. Cậu đã tới nhà của một phù thủy, đừng có bị ngã người bởi loại phép thuật đơn giản như thế này đấy."
"Chết tiệt, đây cũng là phép thuật sao. Thật là một ngôi nhà mờ ám..."
Bị Erica giảng đạo từ phía sau, Godou thì thầm một mình.
Bước vào ngôi nhà với chút lo sợ, Godou nhìn thấy một con mèo đen đang đợi anh ở lối vào.
Meo meo ~ ~ Nó kêu lên những tiếng không khác nhau gì mấy.
Thân hình mảnh mai đi với bộ lông xù trông khá mềm mại, con mèo này nhìn chả dễ thương chỗ nào.
Con mèo đen đột ngột bước vào sâu trong ngôi nhà. Đang đi giữa chừng nó dừng lại, vẫy chân, kêu ‘meo meo’ như đang gọi ai đó, sau đó nó đi tiếp.
"Nó thực sự biểu chúng ta đi theo à?"
"Chứ sao nữa, kia là một con miêu thú—ngay cả cậu cũng biết cái thứ cực kinh điển này, phải không?"
Tất nhiên là Godou đã nhận ra rồi, nhưng anh chỉ không muốn chấp nhận nó.
Godou lắc đầu, hất chứng sốc văn hóa qua một bên. Chần chừ vào giờ phút này chỉ tổ lãng phí thời gian, do đó tốt nhất nên đuổi theo kịp con mèo.
Họ được đưa một nơi có vẻ như là một phòng ngủ.
Đó là mùi thuốc—không, phải là đầy mùi thơm của thảo mộc. Căn phòng rất bừa bộn, và tựa lưng hết nửa người lên cạnh giường là một người phụ nữ.
Con mèo mới lúc nãy đang lúi húi vào một góc, ngáp một cách buồn chán.
"Chào mừng hai người đến ngôi nhà ta, họ hàng của người bạn cũ. Cậu là gì với anh ấy? Liếc một cái là ta đã đoán ra ngay, cậu chắc hẳn là cháu trai của Kusanagi Ichirou. Ta là Lucretia Zola."
Đột nhiên, người phụ nữ trên giường nói chuyện bằng tiếng Nhật chuẩn.
Godou ngạc nhiên đến nỗi phải bật ngửa ra phía sau.
Trước mắt anh là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ lót, vừa chào khách của mình vừa dựa mình lên cạnh giường. Đôi mắt mơ ngủ tạo ra nét quyến rũ lạ thường, trong khi mái tóc màu nâu vàng của cô cũng vô cùng đẹp.
Một người phụ nữ xinh tươi đang ở tuổi thanh xuân, tuổi của cô có thể là ở nửa sau của độ tuổi đôi mươi.
Ngay cả khi cô ăn mặc thế để cho mình trông trẻ hơn, thì cao nhất cô cũng ngoài tuổi ba mươi, mà hoàn toàn không đúng với những suy đoán trước đó. Nếu giữa cô và ông nội đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ cô cũng phải đã là một cụ già lớn tuổi, cao niên.
"Ah chàng trai trẻ, cậu bị ta làm cho ngây ngất rồi à? Có vấn đề gì sao? Hohoho, bộ dạng này có lẽ quá kích thích cho những người trẻ tuổi. Gần đây có một vài chuyện phiền phức đã xảy ra, vì vậy ta không thể rời khỏi giường được... Mà, bên trong cậu chắc phải hạnh phúc lắm? Đàn ông luôn luôn như thế."
"Xin lỗi vì đã ngắt lời. Cô là Lucretia Zola-san?"
Cô gật đầu để khẳng định câu hỏi của Godou.
"À, phải rồi. Cậu là Kusanagi Godou, đúng không? Ichirou đã gửi cho ta một bức thư giải thích mọi thứ và để cho cháu trai đi thay mình, vì thể tôi đã chờ cậu tới."
—!?
Godou đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh khủng.
Thần, pháp sư, những chuyện diễn ra trong ba ngày nay đã làm cái trí óc bình thường của Godou đến bờ suy sụp. Trúng thêm đòn cuối, não anh cuối cùng cũng ngừng họạt động.
"Đã tới tận đây, còn chỗ nào để cậu kinh ngạc nữa? Duy trì được một thân thể trẻ trung là đặc ân chỉ dành cho những phù thủy đã đạt đến vùng trời cao nhất của phép thuật. So với điều đó, tôi nghĩ Dị Thần còn sốc hơn rất nhiều đấy."
"Chao ôi, lại gặp phải vị thần xuất hiện trên đảo này, thật một chàng trai thiếu may mắn. Nhân tiện, này cô gái, cô là ai? Cô không giống người Nhật Bản cho lắm."
"Erica Blandelli. Đại Hiệp Sĩ của Thánh Giá Đồng Thiếc Đen. Vì nhiều lý do khác nhau, Tôi hiện đang đi chung với anh ta."
"Cháu gái của Sir Paolo à, ta có nghe đồn. Vậy có vẻ như cô đã đến vùng quê này vì Dị Thần đó, thật là một sáng kiến táo bạo."
Lúc anh nhận ra, Erica và Lucretia đã bắt đầu cuộc trò chuyện giữa những người phụ nữ.
Cuối cùng cũng bình tĩnh, Godou lấy ra tấm bia đá từ túi của mình.
"Dù sao, vật này... là thứ ban đầu ông tôi định đem tới đây—vật mà Lucretia-san đã bỏ lại ở Nhật. Xin hãy nhận nó."
Tấm bia đá được vẽ lên bức tranh như của trẻ con về một người đàn ông bị xiềng xích.
Liếc nhìn nó một cái, Lucretia nói:
"...Cấm thư của Prometheus, đúng như ta nghĩ. Từ nhiều năm trước, ta đã tìm thấy nó ở sâu trong những ngọn núi của dãy Kavkaz, thật hoài niệm làm sao."
"Signora, tôi có thể hỏi vài câu được không?"
Trong tiếng Ý, ‘Signora’ có nghĩa tương đương với việc gọi ai đó bằng chữ ‘Madam’.
Lucretia mỉm cười với Erica người đang cố gắng nói rõ ý định của mình một cách dè chừng.
"Gọi ta bằng tên cũng không có gì đâu. Như cô thấy đấy, sẽ không hợp tình hợp lý khi coi một mĩ nhân trẻ đẹp như ta là một một bà già. Thế Sir Erica, tại sao cô lại bám theo chàng thanh niên đến từ Nhật Bản này?"
Hai phù thủy nhìn nhau chăm chú.
Còn Godou là người thường thì cảm thấy thật khó chịu.
"Vậy thì Lucretia, cô chỉ cần gọi tôi bằng Erica là được. Sự thật là có một người liên quan đến vụ Dị Thần xuất hiện lần này đã tiếp xúc với Godou. Hơn nữa, cậu ta thậm chí còn mang trong mình một grimoire từ thời kì của thần thoại, cho nên cậu ta có thể có liên quan đến vụ việc này. Tôi đã nghi ngờ liệu cậu ta có ý đồ xấu xa khi đến gặp cô hay không."
Erica đưa mắt sang Godou như thể đang liếc nhìn thứ gì đó đáng khinh bỉ.
"Sau khi đi cùng với cậu ta một thời gian, cậu ta rõ ràng là một người không biết gì, thiếu thốn cách ứng xử, chả thể hiểu ai được, và rất đồi bại."
"Vậy sao, ta thật sự không thể thấy được những điều đó, nhìn bề ngoài trông cậu ấy y chang một chàng thanh niên vô hại."
Lucretia nói ra ý kiến của mình, trái chiều với lời bình độc hại của Erica.
Godou phản đối bằng cách nói câu ‘Đừng nhận xét bậy bạ như thế chứ!’ từ phía bên cạnh, nhưng Erica bơ anh hoàn toàn, và tiếp tục:
"Vậy chuyện cậu ta là cháu trai của bạn cô là có thật—có nghĩa là Godou thực sự đến Sardinia và sở hữu tấm grimoire này một cách tình cờ?"
"Đơn giản, ông của cậu ấy là một học giả, một người bình thường hoàn toàn không dính gì đến thế giới thần linh ma thuật."
Nghe những lời Lucretia nói, vai Erica chùng xuống thất vọng.
"Sao mà có thể thế được chứ, lãng phí quá nhiều thời gian quý báu cho một người tầm thường, thật đáng xấu hổ khi tôi lại làm một việc như vậy!"
"...Hãy để tôi nói cho rõ trước nhé, tôi có nói dối lời nào đâu!"
Trước khi anh bị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu, Godou muốn nhấn mạnh thực tế trên cho Erica nghe.
Rồi Lucretia mỉm cười nói.
"Cô không phải nản lòng như thể đâu, Miss Erica, nếu cô muốn biết thông tin về Dị Thần, thì đến đây là một lựa chọn sáng suốt. Coi như là phần thưởng cho những cố gắng tới đây của cô, ta sẽ nói cho cô."
"—Lucretia, phải chăng cô đã biết vị thần lần này là thần thánh phương nào?"
"Chính xác thì, ta không chắc chắn. Nguồn tin của ta chỉ xác nhận được đó là một chiến thần nào đó. Ban đầu ta đã nghĩ là vị thần như Melqart, nhưng sau đó hóa ra lại hơn thế một chút."
Lucretia mỉm cười yếu ớt trên giường.
Melqart. Nghe tên của vị thần này lần đầu tiên, đầu Godou đầy những dấu chấm hỏi.
"Ồ, cậu không biết à, chàng trai trẻ? Không thể nào trách cậu được, mặc dù là thần có ý nghĩa lịch sử rất lớn, tới thời hiện đại thì ông ta không còn nổi tiếng nữa. Không, chính xác hơn, chắc phải là cái tên thật sự của ông."
Lucretia tiếp tục lời giải thích của mình không vấp một chữ:
"Thánh vương được các bộ lạc Do Thái như người Canaan và người Phoenicia tôn thờ... Baal. Ban đầu là thần bão tố, sấm sét và bầu trời, sức mạnh tiếp tục lớn mạnh cho đến khi ông cuối cùng cũng nắm trong tay vô số quyền năng. Trong số các ngôn ngữ Ấn-Âu, Zeus và Odin là gần giống nhất. Cậu đã nghe nói về hai vị thần đó rồi, đúng không?"
"Vâng, tôi có biết."
Vị thần đứng đầu của Hy Lạp Zeus, cũng như vị thần đứng đầu của Bắc Âu Odin thường xuất hiện trong các vở opera.
Ngay cả đối với người Nhật như Godou, có rất ít người là chưa nghe qua tên của họ.
"Các thần bầu trời thuộc loại này, về cơ bản tất cả đều sở hữu nhiều đặc tính. Là vị thần lãnh đạo, vua, thần trí tuệ, thần sự sống, thần chiến tranh, thần địa ngục,vv... Baal cũng là một trong những nguyên mẫu đó. Có nhiều khuôn mặt thì có nhiều bí danh. Điều đó rất hiển nhiên, phải không? ...Melqart là tước danh được dân chúng tôn sùng khi ông bảo vệ thành phố Tyre."
Có vẻ giống một cái tên anh đã nghe thấy trước đây.
Godou tự hào về bản thân vì đã học hành chăm chỉ môn lịch sử. Lucretia cười dịu.
"Tyre là thành phố do người Phoenicia xây dựng nên. Màn phòng thủ của nó chặt đến nỗi phải mất một năm Alexander Đại đế mới chiếm được. Nơi đó cũng là trụ sở thủy quân của người Phoenicia, bá chủ của các vùng biển cổ đại. Đặt chân tới Sardinia, họ trở thành những người cai trị hòn đảo này."
Như vậy, Melqart là vị thần có quan hệ sâu sắc với đảo Sardinia.
Nói xong, Lucretia bổ sung thêm.
"Khắp Hy Lạp, Melqart được mô tả là một người đàn ông khổng lồ cầm chùy—vài ngày trước, ta đã chứng kiến thần Melqart xuất hiện với bô dạng như vậy."
"Nhưng Lucretia, không phải lúc đầu cô đã nói chuyện này không dính dáng đến thần Melqart rồi mà?"
Cô phù thủy tiền bối trả lời câu hỏi chen vào của Erica, khuôn mặt không chút đổi sắc.
"Đúng thế, không phải ở Sicily có khu quần thể kiến trúc hình trụ bằng đá sao? Năm ngày trước, tầm nhãn của ta đã nhìn thấy có sự tích tụ thánh lực bất thường ở đó. Để quan sát tình hình, ta đã tự mình đến đó."
Tâm nhãn—nó giống như khả năng nhìn thấu mọi vật hả?
Nghe dứt những lời này, Godou không còn có thể phủ nhận việc cô là một phù thủy nữa.
"Ở nơi đó, những gì ta nhìn thấy là cảnh hai vị thần đang tàn sát lẫn nhau. Một là Melqart, còn người kia có hình dáng của một chiến bính, cầm trong tay một thanh kiếm bằng vàng. Trận chiến khốc liệt giữa hai vị thần kết thúc bằng việc cả hai đều bị đã thương và bại trận."
Lucretia thở dài.
Như thể rất mệt mỏi, lo lắng cho sức khỏe của cô Godou tiến lại gần chiếc giường.
"Đừng lo lắng, chàng trai trẻ. Ta cũng nói sắp xong rồi—Melqart với cây chùy của mình và vị thần kia với thanh kim kiếm, họ tung ra đòn cuối cùng, gây thương tích nặng nề cho cả hai phía. Melqart hóa thành sét rồi bay đi, còn vị kim kiếm thần thì vỡ vụn."
"Vỡ vụn? Vậy là ông ta đã mất đi thân thể của mình?"
"Không, cơ thể của kiếm thần tách thành nhiều phần, mỗi phần sau đó biến thành một hình dạng mới. Một con heo rừng, một con chim ưng, và có cả những con như một con ngựa hay một con dê. Những hóa thân này lập tức bay xuyên qua đại dương hoặc vút lên bầu trời."
Nói theo cách khác hơn là, những con thú khổng lồ xuất hiện khắp nơi trên hòn đảo, được sinh ra từ những mảnh cơ thể của vị thần có thanh kiếm bằng vàng.
Godou cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng trở nên lố bịch hơn.
"Sau đó thì Phong thần đánh bại con thú ung dung tự tại kia, có phải là hiện thân của Melqart không?"
"Ai mà biết chắc được, cho dù là Melqart hay là kiếm thần, họ không thể nào phục hồi hoàn toàn trong thời gian ngắn như vậy được. Nếu họ đã phục hồi, tâm nhãn của ta đã phải cảm nhận được điềm báo, nhưng đến giờ vẫn là con số không. Cũng có khả năng họ đi khỏi Sardinia."
Trước câu hỏi của Erica, Lucretia chỉ trả lời băng câu "ai mà biết?" rồi nhún vai.
Mặc dù Godou không biết gì, anh cũng có thể nói được là tình cảnh hiện giờ đang rất không bình thường.
"Điều đó có nghĩa là cô đã bị cuốn vào cuộc chiến của thần, và bị cạn kiệt ma lực?"
"Đúng thế. Để bảo vệ tấm thân này trên cái bãi chiến trường đó, dùng phép quá sức là điều tất yếu. Mà nhờ có vậy, phép thuật của ta đã cạn sạch, và có lẽ sẽ mất ba tháng để hồi phục trở lại. Trong thời gian này thì ta không thể thi triển phép cấp cao, hay thậm chí là vận động cơ thể. Thật phiền phức."
Dù rõ ràng cô nói là phiền phức, giọng của cô vẫn khá nhàn nhã.
Godou bất chợt nghĩ tới tấm bia đá giữ trong tay nãy giờ.
"Vậy một lần nữa, tôi giao nó cho cô. Hãy nhận nó. Không phải trước đây Lucretia-san đã từng sử dụng vật này để khống chế thần à? Có lẽ lần này cũng sẽ hữu dụng."
"...Gượm đã, Godou. Tại sao cậu lại giấu tôi một chi tiết quan trọng như vậy?"
"Đây là đồ của Lucretia-san, lý do gì mà tôi phải tiết lộ mọi thứ cho cô biết chứ?"
Phớt lờ cô Erica cau mày, Godou đưa tấm bia đá ra trước.
"Hừm..." suy ngẫm, Lucretia nhìn chàng trai và cô gái. Cô đang nghĩ về điều gì?
"Chàng trai trẻ, việc tôi đã làm với Cấm thư của Prometheus, cậu đã nghe Ichirou nói rồi phải không?"
"Dạ, dù vậy thì... tôi vẫn chưa tin lắm."
"Miss Erica, cô đến đây vì mục đích phong ấn Dị Thần phải không?"
"Đúng vậy, tôi phải vượt qua thách thức này, để chứng minh mình có thể trở thành tài năng số một của Thánh Giá Đồng Thiếc Đen. Vì nó mà tôi mới chấp nhận nhiệm vụ khó nhọc này."
"Vậy ra đó là tại sao cô muốn biết chỗ ẩn náo của hai vị thần đó hả, vất vả quá!"
Lucretia than phiền giùm bằng giọng phù phiếm, hơn nữa—
"Tôi biết rồi. Chàng trai trẻ, tôi phó thác vật này cho cậu, hãy sử dụng nó cẩn thận."
Cô nói với Godou.
"Hả!" Godou bị sốc dữ dội, Erica cũng vậy.
"Lucretia Zola! Cô đang nghĩ cái gì vậy! Đưa một grimoire quý báu từ thời đại thần thoại cho tên ngốc đần độn này, quyết định dại cũng phải có giới hạn của nó chứ!"
"Dù cô đã nói thế, thứ này được mang tới ngay lúc này thực sự cũng vô ích—hay nói đúng hơn, với tình trạng hiện tại của ta nó chỉ là đồ bỏ đi. Cô có thể thấy cơ thể của ta bây giờ như thế nào rồi. Có người nào đoán được nó sẽ trở bên cạnh ta vào lúc này đâu cơ chứ, đôi khi vòng tròn số phận quả thật khá là mỉa mai."
"Vậy cô nên đưa grimoire cho tôi mới đúng! Đó gọi là dùng người đúng việc!"
"Nhưng cái đó quá hợp lý, chán lắm. Ta thích những lựa chọn thú vị hơn."
"Xin đừng giỡn bằng cái giọng buồn rầu như vậy ạ!"
Sự việc chuyển biến bất ngờ trên làm Godou té ngửa, nên anh quyết định chen chân vào.
Nhìn thoáng qua chiếc giường cô đang nằm—anh phát hiện, bên cạnh chiếc gối là máy chơi game và đã có một băng trò chơi được lặp trên đó.
_____Quest? Có phải là cái trò RPG(role-playing game, game nhập vai) đó không? Chắc hẳn là một game RPG dã tưởng từ rất lâu rồi?
"Chờ chút, vậy là cậu muốn từ chối? Nói trước là ta không quyết định vì bị ảnh hưởng bởi cái game ta đang chơi đâu đấy. Tuy vậy, một chàng trai trẻ Cấp Một đi phiêu lưu để hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là một yếu tố cốt lõi của thể loại phiêu lưu. Điều đó không làm máu cậu sôi lên sao?"
"Không có máu sôi bập bùng gì cả, hoàn toàn bất nguyên bất động luôn!"
Bỏ ngoài tai lời biểu tình của Godou, Lucretia tiếp tục:
"Tiện thể, tất nhiên là một Đại Hiệp Sĩ Thánh Giá Đồng Thiếc Đen—cô cháu gái và đứa học trò của Paolo Blandelli, cô sẽ không cố gắng dùng vũ lực cướp grimoire từ tay người thanh niên bình thường này đúng không?"
"Sao tôi có thể làm thế được?! Đừng có coi thường tôi!"
"Tốt. Miss Erica, chỉ có những người vượt qua khó khăn lớn lao mới có thể được gọi là hiệp sĩ. Nếu cô muốn người khác nhìn thấy được sự cao thượng của mình, thì với cái trợ ngại mức độ này đừng có mà đi kêu ca—còn về cậu, chàng trai trẻ!"
"Vâng?"
"Như ta đã nói, ta mong chờ màn trình diễn của cậu. Nên sử dụng grimoire này thế nào, mọi thứ đều do cậu toàn quyền quyết định. Giúp cô đây, bỏ trốn, sử dụng nó theo cách mà ta không tài nào tưởng tượng ra. Làm cho ta vui một chút đấy nhé."
Lucretia xong xuôi, rồi nói thêm một câu.
"Và, tôi trao cô gái này cho cậu, hãy chăm sóc tốt cho cỗ."
"Chăm sóc tôi á? Đùa vui thật! Người như thế mà đi chăm sóc tôi, xin đừng coi tôi là con ngốc chứ!"
Giận dữ thốt ra những lời trên xong, Erica đi tới chỗ cánh cửa với bước chân tao nhã nhưng thô lỗ.
Trông vô cùng cuồng nộ, cô bước ra hẳn khỏi căn phòng.
Anh nên làm gì?
Trong khi Godou phân vân, Lucretia quơ tay như đang định mời anh ra ngoài.
Có vẻ như buổi gặp mặt đã kết thúc. Bồn chồn lo âu, Godou lắc đầu, bước ra đuổi theo cô nàng tóc vàng xinh đẹp.
Nuraghe: là những công trình bằng đá lớn được tìm thấy ở Sardinia, phát triển vào thời kì Nuraghe giữa những năm 1900 – 730 TCN. Ngày nay nó trở thành một biểu tượng của Sardinia và cho một nền văn hóa đặc sắc, nền văn minh Nuraghe (Nuragic civilization). Trattoria: là nơi ăn uống kiểu Ý, ít trang trọng hơn ristorante nhưng hình thức hơn osteria.