Campione!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 3 - Câu chuyện về Sự khởi đầu. - Mở đầu.

Campione_v3_000b Campione_v3_001 Campione_v3_002-003 Campione_v3_004-005 Campione_v3_006-007 Campione_v3_008 Campione_v3_009

-----

Những kỳ nghỉ hè.

Kỳ nghỉ dài mà vô số học sinh cao trung nóng lòng mong đợi.

Trong khoảng thời gian một tháng rưỡi này, một số đi ra ngoài và vui chơi, còn số khác thì tham gia vào các môn thể thao, vẫn có những người làm việc vất vả ướt đẫm mồ hôi và dành hết niềm đam mê của mình vào công việc, tình yêu, các tiết học phụ đạo, hay những buổi doujinshi convention.

Nhưng vào khoảng thời gian này, đối với Kusanagi Godou, cụm từ kỳ nghỉ hè của anh đồng nghĩa với thảm họa.

"—Hoho. Anh nghe thấy không, Godou? Anh sẽ đi du lịch cùng với em cho kỳ nghỉ hè tới. Đây là một quyết định hiển nhiên và là ưu tiên hàng đầu của anh, vì thế anh nên chấp nhận nó đi nhé... Em không muốn câu trả lời không đâu đấy."

Cô gái tóc vàng mặc bộ đồ màu đỏ đã tuyên bố điều này một tháng trước.

Nụ cười trên gương mặt cô cực kỳ lộng lẫy, vậy mà cũng quá nỗi thâm độc.

Theo kiến thức của anh, Godou không quen cô gái nào ngoài Erica Blandelli có thể cười theo cách như vậy. Sở hữu sắc đẹp và vốn hiểu biết nổi trội, khéo léo một cách xảo quyệt, và là một tài năng dùng kiếm và phép thuật thiên bẩm, cộng với sự tự tin vào bản thân hoàn toàn trong các mặt này—một nụ cười cao quý tập trung tất cả những phẩm chất này lại với nhau.

Godou là một học sinh cao trung mười sáu khỏe mạnh.

Được hỏi đi du lịch cùng với một cô gái xinh đẹp như Erica, anh rất hạnh phúc, không nghi ngờ về điều đó.

Rất hạnh phúc, nhưng lại có một cái bẩy.

Anh chắc chắn không thể đồng ý mong muốn của cô tức thì như thế được. Nếu anh làm vậy, chuyện sẽ kết thúc theo thứ tự chuyến đi—đám cưới—có con—nuôi dạy con cái, và vào nửa cuối gian đoạn đôi mươi, gần hết cuộc đời anh đã được quyết định y như vậy một cách bán tự động—chuyện đáng sợ ngang trên có thể sẽ xảy ra đấy nhé.

"Chàng trai trẻ, ý cậu muốn nói là, lý do cậu chưa sẵn sàng chấp nhận đề nghị của Erica là vì... giống như là một người yêu cậu đã biết sáu năm rồi, có được ai đó cùng chung tính cách và sở thích làm bạn gái của cậu, cùng trong một mối quan hệ nồng thắm và mịt mờ, nó làm cậu cảm thấy an tâm và thoải mái, nhưng lại thiếu chút gì đó phấn khích."

Godou một cách tự nhiên nhớ lại những lời của người bạn lớn tuổi hơn mình sống trên hòn đảo Sardinia ôi thật hoài niệm.

"Sau đó một ngày đẹp trời nọ cô bạn gái nói ‘nè anh, chúng mình đã ở bên nhau cũng được một thời gian rồi. Sao chúng mình không ghé thắm ba mẹ anh lần tới đi.’ Vào lúc đó, chàng trai nghĩ ‘Ngay cả khi người yêu mình nói vậy, mình vẫn muốn làm một thằng đàn ông tự do, thậm chí dù chỉ lâu thêm một chút ít nữa,’và đại loại vậy. Do đó anh sử dụng lý do 'cũng được, có lẽ để lần sau em ạ’ như câu trả lời. Giống như cậu bây giờ đây."

"Tôi thậm chí còn chưa quen Erica được sáu tháng, cái thứ tượng tự mà cô nói sai bét hết rồi!"

"Ah ha ha, không phải câu nói này làm cái thứ tương tự đó còn thêm đúng hơn sao? Chuyện hệ trọng mà thường xảy ra sau ít nhất năm năm quen nhau đã xảy ra trong thời gian ngắn mà hai cô cậu biết nhau rồi còn gì. Cậu cảm thấy lúng túng dù đã chuẩn bị là chuyện bình thường thôi."

Mặc dù Godou không đồng tình với ý kiến không chút tế nhị trên, sâu trong con tim anh lại gật đầu lia lịa.

Suy nghĩ kỹ càng thì, anh không có bất kỳ lý do gì để từ chối Erica.

Ngay cả khi không nhắc đến vẻ đẹp và năng lực của cô, có cảm giác là tồn tại sự thấu hiểu lẫn nhau một cách thầm lặng giữa hai người.

Ngoài việc cực kỳ không xứng đôi, không còn sai sót nào trầm trọng. Quan trọng nhất là cách cô thể hiện tình cảm—nồng nàn, bằng lời nói, qua cử chỉ và hành động.

(...Thậm chí chỉ là một lời cầu hôn bằng miệng, từ thời điểm này trở đi, cuộc đời mình sẽ bị coi là một called game Ngay cả một trận playoff cũng sẽ không thể.)

Tuy nhiên, có một điểm mà Godou chắc chắn.

Tính quyết đoán, khả năng lập kế, óc sáng tạo của Erica Blandelli không ai sánh kịp.

Nếu đặt hết tâm trí vào, nhiều khi ngay cả điều không thể cũng trở thành có thể. Thêm vào đó, cô thậm chí còn có thể làm Godou nghĩ rằng hôn nhân dù sao có lẽ cũng không quá tồi tệ luôn đấy, đó là sự cuốn hút mà cô nắm trong tay.

Thế nên, Godou cảm thấy rằng bắt buộc phải không bao giờ lơ là cảnh giác và kháng cự với tất cả sức mạnh những lúc ở quanh cô.

Vì vậy mùa hạ này, anh tin mình sẽ toàn thây nếu tránh xa nanh vuốt của cô.

Với tất cả những thứ đó trong đầu, kết luận cuối cùng của Godou là chuồn.

Dùng sức anh không bao giờ có thể thắng được, còn về mưu kế và tài thích ứng thì khỏi nói. Chiến lược tự vệ tốt nhất là không đánh trực diện với Erica, vậy còn những đường thoát và những chỗ ẩn nấp tiềm năng thì sao?

Để đảm bảo có đủ ngân sách để chạy trốn, anh không có lựa chọn ngoài việc đi làm thuê cho những người quen mỗi ngày.

Đồng thời, kế hoạch tẩu thoát cần phải được vạch ra.

Nhưng trốn chỗ nào đây? Một nơi cô ta không thể muốn gì thì làm là tốt nhất.

Thật sự là một nơi như vậy có còn tồn tại trên trái đất này không...

Như kỳ nghỉ hè đến gần, Godou ngày càng đắm chìm trong suy nghĩ này.

"Vậy, Godou-san... Những gì cậu nói trước đây, chuyện gì xảy ra tiếp theo thế?"

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ, Godou được hỏi về việc này.

Sau giờ lớp học tại khu lớp trên của Học viện Jounan.

Trong một góc của một phòng học trống, người trước mặt anh là Mariya Yuri, thần tượng của ngôi trường nổi tiếng với sắc đẹp, sức quyến rũ và vẻ thanh tú của cô.

... Ngẫm nghĩ lại kỹ thì, thật rất khó tin là anh đã từng làm chuyện táo bạo đến thế với cô thiếu nữ này.

Godou cực lực cố gắng để có thể cư xử được bình thường. Nếu trở nên để ý đến qua khứ một cách chi tiết, anh sẽ quá xấu hổ để nhìn vào mặt cô.

"Haha, chuyện bỏ chạy khỏi Erica ấy à? Aye, mặc dù tớ đã chuẩn bị đủ thứ rồi, vẫn chả có chỗ nào để núp cả. Thiệt tình thì điều đó thực sự phiền phức."

"Vậy à..."

Yuri gật đầu và lẩm bẩm bên cạnh anh.

Không biết làm sao nhưng có cảm thấy như cô đang cố tình tránh nhìn thẳng vào mặt Godou.

Đó là điều dễ hiểu, cái chuyện đã và đang nè nặng lên tâm trí cô.

Hime-Miko Musashino—miko liêng thiêng có trọng trách bảo vệ khu vực Kanto với tâm lực của mình.

Trong số đó, Yuri sở hữu sức mạnh tâm nhãn làm mọi người phải chú ý đến. Nhưng do hoàn cảnh, không thể nghĩ rằng cô đã làm ‘’chuyện đó’’ với Godou... Anh ước mình có thể tìm được cái hố nào đó để chui vào.

"Về, về việc đó Mariya-san, nên nói thế nào nhỉ, thì à—"

"G-Godou-san, việc đó, erm, về việc đó—"

Mở miệng cùng lúc một cách trùng hợp chỉ làm tình cảnh này thêm khó khăn cho cả hai bên.

"...Nếu cậu có gì muốn nói, đừng bận tâm đến tớ và cứ nói trước đi."

"Không, không, không có gì đâu. Cậu nên nói trước, Godou-san."

Trong khi cứ tiếp tục để cho nhau nói trước, không thể tránh khỏi việc khuôn mặt họ gặp nhau.

Vào lúc đó, Godou nhận ra mặt anh đỏ như quả táo. Yuri cũng không khác gì mấy, ngã sang đỏ vì ngượng ngùng.

…Erica Blandelli, anh chưa bao giờ gặp được người nào hiểu anh hơn cô.

Đã chơi bóng chày trong khoảng thời gian quá lâu, Godou đã gia nhập như một cầu thủ bắt bóng với nhiều người trước đây.

Nhưng không ai đã từng 'như một' với anh như cô, một người khác giới.

Chỉ quen biết nhau vỏn vẹn bốn tháng, họ thấu hiểu nhau đến mức độ lòng hòa tâm nguyện, nhờ đó chỉ với một cái nhìn thoáng qua, họ có thể truyền đi những gì người kia đang suy nghĩ một cách hoàn hảo.

Nhưng bây giờ, cô gái trước mặt anh, Mariya Yuri, lại hợp nhau đến độ tương tự.

Cách cô gái này nói, suy nghĩ và hành động trong vô số tình huống, hợp anh đến kỳ lạ.

Ngay cả đối với người thừa nhận mình không có kỹ năng ứng xử với cô gái, gần đây Godou nhận thấy rõ ràng.

Ở cùng với Yuri không bao giờ khó chịu.

Godou có thể dành một ngày với cô mà không nói gì hết, song anh vẫn không cảm thấy bực bội khi ở quanh cô.

Dù không thể có lời giải thích nào thõa đáng, Godou có thể hiểu được. Những lời gai góc và nghiêm khắc là một biểu hiện từ lòng nhân ái của cô. Mariya Yuri là người tốt bụng và dịu nhàng nhất mà Kusanagi Godou từng biết. Do đó anh tin rằng mình sẽ bị trừng phạt nếu không thể hiện sự biết ơn của mình với cô.

"Umm... Xin lỗi nhé Mariya. Tớ đã... luôn gây ra cho cậu quá nhiều rắc rối."

"C-cậu đang nói gì vậy? Không phải một lần duy nhất mình cảm thấy rằng cậu đã gây ra rắc rối cho mình, thế nên đừng tự trách bản thân mình nữa. Cố gắng lên."

Một Yuri mặt đỏ ửng nói, khiến Godou không thể làm gì hơn ngoài việc cười lúng túng.

Rất có thể cô nói điều này để giúp anh kiên định hơn, chắc là anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó.

"Haha, tớ hiểu rồi. Mình sẽ cố gắng... mà Mariya muốn nói điều gì lúc nãy vậy?"

"À, phải rồi... Về chuyện đó, Godou-san, về vấn đề tìm kiếm nơi ẩn nấp trước đó của cậu... Nếu cậu không bận tâm, thì để chuyện đó cho mình được không?"

Bất ngờ được nói tới việc này, Godou cảm thấy bị sốc và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Yuri đang xấu hổ.

Hime-Miko—một 'hime' thật sự, có vóc người khá đáng thương hại nhưng rất tao nhã, đột nhiên nói ra chuyện đó.

"Sự thật thì, là Amakasu-san của Ủy ban Biên soạn Lịch sử sẽ chuẩn bị cho cậu. Có vẻ anh ta chân thành mong muốn giúp Godou-san..."

Ủy ban Biên soạn Lịch sử.

Tổ chức với mục tiêu che lắp đủ loại sự việc kỳ quặc—ma thuật, phép thuật, hiện tượng siêu nhiên, thần thánh, và những hiện hữu siêu nhiên khác khỏi mắt dân chúng.

Khi nghe tên thành viên Ủy ban Biên soạn Lịch sử, Godou không thể không nghĩ ngợi.

Mình có thể tin tưởng một tổ chức mà thậm chí còn không biết chút gì về nó không? Mình có thể trông cậy vào họ không đây?

"Tất nhiên, khi chúng ta tới đó mình sẽ làm hướng dẫn viên du lịch của cậu. Vậy nên ngay cả khi ở nước ngoài, cậu sẽ không cảm thấy bất tiện gì đâu. Mình sẽ chăm sóc tốt cho cậu—cậu đừng có mà hiểu lầm đấy, là yêu cầu từ ủy ban, nên không thể trách được..."

" Oh, mặc dù nó rất tuyệt, nhưng lần này, tớ nghĩ tớ xin khiếu."

"Đây chắc chắn không phải vì mình muốn đi du lịch cùng cậu vì thế mình mới đề nghị như vậy đâu đấy—eh? Lần này? Xin khiếu...?"

Nhìn thấy Yuri ngạc nhiên, Godou trả lời.

"A, thậm chí cho dù cậu đã làm rất nhiều cho mình, nhưng xin thứ lỗi, tớ phải nói không lần này."

"L-làm sao thế được chứ! Nhưng Godou-san, không phải mới vài phút trước cậu còn trông như đang gặp nhiều rắc rối sao!?"

Mặc dù Godou rất biết ơn lời đề nghị chân thành của cô, anh vẫn phải từ chối.

"Không được đâu, mặc dù tớ có nhờ cậu giúp, nhưng tớ không nghĩ mình có thể chấp nhận sự giúp đỡ của công chức nhà nước cho vấn đề như thế này được. Đó là những gì tớ nghĩ, tớ rất xin lỗi."

Nếu là lời đề nghị của mình Yuri, anh sẽ khoan khoái nhận lời. Nhưng nếu liên quan đến cái tên của một tổ chức mơ hồ và đáng ngờ như thế, tốt nhất là nên suy nghĩ lại trước khi đồng ý.

Campione. Tên của quỷ vương đã chiếm đoạt được quyền năng của một vị thần. Một chiến binh vừa phàm nhân vừa siêu phàm.

Đáng tiếc thay, Godou giờ đã vào hàng ngũ của những sự tồn tại vượt qua cả lý lẽ thường tình này. Nếu tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, anh phải suy nghĩ cẩn thận và cảnh giác trước họ. Dù Kusanagi Godou có ghét điều này bao nhiêu đi chăng nữa, bây giờ anh là Vua, người có ảnh hưởng sâu rộng đối với thế giới phép thuật và ma thuật.

Ví dụ, Erica là một pháp sư từ tổ chức phép thuật Thánh Giá Đồng Thiếc Đen.

Godou sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự giúp đỡ của cô—cũng như từ tổ chức đứng đằng sau cô. Đó chủ yếu là vì người đứng đầu tổ chức, chú của Erica, là một người nổi tiếng.

Hiệp sĩ cao quý trong số các hiệp sĩ. Huyền thoại sống sắc đỏ đen.

Người duy nhất mà Erica, người đẹp với lòng tự trọng quá cao, kính nể nể trọng.

Godou chỉ gặp ông một lần, nhưng là quá đủ để cho Godou bày tỏ sự tôn trọng y hệt cho ông. Nếu có ai thể hiện tròn vẹn những lý tưởng hiệp sĩ, đó chắc chắn phải là ông.

Cảm giác mãnh liệt khi họ bắt tay chào tạm biệt vẫn còn rất sinh động trong tâm trí Godou.

"...Godou-san, vì chuyện gì đó cậu trông hạnh phúc."

Yuri đột nhiên nói.

Với ánh mắt ngờ vực, cô ấy nhìn chằm chằm vào Godou có chút giận dỗi vì lý do nào đó.

"Nhìn về phía xa xăm, như đang nhớ về ai đó cậu rất thương nhớ vậy—"

"À, xin lỗi, tớ chợt nhớ một người quen cũ ấy mà."

Trả lời không chút nghĩ suy, Godou đang ngẫm nghĩ về một chuyện.

Nếu ông, Paolo Blandelli, biết Erica đang cố gắng quyến rũ Godou, có lẽ ông sẽ đưa ra kế sách để giáo dục cháu gái của mình thành một cô tiểu thư đàng hoàng.

Nhưng Godou không biết làm thế nào để tự mình liên lạc với ông.

Không, chờ chút đã, không phải anh có một người bạn biết về những thứ này sao...!

Godou không thể không cảm thấy phấn khởi.

Dù cho cơ hội có mỏng manh, vẫn đáng để thử, mọi khả năng phải được khám phá hết!

"Tớ đột nhiên nhớ là có chuyện cấp bách cần phải làm thế nên tớ đi trước. Dù sao thì, cảm ơn vì mọi thứ."

"Ah, Godou–san!? Cậu nhớ đến ai thế hả, mình muốn biết—"

Để có thể về tới nhà một cách nhanh chóng, Godou bắt đầu chạy.

Hồi nãy Yuri muốn nói với mình cái gì vậy? Chắc là mình sẽ hỏi lại cô ấy lần tới gặp nhau vậy.

Hai đêm sau, Godou đang kiểm tra câu trả lời mà anh đã mong đợi một cách cực kỳ háo hức.

Bật máy tính xách tay cũ của mẹ anh lên để mở email, câu trả lời chờ mong đã lâu cuối cùng đã đến.

Tên người gửi là Zola. Tên của một pháp sư Godou đã quen khi còn ở Sardinia.

"Ra sao đây?... Mình hy vọng là một trả lời tốt đẹp!"

Godou tiếp tục cầu nguyện khi mở email ra đọc.

‘Cũng đã được một thời gian rồi phải không, chàng trai trẻ. Ta đã nghe rất nhiều về những việc làm của cậu. Tên của cậu như một quỷ vương chắc đang vươn cao và xa lắm. Điều đó làm ta tự hào khi biết mình cũng đã góp công cho sự chào đời của cậu.'

Được viết bằng tiếng Nhật với những nét chữ kanji thuần thục đến điêu luyện, cô mở đầu với một lời chào quá đà.

‘Sau là, về yêu cầu của cậu muốn tìm cách tự mình liên hệ với Paolo Blandelli, xin thứ lỗi nhưng ta thật sự không biết. Dù sao, anh ta cũng là thủ lĩnh của một tô chức có danh tiếng và là Kị Sĩ Templar có cấp bậc cao nhất. Ngoài ra ta vẫn chỉ là một pháp sư đã già vùng thôn quê. Làm sao mà có thể biết được kênh giao tiếp cá nhân chứ?'

Vào lúc này, Godou bắt đầu cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục đọc tiếp.

‘Nhưng, ta hiểu cảnh tiến thoái lưỡng nam của cậu và không quá máu lạnh đến nỗi có thể lờ đi chuyện này. Như vậy, mùa hè này ta chào đón cậu đến nơi ở khiêm tốn của ta ở đây tại Sardinia. Sau tất cả, đối với pháp sư cỡ như Erica Blandelli, cô ta sẽ gần như ngay lập tức tìm ra dù cậu có trốn ở đâu đi nữa nếu nghiêm túc lên. Cách duy nhất thoát khỏi cô ta là nhờ đến sự giúp đỡ của một pháp sư tài ba, và ta sẵn lòng giúp đỡ cậu về khoản này.'

Đúng, y như cô đã nói, đây là vấn đề khiến Godou phải khổ sở, và anh không thể không gật đầu đồng tình.

'Còn chuyện vé máy bay và những thứ tương tự, cứ để mọi thứ cho ta. Không cần phải cảm ơn. Xem nó như là bồi thường vì làm cậu dính vào cái rắc rối, vào một cái thế giới nhân quả này. Ta mong đợi được nhìn thấy mặt cậu sau cuộc gặp mặt cuối cùng của chúng ta một vài tháng trước.’

Ký tắt email của mình với dòng chữ ‘bạn của cậu’.

"...Mình thật hời hợt. Mình đã nghĩ cô ta là một người hay xen vào chuyện của người khác hết chỗ nói, nhưng không hề nghĩ cô ta lại quá chu đáo đến vậy."

Tựa nhìn thấy một kẻ tù tội cho một mèo hoang thức ăn—Godou cảm thấy xúc động như thể chứng kiến một cảnh tượng như trên. Anh cảm thấy xấu hổ vì sự khờ dại của mình.

Bạn bè vẫn là tốt nhất! Anh cảm thấy vô cùng nguôi lòng và cảm ơn cô từ tận đáy lòng mình.

—Mọi chuyện xảy ra sau đó rất êm thắm.

Nói cho ông nội và mẹ biết là anh sẽ đi nghỉ mát một mình, đã thỏa thuận với ông nội của mình giữ kín chuyện này, bí mật chuẩn bị qua khỏi tai mắt của cô em gái Shizuka, cuối cùng xác nhận khoảng thời gian anh sẽ ở lại Sardinia.

Sau đó, trong nửa cuối của tháng Bảy, ngày trước khi lễ kết thúc học kì.

Trái ngược với Erica gần đây luôn trong tâm trạng vui vẻ, Godou đã đồng ý 'chuyến đi trước hôn nhân’ một cách khó chịu và vô tâm.

Trái tim anh nỗi lên ngọn lửa chiến đấu như thể đang đóng một vai trong bộ phim truyền hình bị đảo lộn, nhưng anh không tỏ ra bên ngoài.

Kế hoạch đã được thực hiện, êm ấm trong im lặng.

Đây là con đường đến chiến thắng. Ngay cả khi đi ngược lại tính không giấu giếm bí mật của anh, điều đó là tất cả mọi thứ cần thiết cho một tình huống như thế này.

...Ngày hôm đó, tan trường, Yuri nói với Godou:

"Godou-san, mình có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể đi với mình một lúc được không."

Phải đối mặt với những lời lạnh lùng bất ngờ từ Yuri trong khi theo cô đến một góc vắng vẻ của ngôi trường, Godou cảm thấy một cảm giác căng thẳng không rõ nguyên do. Như thể một chuyện gì đó không may sắp xảy đến, anh có linh cảm không tốt.

"...Mình sẽ hỏi thẳng, Godou-san, mùa hè này cậu có đi đâu không?"

Godou không thể biết được là có phải do Mariya Yuri không hiểu cách cái thế giới này vận hành, hay là do cô không thể ý thức được không khí hiện tại.

Mặc dù rất thông minh và suy nghĩ chuyện rất thấu đáo, cô vẫn chỉ là một cô tiểu thư luôn được chở che.

Do đó cô không thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh. Nhưng có khả năng là do bản năng tự nhiên mạnh mẽ, đôi khi rất sắc nét của mình, mà cô vẫn có thể phán đoán được tình thế mà không cần làm trước bất cứ điều gì.

Lần này cũng vậy.

"...Nếu vậy, cậu sẽ đi đâu?"

"Ngay cả khi cậu hỏi tớ, đó là một bí mật, có được không?"

Yuri đang nói theo cảm tính chứ không theo lý lẽ.

Giả ngu trước mặt cô cũng vô ích, Godou cúi đầu xuống như một cử chỉ nài nỉ.

Ngay cả thành viên trong gia đình cũng không biết anh sẽ đi đâu... Nghĩ lại, ông nội và người mẹ cho phép anh bí mật lên kế hoạch chuyến đi này, thực sự khá tuyệt vời trong một khía cạnh nào đó.

"Tất nhiên là không được! Không có mình bên cạnh... Không, không một ai bên cạnh, những chuyện đồi bại gì cậu dự tính sẽ làm vậy hả? Nếu cậu không nói mình biết một cách chi tiết, mình sẽ không cho cậu đi đâu!"

Lời nói của cô chứa đụng tình cảm gia đình thậm chí còn lớn hơn của chính bản thân anh.

Biểu hiện trên khuôn mặt của Yuri đột nhiên thay đổi, cô nhận ra rằng mình đã thốt ra nỗi quan tâm lo lắng khá lạ lùng.

"V-vậy là như thế, mặc dù mình chưa bao giờ nghĩ rằng nó thực sự sẽ xảy ra, nhưng lại là như thế...? Như đi nghỉ mát với người phụ nữ mà cậu chỉ mới thân thiết hơn có một chút đó... Có phải cậu lên kế hoạch và làm chuyện đó xảy ra không hả?"

Sao cô ấy lại có suy nghĩ như vậy chứ? Godou vô cùng bối rối vì điều này.

"M-một cô gái tớ thân thiết hơn ý cậu là sao?"

"T-thê thiếp địa phương(local wife), không phải là có một câu nói như vậy sao? Có quan hệ nam-nữ bất chính đồi bại như một hợp đồng ngắn hạn... Mình thực sự đã nghĩ sai về cậu!"

Không thể nào hiểu nỗi lời buộc tội của cô, nhưng rõ ràng là cô đang kịch liệt lên án một điều gì đó.

Tại sao lại là thê thiếp địa phương? Không phải nó là cụm từ đã lỗi thời cách đây rất lâu sao?

'—Hoho, Kusanagi-san bỗng nhớ đến một người bạn thân từ một nơi xa xôi, sau đó đã quyết định được đường thoát thân cho mình, Yuri-san cảm thấy thế là đúng... Vậy thì, Yuri-san, đó có thể rất rắc rối. Cô đã nghe thuật ngữ thê thiếp địa phương chưa? Gì, chưa à? Nó cũng là một loại quan hệ giữa những người tình—‘

Có ai đó đang nói chuyện với cô sau lưng anh, nhưng tất nhiên, Godou không hề biết gì.

Ngoài ra, người này cũng đang thêm dầu vào lửa.

‘Hoho, Yuri-san chắc đang nghĩ Kusanagi-san không thể nào có một mối quan hệ như thế vì anh ta mới chỉ ở cao trung chứ gì? Nhưng cô không được quên rằng anh ta không có gì là một học sinh cao trung bình thường cả, anh ta là một vị vua. Một trong bảy người là hiện thân của ác quỷ và Rakshasa, vua của những pháp sư. Có gan tham gia một cuộc tình như vậy không phải là không thể—‘

‘Ah, luôn có kế sách phá giải. Rất dễ dàng và hiệu quả... Yuri-san chỉ cần đi theo. Đi chuyến đi đó như là một đôi và theo dõi hành động của anh ta.’

Đầu cô được đưa vào toàn những suy nghĩ không cần thiết như trên, nhưng Godou không thể nào biết được.

Do tất cả điều này, Godou không thể không cảm thấy lúng túng trước trí tưởng tượng sống động của Yuri.

"Không phải thế, xin cậu hãy suy nghĩ theo lý lẽ thường tình, những chuyện như vậy thật quá không bình thường đúng không?"

"Vậy thì cho phép mình hỏi cậu, có người quen nào tại nơi cậu định đến không?"

"Thì à, đại loại là, có."

"Sau đó, người quen của cậu là nam hay nữ?"

"Ừm, nữ..."

"Cô ấy là loại người nhu thế nào? Có phải cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp?"

"Ừm, đó là một câu hỏi khó trả lời... Tớ có thể không thể trả lời được không?"

Trả lời chuỗi các câu hỏi nối đuôi nhau.

Sau khi lắng nghe câu trả lời của Godou, Yuri kêu lên:

"Quá vô liêm sĩ, Godou-san! Mình đã thực sự tin cậu! Mình thực sự đã muốn tin cậu!"

"Hả? Ừm, Mariya-san? Nếu cậu suy ngẫm chuyện này một cách bình thường......."

"Nó đúng là sự thật rồi! Giấu mình và Erica-san có mối quan hệ dơ bẩn như vậy với một người phụ nữ khác... Cậu thật quá ti tiện!"

Bị đánh giá như thế, Godou vô cùng rối trí.

Không thể nghĩ rằng người con gái anh lúc đầu yêu cầu giúp đỡ lại có một sự hiểu lầm kỳ dị đến thế.

Nếu chuyện không được làm sáng tỏ nhanh, thì sẽ nguy to. Mặc dù không có cách nào bằng lời lẽ, nhưng Godou cần bằng kế này hay sách nọ phải vượt qua.

"Theo ý kiến của Amakasu-san, nếu một người con trai cố gắng né tránh chủ đề như thế này, thì chắc chắn là có gì đó không thể chấp nhận được đang diễn ra!"

"Thằng cha đó dạy cho cậu cái gì vậy trời!?"

Thành viên Ủy ban Biên soạn lịch sử, Amakasu Touma.

Mặc dù có thái độ thoải mái và phóng khoán, Godou luôn tin ra anh ta là một người kỳ quặc đến tận tủy. Nhưng không thể nghĩ anh ta lại làm chuyện phiền phức đến vậy, giờ anh phải làm gì để sữa chữa vấn đề đây?

"Mariya, xin cậu hãy suy nghĩ lại một cách bình tĩnh. Tại sao cậu lại tưởng tượng ra chuyện đó chứ? Tớ thực sự không hiểu, cậu nghĩ tớ là hạng người gì vậy?"

"Một con quỷ lừa dối phụ nữ! Một tên bạo dâm! Chắc chắn không phải là một người bình thường!"

Giọng của cô đã tràn đầy cảm xúc, và Yuri nói không chút nghĩ suy.

Tựa như một đứa trẻ đang hờn giỗi, Godou rất ngạc nhiên khi thấy mặt này của cô.

"Bởi vì ngay cả cho đến giờ, không phải cậu đã làm đủ chuyện lố lăng sao!?"

"Ừm, mặc dù không hẳn là không chính xác, những tớ không nghĩ là mình đã làm gì như chứa chấp một tình nhân ở đâu đó! Và sẽ không bao giờ, tớ sẽ không bao giờ làm chuyện như thế đâu!"

Chống lại Yuri trong tình trạng hiện tại, lý lẽ chỉ là đồ bỏ, vì vậy Godou không có lựa chọn ngoài việc tuyên bố một cách mạnh mẽ như vậy.

Nhân tiện, nếu cuộc nói chuyện này mà bị ai đó nghe lỏm thấy, người ta sẽ có thể nhầm tưởng đây là một cuộc cãi vã của một cặp tình nhân.

Sao lại thành ra thế này cơ chứ? Godou không thể không nguyền rủa sự bất hạnh của mình.

"Nếu cậu nói vậy... Xin hãy đưa ra bằng chứng."

Yuri nhẹ nhàng thì thầm khi cô cúi đầu xuống. Godou ngay lập tức phát ra tiếng "hả?"

"Hãy đưa mình đi cùng cậu! Hãy để mình ở bên cạnh cậu, sau đó cậu sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân! Nếu thực sự vô tội, sau đó thì cậu có thể làm được điều này, đúng không?"

"—Cái gì!?"

Và sau đó lễ kết thúc học kỳ đã đến.

Là ngày cuối cùng của học kỳ, nhưng Godou không đi học.

Vào buổi sớm, chỉ mới qua sáu giờ, anh đã hoàn tất tất cả các công việc chuẩn bị cần thiết cho chuyến đi. Anh rời nhà và đi trên con đường đến bến xe buýt.

Lý do Godou không đi học ngày hôm nay là vì một thực tế làm anh lo rằng có khả năng Erica có thể bắt cóc và giam giữ anh. Điều này sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch và mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể hết.

Ngày hôm qua, anh đã phải mất nhiều năng lượng chỉ để trấn tỉnh Yuri tức giận đẫm lệ và đang nổi trận lôi đình.

Đứng trước Yuri đã cố gắng rất nhiều để không thể hiện cảm xúc của mình ra nhưng đôi mắt của cô rõ ràng đã ngã đỏ vì tuôn lệ, cuối cũng anh cũng bị đánh bại. Nhớ lại chuyện trên khiến Godou buồn rầu.

... Đi chuyến tàu điện ngầm, anh đến trạm Ueno.

Ở cổng kiểm vé trung tâm, có ai đó đang đứng đợi.

"Chào buổi sáng. Ừm... Mong cậu quan tâm đến mình."

Rất có thể vì xấu hổ về cơn thịnh nộ của mình ngày hôm qua, khuôn mặt của cô đỏ đủ chỗ.

Đối diện Yuri với khuôn mặt đã đỏ như một quả táo, Godou gật đầu.

Mang theo một va li lớn, lần đầu tiên Yuri mặc trang phục thường nhật trong kí ức của Godou. Cô mặc một chiếc váy ngắn tay màu trắng và một chiếc mũ lớn, chắc là để che khuất ánh nắng mùa hạ. Bộ trang phục này, cùng với nước da trắng nõn nà của cô, dường như hợp cô một cách hoàn hảo.

Campione_v3_029

So với trang phục bình thường của cô bộ đồng phục hay là trang phục miko, đây là vẻ ngoài tươi mát, mới mẻ. Nó khiến tim Godou bỏ một nhịp.

Nhớ ra là anh sắp chuẩn bị đi nghỉ với nàng thiếu nữ xinh đẹp đây, tim Godou bắt đầu đập nhanh hơn.

...Không phải chuyện này y như trốn nhà theo người yêu sao?

"V-vậy thì, chúng ta sẽ đi đâu?"

"P-phải rồi."

Godou và Yuri bắt đầu cùng nhau đi bộ.

Vì lý do nào đó, thực sự có cảm giác như đang trốn nhà, suy nghĩ về điều này làm Godou cố ý nhìn về phía trước, không thể nhìn thẳng vào mặt Yuri. Nhưng cô ấy chắc cũng cảm thấy thế đúng không?

Cứ như thế, họ bước vào cổng kiểm vé không nói với nhau lời nào. Để bắt chuyến tàu điện đến sân bay Narita, họ tiến vào quảng trường chính.

...Sau đó, không có gì đặc biệt xảy ra. Lần soát vế của Yuri hoàn tất.

Hóa ra là Yuri và Godou trên cùng một chuyến bay và thậm chí còn ngồi cạnh bên nhau.

Tất nhiên, đó là nhờ nỗ lực bí mật của Ủy ban Biên soạn Lịch sử.

Những nỗ lực của Ủy ban cũng đã làm Yuri có được sự chấp thuận ngay lập tức từ gia đình Mariya...

Rất có thể, người hăng hái sau hậu trường là thành viên Ủy ban Biên soạn Lịch sử quen thuộc — tưởng tượng Amakasu Touma bí mật cười thầm một mình, Godou không thể làm gì thêm ngoài việc thở dài.

Bỏ quá nhiều công sức vào chuyện này, anh đang nghĩ cái gì vậy trời?

Còn người bạn cũ của ông ở Sardinia, Godou gửi một email nói là ‘một người nữa sẽ đến.’ Có câu trả lời ngay tức thì ‘rất thú vị, không thành vấn đề.’

Bên đó cũng đang giở trò.

Nghĩ đến việc anh đang bị kẹt trong một tình huống kỳ kỳ, Godou bắt đầu cảm thấy chán đời, khi Yuri đột nhiên nói:

"Ừm, Godou-san, về người sẽ lo cho chúng ta... Cô ta là người như thế nào? Nếu có thể, cậu có thể cho mình biết về cô ta được không?

Rất có thể không thể chịu đựng được sự im lặng, cô đột nhiên nảy ra câu hỏi này.

"Cô ta là một pháp sư. Thêm vào đó, cô ta chắc chắn là một trong những thủ phạm đã cho tớ cái cơ thể này."

Tìm kiếm sự vui thích ngày hôm đó, đề nghị của cô đã châm ngòi dẫn đến việc Godou có trận chiến sinh tử với một vị thần.

Tất nhiên, có sự kết hợp của các yếu tố may rủi khác nhau mà cuối cùng đã dẫn đến kết quả hiện tại—

"...Vậy là như thế. Người, mà Godou-san trông cậy, chắc chắn là một phụ nữ xinh đẹp."

"Ừm, Mariya, cậu rõ ràng chưa gặp cô ta. Có thành kiến trước như vậy là không đúng đâu."

"Nhưng mà mình chắc chắn phải đúng? Nhìn vào khuôn mặt Godou-san, mình chắc chắn. Nó nhất định là sự thật."

Tớ thực sự hy vọng cậu không sử dụng khả năng tiên tri của cậu vào thời điểm như thế này.

Phải đối mặt với nàng miko mà nhận thức của cô vượt xa sự hiểu biết của con người, Godou lắc đầu.

"Không, mặc dù cô ta là nữ, tớ không bao giờ ấp ủ những loại suy nghĩ như thế về cô ta. Cô ta cùng thế hệ với ông tớ—một người đã già. Là thật đấy!"

Nhưng bất chấp những lời chối cãi điên cuồng của Godou, Yuri chỉ trừng mắt một cách lạnh lùng.

"Mặc dù những gì cậu nói không có vẻ là một lời nói dối, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ sự thật đúng không?"

"Sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích. Chắc chắn không phải là thứ có thể giải thích ngay được!"

"Về chuyện đó, cậu không cần phải lo lắng. May mắn thay, thời gian ở đây rất dồi giàu. Từ đây đến Ý sẽ mất khoảng nửa ngày. Vì vậy, cho dù bạn có định giải thích bao lâu đi nữa, thì mình cũng vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe."

Cuối cùng đến trạm Keisei Ueno, họ lên tàu cao tốc và ngồi vào chỗ của mình.

Sau khi tới Narita, họ đi đến sân bay. Lên chiếc máy bay đến châu Âu, họ sẽ cần phải chịu đựng mười hai giờ bay— y như Yuri đã nói, có rất nhiều thời gian.

Cứ như vậy, cùng với Yuri dường như tâm trạng khá là tốt, họ bắt đầu chia sẻ chuyến bay dài cùng nhau.

Vì chuyện đã như thế rồi, có lẽ anh cũng có thể giải thích mọi thứ từ đầu, để chứng minh mình vô tội.

"Được thôi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ bắt đầu từ lúc mới bắt đầu. Tớ không quen kể những câu chuyện kiểu này thế nên hãy thứ lỗi cho tớ nếu có bất cứ điều gì cậu không hiểu."

"...Lúc mới bắt đầu, ý cậu là ngay từ lúc đầu của tất cả mọi chuyện?"

"À, đúng rồi. Chúng ta phải lùi về kỳ nghỉ xuân sau khi tớ tốt nghiệp trung học."

Kusanagi Godou lúc đó đang trong gian đoạn chuyển cấp, không phải học trung cũng không phải là cao trung.

Vì chưa tới ngày đầu tiên của tháng Năm, anh vẫn ở tuổi mười lăm.

Và một con người hoàn toàn bình thường không thể nào có thể chiến đấu một vị thần hoặc chiếm đoạt quyền năng của họ.

Một vài ngày đã làm thay đổi mạnh mẽ cuộc sống mà anh đã từng biết mãi mãi.

Một vài ngày nơi anh đã gặp Erica Blandelli và nhiều người khác, xây dựng tình bạn và chiến đấu. Tất cả những điều này giờ cảm thấy thật hoài cổ, câu chuyện về sự khởi đầu.

Và như vậy, Godou chậm rãi bắt đầu kể câu chuyện của mình.

Called game: Trong bóng chày, vì một lý do gì đó, trọng tài chính hủy bỏ trận đấu. Nói khác hơn, là kết thúc trận đấu được gọi là called game.