Mọi thứ đã diễn ra rất hoàn hảo.
Mặc dù trước đây tôi đã sống trong một căn hầm chỉ bé bằng nhà vệ sinh.
Nhưng việc tôi làm chẳng mấy chốc nữa cũng chẳng là là vấn đề gì đối với tôi.
Cuối cùng, tôi cũng đã thoát khỏi ngôi nhà địa ngục đó và được tự do. Tôi có thể sống một cách hạnh phúc chỉ vì lí do ấy.
Nhưng…
“Ta khá chắc là đã nói với cô rằng hãy sống im lặng như một con chuột mà tạo ra bất kì phiền phức gì, ngay cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.”
Một người đàn ông lên tiếng.
Ánh nhìn ghét bỏ của anh ta chăm chăm vào tôi như thể thấy một con bọ gớm ghiếc.
“Ta đã nghe nói rằng cô đã hành xử như một con chó điên tại buổi tiệc chúc mừng thái tử trở về.”
Cái ánh nhìn lạnh lẽo chết người ấy trông như muốn đá chết tôi đã rất quen thuộc.
Đó là ánh mắt mà tôi thường xuyên nhận được trong ngôi nhà này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vẫn sẽ bình tĩnh dù cho tôi đã nhìn thấy nó rất nhiều lần.
“Tại sao cô lại làm như thế?”
Tôi không thể thở được vì bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra từ anh ta. Môi tôi bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.
Chính lúc đó.
Một cái màn hình màu trắng xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi có thể nhìn thấy những từ được viết trên khung đó.
1.Làm sao tôi biết được?
2.Tôi không có mục đích gì cả.
3.(giọng tội nghiệp) Thì… ừm, nó….
‘… Đây là gì?’
Tôi định hỏi nó là cái gì nhưng có thứ gì đó như đang bị mắc kẹt trong cổ họng khiến tôi tài nào thốt ra được.
Người đàn ông lên tiếng đe dọa trong khi ấy, tôi chỉ biết đứng đó trong câm lặng.
“Tốt hơn là cô nên đưa ra lời giải thích.”
Tôi cảm thấy cái tia giết người ấy chĩa thẳng đến nỗi làm tổn thương làn da của mình. Tôi sẽ chết nếu không đưa ra câu trả lời.
Tôi vô thức ấn vào số thứ ba trên cái màn hình màu trắng.
“Thì… ừm, chuyện là…”
Câu nói xuất hiện trên màn hình tự động được thốt ra từ chính miệng tôi mà không có sự điều khiển của tôi.
‘Cái quái. Chuyện gì thế này?’
Miệng tôi há hốc, tự hỏi bản thân rằng mình vừa nói gì.
Tôi không thể đoán được mình đang trong hoàn cảnh gì.
Tôi tỉnh dậy tại một nơi xa lạ, đối mặt với những người lạ sở hữu sát khí chết người.
Tôi chẳng thể nghĩ ra một thứ gì khi vừa tỉnh dậy.
“Thì ừm chuyện là, tiếp tục đi.”
Người đàn ông đó dường như không thích câu trả lời nửa chừng ấy vì anh ta bắt tôi đưa ra câu trả lời thành thật bằng khuôn mặt đáng sợ.
Ngay lúc đó, những câu mới xuất hiện trên màn hình.
1.Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ hành xử đúng đắn.
2.Ả hầu gái đó chính là đứa đã bắt đầu đống rắc rối này.
3.Những kẻ thấp kém đã đối xử vô lễ với tôi- con gái duy nhất của công tước Eckart.
Tôi chẳng có thời gian để ngồi xuống để suy nghĩ về chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này.
Tôi vội vàng đưa ra câu trả lời trong khi quan sát bầu không khí ở đây.
Mặc dù tôi chẳng biết gì cả nhưng tôi phải nói gì đó trong hoàn cảnh này. Đó là bài học tôi đã rút ra được từ những trải nghiệm đầy đau đớn trước đây.
“Tôi xin l…”
“Chúng ta sẽ chẳng ở đây nếu đó là việc có thể giải quyết bằng một lời xin lỗi đơn giản.”
Anh ta lập tức cắt ngang lời nói của tôi.
Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực vì âm giọng sắc lạnh của anh ta
Tôi cuộn tròn người theo bản năng. Sau đó, người đàn ông ấy cất giọng băng giá.
“Penelope Eckart.”
“Penelope Eckart?”
“Ta sẽ lấy lại họ ‘Eckart’ của cô trong một thời gian.”
Câu nói và cái tên rất quen thuộc.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên với tốc độ nhanh như chớp.
Ngay sau đó, tôi đã có thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông mà vừa nãy tôi chưa quan sát kĩ.
Người đàn ông đang đứng gần chiếc giường không phải là một trong số ‘ người của ngôi nhà đó’ mà là một người nước ngoài mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Đôi mắt xanh dương phản chiếu màu đại dương và mái tóc đen làm tôi liên tưởng đến đá Obsidian
Dòng chữ trắng lấp lánh trên đầu anh ta.
Nó thậm chí còn là số âm cơ đấy.
“Con đĩ ngu ngốc. Đáng đời mày chưa.”
Không giống như khuôn mặt đẹp đẽ của mình, anh ta chửi thề vài từ bẩn thỉu và đi khỏi căn phòng theo người đàn ông đã rời đi trước đó.
RẦM!- cánh cửa đóng sầm lại.
Tôi một mình ngồi trong căn phòng với sự vô vọng.
Tôi không thể nghĩ ra điều gì và tôi vẫn không thể nào hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhận ra nơi này và hai người đàn ông tôi vừa thấy đều có vẻ hơi quen thuộc với mình.
“Nó là dối trá đúng không…..?
Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra những điều mình muốn khi bị bỏ lại một mình.
Nhưng tôi không có thời gian để để ý đến điều đó.
Tôi vẫn không thể tin được. Điều này chưa bao giờ xảy ra tôi.
“Không đời nào.”
Nó không thể là cảnh trong trò chơi mà tôi chơi trước khi đi ngủ và đang được diễn ra trong thực tế.
Và bây giờ tôi là một trong những nhân vật trong trò chơi.
“Mình chỉ đang mơ thôi.”
Đó là giả thiết hợp lí nhất vào lúc này.
Song, bất kể tôi có kéo tóc hay véo mặt thì vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ này.
“Kh, không…… Không, không! Không! Tôi nói là không-!”
Penelope Eckart.
Cô ấy là nhân vật phản diện trong trò chơi thiếu nữ đang thịnh hành nhất trong thời gian này và là nhân vật chính của chế độ khó.